Ngụy Trang Thâm Tình: Cẩn Thận Vào Ngày Mưa Khi Gặp Phải Yêu Hồ!
Chương 7
[ Phải rồi, khoảng thời gian này cốt truyện chưa tiến triển bao nhiêu, trong vòng 5 năm sắp tới, chỉ cần giá trị OOC không vượt quá mức cho phép, tùy ý anh hành động ]
Kẻ nói vô tình người nghe cố ý.
Bởi vậy mới có những việc ngoài ý muốn xảy ra.
Diệp Cẩn Niên ngoan ngoãn nghe, đến mức tâm tư xấu xa bắt đầu đang ngo ngoe rụt rịch, cậu vẫn nghe hệ thống phổ cập kiến thức cơ bản.
Lúc sau cảm thấy nghỉ ngơi như vậy đã đủ rồi. Đối diện ở trước mặt một đống đồ vật ngổn ngang, ưa thích sạch sẽ như mạng là Diệp Cẩn Niên liền chịu không nổi muốn sắn tay áo dọn dẹp.
Nhưng vẫn còn một vài thứ cần xem qua, việc này không thầy dạy bảo, Diệp Cẩn Niên trực tiếp tiếp thu những kí ức cũ chưa xem qua hết của Hạ Văn Cẩm.
“ Ha ~ ”
Phòng khách sáng tỏa dưới nắng vàng chiếu rọi, tiếng thở dài trầm thấp giống như tự giễu cợt vang lên.
Duyên trời định.
Quả thật là duyên trời định.
Diệp Cẩn Niên cảm thán không thôi.
Kí ức của nguyên chủ khi cùng Quách Cảnh Diệp gặp gỡ và kết thành trúc mã, lâu ngày sinh tình, si đến mụ mị tương lai.
“ Nếu anh không phải kẻ ngốc, Quách Cảnh Diệp không phải..... ” Lời còn chưa nói hết, Quân Vãn Ca trước ngăn đón.
[ Cùng em nói chuyện, kí chủ có thể dùng thần thức, không cần bi bô nói hạch toẹt ra như thế, nên nhớ, ở đây không chỉ một mình anh đâu ] Nó chân mèo còn giơ lên, ám chỉ phương hướng của Quách Cảnh Diệp đã đi đến.
‘ Nhạ, vậy được rồi đi? ’
[ Trò ngoan dễ bảo ]
Diệp Cẩn Niên cười, không quên chuyện mình muốn nói, cậu dùng suy nghĩ thương hại Hạ Văn Cẩm. Nói thương hại quả thật quá đáng, nhưng sự thật luôn trần trụi.
Thương hại chính là thương hại, bao biện có ích lợi gì.
‘ Em xem, nếu như Quách Cảnh Diệp không phải là nữ chính, nguyên chủ cùng em ấy chắc hẳn đã là một mối tình đẹp, tiểu bạch ha? ’ Vừa nói, ngón tay cậu chọc chọc trên măng cụt của hệ thống, khiến nó vô thức xòe ra thành một đóa hoa, hoặc là một đám mây?
Sao cũng được, nhưng đáng yêu!
Quân Vãn Ca tham dự hành động vô tri ấy, râu trên ria mép rung động, vẫy nhẹ [ Mộng tưởng viễn vông ]
‘ Ừ ừ ừ, là anh suy nghĩ nhiều ’ Diệp Cẩn Niên giơ tay đầu hàng, hoàn toàn đã thua cuộc lý luận này, cậu nhấc cơ thể của tiểu béo phì, để nó ở trên sopha.
Quay đầu tìm kiếm dụng cụ, cậu rất chú tâm dụng sức, hì hục cả một buổi dọn dẹp mớ tàn cuộc mà nguyên chủ để lại.
Bên cạnh tương lai tươi mới trước cuộc sống mới là Diệp Cẩn Niên, Quân Vãn Ca lại càng hậm hực không vui. Nó nằm ườn ở trên ghế, suy nghĩ bay xa ‘ Con hồ ly này rốt cuộc có thể trả được hết nợ không trời? Con số cũng đâu phải ít gì, 1 giọt linh thủy, vốn đã khó kiếm...... tổng bộ bị điên chắc rồi chắc ’
Nó liếc nhìn hành động ngây ngốc, vui vẻ khi đang dọn dẹp kia của Hồ Diệp Mạc ‘ Chậc, bây giờ cảm thấy tương lai tối tăm v*i ra ’
* Hắt xì! *
Diệp Cẩn Niên xoa xoa sóng mũi, ngước lên nhìn tiểu bạch “ Tiểu bạch, em đang nói xấu anh, đúng không? ”
Quân Vãn Ca ngay thẳng gật đầu.
Diệp Cẩn Niên dẩu môi ra chiều hờn dỗi ‘ Anh chưa bao giờ thấy người nào thành thật như em ’
[ Em cũng có phải con người đâu ]
‘ Ừ nhề ’ Diệp Cẩn Niên gật gù ‘ Tiểu bạch là đồng loại, giống anh, đều không phải người! ’
Cậu cứ vậy mà tin vào lời của tiểu bạch vô điều kiện.
Quân Vãn Ca:.......hồ ly ngốc
Nhưng lại có cảm giác chơi rất vui, sau đó một đôi mắt rực rỡ, sáng lấp lánh nhìn Quân Vãn Ca ‘ Vậy em hiện tại là thú cưng anh dưỡng đúng không? ’
Quân Vãn Ca chậm rãi toát ra một dấu chấm hỏi, nó mờ mịt đáp [ Thì..... ]
Diệp Cẩn Niên trường người tới, một loại đè nặng áp lực, muốn nó phải đồng ý, nếu không thì đại hồ ly sẽ ủ rũ gục xuống như bị vứt bỏ.
[ Ừ, đúng như thế thì làm sao? Không thích? ]
‘ Không cóa! ’
Đạt được câu trả lời vừa ý, Diệp Cẩn Niên đuôi cáo muốn lộ ra tới, cậu hầm hè xoa hai tay ‘ Thế tiểu bạch, em nói xem có phải hay không, em bây giờ cần thiết phải bị - triệt - sản? ’
Quân Vãn Ca [...... ]
Cậu lầm tưởng là nó không hiểu ý, ngây thơ chỉ hai viên bi tròn trịa chói mắt ‘ Cái thứ giữa chân em, muốn triệt không, để chiều anh đưa đi nha:3? ’
Nó nghiến răng, bộ dạng kích động mà vung cước muốn cào Diệp Cẩn Niên vài vết trảo [ Nếu bố mày triệt của quý của mày, mày có đồng ý hay không? Còn hỏi trực tiếp! Não mày có vấn đề hay gì!!! ]
Cậu mau lẹ lùi về sau, gãi đầu ngượng ngùng ‘ Đừng xưng hô mày - tao như thế, anh chỉ....muốn tốt cho em thôi..... ’
‘ Nhưng em xem, nhân loại họ sẽ biến sủng vật thành thái giám, bởi mèo đ*c sẽ trốn đi kiếm bạn đời, hệ lụy về sau còn rất quan trọng, anh cũng chỉ tuân theo lẽ thường a ’
Quân Vãn Ca ha hả cười gằn, nó nhướng mi [ Thế sao anh chưa bị triệt sản? ]
‘ Bởi vì anh là đại hồ ly nha, anh không phải sủng vật! ’
Lúc này bị đuối lý, Quân Vãn Ca bực bội vỗ đuôi trên sopha [ Khác con mẹ gì nhau!! ]
Diệp Cẩn Niên chắc chắn ‘ Rất khác biệt! ’
Hệ thống hít một hơi thật sâu:......đ*t con m* m......
Thôi bỏ đi.
Kí chủ suy cho cùng cũng là đứa ngốc, suy nghĩ không giống người, cũng đếch phải người!
Nó mới không vì mấy câu thế mà chấp nhặt với Diệp Cẩn Niên!
Đúng!
Thỏa mãn tâm tư chọc hệ thống tức chết đến phát nghẹn, Diệp Cẩn Niên vô tâm vô phổi ngâm nga bài hát chúc ngày mới thêm vui.
Cậu vừa nãy là cố ý đấy, hì hì ~
━━━━━━━━━━━━━━━
Kẻ nói vô tình người nghe cố ý.
Bởi vậy mới có những việc ngoài ý muốn xảy ra.
Diệp Cẩn Niên ngoan ngoãn nghe, đến mức tâm tư xấu xa bắt đầu đang ngo ngoe rụt rịch, cậu vẫn nghe hệ thống phổ cập kiến thức cơ bản.
Lúc sau cảm thấy nghỉ ngơi như vậy đã đủ rồi. Đối diện ở trước mặt một đống đồ vật ngổn ngang, ưa thích sạch sẽ như mạng là Diệp Cẩn Niên liền chịu không nổi muốn sắn tay áo dọn dẹp.
Nhưng vẫn còn một vài thứ cần xem qua, việc này không thầy dạy bảo, Diệp Cẩn Niên trực tiếp tiếp thu những kí ức cũ chưa xem qua hết của Hạ Văn Cẩm.
“ Ha ~ ”
Phòng khách sáng tỏa dưới nắng vàng chiếu rọi, tiếng thở dài trầm thấp giống như tự giễu cợt vang lên.
Duyên trời định.
Quả thật là duyên trời định.
Diệp Cẩn Niên cảm thán không thôi.
Kí ức của nguyên chủ khi cùng Quách Cảnh Diệp gặp gỡ và kết thành trúc mã, lâu ngày sinh tình, si đến mụ mị tương lai.
“ Nếu anh không phải kẻ ngốc, Quách Cảnh Diệp không phải..... ” Lời còn chưa nói hết, Quân Vãn Ca trước ngăn đón.
[ Cùng em nói chuyện, kí chủ có thể dùng thần thức, không cần bi bô nói hạch toẹt ra như thế, nên nhớ, ở đây không chỉ một mình anh đâu ] Nó chân mèo còn giơ lên, ám chỉ phương hướng của Quách Cảnh Diệp đã đi đến.
‘ Nhạ, vậy được rồi đi? ’
[ Trò ngoan dễ bảo ]
Diệp Cẩn Niên cười, không quên chuyện mình muốn nói, cậu dùng suy nghĩ thương hại Hạ Văn Cẩm. Nói thương hại quả thật quá đáng, nhưng sự thật luôn trần trụi.
Thương hại chính là thương hại, bao biện có ích lợi gì.
‘ Em xem, nếu như Quách Cảnh Diệp không phải là nữ chính, nguyên chủ cùng em ấy chắc hẳn đã là một mối tình đẹp, tiểu bạch ha? ’ Vừa nói, ngón tay cậu chọc chọc trên măng cụt của hệ thống, khiến nó vô thức xòe ra thành một đóa hoa, hoặc là một đám mây?
Sao cũng được, nhưng đáng yêu!
Quân Vãn Ca tham dự hành động vô tri ấy, râu trên ria mép rung động, vẫy nhẹ [ Mộng tưởng viễn vông ]
‘ Ừ ừ ừ, là anh suy nghĩ nhiều ’ Diệp Cẩn Niên giơ tay đầu hàng, hoàn toàn đã thua cuộc lý luận này, cậu nhấc cơ thể của tiểu béo phì, để nó ở trên sopha.
Quay đầu tìm kiếm dụng cụ, cậu rất chú tâm dụng sức, hì hục cả một buổi dọn dẹp mớ tàn cuộc mà nguyên chủ để lại.
Bên cạnh tương lai tươi mới trước cuộc sống mới là Diệp Cẩn Niên, Quân Vãn Ca lại càng hậm hực không vui. Nó nằm ườn ở trên ghế, suy nghĩ bay xa ‘ Con hồ ly này rốt cuộc có thể trả được hết nợ không trời? Con số cũng đâu phải ít gì, 1 giọt linh thủy, vốn đã khó kiếm...... tổng bộ bị điên chắc rồi chắc ’
Nó liếc nhìn hành động ngây ngốc, vui vẻ khi đang dọn dẹp kia của Hồ Diệp Mạc ‘ Chậc, bây giờ cảm thấy tương lai tối tăm v*i ra ’
* Hắt xì! *
Diệp Cẩn Niên xoa xoa sóng mũi, ngước lên nhìn tiểu bạch “ Tiểu bạch, em đang nói xấu anh, đúng không? ”
Quân Vãn Ca ngay thẳng gật đầu.
Diệp Cẩn Niên dẩu môi ra chiều hờn dỗi ‘ Anh chưa bao giờ thấy người nào thành thật như em ’
[ Em cũng có phải con người đâu ]
‘ Ừ nhề ’ Diệp Cẩn Niên gật gù ‘ Tiểu bạch là đồng loại, giống anh, đều không phải người! ’
Cậu cứ vậy mà tin vào lời của tiểu bạch vô điều kiện.
Quân Vãn Ca:.......hồ ly ngốc
Nhưng lại có cảm giác chơi rất vui, sau đó một đôi mắt rực rỡ, sáng lấp lánh nhìn Quân Vãn Ca ‘ Vậy em hiện tại là thú cưng anh dưỡng đúng không? ’
Quân Vãn Ca chậm rãi toát ra một dấu chấm hỏi, nó mờ mịt đáp [ Thì..... ]
Diệp Cẩn Niên trường người tới, một loại đè nặng áp lực, muốn nó phải đồng ý, nếu không thì đại hồ ly sẽ ủ rũ gục xuống như bị vứt bỏ.
[ Ừ, đúng như thế thì làm sao? Không thích? ]
‘ Không cóa! ’
Đạt được câu trả lời vừa ý, Diệp Cẩn Niên đuôi cáo muốn lộ ra tới, cậu hầm hè xoa hai tay ‘ Thế tiểu bạch, em nói xem có phải hay không, em bây giờ cần thiết phải bị - triệt - sản? ’
Quân Vãn Ca [...... ]
Cậu lầm tưởng là nó không hiểu ý, ngây thơ chỉ hai viên bi tròn trịa chói mắt ‘ Cái thứ giữa chân em, muốn triệt không, để chiều anh đưa đi nha:3? ’
Nó nghiến răng, bộ dạng kích động mà vung cước muốn cào Diệp Cẩn Niên vài vết trảo [ Nếu bố mày triệt của quý của mày, mày có đồng ý hay không? Còn hỏi trực tiếp! Não mày có vấn đề hay gì!!! ]
Cậu mau lẹ lùi về sau, gãi đầu ngượng ngùng ‘ Đừng xưng hô mày - tao như thế, anh chỉ....muốn tốt cho em thôi..... ’
‘ Nhưng em xem, nhân loại họ sẽ biến sủng vật thành thái giám, bởi mèo đ*c sẽ trốn đi kiếm bạn đời, hệ lụy về sau còn rất quan trọng, anh cũng chỉ tuân theo lẽ thường a ’
Quân Vãn Ca ha hả cười gằn, nó nhướng mi [ Thế sao anh chưa bị triệt sản? ]
‘ Bởi vì anh là đại hồ ly nha, anh không phải sủng vật! ’
Lúc này bị đuối lý, Quân Vãn Ca bực bội vỗ đuôi trên sopha [ Khác con mẹ gì nhau!! ]
Diệp Cẩn Niên chắc chắn ‘ Rất khác biệt! ’
Hệ thống hít một hơi thật sâu:......đ*t con m* m......
Thôi bỏ đi.
Kí chủ suy cho cùng cũng là đứa ngốc, suy nghĩ không giống người, cũng đếch phải người!
Nó mới không vì mấy câu thế mà chấp nhặt với Diệp Cẩn Niên!
Đúng!
Thỏa mãn tâm tư chọc hệ thống tức chết đến phát nghẹn, Diệp Cẩn Niên vô tâm vô phổi ngâm nga bài hát chúc ngày mới thêm vui.
Cậu vừa nãy là cố ý đấy, hì hì ~
━━━━━━━━━━━━━━━
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương