Hắn quay đầu lại, bước đến bên cậu nam sinh trên đất, cúi xuống, giọng điệu vô cảm: “Nào, nói cho Trình đại ca của chúng ta nghe xem, bọn tôi có bắt nạt cậu không?”
Nam sinh run lên, giọng nhỏ như muỗi kêu: “…Không, bọn tôi chỉ đang chơi đùa. Tôi vô tình bị ngã thôi.”
Trương Bằng hài lòng vỗ nhẹ vào mặt cậu ta, rồi quay lại nhìn chúng tôi: “Thấy chưa, chính cậu ta cũng nói vậy mà.”
Trình An tức đến mức gân xanh trên trán nổi lên, chuẩn bị giơ tay.
Tôi ấn tay anh ấy xuống, lắc đầu, sau đó lấy chiếc điện thoại vẫn luôn để trong túi quần ra.
Tôi vốn đã đề phòng, nên trước khi vào rừng đã bật chế độ quay video. Ban đầu còn lo ánh sáng không đủ, nhưng giờ thì không cần lo nữa.
Tôi giơ điện thoại lên, mỉm cười vô hại với Trương Bằng: “Trò chơi vui thế này sao? Vậy để mọi người cùng xem đi nào. Ban lãnh đạo nhà trường chắc hẳn cũng sẽ rất thích trò này đấy.”
Sắc mặt Trương Bằng lập tức trở nên khó coi.
Hắn nheo mắt, ánh mắt lạnh lẽo dán chặt vào tôi: “Tốt nhất là đừng xía vào chuyện không liên quan.”
“Nhưng mà tôi, Kiều Mịch, lại rất thích lo chuyện bao đồng đấy.” Tôi nghiêng đầu, cười nhẹ, “Có bản lĩnh thì đánh tôi đi? À đúng rồi, suýt quên, tôi vẫn đang quay video mà.”
“Nếu cậu đánh tôi, thì xong đời rồi.”
Trương Bằng nhìn tôi chằm chằm không chớp mắt: “Mày là Kiều Mịch?”
Hắn đưa mắt liếc qua tôi và Trình An, bỗng dưng bật cười: “Tao còn tưởng mày cao quý lắm, hóa ra giờ lại đi chung với đại ca trường cơ đấy?”
“Thì ra em gái mày thích kiểu này hả? Sớm nói một tiếng đi, mấy anh em bọn tao cũng không tệ đâu, có muốn thử không?”
Những người xung quanh lập tức cười phá lên.
Trình An còn chưa kịp nổi giận, tôi đã vung chân đá thẳng vào hắn.
Ánh sáng từ đèn pin chớp nhoáng một cái, tiếng cười của Trương Bằng nghẹn lại nơi cổ họng, khuôn mặt lập tức vặn vẹo vì đau đớn.
Tôi lạnh giọng: “Cậu có tin không, dù hôm nay tôi đánh tất cả các người tơi bời, thì ngày mai nhà trường vẫn phải tặng tôi một tấm bằng khen thưởng không?”
Không gian xung quanh lập tức chìm vào im lặng.
Mắt Trình An sáng rực lên: “Kiều Kiều, ngầu quá!”
Tôi lập tức phá vỡ hình tượng.
Tôi trừng mắt nhìn anh ta đầy bực bội. Có thể đừng tâng bốc tôi vào những lúc nghiêm túc như thế này không?
Sau đó, tôi quay sang gọi nam sinh đang ngồi xổm dưới đất: "Bạn học, cầm lấy áo của cậu, bọn tôi đưa cậu về."
Nam sinh chần chừ không nhúc nhích.
Trình An "chậc" một tiếng, bước lên hai bước, kéo cậu ta dậy, nhặt luôn chiếc áo dưới đất rồi lôi cậu đến bên cạnh chúng tôi.
Đi ngang qua Trương Bằng, cậu ta không quên giẫm mạnh một cú.
"Ai da! Xin lỗi nhé, không cố ý giẫm vào cậu đâu," Trình An kêu lên đầy khoa trương, "Sao cậu đen thế hả, trong ngoài đều một màu, tí nữa tôi còn chẳng nhìn thấy!"
Tôi ho nhẹ một tiếng, suýt nữa bật cười.
Chúng tôi quay người định rời đi, nhưng Trương Bằng đột nhiên gọi: "Lý Huy."
Nam sinh mà Trình An vừa kéo đi chính là Lý Huy. Nghe thấy Trương Bằng gọi tên, cậu ấy lập tức co rúm người lại.
Tôi quay đầu, lạnh lùng nhìn Trương Bằng.
Hắn ta nhìn chằm chằm vào chúng tôi, ánh mắt đầy oán độc. Một lúc sau, hắn lại cười: "Tôi chỉ chào hỏi cậu ấy thôi mà."
Nói xong, hắn ra hiệu cho mấy tên bên cạnh đỡ mình dậy, rồi lướt qua chúng tôi mà đi.
Trình An theo phản xạ chắn trước tôi và Lý Huy.
Đi được một đoạn, Trương Bằng bỗng quay đầu lại, nhìn chằm chằm Lý Huy thật sâu.
Lúc đó, tôi không hiểu ánh mắt ấy có ý nghĩa gì.
Mãi đến khi hắn và đám người kia biến mất sau khúc cua, khi tôi và Trình An định đưa Lý Huy về ký túc xá, cậu ấy mới lên tiếng.
Câu đầu tiên cậu ấy nói với chúng tôi là: "Không, bọn tôi chỉ đang chơi. Tôi vô tình bị ngã thôi."
Câu thứ hai cậu ấy nói là: "Các cậu có thể xóa đoạn ghi hình vừa rồi không?"
Trình An dường như đã đoán trước được cậu ấy sẽ nói vậy, chỉ bật cười lạnh lẽo.
Tôi tức đến phát điên: "Tại sao phải xóa? Đây là bằng chứng chứng minh bọn chúng bắt nạt cậu! Ngày mai tôi sẽ mang video lên phòng công tác sinh viên, thầy cô nhất định sẽ làm chủ cho cậu!"
Lý Huy vội vàng lên tiếng: "Không cần đâu! Dù sao tôi cũng không sao, không cần báo với thầy cô!"
Rồi cậu ấy nhìn tôi, ánh mắt khẩn thiết: "Cậu là Kiều Mịch đúng không? Tôi xin cậu, hãy xóa đoạn video đi."
"Tôi không sao đâu, hãy coi như chuyện này chưa từng xảy ra."
"Tại sao? Cậu sợ bị hắn trả thù sao? Cậu càng sợ hắn sẽ càng lộng hành! Tôi nói cho cậu biết..."
"Xóa đi, Kiều Kiều."
Trình An thở dài.
Lời tôi định nói bỗng nghẹn lại trong cổ họng.
"Được thôi."
Tôi cười lạnh một tiếng, rồi ngay trước mặt Lý Huy, xóa video đi.
"Giờ cậu hài lòng chưa?"
Lý Huy cúi đầu, thì thầm cảm ơn vài câu không rõ ràng.
Tôi tức giận kéo Trình An đi.
"Loại người gì vậy! Bằng chứng đã đưa vào tay rồi, sao lại có người yếu đuối như vậy?"
Trình An để tôi kéo đi, một lúc lâu mới thở dài cười một tiếng: "Kiều Kiều, quay lại nhìn xem."
Tôi không hiểu, quay đầu lại, chỉ thấy Lý Huy từ từ ngồi xuống, ôm chặt lấy mình.
Đèn pin tôi đã tắt, rừng lại trở nên tối om.
Ánh sáng mờ ảo vẫn mờ, Lý Huy vẫn ngồi một mình trong rừng.
"Đèn pin sẽ tắt, ánh sáng sẽ biến mất, đèn không chiếu vào trong rừng."
"Trừ khi cậu ấy tự ra ngoài, chúng ta không thể cứ vào đó mãi."
Tôi há miệng, lại vô lực ngậm lại.
Đúng vậy, chúng tôi không thể mãi mãi mang lại ánh sáng cho cậu ấy.
Tôi lấy điện thoại ra, bấm vài cái, Trình An tò mò nhìn qua: "Kiều Kiều, em làm gì vậy… em không xóa à?"
Tôi gật đầu: "Cậu ta bảo em xóa, em mới xóa à? em không chỉ không xóa, mà còn tiếp tục quay, những lời cậu ta nói em đều ghi lại hết."
"Chắc chắn Trương Bằng không phải lần đầu làm vậy, biết đâu sau này còn làm gì, đề phòng vẫn hơn."
Trình An ngừng một lúc, rồi bật cười nhẹ, xoa đầu tôi: "Kiều Kiều của anh suy nghĩ chu đáo thật."
Tôi đắc ý ngẩng đầu: "Đương nhiên rồi."
Trình An lại véo má tôi, tôi định vung tay đẩy ra thì nhìn thấy vẻ mặt anh đột nhiên trở nên lạnh lùng, nhìn chăm chăm về phía nào đó.
Lưng tôi bỗng thấy lạnh, quay lại theo ánh mắt của anh nhưng chẳng thấy gì cả.
"Sao vậy?"
Trình An cười nhẹ: "Không có gì."
Tôi gật đầu, trong lòng vẫn cảm thấy không yên.
Trình An không nói gì thêm, đưa tôi đến dưới ký túc xá rồi nhẹ nhàng ôm tôi một cái rồi quay đi.
Tôi nhìn bóng lưng anh rời đi, sự bất an trong lòng càng lúc càng mạnh mẽ.
Mấy ngày sau, tôi cứ không yên tâm, Trình An còn trêu tôi nghĩ linh tinh.
Cho đến một hôm trưa, tôi vừa từ tòa nhà thí nghiệm đi ra thì nhận được cuộc gọi của Dư Phóng.
Giọng Dư Phóng vội vã, vừa bắt máy đã hỏi tôi: "Chị dâu, Anh An có ở bên chị không?"
Tôi bị Dư Phóng hỏi mà ngẩn người: "Chiều nay không phải các cậu có tiết à, sao anh ấy lại ở với tôi?"
"Anh An không nói với chị là anh ấy xin nghỉ sao?"
Tôi siết chặt tay cầm điện thoại: "Anh ấy không nói với tôi."