Nguy Hiểm Và Quyến Rũ
Chương 7: Ảo Tưởng Đầy Mê Hoặc
Edit + beta: Mon Mặt trời mới lên, ánh nắng buổi sáng tươi mới. Sơ Nhuế đem mình bực bội ở trong chăn một đoạn thời gian thật lâu. Nhất định là trong chăn không khí không đủ, cô có chút thiếu dưỡng khí, cho nên mới cảm thấy gò má nóng lên. Cô như vậy tự an ủi chính mình, nhắm mắt lại, trước mắt liền hiện ra hình dáng Giang Hàn Úc vừa mới tỉnh dậy, trong mắt còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, sau đó ở giữa trán cô hôn nụ hôn buổi sáng-------- Thanh tỉnh một chút đi, mau thanh tỉnh một chút. Sơ Nhuế cố gắng trấn an xao động này trong lòng. Cô chưa từng yêu ai, cũng chưa từng cùng nam giới tiếp xúc thân mật qua, lần đầu tiên đụng phải chuyện như vậy, căn bản không thể nào chống đỡ được, trong nháy mắt liền trực tiếp bối rối. Đều do Giang Hàn Úc, gương mặt đó thật biết đầu độc người khác, làm cho người ta bị mê hoặc, hại cô lại có mấy giây tim đập nhanh như vậy. Nhưng phải nói, hắn ngũ quan đều rất đẹp, mắt mũi môi, mỗi một phần đều rất ưu việt. Nhất là lúc hắn hôn trán cô xong, trong mắt đều là nhu tình nhìn cô------- Không được, không được, không thể suy nghĩ lung tung nữa. Đối phương không phải là người khác, hắn là Giang Hàn Úc, chạy còn không kịp, làm sao còn có thể muốn cùng hắn... Sơ Nhuế vỗ đầu một cái, đem đầu lộ ra chăn, hít thở sâu mấy cái. Đúng lúc điện thoại di động reo lên một tiếng. Cô đưa tay cầm lấy điện thoại di động nhìn, là Giai Âm gọi tới. Tối hôm qua Giai Âm gọi mấy cuộc, nhưng Sơ Nhuế ngủ sâu, không nghe thấy. " Cậu còn biết nghe điện thoại, một đêm không có tin tức, hại mình lo lắng đến nỗi không ngủ được." Âm thanh Giai Âm oán trách truyền tới lỗ tai, Sơ Nhuế xin lỗi cười một tiếng, nói: " Mình tối hôm qua đi ngủ quá sớm." " Xem ra không có chuyện gì phát sinh a, còn có thể sớm như vậy đã đi ngủ." "Mình không có bị sao mà." "Ai, không sao thì tốt. Mình chỉ sợ có người đối với cậu gây rối." Sơ Nhuế dừng một chút mới phản ứng: "Không có..." Giai Âm thật giống như nghe ra cái gì: "Cậu thật giống như có gì đó mờ ám a~" Sơ Nhuế: "..." Giai Âm cười lên: " Được rồi, cậu không sao thì tốt, mình phải làm việc, có thời gian thì tới tìm mình." Thẳng đến khi đặt điện thoại xuống, Sơ Nhuế đều không nghĩ ra, cô nơi nào mờ ám. Nhất định là Giai Âm suy nghĩ nhiều. Ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên cao, cách lúc Giang Hàn Úc rời đi đã qua một đoạn thời gian rất dài. Hắn chắc là rất bận rộn, sau khi rời giường liền rửa mặt thay quần áo rời đi. Nói chung cũng tốt, dù sao Sơ Nhuế cũng không muốn đụng mặt hắn. Sơ Nhuế cũng thức dậy, sau đó đi xuống lầu tìm dì Vương, cô muốn lấy chìa khóa phòng Lương Vận Bạch. Mới đầu dì Vương còn do do dự dự, nhưng nghe Sơ Nhuế nói chẳng qua là tìm ít đồ, liền đưa cô chìa khóa. Sơ Nhuế quả thật chỉ muốn tìm ít đồ, cô muốn nhìn một chút xem trong phòng Lương Vận Bạch có hay không để lại chút dấu vết, hoặc là phương thức liên lạc với những người bạn của bà. Phòng ngủ của Lương Vận Bạch là phòng ngủ chính của biệt thự, phòng rất lớn, trang trí sa hoa, treo trên tường mấy bức tranh danh họa giá cả không rẻ, trên bàn bày đầy những đồ trang điểm đắt tiền. Sơ Nhuế ở trước cửa phòng nhìn quanh một lần, sau đó đi tới ngăn kéo của tủ đầu giường. Đáng tiếc trong ngăn kéo trừ kim cương vàng bạc, chính là mấy chiếc đồng hồ nổi tiếng, những thứ khác đều không có gì cả. Thật ra thì suy nghĩ một chút, Lương Vận Bạch để lại nhiều đồ trang sức cùng vật đắt tiền trong phòng, tại sao sẽ đột nhiên tới Malaysia rồi chạy theo người khác chứ? Những thứ kia, cũng là một số tiền rất lớn, nếu là sớm đã có chuẩn bị phải đi, khẳng định là sẽ mang chúng theo. Sơ Nhuế không biết Lương Vận Bạch rốt cuộc là tình huống gì, cô bây giờ chỉ muốn tìm một ít đồ hữu dụng. Tủ quần áo cùng bàn trang điểm cũng đã tìm, Sơ Nhuế cũng không phát hiện cái gì, cuối cùng, cô ở trong túi xách xa xỉ của Lương Vận Bạch tìm thấy một cái ví đựng thẻ. Bên trong có mấy cái thẻ ngân hàng, còn lại đều là thẻ hội viên V.I.P của mấy thẩm mỹ viện cao cấp. Mấy năm này Lương Vận Bạch hẳn là trôi qua rất tốt, nhìn những cái thẻ này, còn có đồ trang sức, quần áo, cũng biết Giang lão gia không có bạc đãi bà. Sơ Nhuế đem những cái thẻ này lấy đi, ra cửa. Cô nhìn địa chỉ trên mỗi tấm thẻ hội viên, đi đến nơi đó dò hỏi, nhưng hầu như đều nói Lương phu nhân dạo gần đây không có tới nữa, còn lại một chút tin tức đều không có. Cũng may nhân viên thẩm mỹ viện cung cấp cho cô mấy cái phương thức liên lạc của những khách quen thường xuyên cùng Lương Vận Bạch tới làm spa. Sơ Nhuế rất cảm ơn, coi như là có chút tiến triển. Cô chép lại số điện thoại, một bên vừa đi một bên vừa gọi điện thoại, vô tình đụng phải người phía trước. "Xin lỗi, xin lỗi." Sơ Nhuế dừng lại nói. Đối phương là một người phụ nữ khoảng chừng ba mươi tuổi, mặc đồ kiểu âu phục, trên người nồng nặc mùi nước hoa. Bà ta đầu tiên là cẩn thận quan sát Sơ Nhuế mấy lần, sau đó quay lại mỉm cười ấm áp: "Không sao." Sơ Nhuế tiếp tục đi ra ngoài. Người phụ nữ đi về phía trước, bên cạnh nhân viên cúi đầu trao đổi mấy câu, như đang hỏi Sơ Nhuế là ai. Bình thường mà nói, trung tâm thẩm mỹ cao cấp như của bọn họ, rất ít thấy cô gái trẻ tuổi như vậy. Người phụ nữ nghe được mục đích của Sơ Nhuế, không khỏi như có điều suy nghĩ, quay đầu nhìn chằm chằm bóng lưng Sơ Nhuế dần dần biến mất, tính toán một phen liền lấy điện thoại gọi cho một người. - Mặt trời đã ngả về tây, gió đêm từ từ thổi. Trên quảng trường người đi đường dần dần nhiều lên, rất nhiều học sinh tụm ba tụm năm, cũng không ít nhân viên văn phòng trải qua một ngày làm việc mệt mỏi. Đây là trung tâm thành phố, trời còn chưa tối hẳn, bốn phía đã bắt đầu ồn ào đông đúc. Sơ Nhuế ngồi ở một quán cafe ngoài trời, không quan tâm mở túi bánh mì mua ở cửa hàng tiện lợi. Hôm nay bôn ba một ngày, kết quả gì cũng không có. Cô gọi điện thoại theo số của viện thẩm mỹ cho, nhưng mỗi người ai cũng đều không biết chuyện của Lương Vận Bạch. Những người này đều chỉ có một ít qua lại với Lương Vận Bạch, trừ bình thường đánh bài đi dạo phố, những cái khác đều không có liên lạc. Chỉ biết đoạn thời gian trước Lương Vận Bạch tới Malaysia nghỉ dưỡng, còn chưa có trở lại. Sơ Nhuế không dám hỏi thẳng những người này có biết Lương Vận Bạch bây giờ ở đâu, có hay không qua lại với người đàn ông nào. Cuộc sống Lương Vận Bạch một mực dựa vào Giang gia, những vị phu nhân này người người đều không phải ít chuyện, nếu là biết Lương Vận Bạch cùng đàn ông chạy, không biết các bà sẽ biến chuyện này thành cái dạng gì. Cả ngày ngoài đường, Sơ Nhuế không thu hoạch được gì, vừa mệt mỏi vừa thất vọng. Ngay cả bánh mì ăn cũng cảm thấy không ngon. Bất kể như nào, Sơ Nhuế vẫn muốn tìm được mẹ cô, thiếu Giang gia tiền đều phải trả, cũng phải cho Giang gia một câu trả lời. Giang lão gia những năm này đối với Lương Vận Bạch không tệ, bà như vậy cuốn tiền rồi chạy, thật quá đáng. Phía trước có trẻ con đang chơi đùa, một bên cầm bóng bay chạy thật nhanh, ba mẹ ở phía sau nhìn chúng. Nghe bọn trẻ tràn đầy tiếng cười cùng vui vẻ, Sơ Nhuế đột nhiên cảm thấy thật tủi thân. Trong trí nhớ của cô, cô chưa bao giờ có quãng thời gian như vậy. Trước kia ba cùng bà nội đều đi, cô còn có một Lương Vận Bạch. Bây giờ Lương Vận Bạch cũng bỏ lại cô... Cô vẫn là mất tất cả. Vùi đầu ăn xong bánh mì, Sơ Nhuế đem túi nilong ném vào thùng rác bên cạnh, đứng dậy rời khỏi nơi náo nhiệt. Sắc trời ngày càng mờ, Sơ Nhuế đi dọc theo đường phố một hồi lâu, tâm tư trầm trầm. Bất tri bất giác liền đi tới phía sau quảng trường. Bóng người chỗ này thưa thớt lẻ tẻ, tiếng huyên náo của quảng trường bên kia phảng phất như từ một thế giới hác truyền tới. Gió thổi lá cây, âm thanh rào rạc không dứt. Sơ Nhuế vốn nghĩ ngồi bên này đợi xe buýt trở về, đến mới nhớ, bên này đang xây lại, tuyến đường cũng đang sửa lại. Một trận gió thổi qua, Sơ Nhuế cảm giác lạnh, không kịp được quay đầu tăng nhanh nhịp bước, đi về giao lộ phía trước. Sơ Nhuế càng đến gần giao lộ, lại càng đến gần quảng trường bên kia, náo nhiệt đủ loại. Cô cảm thấy như bọn họ cách cô thật là xa, mơ mơ màng màng. Một chiếc xe màu bạc từ đầu bên kia đường chạy tới, bỗng nhiên dừng lại bên người Sơ Nhuế. Cửa xe phút chốc mở ra, cánh tay tráng kiện đưa ra, đem Sơ Nhuế lôi vào trong xe. Cô còn chưa kịp thét, miệng đã bị hung hăng chặn lại. Người đàn ông sức lực quá lớn, bàn tay bịt miệng cô đến nghẹt thở. Thấy cô một mực giãy giụa, liền mắng một câu thô tục, lại quăng cho cô một cái tát. Sơ Nhuế bị tát ngã sang một bên, cái ót đụng phải cửa xe, bị đau một trận. Lúc này cô mới nhìn rõ người trong xe, hai người đàn ông thân hình to lớn, một người ngồi phía sau một người lái xe. Người đàn ông ngồi phía sau đưa tay nắm cổ áo Sơ Nhuế, giơ tay lên lại một cái tát, hung ác nói: " Nghe lời tao một chút!" Liên tục hai cái tát làm cô có chút choáng váng. Cô vẫn đưa tay về phía cửa xe, suy nghĩ mở cửa nhảy ra khỏi xe. Cô căn bản không biết những người này là ai, có mục đích gì, chính là thấy mấy tin tức trên ti vi. Là biến thái, hay bắt cóc tống tiền? Tên đàn ông thấy cô nắm chốt cửa xe, mắng tục một câu, nắm tóc cô liền đem đầu cô đập vào cửa xe. Người đàn ông phía trước không nhìn nổi, khuyên câu: "Chớ đem cô ta hại chết, giao nộp sẽ không tốt." Sơ Nhuế cơ hồ bị đụng đến hôn mê, chỉ cảm thấy trời đất u ám, bên tai vo ve, không nghe được bọn họ rốt cuộc nói những gì. Cũng không lâu lắm, xe dừng lại. Cửa xe bị mở ra, người đàn ông phía sau đem Sơ Nhuế suýt ngất xỉu xuống xe, thô lỗ mang cô đi tới phía trước. Sau mấy bước, Sơ Nhuế bị hung hăng vứt xuống đất, cánh tay bị đập trên mảnh đá vụn, đau đến thấu xương. "Ngô tổng, đã mang người tới." Người đàn ông nói. Sơ Nhuế ngã xuống đất đầu vẫn còn choáng váng, căn bản không có sức lực bò dậy, chỉ có thể nghiêng đầu nhìn phía trước. Một đôi giày cao gót màu đỏ dừng trước mắt cô, người đàn bà cúi đầu tỉ mỉ đánh giá Sơ Nhuế, lãnh đạm mở miệng: " Mày chính là con gái Lương Vận bạch?" "Thật không nghĩ tới, bà ta vẫn còn có cô con gái." Sơ Nhuế dùng hết khí lực, từ dưới đất ngồi dậy, gò má sưng vì bị tát, khóe miệng chảy máu. Cô chưa từng gặp người phụ nữ trước mắt này. " Bà...bà là ai." " Tao là ai? Mày cũng xứng hỏi tao là ai?" Người đàn bà như là dâng lên lửa giận, bỗng nhiên bóp cằm Sơ Nhuế, móng tay dài cơ hồ muốn đâm vào thịt trong cằm cô. " Mẹ mày thật là có bản lĩnh, cướp đàn ông từ tay tao. Mày bây giờ đi khắp nơi tìm mẹ mày, người khác không biết, tao biết. Mẹ mày cùng đàn ông bỏ trốn, mang đàn ông của tao bỏ trốn." Người đàn bà ánh mắt trở nên tàn bạo, móng tay đâm trên mặt Sơ Nhuế đến chảy máu. Sơ Nhuế nhịn đau, ánh mắt quật cường không kêu một tiếng. Người đàn bà nhìn gương mặt Sơ Nhuế, môi đỏ mọng chậc chậc hai tiếng: " Mày cùng mẹ mày dáng dấp cũng thật giống nhau, một bộ dạng hồ ly tinh." Sơ Nhuế âm thầm cắn răng, thừa dịp lúc người đàn bà buông tay, bắt tay bà ta hung hăng cắn. Người đàn bà đau đến nhe răng, giơ tay lên cho Sơ Nhuế một cái tát, Sơ Nhuế lần nữa bị đánh ngã, té xuống đất. Môi của cô bây giờ đều đầy máu, không biết là cô hay là của người đàn bà kia. Người đàn bà che máu ở trên tay mình, dùng sức trên giày cao gót đạp bụng Sơ Nhuế, giận không kiềm được: " Xú nha đầu, mày ngược lại thật có bản lĩnh. Không tìm thấy mẹ mày, tao liền tính lên đầu mày. Mẹ mày đoạt đàn ông của tao, tao phá hủy con gái bà ta, có đi có lại, không cần khách khí." " Nơi này nửa đêm nhiều nhất chính là mấy thằng hôi thối khắp người không có nhà để về, nhìn gương mặt này một chút, cũng không biết ai sẽ chiếm được tiện nghi đây." " Mày a, ở nơi này tự sinh tự diệt đi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương