Trong góc vắng còn có cả tiếng vọng lại.
Trình An chết lặng. Lâm Khả Khả chết lặng. Đám người xung quanh cũng chết lặng.
Tôi cũng chết lặng.
Sự im lặng bao trùm cả đêm nay.
Nếu cầu Thạch Kiều mà nghe thấy giọng tôi phát ra từ điện thoại của Trình An, chắc nó cũng chạy mất dép ngay trong đêm.
Tại sao tin nhắn tôi gửi cho bảo bối lại phát ra từ điện thoại của Trình An?!
Tôi nhớ lại lần đầu gặp bảo bối của mình, là một năm trước khi kết bạn qua một app nghe nhạc, nói chuyện thấy hợp nhau, dần dần nảy sinh tình cảm, sau đó tự nhiên ở bên nhau.
Mặc dù luôn bị bạn cùng phòng khuyên đừng yêu đương qua mạng, bảo bối của tôi cũng luôn viện cớ bận học để hoãn gặp mặt, nhưng tôi vẫn một lòng hướng về người đó.
Tôi cứ tưởng hắn là kiểu người hướng nội, ngại tiếp xúc. Kết quả bây giờ thì đúng là tôi mở rộng tầm mắt.
Nghĩ đến việc suốt nửa năm qua, người tôi từng ngọt ngào ôm ấp lại chính là Trình An, cơn giận bị lừa gạt cuộn trào mãnh liệt.
Nắm đấm tôi siết chặt lại.
Trình An mất mấy giây mới hoàn hồn, hắn nhìn tôi, muốn nói gì đó lại thôi.
Tôi đặt điện thoại và túi xách xuống đất.
Lại xắn tay áo lên.
Tốt lắm, càng k*ch th*ch rồi.
Trình An bị tôi đánh đến mức phải vào phòng y tế, đám đàn em đi cùng hắn cũng ít nhiều chịu chút thương tích.
Hỏi vì sao à? Vì “cố gắng can ngăn” đấy.
Khi giảng viên phụ trách nghe tin chạy đến, tôi đang ngồi trên ghế ngoài phòng y tế, ôm điện thoại, lặng lẽ rơi lệ tưởng nhớ mối tình vừa mới lìa xa.
Thầy ấy tưởng tôi bị đánh, vội vàng lao đến, định đỡ tôi dậy để xem có bị thương chỗ nào không, nhưng lại sợ làm đau tôi, chỉ có thể cuống quýt đứng bên cạnh lo lắng.
“Em không sao chứ, Kiều Mịch?”
Tôi ngẩng đầu nhìn giảng viên đang thở hổn hển vì chạy gấp, mái tóc bị gió thổi bay lộ ra phần trán rộng đầy cảm động, lòng tôi bỗng thấy ấm áp.
Xúc động quá đi mất.
Tôi đưa tay lau nước mắt, định đứng dậy trả lời thì lại không nhịn được mà nấc lên một tiếng.
Nhìn thấy gương mặt đầy nước mắt của tôi, thầy giáo lập tức tức giận:
“Đám nhóc kia đã đánh em ở đâu?! Một trường đại học danh tiếng thế này mà lại để xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy! Kiều Mịch, em đừng sợ, thầy nhất định sẽ đòi lại công bằng cho em!”
Cửa phòng y tế phía sau bất chợt mở ra, bác sĩ của trường bước ra ngoài:
“Cô bé này giỏi thật đấy, ra tay chuẩn mà mạnh lắm, mấy thằng nhóc kia chắc phải nằm giường bệnh ít nhất mười ngày nửa tháng. Còn cái cậu mặc áo đen kia, có lẽ phải bó bột đấy...”
Tôi quay sang nhìn giảng viên của mình, người đang sững sờ với biểu cảm vô cùng phức tạp, lần đầu tiên cảm thấy lương tâm bị cắn rứt.
“Khoan, thầy Trương, thầy vừa nói ai phải bó bột cơ?” Giảng viên cau mày đầy nghi hoặc.
“Cậu nhóc năm hai khoa Thương mại, cái tên chuyên gây rối Trình An ấy. Trước đây nó đánh nhau không biết bao nhiêu lần rồi, lần này còn dám dẫn đàn em đi chặn đường một nữ sinh. May mà bảo vệ xem camera kịp thời báo cho chúng tôi, nhưng khi đến nơi thì đã đánh nhau loạn hết cả lên rồi.”
Thầy Trương vừa nói vừa hứng thú kể tiếp:
“Cả đám nằm la liệt dưới đất, còn cô bé này thì đang bẻ tay Trình An, đè hắn chặt xuống sàn. Nếu chúng tôi đến trễ một chút, chắc thằng nhóc kia không chỉ bó bột thôi đâu.”
Vừa nói, thầy ấy vừa giơ ngón cái về phía tôi đầy khâm phục.
Tôi đưa tay chạm mũi, tỏ vẻ vô tội.
Chuyện bẻ tay này cũng có chút tư thù riêng...
Ban đầu, tôi không hề để tâm đến việc Trình An chặn đường mình, chỉ định đánh qua loa để cảnh cáo Lâm Khả Khả một chút.
Ai ngờ hắn dám lừa gạt tình cảm của tôi.
Thế là càng đánh càng không kiềm chế được. Đám đàn em của hắn thấy vậy hoảng hốt nhào vào can ngăn.
Mà tôi thì luôn tôn trọng tinh thần công bằng – đã xông lên can thì không ai được phép thoát.
Còn về Lâm Khả Khả...
Tôi cũng không rõ lắm, hình như là sợ quá mà chạy mất rồi.
Nhát gan.
Dù gì thầy cũng là người từng trải, sau một hồi im lặng, thầy vẫn không quên quan tâm đến tôi:
"Vậy em có bị thương ở đâu không, Kiều Mịch?"
Cảm động quá đi mất!!
Tôi xin tuyên bố từ giờ phút này, thầy Chu chính là giảng viên tôi yêu thích nhất trong số những người mà tôi từng quý mến!
Tôi vỗ ngực đầy hào khí:
"Thầy Chu, em không sao, hoàn toàn không sao ạ!"
Vừa nói tôi vừa xoay một vòng trước mặt thầy.
Nếu không phải vì không gian hạn chế, tôi còn có thể chống đẩy vài cái cho thầy xem.
Thầy Chu gật đầu, nhưng ngay sau đó lại nhíu mày:
"Tại sao Trình An lại dẫn người đến chặn em?"
Không chút do dự, tôi kể lại toàn bộ sự việc.
Đại khái là do Lâm Khả Khả nghĩ tôi đã cướp mất vị trí kết màn của cô ta, nên cứ liên tục gây sự với tôi, sau đó còn xúi Trình An kéo người đến cảnh cáo tôi.
Vì tự vệ, tôi đành phải ra tay đánh người.
Hết rồi.
Mấy chuyện khác á? Làm gì có mấy chuyện khác?
Tôi tiện tay nhét điện thoại vào túi.
Thầy Chu im lặng, có lẽ là cảm thấy hơi áy náy với tôi.
Tôi lập tức ngoan ngoãn mở miệng:
"Không sao đâu thầy Chu, giờ em chẳng phải vẫn bình an vô sự đây sao."
Chỉ có điều, Trình An bị tôi đánh hơi thảm.
Tôi băn khoăn:
"Nhưng mà hình như em ra tay hơi nặng, bọn… à không, bạn học Trình An và mấy người kia bị thương cũng khá nghiêm trọng, em có phải bồi thường tiền viện phí không ạ?"
Hai chữ “tên khốn” suýt nữa thì thốt ra khỏi miệng.
Nghe thấy thế, thầy Chu lại nổi giận.
"Nó còn dám đòi tiền viện phí á? Hành vi này vi phạm nghiêm trọng quy định của đại học, tôi phải báo cáo lên Ban Công tác Sinh viên, chuyện này nhất định phải xử lý nghiêm túc!"
Nói xong, thầy lại quay sang nhìn tôi:
"Nhưng mà em là con gái, sao đánh nhau ghê gớm vậy?"
Trong lòng tôi lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo!
Tôi vội vàng xua tay:
"Không có, không có đâu ạ! Thực ra em không biết đánh nhau đâu, chỉ là có học qua Taekwondo, em đều sử dụng kỹ thuật chuẩn chỉnh cả!"
Thầy Chu và bác sĩ Trương nghe xong đều im lặng.
Có lẽ đây là lần đầu tiên họ nghe thấy có người mô tả đánh nhau theo cách nhẹ nhàng thanh tao đến vậy.
Thầy Chu thở dài:
"Con gái học chút võ phòng thân cũng tốt."
Thầy vỗ vai tôi, an ủi:
"Em đừng lo lắng, chuyện này tôi sẽ báo cáo trung thực lên Ban Công tác Sinh viên, em là người bị hại, đại học sẽ xử lý nghiêm túc."
Tôi ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc này, cánh cửa phía sau lại mở ra.
Là Trình An với một cánh tay bị treo lên, mặt mày bầm dập cùng với nhóm anh em mặt mũi bầm tím của cậu ta.
Tôi vừa quay đầu liền chạm mắt với cậu ta.
Im lặng, im lặng chính là…
Một tên đứng bên cạnh Trình An vừa nhìn thấy tôi, lập tức lùi lại một bước, đập mạnh vào khung cửa, đau đến mức rít lên một hơi lạnh.