Nguyên Hồn Của Ta Là Cổng Phó Bản
Chương 25
Sau khi cả hai cha con Trần Nam dùng bữa sáng thì cả hai lại ai làm việc của người nấy.Trần Hạo thì ra ngoài làm việc còn Trần Nam thì ở nhà dọn dẹp.Trong khi Trần nam dang rua chen ở chổ sàn nước đa dụng thì thấy Trần Hạo đang mở cửa để đi ra ngoài.“Cha chiều về nhớ mua gạo, củi với dầu nha. Hình như mấy thứ đó sấp hết rồi đó cha”“Ờ cha nhớ rồi”“À mà cha nầy”“Lại có chuyện gì nữa vậy?”“Nếu con nhớ không lầm thì nơi này thuộc địa phận của Trần gia mà phải không vậy cha?”“Đúng vậy. Có gì không vậy con”“Vậy chẳng phải việc con đóng cửa mỗi khi cha đi và mở cửa khi cha về là hoàn toàn vô nghĩa thôi sao cha”“Con nói cũng có lý, tai cha lo thái quá lên. Nếu có kẻ nào muốn xâm nhập vào lãnh địa của trần gia thì có đóng cửa cũng như không”“vậy từ nay con chỉ đóng sơ thôi nha cha. Chừng nào về cha cứ việc mở cửa, lở như cha về trong lúc con tu luyện thì chẳng lẽ cứ đứng mãi ở ngoài”“Vậy cũng được, ở nhà nhớ cẩn thận nha. Cha đi làm đây” nói rồi Trần Hạo mở cửa rồi đi làm việc.Còn Trần Nam thì ở lại rửa chén. Vì chỉ có hai cha con nên chén dĩa muỗng đũa chỉ có mấy cái nên chỉ cần rửa một lát là xong.“Bây giờ thì làm gì bây giờ đây ta” Trần Nam thẫn thờ vì hôm nay hoàn thành mọi việc khá sớm nên bây giờ trời còn khá sớm. Nắng chỉ mới làm ấm không khí và mọi thứ mà thôi.Sực nhớ là còn đống quần áo mà hôm bữa hắn nhanh tay gom góp với cái tinh thần ‘nhặt được của rơi, không thấy chủ đâu, tạm thời bỏ túi’ nên hắn nhanh chóng chạy tới căn phòng mà vài ngày trước hắn gôm đồ lại một đống mà quên mất cất vào túi đồ.Nhìn cái đống quần áo có phần hổn độn và khá là rối rấm như một đống rác.— QUẢNG CÁO —EventThấy vậy hắn chỉ muốn tìm một chổ nào đó mà khóc cho cái tội làm theo cảm hứng mà không chịu suy nghĩ của mình.“Giá như hôm đó mình chịu bỏ chút thời gian phân loại thì đỡ biết mấy. Đúng là vui quá mất khôn mà”“Thôi kệ đi, giờ có than cũng chẳng được, trước sau gì cũng phân ra giặc”Nói rồi hắn nhanh tay phân loại cái đống quần áo ra từng loại.“Để coi... cái áo này thì để ở đây, còn cái quần này thì ở đây....”“Không ngờ mấy cái quần này nhìn vậy mà nó tốt thật, lâu như vậy không có ai đụng vô sử dụng mà vẫn còn chắc chắn dữ. Tuy trông nó có vẻ khá thô dày nhưng lại mềm mại ghê” vừa nói Trần Nam vừa lấy hai tay kiểm tra tình trạng của mấy cái quần.“Cái áo lót này cũng mềm thật đấy. Tốt vãi luôn. Lấy làm áo ngủ thì tuyệt”“Mấy cái áo này nhìn cũng được ghê, tuy họa tiết trang trí khá đơn điệu nhưng nhìn chung cũng không đến nỗi nào.”“Còn mấy cái dây đai lưng nữa toàn đồ tốt hết”Và như vậy sau một hồi phân loại các thứ ra thứ nào ra thứ mấy thì cũng làm hắn mắt cũng cả tiếng đồng hồ.“Để coi có tất cả bao nhiêu đây”Nói rồi Trần Nam bắt đầu đếm từng món đồ mà hắn phân loại từ nãy tới giờ.“Để coi 8 cái quần nhỏ này là quần lót thì phải, 20 cái dài, 20 cái áo trong, 30 cái áo ngoài và 10 cái áo dùng để khoác ngoài”“Tiết thật có mấy cái dùng để khoác ngoài ở cuối duôi áo bị hỏng mắt rồi, mà thôi sao này sửa lại chắc còn dùng tiếp được”“Nam nhân trong cái gia tộc này bộ ai cũng thích thả rong hết hay sao vậy. Tuy là biết cái thời này không tắm thường xuyên nhưng vẫn phải giữ ý tứ chút chứ”— QUẢNG CÁO —EventTuy hắn gọi mấy cái quần là quần nhỏ nhưng nhìn cũng chẳng khác nào mấy cái quần lửng dài ngang tới đùi. Nên có bận hay không thì cùng lấm chỉ giảm bớt độ nhô của căn chòi phía dưới mỏi khi ham muốn nỏi lên thôi. Chứ thực ra nam nhân của thế giới này chỉ cần bận một cái quần thật kính đáo và để vạt áo che đi những nơi có thể làm mình sấu hổ là được.“Mà cái gia tộc này làm sao vậy nhỉ chỉ để quần áo lại thôi còn mấy cái giá trị thì lây đi hết. Mà thôi cứ mặc kệ đi, có lợi cho mình thôi”Hắn làm sao mà biết cái gia tộc này vì đắc tội với Trần gia nên mới phải bỏ chạy trong đêm để bảo toàn tánh mạng của mọi người trong gia tộc. Bao nhiêu tài sản quý giá đều đem đi hết còn mấy bộ quần áo hắn đang thu nhặt chỉ là mấy bộ đồ khá bình thường ở đâu cũng có thể mua được nên mới bị bỏ lại cho đở tốn chổ và mất thời gian gom nữa.Lúc người của Trần gia tới thì chỉ còn cái nhà không nên đã gom hết những thứ có giá trị còn lại rồi, chứ mấy bộ quần áo này người của Trần gia thấy chẳng đáng để làm giẽ lau nhà nữa, kể cả gia đinh của Trần gia cũng chẳng có nhu mặc như mấy người có tiền chỉ tổ rước thêm phiền phức hay đem đi bán vì có bán thì cũng chả được bao nhiêu, nên cứ bị để mặc đó mà làm lợi cho Trần Nam.“Chặc. Mặt trời lên cao như vậy rồi sao. Bửa nay giặc sạch mấy cái quần lót này trước vậy”Nói rồi Trần Nam bất đầu xếp lại mấy bộ quần áo lại cho ngay ngắn gọn gàn nhưng vẫn chừa mấy cái áo khoác ngoài dùng để gói và cột mấy đống quần áo mà hắn đã phân loại ra sau đó ném mấy gói đó trở lại [Túi đồ].Sau đó hắn đem mấy cái quần trong này đem đi giặc nhưng do mấy cái quần này chỉ bị bui bẩn nên hắn chỉ cằn giặc sơ là sạch sau đó mắc lên dây phơi đồ cùng với bộ đồ của Trằn HạoSau khi làm xong hắn đi rửa tay cho sạch sẽ và lấy thêm dụng cụ để làm vệ sinh căn phòng mà hôm kia hắn lau dọn chưa xong để hoàn thành nốt công việc.Vì căn phòng đã được hắn dọn trước một lần nên lần này hắn lau dọn cũng khá nhanh.Khi mặt trời đã lên cao, lúc mà những cái bóng thu nhỏ nhất và nằm dưới chân mọi vật thì công việc của hắn cũng hoàn thành. Một căn phòng sạch sẽ đẹp đẽ đã hoàn thành.Lúc mày không khí ngoài trời đang bất đầu nóng dần lên và trở nên ôi ả hơn. Nhưng ở trong phòng, nằm trên cái giường lớn này và thư giản.“Không ngờ cái mặt giường này làm hoàn toàn bằng đá, thật là mát lạnh quá đi. Trời nóng mà nằm trên cái giường này thì tuyệt biết mấy”“Thôi nằm thế đủ rồi. Bắt đầu luyện tập thôi nào”Việc hắn cất công lau dọn chổ này thực ra là chuẩn một nơi để hắn luyện tập mấy cái động tác như chống đẩy, gập bụng, hít đất,... nói chung là mấy cái động tác luyện tập thể hình.Vì sao ư, đơn giản hắn chỉ không muốn nhìn cái bụng một múi, bộ ngực bằng phẳng hơn ván ép, cơ bắp èo uộc. Cơ thể trước đây của hắn tuy không được như mấy người tập thể hình chính gốc nhưng cũng ít nhất thì hắn cũng muốn có một cái body chuẩn nhất có thể.Còn có thể nói hắn đang cố thử cách của ông thầy biến thái Nham Sâm, rèn luyện thân thể chất đến cưc hạn để dễ dàng có thể hấp thụ linh khí hơn. Nếu không thành công thì cũng coi như là luyện tập thể lực.— QUẢNG CÁO —EventSau đó Trần Nam bắt đầu luyện tập, nhưng đáng tiết cho hắn tuy là cái thân thể này tuy là khôi phục lại như bình thường nhưng bình thường của người dân bình thường chứ không phải của người tu luyện.Nên mới chỉ hít đất sơ có 20 mấy cái thì hai tay hắn đã rũ rượi, tê dại và không còn cảm giác một chút sức lực nào.“Hóa ra đây là cực hạn hiện tại của mình, thôi cũng tạm được đi”“Hazzzz.. thôi kệ thế cũng tốt rồi nhớ lần đầu tập mình hít được hơn mười cái là nằm luôn rồi”“Nghĩ một chút rồi tập tiếp vậy”Cứ như vậy Trần Nam ở trong phòng bắt đầu những bài tập còn lại, nghĩ khi mệt hết mệt rồi tập tiếp. Sau khi hoàn thành thì cũng là lúc hắn bẹp một chổ vì hoàn toàn kiệt sức.“Không ngờ mình tập nãy giờ mà chỉ có mệt thôi chứ không cảm thấy đói gì hết”Hắn làm sao biết từ thực vật cho tới động vật đều được linh khí tẩy lễ nên ẩn chứa rất nhiều năng lượng nhất là các loại dược liệu, chứa nguồn linh khí cực lớn rất có ít cho người tu luyện.Dù chỉ là gạo đã được linh khí tẩy lễ qua và không tốt bằng linh mễ linh cốc chuyên dụng của mấy người tu luyện, nhưng đối với những người bình thường như hắn thì đây cũng là nguồn cung cấp năng lượng lớn a.Cộng với năng lượng từ các loại dược liệu có trong thuốc mà tên chủ cũ chưa hấp thụ hết đã được hệ thống gom góp và tích trữ lại cho hắn sử dụng sau này. Tuy không quá nhiều nhưng qua quá trình luyện tập có thể từ từ cải tạo thân thể hắn.Mà mấy chuyện này sau này hắn cũng biết mà thôi.Sau khi đã nghỉ ngơi thoải mái, cơ thể hồi phục hoàn toàn thì hắn trở lại tu luyện đề nhanh chóng có thể hấp thụ linh khí.Định là ngồi dậy và tu luyện ngày, nhưng Trần Nam cảm thấy hơi khó chịu vì bị cái áo mà hắn đang mặc đã ước đẫm mồ hôi. Nên hắn cởi áo ra và đem phơi một lác cho khô bớt ít nhất là vậy.Ra ngoài chổ dây phơi đồ Trần Nam kiểm tra tình trạng của mấy cái quần lót thì thấy chúng đã khô rồi nên bị Trần Nam đẩy qua một bên để lác nữa gom lại và ném vào [Túi đồ], còn áo của hắn được vắt lên dây ngay một cách đơn giản cho lẹ và đã ném đóng quần lót vào lại [Túi đồ] rồi thì hắn quay lại căn phòng để tu luyện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương