Ngụy Trang Thâm Tình: Cẩn Thận Vào Ngày Mưa Khi Gặp Phải Yêu Hồ!
Chương 13
Nguyên chủ là hàng thật giá thật con nhà giàu, không phải phú nhị đại ăn chơi trác táng mà có gia giáo đầy đủ.
Trên có anh trai cai quản gia sản, Hạ Văn Cẩm có học thức có nghề nghiệp, từ gia đình dọn ra ngoài ở riêng, Diệp Cẩn Niên kiểm kê một chút, ngoại trừ mù quáng ra thì cũng thật có lời khen với vị nam phụ thâm tình này.
Cậu lục trong túi áo gió căn chìa khóa xe. Đi vào ngầm gara.
[ Kí chủ, anh biết lái xe không đấy ] Quân Vãn Ca giơ giơ chi chân, nó có hơi lo lắng hồ ly ngốc này chớp mắt đã hóa thành hung thân xa lộ.
“ Em coi thường ai đâu? ” Diệp Cẩn Niên nhìn quanh, bên trong có motor lẫn các hãng xe khác, cậu sờ soạng chiếc xe phân khối lớn kia, nhìn Quân Vãn Ca, tiếc nuối về tiếc nuối, vẫn lựa chọn đi ôtô cho thoải mái.
Khởi động chìa khóa, mở cửa xe. Sau khi an vị, cậu đặt hệ thống trên ghế phụ, tự tin vỗ đầu hệ thống “ Với trí nhớ mấy chục năm ngồi ở ghế lái phụ, tin tưởng kí chủ của em đi! ”
Quân Vãn Ca [....... ]
Cảm ơn đã thể hiện, đây càng lo sợ.
“ Đầu tiên..... ” Cậu gõ vô lăng “ Đạp ga đúng không? ”
Nó trợn mắt, lên tiếng nhắc nhở [.....kí chủ, anh chưa thắt dây an toàn ]
Diệp Cẩn Niên gãi má “ Ừ nhỉ? ”
[ Còn “ ừ nhỉ? ” nữa chứ! ] Tiểu hệ thống biến sắc, lo sợ tóm dây an toàn, nghĩ, đành tung ra chiêu thức cuối cùng.
[ Em có chứng say xe, về không gian trước, lát nữa đến nơi thì triệu hồi ] Quân Vãn Ca cũng không nói dối, nó thật có chứng say xe, lại sợ tốc độ cao, bán bộ bước chân, hệ thống gấp không chờ nổi muốn chạy trước.
“? ” Diệp Cẩn Niên dở khóc dở cười mà vươn tay, tóm cổ nó “ Làm gì? Anh học lái xe rồi, có cả bằng lái hẳn hoi đấy nhé, chỉ là chưa từng động tay chở ai thôi ”
[ Dốt không cần giả học thức, hệ thống không chê anh, buông em ra ]
“ Nào! Hãy xem anh thể hiện:) ” Cố ý hay vô tình, đại hồ ly nở một nụ cười thâm sâu.
Cửa kép tự động mở, Diệp Cẩn Niên buông gáy tiểu hệ thống, cậu hừng hựt khí thế, gạt cần số, xoay vô lăng, cuối cùng là lưu loát dẫm ga phóng nhanh.
[ Ahhhhhhhhh ] Trong xe vươn đến tiếng thét dài với từ tính cao.
....
Nơi đỗ xe trong bệnh viện thuộc trung tâm thành phố, chiếc xe sang trọng chậm rãi hạ tốc độ, tiến vào bên trong vị trí.
“ Hệ thống, tiểu bạch, em..... ổn không? ” Diệp Cẩn Niên vẻ mặt thoáng giật mình khi thấy tiểu bạch thẫn thờ chảy nước dãi, tri kỷ hỏi thăm nó.
Quân Vãn Ca miêu miêu âm kéo dài, bộ dạng sống không còn gì luyến tiếc [ Tôi chết rồi, anh để tôi yên ]
“ Chẳng lẽ kĩ thuật của anh tệ hại đến vậy? ”
[ Có con....ặc! ]
Hệ thống lời còn ở trong họng, Diệp Cẩn Niên tội ác liên hoàn chặng nó, bế thốc hệ thống để nó bám trên vai cậu.
“ Em nói, hiện tại em là một con mèo, có thể theo anh đi cốt truyện được không? ” Cậu chân dài dẫm trên nền đất, từ xe hơi đi ra ngoài, cửa xe “ Sầm ” đóng lại.
Diệp Cẩn Niên thuận tiện thế nào vỗ vỗ mông thịt Quân Vãn Ca, bẹp bẹp âm, lại béo lại săn chắc “ Tiểu bạch, em nặng quá ”
[....... ]
Không lời nào để diễn tả.
Quân Vãn Ca bực bội, nó nghẹn lời thô tục, dùng thứ thực tiễn để chứng minh, một thứ luồng sáng xanh lam mảnh bao quanh lấy nó. Thông qua cảm giác của Diệp Cẩn Niên, bên vai cùng cánh tay thể trọng biến mất.
“ Tiểu bạch lợi hại! ”
[ Thường ] Nó khinh bỉ trừng hồ ly ngốc, bám vào mà leo lên, vững vàng ngồi trên vai kí chủ [ Như vậy đã hài lòng chưa? ]
“ Rồi ~ ” Diệp Cẩn Niên nghiêng khẽ cọ nó, lúc sau bỉu môi không vui “ Nhưng anh muốn nuôi em nha, người khác nhìn không thấy em, anh lại thành tên thần kinh thì không tốt cho lắm ”
Quân Vãn Ca trợn mắt [ Nhiều chuyện! ]
“ Hừ ”
Cậu chọc tiểu bạch một chút, cũng không nói gì nữa, chú tâm theo kí ức từ nguyên chủ để đến khu chuyên khoa.
Trên đường nhiều người quen biết, họ vui vẻ lên tiếng chào.
“ Bác sĩ Hạ, ngày mới tốt lành ”
Diệp Cẩn Niên đẩy mắt kính, cậu cũng không mấy kiệm lời cao lãnh, khẽ cười chào lại “ Ngày mới tốt lành ”
Được đáp lại, cô y tá hai má hồng hồng, con ngươi sáng khẽ dường như phấn khích, vội vội vàng vàng nhưng không bất lịch sự. Trộm ngắm gương mặt Diệp Cẩn Niên sau thì chào tạm biệt cậu rời đi.
Quân Vãn Ca trêu đùa [ Đường tình duyên kí chủ tốt quá nhỉ ]
Cậu hơi nâng cằm ‘ Chuyện, anh đây là trời sinh tướng mạo, tuyệt sắc giai nhân mà lại ’
[ Đúng rồi ] Từ cơn choáng váng say xe hồi phục phần nào thông minh, Quân Vãn Ca khá là tò mò về cuộc trò chuyện của Diệp Cẩn Niên với Quách Cảnh Diệp, nó nhịn không được hỏi [ Mục đích của anh khi đề nghị nữ chính phá thai là gì? Anh biết chắc Quác Cảnh Diệp sẽ không phá thai mà? ]
‘ Tùy tiện hỏi thôi ’ Cậu có lệ đáp, rẽ hướng, nơi phòng làm việc cách khá gần khi, một tiếng gọi từ phía sau lưng, ngắt ngang Quân Vãn Ca.
“ Bác sĩ Hạ, cậu dừng một chút ”
Diệp Cẩn Niên nghe ra âm thanh người nọ già nua, không vì thế mà mất đi sự nghiêm nghị, cậu quay người lại để xem xem người gọi là ai.
Một lão nhân trung niên, làn da tàn phai bởi thời gian, ngâm đen với nếp nhăn trên mặt đã khá nhiều, sự nghiêm nghị chính trực là điều Diệp Cẩn Niên nghĩ đến đầu tiên, mà ông ấy cũng là viện trưởng Tường của bệnh viện, Phương Tường.
Từ kí ức trợ giúp, Diệp Cẩn Niên thân cận cười, cậu đi đến, hơi cúi người chào hỏi “ Viện trưởng, có chuyện gì vậy ạ? ”
Phương Tường vỗ vai cậu “ Phó gia muốn gặp riêng cậu, tôi đến báo trước để cậu biết, thấy anh ta vẻ mặt rất nghiêm trọng ”
Hơi dừng một chốc, Phương Tường thâm sâu “ Tôi không mong cậu chọc phải phiền toái, Hạ Văn Cẩm, cậu còn trẻ, nhịn một điều chính sự lành, rõ chứ? ”
Diệp Cẩn Niên khi không bị nhắc nhở một lượng tin tức, cậu mơ hồ hồ vâng dạ.
“ Hôm nay cậu được nghỉ một buổi, nhớ rõ, đừng chọc Phó gia giận ”
Cho đến khi lão viện trưởng rời đi xa xa, cậu ngơ ngác lâm tự hỏi.
Phó gia là ai?
Từ từ.
Cậu có quen biết hắn hả? Giống như nghe cái danh này từ đâu đó rồi.
Quân Vãn Ca có điều nghĩ ngợi, nó nhắc [ Phó gia là cách gọi tôn kính với Bạch Phó Mặc ]
Diệp Cẩn Niên vỗ tay ‘ Ý em là nam chính muốn gặp anh? ’
[ Ừ ]
Hồ ly ngốc thuộc tính lại đến, cậu xoa cằm, ngây ngô hỏi tiểu bạch ‘ Vậy tình địch gặp nhau phải làm những gì nha? ’
‘ Cắn lộn? ’
Quân Vãn Ca chưa kịp lo sợ cốt truyện sai sót hay kích hoạt kịch bản ẩn đã bị kí chủ câu này làm cho buồn cười, nó khẽ cười, hắng giọng [ Ăn nói tào lao ]
Diệp Cẩn Niên mờ mịt gãi đầu.
━━━━━━━━━━━━━━━
Trên có anh trai cai quản gia sản, Hạ Văn Cẩm có học thức có nghề nghiệp, từ gia đình dọn ra ngoài ở riêng, Diệp Cẩn Niên kiểm kê một chút, ngoại trừ mù quáng ra thì cũng thật có lời khen với vị nam phụ thâm tình này.
Cậu lục trong túi áo gió căn chìa khóa xe. Đi vào ngầm gara.
[ Kí chủ, anh biết lái xe không đấy ] Quân Vãn Ca giơ giơ chi chân, nó có hơi lo lắng hồ ly ngốc này chớp mắt đã hóa thành hung thân xa lộ.
“ Em coi thường ai đâu? ” Diệp Cẩn Niên nhìn quanh, bên trong có motor lẫn các hãng xe khác, cậu sờ soạng chiếc xe phân khối lớn kia, nhìn Quân Vãn Ca, tiếc nuối về tiếc nuối, vẫn lựa chọn đi ôtô cho thoải mái.
Khởi động chìa khóa, mở cửa xe. Sau khi an vị, cậu đặt hệ thống trên ghế phụ, tự tin vỗ đầu hệ thống “ Với trí nhớ mấy chục năm ngồi ở ghế lái phụ, tin tưởng kí chủ của em đi! ”
Quân Vãn Ca [....... ]
Cảm ơn đã thể hiện, đây càng lo sợ.
“ Đầu tiên..... ” Cậu gõ vô lăng “ Đạp ga đúng không? ”
Nó trợn mắt, lên tiếng nhắc nhở [.....kí chủ, anh chưa thắt dây an toàn ]
Diệp Cẩn Niên gãi má “ Ừ nhỉ? ”
[ Còn “ ừ nhỉ? ” nữa chứ! ] Tiểu hệ thống biến sắc, lo sợ tóm dây an toàn, nghĩ, đành tung ra chiêu thức cuối cùng.
[ Em có chứng say xe, về không gian trước, lát nữa đến nơi thì triệu hồi ] Quân Vãn Ca cũng không nói dối, nó thật có chứng say xe, lại sợ tốc độ cao, bán bộ bước chân, hệ thống gấp không chờ nổi muốn chạy trước.
“? ” Diệp Cẩn Niên dở khóc dở cười mà vươn tay, tóm cổ nó “ Làm gì? Anh học lái xe rồi, có cả bằng lái hẳn hoi đấy nhé, chỉ là chưa từng động tay chở ai thôi ”
[ Dốt không cần giả học thức, hệ thống không chê anh, buông em ra ]
“ Nào! Hãy xem anh thể hiện:) ” Cố ý hay vô tình, đại hồ ly nở một nụ cười thâm sâu.
Cửa kép tự động mở, Diệp Cẩn Niên buông gáy tiểu hệ thống, cậu hừng hựt khí thế, gạt cần số, xoay vô lăng, cuối cùng là lưu loát dẫm ga phóng nhanh.
[ Ahhhhhhhhh ] Trong xe vươn đến tiếng thét dài với từ tính cao.
....
Nơi đỗ xe trong bệnh viện thuộc trung tâm thành phố, chiếc xe sang trọng chậm rãi hạ tốc độ, tiến vào bên trong vị trí.
“ Hệ thống, tiểu bạch, em..... ổn không? ” Diệp Cẩn Niên vẻ mặt thoáng giật mình khi thấy tiểu bạch thẫn thờ chảy nước dãi, tri kỷ hỏi thăm nó.
Quân Vãn Ca miêu miêu âm kéo dài, bộ dạng sống không còn gì luyến tiếc [ Tôi chết rồi, anh để tôi yên ]
“ Chẳng lẽ kĩ thuật của anh tệ hại đến vậy? ”
[ Có con....ặc! ]
Hệ thống lời còn ở trong họng, Diệp Cẩn Niên tội ác liên hoàn chặng nó, bế thốc hệ thống để nó bám trên vai cậu.
“ Em nói, hiện tại em là một con mèo, có thể theo anh đi cốt truyện được không? ” Cậu chân dài dẫm trên nền đất, từ xe hơi đi ra ngoài, cửa xe “ Sầm ” đóng lại.
Diệp Cẩn Niên thuận tiện thế nào vỗ vỗ mông thịt Quân Vãn Ca, bẹp bẹp âm, lại béo lại săn chắc “ Tiểu bạch, em nặng quá ”
[....... ]
Không lời nào để diễn tả.
Quân Vãn Ca bực bội, nó nghẹn lời thô tục, dùng thứ thực tiễn để chứng minh, một thứ luồng sáng xanh lam mảnh bao quanh lấy nó. Thông qua cảm giác của Diệp Cẩn Niên, bên vai cùng cánh tay thể trọng biến mất.
“ Tiểu bạch lợi hại! ”
[ Thường ] Nó khinh bỉ trừng hồ ly ngốc, bám vào mà leo lên, vững vàng ngồi trên vai kí chủ [ Như vậy đã hài lòng chưa? ]
“ Rồi ~ ” Diệp Cẩn Niên nghiêng khẽ cọ nó, lúc sau bỉu môi không vui “ Nhưng anh muốn nuôi em nha, người khác nhìn không thấy em, anh lại thành tên thần kinh thì không tốt cho lắm ”
Quân Vãn Ca trợn mắt [ Nhiều chuyện! ]
“ Hừ ”
Cậu chọc tiểu bạch một chút, cũng không nói gì nữa, chú tâm theo kí ức từ nguyên chủ để đến khu chuyên khoa.
Trên đường nhiều người quen biết, họ vui vẻ lên tiếng chào.
“ Bác sĩ Hạ, ngày mới tốt lành ”
Diệp Cẩn Niên đẩy mắt kính, cậu cũng không mấy kiệm lời cao lãnh, khẽ cười chào lại “ Ngày mới tốt lành ”
Được đáp lại, cô y tá hai má hồng hồng, con ngươi sáng khẽ dường như phấn khích, vội vội vàng vàng nhưng không bất lịch sự. Trộm ngắm gương mặt Diệp Cẩn Niên sau thì chào tạm biệt cậu rời đi.
Quân Vãn Ca trêu đùa [ Đường tình duyên kí chủ tốt quá nhỉ ]
Cậu hơi nâng cằm ‘ Chuyện, anh đây là trời sinh tướng mạo, tuyệt sắc giai nhân mà lại ’
[ Đúng rồi ] Từ cơn choáng váng say xe hồi phục phần nào thông minh, Quân Vãn Ca khá là tò mò về cuộc trò chuyện của Diệp Cẩn Niên với Quách Cảnh Diệp, nó nhịn không được hỏi [ Mục đích của anh khi đề nghị nữ chính phá thai là gì? Anh biết chắc Quác Cảnh Diệp sẽ không phá thai mà? ]
‘ Tùy tiện hỏi thôi ’ Cậu có lệ đáp, rẽ hướng, nơi phòng làm việc cách khá gần khi, một tiếng gọi từ phía sau lưng, ngắt ngang Quân Vãn Ca.
“ Bác sĩ Hạ, cậu dừng một chút ”
Diệp Cẩn Niên nghe ra âm thanh người nọ già nua, không vì thế mà mất đi sự nghiêm nghị, cậu quay người lại để xem xem người gọi là ai.
Một lão nhân trung niên, làn da tàn phai bởi thời gian, ngâm đen với nếp nhăn trên mặt đã khá nhiều, sự nghiêm nghị chính trực là điều Diệp Cẩn Niên nghĩ đến đầu tiên, mà ông ấy cũng là viện trưởng Tường của bệnh viện, Phương Tường.
Từ kí ức trợ giúp, Diệp Cẩn Niên thân cận cười, cậu đi đến, hơi cúi người chào hỏi “ Viện trưởng, có chuyện gì vậy ạ? ”
Phương Tường vỗ vai cậu “ Phó gia muốn gặp riêng cậu, tôi đến báo trước để cậu biết, thấy anh ta vẻ mặt rất nghiêm trọng ”
Hơi dừng một chốc, Phương Tường thâm sâu “ Tôi không mong cậu chọc phải phiền toái, Hạ Văn Cẩm, cậu còn trẻ, nhịn một điều chính sự lành, rõ chứ? ”
Diệp Cẩn Niên khi không bị nhắc nhở một lượng tin tức, cậu mơ hồ hồ vâng dạ.
“ Hôm nay cậu được nghỉ một buổi, nhớ rõ, đừng chọc Phó gia giận ”
Cho đến khi lão viện trưởng rời đi xa xa, cậu ngơ ngác lâm tự hỏi.
Phó gia là ai?
Từ từ.
Cậu có quen biết hắn hả? Giống như nghe cái danh này từ đâu đó rồi.
Quân Vãn Ca có điều nghĩ ngợi, nó nhắc [ Phó gia là cách gọi tôn kính với Bạch Phó Mặc ]
Diệp Cẩn Niên vỗ tay ‘ Ý em là nam chính muốn gặp anh? ’
[ Ừ ]
Hồ ly ngốc thuộc tính lại đến, cậu xoa cằm, ngây ngô hỏi tiểu bạch ‘ Vậy tình địch gặp nhau phải làm những gì nha? ’
‘ Cắn lộn? ’
Quân Vãn Ca chưa kịp lo sợ cốt truyện sai sót hay kích hoạt kịch bản ẩn đã bị kí chủ câu này làm cho buồn cười, nó khẽ cười, hắng giọng [ Ăn nói tào lao ]
Diệp Cẩn Niên mờ mịt gãi đầu.
━━━━━━━━━━━━━━━
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương