Ngụy Trang Học Tra

Chương 52



“Cậu đừng nhúc nhích.”

“….”

“Ngồi yên nào, tôi sờ thấy rồi nè.”

Tạ Du đút một tay vào túi áo, gối đầu lên tay còn lại, cúi xuống nhìn cái bút vẫn đang mắc vào vạt áo mình: “Ai kêu cậu nhắm mắt nhắm mũi ném làm gì.”

Hạ Triều: “Trượt tay, trượt tay thật mà.”

Lúc nãy Hạ Triều lục lọi khổ sở mãi mới tìm được cây bút đã mất tích vài ngày nay đang nằm lăn lóc trong góc ngăn bàn, Tạ Du trông bộ dáng hắn như thể anh nông dân nghèo rớt mùng tơi tay không tấc đất, đột nhiên vớ được đống vàng: “Thấy không lão Tạ, tụi mình có bút rồi này.”

Tạ Du gục xuống bàn, tiết trước chưa ngủ đủ, không lạnh không nhạt “Ừm” một tiếng, định vùi đầu ngủ tiếp, ngay một giây sau đó – cái bút kia bay vèo cái về phía cậu, chỉ cần Tạ Du khẽ nhúc nhích một tí là nó sẽ rớt luôn xuống sàn.

Hạ Triều áp sát vào, tay đụng phải bắp đùi cậu, có hơi nhột. Nếu tên này dịch tay sang bên cạnh mấy centimet nữa thì chắc chắc sẽ sờ đến một nơi rất-không-nên-đụng nào đó.

“….”

Tạ Du quay mặt đi chỗ khác, mất tự nhiên nói: “Mẹ kiếp, cậu nhanh lên đi.”

Lúc đầu Hạ Triều không phát hiện ra điều gì, mức độ nâng niu của hắn dành cho cái bút này tựa như đối với thằng con độc đinh duy nhất của cả gia đình, sau khi sờ thấy cái nắp bút hắn mới nhận ra.

Thẩm Tiệp đứng ngoài cửa sổ, hóng một màn Tạ Du giơ chân đạp đổ cái ghế của Hạ Triều, để hắn được thông não là làm người không thể cứ sống hồn nhiên vô lối như vậy được, sờ lung tung sẽ phải trả giá rất đắt. Nhưng mà chờ mãi chờ mãi, chờ đến khi chuông vào học reo lên, vẫn không thấy Tạ Du có bất cứ động tĩnh gì.

Đại ca lầu Tây ấy vậy mà tùy ý để bạn cùng bàn sờ mó một hồi, thậm chí trong lúc đó còn câu có câu không rủ rỉ với Hạ Triều.

Thật không tin được.

Thẩm Tiệp nhủ thầm, mới mấy ngày không gặp, sao thế giới này đột nhiên lại thay đổi rồi?!

Đến tiết thể dục cuối buổi sáng, La Văn Cường dặt dẹo lay lắt tới gần trưa mới hết đau đầu, kích động đứng lên: “Các anh em, ra sân bóng thôi!”

Hạ Triều đứng dậy: “Nhìn chú em thế này, lão Ngô mà biết được lại tức chết cho coi.”

Ngay tiết Toán trước đó, Ngô Chính gọi La Văn Cường lên bảng giải bài tập, La Văn Cường đã thưa với ông thầy rằng là hôm nay mình ốm quá không thể cầm phấn viết được, bây giờ thì như được hồi sinh, hận không thể lập tức cởi phăng áo nhảy tọt từ trên lầu xuống sân bóng rổ.

La Văn Cường há mồm, chưa nói được gì, Tạ Du đã biết cậu chàng lại định lấy cớ: “Đừng lôi cái gì mà tinh thần thể dục ra đấy.”

“Lão Tạ, ” Hạ Triều đứng ngoài cửa gọi, “Đi.”

La Văn Cường: “….” Ủa sao hôm nay hai đứa này thống nhất tư tưởng đối ngoại vậy ta?

“Chạy hai vòng làm nóng người,” giáo viên thể dục ngồi xổm cạnh bục phát biểu, ngậm còi huýt một tiếng, lười biếng nói, “Chạy xong thì hoạt động tự do.”

Tạ Du hiện giờ trông thấy ông thầy thể dục này là lại nhớ tới hồi tập chống đẩy, rồi đến cái lúc ở đại hội thể thao Hạ Triều cho cậu đọc topic trên diễn đàn. Cậu đang nghĩ miên man, vô tình thế nào mà bắt gặp ánh mắt của Hạ Triều.

Cả hai đứng sát vai nhau ở hàng cuối cùng, không một ai mở lời, Tạ Du dời mắt, chăm chú nhìn sân bóng náo nhiệt, có ai đó vác một túi bóng chuyền to bự lướt qua trước mặt họ, và rồi, cậu nhận ra Hạ Triều không biết cố ý hay vô tình cứ khẽ cọ mu bàn tay vào tay cậu.

Giáo viên thể dục nheo mắt lại, nói tiếp: “Muốn mượn dụng cụ gì thì tìm ủy viên thể dục, ủy viên thể dục tổng hợp lại rồi qua phòng dụng cụ mượn. La Văn Cường, hôm nay các trò vẫn chơi bóng rổ chứ?”

La Văn Cường: “Có chứ thầy, tất nhiên là chơi rồi ạ.”

Thầy thể dục: “Không biết học kỳ này mấy đứa có được thi đấu bóng rổ không nữa, nghe thầy tổng phụ trách của mấy đứa kêu năm nay muốn tổ chức cái gì mới mới.”

“Cái gì mới nữa ạ,” Lưu Tồn Hạo vất vả mãi mới được gia nhập đội bóng rổ, vì lẽ đó mà phải đi vuốt mông ngựa thể ủy suốt, “Hay là do vụ từ học kỳ trước nhỉ?” Vòng loại thi đấu cuối cùng của học kỳ trước còn lại hai lớp, tinh thần cạnh tranh quá khốc liệt, cuối cùng suýt nữa là đánh nhau to, khiến cho cả hai lớp quay sang thù địch nhau ròng rã cả một học kỳ.

Đám học sinh lao nhao tranh nhau nói chuyện.

Không một ai chút ý đến hành động lén lút nho nhỏ của hai cậu con trai hàng cuối cùng.

Mu bàn tay cả hai cọ sát vào nhau, cứ lặng lẽ như vậy, đôi bên cùng ngầm hiểu dính lấy nhau trong thoáng chốc.

“Lão Tạ.” Hạ Triều chợt nói.

“Hả?”

“Lát nữa có chơi bóng không?”

“Không chơi.”

Mãi đến khi La Văn Cường đi lên hàng đầu, dẫn cả đám chạy vòng quanh sân, cậu ta chạy ngược lại, giơ tay lên cao, vừa chạy vừa hô: “Nữ sinh chạy theo anh Tình nhé! Chú ý đội hình, đừng để tụt lại phía sau.”

Lúc đầu Hạ Triều chạy sau cùng, nhân lúc thầy thể dục không để ý bèn mặc kệ đội hình gì đó, phóng thẳng lên phía trước, tới bên cạnh Tạ Du, thấp giọng nói: “Cậu có chạy được không đó, vết thương ở chân thế nào rồi?”

Đã gần khỏi rồi, vốn cũng không quá nghiêm trọng, hồi phục rất nhanh, chắc mấy ngày nữa là khỏe re.

Tạ Du chưa kịp “Ừ” một tiếng, đã nghe thấy La Văn Cường gào lên ở đằng trước: “Triều ca, ông làm gì đấy, ngó đội hình đi! Đội hình! Phách lối gì đâu á.”

Hạ Triều khoát khoát tay với La Văn Cường, rồi lùi về phía sau.

Kết thúc hai vòng chạy, đến hết vạch đích, tất cả giải tán thành bốn phương tám hướng.

Đằng sau sân thể thao, ngay cạnh phòng dụng cụ có một hàng cây xanh, ai không chơi thể thao đều qua đó ngồi tám chuyện.

Tạ Du vốn định tìm chỗ nào ngồi xuống, nhưng nhớ tới lần trước cậu đã bị học ủy túm ngay tại trận – Tiết Tập Sinh không biết chui ở đâu ra, móc từ trong túi một quyển sổ tay từ vựng nhỏ xíu: “Bạn Tạ Du, tôi giảng cho cậu học theo gốc từ (1) nhé, học thuộc gốc từ tiếng Anh rất hữu hiệu, chỉ mong điểm thi tiếng Anh giữa kỳ của cậu có thể cao hơn một chút…”

Thôi hay là tới sân bóng tránh đi một lúc vậy.

Thời điểm Tạ Du xuất hiện trên sân bóng, mắt La Văn Cường thoắt cái sáng rực: “Du ca!”

Là một trong số những ứng cử viên hàng đầu của đội bóng được La Văn Cường để mắt đến, thực lực của Tạ Du chưa ai từng chứng kiến, có cảm giác như một cao thủ ẩn tàng. Chỉ có Vạn Đạt nín lặng ôm bóng, nhớ lại tình cảnh hồi cậu ta chơi game với Tạ Du, sau đó bất lực lắc đầu.

Cậu thật không dám tưởng tượng ra dáng vẻ phối hợp thi đấu của cô lang hình người (2) này sẽ thế nào nữa.

Hạ Triều cởi áo ngay dưới khung bóng rổ, đến khi chỉ còn lại áo cộc tay, sau đó tiện tay ném áo khoác sang bên cạnh, nghe thấy tiếng rống kia của La Văn Cường, ngẩng đầu nhìn ra phía sau.

La Văn Cường: “Du ca! Có phải ông tới…”

Tạ Du: “Không phải, tôi chỉ xem mấy người chơi thôi.”

“…”

La Văn Cường đang định nói gì đó, Hứa Tình Tình đứng ngoài sân bóng rổ gọi cậu ta: “Thể ủy, còn bộ vợt cầu lông nào nữa không, thiếu rồi kìa.”

La Văn Cường gãi gãi đầu, chậm rãi chạy qua: “Không đủ à, tôi tính theo số người đăng ký mượn mà.”

Hạ Triều đứng tựa khung bóng rổ, chỉ riêng đứng nơi đó chẳng làm gì đã thu hút biết bao nhiêu ánh mắt, chờ La Văn Cường đi xa, hắn mới thoáng xoay người, đi qua ghé sát tai Tạ Du hỏi: “Cậu tới xem bọn tôi… Hay là nhìn tôi?”

Tạ Du nhủ thầm trong lòng, cả hai đều không phải, tôi đi tránh học ủy cơ mà.

Nhưng lúc nói chuyện Hạ Triều ghé vào tai cậu thổi nhiệt khí, cùng với sự mong chờ rất lộ liễu, ánh mắt điên cuồng ra tín hiệu, chỉ kém mỗi nước viết lên đó câu: Nói là nhìn tôi đi mau nói đi.

“Nhìn cậu,” Tạ Du quyết định cho tên này một chút thể diện, cậu thở dài, “Nhìn bạn trai của tôi.”

“Triều ca ——” Vạn Đạt đứng gần đó thúc giục, “Xong chưa?”

Hạ Triều cười đáp lời “Qua ngay đây”, sau đó vươn tay vỗ vỗ đầu Tạ Du, trước khi đi còn nói: “Nhìn cho kỹ nhé, cho cậu nhận thức qua một chút, cậu đã tìm được đối tượng đẹp trai thế nào.”

“…”

Đẹp trai thì chưa biết, trái lại da mặt chắc chắn là dày vô cùng.

Nguyên cả trận bóng, Hạ Triều gần như điên cuồng muốn thu hút chú ý của tất cả bọn con gái, đánh bóng vừa mạnh vừa ác, nhất là lúc chạy ba bước ném bóng, cả người nhảy vọt lên không trung, cuốn theo gió lốc, phần thắt lưng như ẩn như hiện.

Điên cuồng cướp bóng, cướp được là dẫn bóng chạy khắp sân, có người vượt người, không có người bèn cầm bóng vượt… không khí.

“Quá hay, vừa rồi chúng ta lại được chứng kiến Triều ca dẫn bóng vượt không khí, đúng, là một động tác vượt bóng qua không khí vô cùng hoàn hảo, tư thế đẹp đến hoa mắt chóng mặt, như thể phía bên kia có người thật đứng vậy.” Trận này Lưu Tồn Hạo là tuyển thủ dự bị, ngồi ngoài nhàn rỗi không có việc gì làm nổi hứng bình luận, “Ngầu ghê gớm, mấy đứa cho Triều ca một tràng pháo tay nào.”

Tạ Du cười mắng một câu, đúng là bệnh tâm thần.

Hạ Triều ném bóng xong, quay người nhìn về phía Tạ Du, mồ hôi nhỏ giọt chảy từ thái dương xuống, ngón trỏ với ngón giữa dựng lên, dán tới bên miệng, ném sang bên này một cái hôn gió.

Đám người xung quanh đã theo dõi từ lâu đồng loạt hét lên: “A —— “

Bốn bề xôn xao bàn tán, đều đang đoán nụ hôn gió này rốt cuộc là dành cho ai, nhất là mấy người đứng phía này, cứ quay sang nháo nhác nhìn nhau, muốn tìm ra manh mối nào đó.

Nhưng đối tượng chân chính được hưởng nụ hôn gió thoạt nhìn không hề nhúc nhích.

Tạ Du chống tay cạnh bệ hoa, nghĩ thầm, lại tỏ vẻ đẹp trai kìa.

Dừng một chút nghĩ nghĩ: Được rồi, rộng lượng bỏ từ ‘tỏ vẻ’ kia đi vậy.

Là đẹp trai.

Ông thần ưa khoe mẽ nào đó, đúng là rất chói mắt. Chói mắt tựa như một tia nắng.

Hạ Triều chơi bóng một lúc, tụi con trai chơi cùng hắn thiệt là khổ không chịu được, nhất là Vạn Đạt, cậu chàng cảm thấy mình có mặt trên sân mà chẳng có tí đất dụng võ nào, thậm chí cởi áo chơi bóng ra còn có thể ngồi cạnh Lưu Tồn Hạo nghỉ một lát, dù gì Hạ Triều đã bao cả sân, ngay cả hỗ trợ cũng không cần.

Mà mấy loại tư thế động tác giả hoa lệ đó, thân là đồng đội mà không hiểu thấu hắn định làm gì tiếp theo nữa là.

“Ông nghỉ ngơi đi Triều ca,” La Văn Cường khuyên nhủ, không chờ Hạ Triều đáp lời, cậu ta đã phất tay với tuyển thủ dự bị, “Chuột, lên đi!”

Hạ Triều: “… Mấy đứa có phải người không vậy, mới đầu là ai năn nỉ kêu tôi tới hả?”

La Văn Cường: “Tôi sai rồi có được không, bây giờ tôi mới biết vì sao lúc trước ông kêu mình mạnh quá không muốn tới quấy rầy tụi này, nhận thức của ông với bản thân mình chính xác lắm đó.”

Hạ Triều bùng nổ một trận ra trò, cuối cùng lại bị thể ủy vĩnh viễn đá ra khỏi đội bóng của lớp 3, đồng thời khiến thể ủy nhận thức một cách sâu sắc và rõ ràng, hai vị đại ca lầu Đông Tây nào đó hoàn toàn không phải nhân vật cậu ta có thể khống chế được.

Hạ Triều ra sân, có vẻ khá đau lòng: “Bọn nó không phải người mà.”

Tạ Du: “Cậu cũng đâu phải người, cầm bóng vượt không khí có thoải mái không?”

Sân bóng lại bắt đầu trở nên náo nhiệt, Lưu Tồn Hạo dẫn bóng định qua người, chưa kịp qua thì bóng đã bị người cướp mất.

Hạ Triều nghiêng đầu hỏi: “Chẳng lẽ không đẹp trai à?”

Tạ Du: “Trông như đồ đần.”

“…”

Cả hai ngồi ngoài xem trận bóng, Hạ Triều uống hết mấy ngụm nước, tiện tay đưa cho Tạ Du: “Uống này.”

Tạ Du không khát, nhưng động tác đưa nước của Hạ Triều quá tự nhiên, cậu cũng thuận theo mà nhận lấy.

Đến khi bờ môi chạm vào miệng chai, miệng chai hơi ướt, ý lạnh mới từ chai nước bốc lên – nơi này, vừa rồi Hạ Triều cũng chạm qua.

Trong đầu cả hai đồng loạt hiện lên một dòng chữ: Đờ mờ. Hôn gián tiếp rồi.

Hạ Triều đột nhiên cảm thấy nửa chai nước mình mới uống chẳng có tác dụng cái trym gì cả, cổ họng lại trở nên khô khốc rồi. Nhất là môi của bạn nhỏ nào đó nhìn vừa trơn vừa bóng… Muốn… Ôi, thôi đừng nhìn nữa thì hơn.

Hạ Triều ho nhẹ một tiếng, ép mình tiếp tục xem đám Chuột chơi bóng.

Tạ Du cũng không khá hơn chút nào, cậu cầm chai nước trong tay phải đến nửa ngày, đến lúc đầu ngón tay bắt đầu lạnh run, lúc này mới nhớ đến việc trả lại chai nước cho Hạ Triều.

Hạ Triều luống cuống tay chân định vặn nắp chai, kết quả ngón tay với nắp chai dây dưa với nhau một hồi, cuối cùng cầm không chắc, nắp chai rơi thẳng xuống mặt đất, lăn lăn chui vào mặt cỏ.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...