Nguyên Thuần
Chương 5
Trần Lăng Diệu ở tầng ba, hắn đứng cạnh cửa sổ trong phòng của hắn mà quan sát được hết cảnh vật dưới sân hay trong khu vườn. Đặc biệt ánh mắt vô hồn, tối tăm của hắn luôn đăm đăm nhìn về thân hình bé nhỏ, hoạt bát đang chơi ném bóng kia. Đã nhiều lần hắn đứng nhìn cậu, không ai hiểu rõ trong lòng hắn nghĩ cái gì. Hắn nhìn cậu rồi nở nụ cười quái đản:"Dễ thương quá, giống như một con mèo con vậy... Không biết máu của 'bé mèo' đó sẽ ra sao nhỉ???"Hắn bước chân rời khỏi phòng và đến chỗ cậu. Những người giúp việc trong nhà thấy hắn đi ra mà hoảng sợ như gặp ma vậy. Ai ai cũng tìm cách tránh mặt hắn, hiện tại tâm trạng hắn đang vui nên gặp ai cũng cười một cách vô hại...Ở trong vườn, Nguyên Thuần nhanh nhẹn ném bóng. Chợt quả bóng lăn vào một bụi cây, Nguyên Thuần định chạy đến nhặt nhưng thấy một thân hình vươn lên từ bụi cây, tay cầm quả bóng của cậu. Nguyên Thuần thấy Trần Lăng Diệu đang mỉm cười với mình. Hắn cao ráo, thon thả đặc biệt gương mặt hắn xinh đẹp như một thiên thần! Nguyên Thuần lần đầu tiên gặp hắn có chút e ngại, vẫn là hắn mở lời trước."Cậu chơi một mình sao?"Hắn nói rồi bước đến chỗ cậu, đưa cậu quả bóng.Nguyên Thuần nhỏ giọng:"Ừ! Cậu là ai vậy?""Trần Lăng Diệu!" Hắn thích thú nói tên mình.Mặc dù đây là lần đầu tiên cậu gặp hắn nhưng ít ra cậu cũng phải nghe cái tên này rồi. Cậu giật mình khi nhớ lời Nguyên Song dặn là không được đến gần hắn, hắn mắc bệnh rối loạn nhân cách, hắn sẽ làm cậu bị thương.Nguyên Thuần sợ sệt lùi về phía sau mấy bước không ngờ hắn lại cứ tiến tới."Cậu là... Trần nhị thiếu gia...!""Phải! Tôi muốn kết bạn với cậu. Cậu tên gì?" Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt cậu, cười rạng rỡ.Cậu run run:"Tôi là Nguyên Thuần...""Nguyên Thuần, hai từ rất dễ nhớ!" Rồi hắn vuốt ve gương mặt cậu:"Kết bạn với tôi nhé!"Thấy vẻ mặt lo lắng và không muốn của cậu, giọng hắn thay đổi:"Nếu cậu không đồng ý tôi sẽ buồn đó."Tay hắn đang vuốt ve gò má rồi chuyển xuống cái cổ thanh mảnh của cậu. Chỉ một bàn tay của hắn có thể nắm gọn cổ của cậu. Móng tay hắn thì rất dài và nhọn, hắn cào nhẹ mấy phát. Không để lại vết xước nhưng Nguyên Thuần vẫn cảm thấy đau."Được rồi, tôi làm bạn với cậu... cậu buông ra đi."Nguyên Thuần biết nếu không đồng ý thì hắn sẽ tiếp tục cào cho đến khi cổ cậu đứt lìa mới thôi...Hắn vui vẻ buông cậu ra:"Nhưng mà tôi thấy cậu nhỏ tuổi hơn tôi thì phải?"Cậu khẽ gật đầu:"Ừm.""Kệ đi, không sao đâu. Mà, cậu có người quan trọng nào không?"Cậu đáp:"Có, là mẹ tôi.""Vậy à, mẹ cậu gọi cậu như thế nào?""Mẹ gọi tôi là Thuần nhi...""Vậy từ giờ tôi cũng sẽ gọi cậu là Thuần nhi, còn cậu sẽ gọi tôi là Lăng Diệu.""Được..." Nguyên Thuần biết nếu từ chối hắn bất cứ việc gì thì người chịu đau đớn sẽ là cậu."Nè... cậu có biết người quan trọng của tôi là ai không?"Cậu lắc đầu.Hắn lập tức trả lời:"Là cậu đó, Thuần nhi!""Tại... tại sao vậy?""Vì cậu rất dễ thương!"Hắn hai tay ôm chầm lấy cậu, vừa ôm vừa xoa đầu cậu như một bảo vật trân quý.Nguyên Thuần ngơ ngác lúc lâu, cứ để hắn ôm như vậy đến khi nghe giọng hắn:"Tôi rất mến cậu! Thế nên cho tôi xem máu của cậu màu sắc như thế nào được không?"Cậu rùng mình một cái, lấy hết sức lực đẩy hắn ra. Cậu nghĩ:"Quả nhiên hắn là một con quỷ, phải tránh xa hắn..."Cậu muốn chạy đi nhưng hắn hai tay đã ôm chặt cậu từ phía sau. Mặc dù đứng quay lưng về phía hắn nhưng cậu có thể hình dung được gương mặt hắn lúc này đáng sợ ra sao. Bờ môi hắn tỏa ra luồng khí lạnh, giọng hắn lại thay đổi:"Thuần nhi, cậu chạy đi đâu thế? Cậu đừng nghĩ sẽ rời khỏi được tớ nhé. Ngoan ngoãn cho tôi xem máu của cậu nào, sẽ nhanh thôi mà!"Hắn rút ra một con dao ngắn rồi hướng mũi dao về phía khủy tay trái của cậu rạch một nhát xuống đến tận cổ tay!!!Máu trào ra rất nhiều đồng thời Nguyên Thuần đau đớn cau mày hét lên!Cậu quỳ gối xuống đất, ánh mắt cả kinh vì những điều diễn ra trước mắt!Trần Lăng Diệu hài lòng khom lưng ngồi ngang bằng cậu. Nguyên Thuần thờ thần một lúc lâu, hắn nhẹ nhàng nâng cánh tay cậu lên xem xét."Thật đẹp!" Vẻ mặt hắn mê hoặc, ung dung tán thưởng một câu:"Màu đỏ tươi luôn nè!"Nguyên Thuần run rẩy, cắn răng nhịn đau đớn.Phải một lúc lâu sau hắn mới dừng lại:"Được rồi, Thuần nhi. Cảm ơn đã cho tớ xem máu của cậu. Để cho công bằng tớ cũng sẽ cho cậu xem!"Sau đó hắn dùng dao tự rạch tay mình, nhát cắt đúng vị trí vết thương hắn gây ra cho cậu!Máu từ cánh tay hắn văng ra trong không khí, từng giọt từng giọt chảy xuống. Nguyên Thuần đồng tử trong mắt dãn ra, cậu không thể ngờ hắn lại làm như vậy..."Này... dừng lại đi... cậu không cảm thấy đau sao? Tại sao lại làm như vậy chứ???"Mặc dù cậu cũng bị thương, nhưng cậu phải quên đi đau đớn của mình để dùng tay che vết thương cho hắn. Hắn là Trần nhị thiếu gia, là cháu nội của Lệ Vân, nếu hắn có chuyện gì thì bà ta chắc chắn sẽ chuốc giận lên Nguyên Song! Vừa nghĩ đến thôi cậu đã cảm thấy sợ hãi thay cho mẹ cậu rồi!!!"Thì để cho công bằng mà!" Vẻ mặt hắn khó hiểu."Không được rồi, máu vẫn cứ chảy... làm sao bây giờ?""Cậu yên tâm đi, tớ không cảm thấy đau chút nào. Bởi vì tớ quen rồi!"Hắn nghiêng đầu mỉm cười, thản nhiên nói.Nguyên Thuần vẫn không hết lo sợ."Ngược lại là cậu kìa. Cậu có đau không?"Cậu buông hắn ra, lấy tay kia che đi vết thương của mình, ánh mắt đau buồn:"Đau lắm chứ..."Trần Lăng Diệu thấy vẻ mặt yếu ớt của cậu như sắp khóc thì hắn lại cảm thấy ân hận:"Xin lỗi cậu... Để tớ băng vết thương lại cho cậu."Hắn dẫn cậu lên phòng của hắn. Nhưng phòng hắn tối thui lại còn bừa bộn đến đáng sợ. "Cậu ngồi lên giường đi."Nguyên Thuần làm theo rồi hắn đi lấy một chiếc hộp cứu thương. Hắn lấy ra vài lọ thuốc cùng một đống băng vải:"Thuốc này sát trùng vết thương tốt lắm đó, còn tăng khả năng hồi phục vết thương nữa""Ừm.""Nhưng mà tớ cũng bị thương. Hay là chúng ta băng cho nhau nhé!""Được."Nguyên Thuần nhiều lần băng bó cho mẹ nên cậu làm cho hắn rất thành thạo. Còn hắn nhiều lần bị thương, khi nhìn người khác băng bó cho mình rồi lại tự mình băng bó cho bản thân nên làm cũng rất "chuyên nghiệp".Xong xuôi, cậu có chút thắc mắc nên hỏi hắn:"Cậu đã nói là quen rồi nên không cảm thấy đau sao?""Đúng vậy!" Giọng hắn rất hồn nhiên:"Trước kia tớ có nhiều vết thương lắm, trên lưng, ở ngực có vết roi, vết cào hay vật nặng đập vào đến bầm tím, đọng máu nhưng giờ khỏi hết rồi. Mấy ngày trước đầu tớ lại bị đập xuống sàn phải băng một lớp băng dày, cổ tớ cũng bị trầy xước nữa... Nhưng không sao, không đau chút nào!"Nguyên Thuần nhìn hắn tươi cười thuật lại như vậy, cậu nhớ lời mẹ nói:"Mẹ quen rồi nên không cảm thấy đau đớn gì nữa."Cậu hỏi:"Rốt cuộc thì... là ai đã đánh cậu đến mức như vậy?""Mẹ tớ đánh tớ đấy!"Nguyên Thuần thấy nụ cười tỏa nắng của hắn. Cậu khó hiểu:"Sao mẹ cậu lại đánh cậu???""Ừm... nói ra thì hơi dài dòng. Thôi, cậu cứ hiểu là vì thế giống cha nên mẹ đánh tớ."Nguyên Thuần cũng hiểu ra được, là vì sự xuất hiện của hai mẹ con cậu. Nếu hắn biết cậu là con riêng của cha hắn với người khác thì liệu hắn có tức điên lên đòi mắng đòi giết giống như Lệ Vân hay Vương Hạ Kiều đã làm với Nguyên Song không nhỉ?"Cũng muộn rồi... tôi phải quay lại với mẹ tôi..."Cậu muốn tìm cách trốn tránh. Không ngờ hắn mỉm cười nói:"Ừ, mai chúng mình lại gặp nhau nhé!"Cậu gật đầu cho có lệ.Cậu bước ra đến cửa thì Lệ Vân đi đến. Bà ta thấy cậu đi ra từ phòng của Trần Lăng Diệu thì cáu lên, trợn mắt quát:"Sao mày lại vào phòng cháu tao? Chẳng phải tao đã cấm mẹ con mày bước vào nhà khi chưa được phép rồi sao?"Nguyên Thuần sợ sệt đến không cử động được. Bà ta sấn tới chỗ cậu vung tay lên tính cho cậu một bạt tai.Nhưng Trần Lăng Diệu cũng nhanh thoăn thoắt đã từ phòng lao ra đứng chắn trước cậu. Lệ Vân thấy hắn thì bàn tay dừng lại giữa không trung. "Lăng Diệu, cháu làm gì thế, có khi nó ăn cắp gì của cháu đấy. Lui ra để bà cho nó một trận."Trần Lăng Diệu không nhúc nhích, hắn mỉm cười, nụ cười lúc này của hắn lạnh nhạt đến ghê rợn:"Bà nội, là cháu đã đưa cậu ấy lên phòng. Như vậy đã có sự cho phép chưa. Cậu ấy là người quan trọng với cháu, cháu sẽ không để bà đánh cậu ấy đâu!"Chứng kiến nụ cười quái dị và lời nói băng lãnh của hắn, Lệ Vân bị một phen hú vía:"Cháu nói gì thế?"Hắn phớt lờ đi, quay mặt ra sau nói với cậu:"Để tớ dẫn cậu xuống nhà!"Nguyên Thuần gật đầu để hắn cầm tay dẫn đi. Hai người lướt qua Lệ Vân, bà ta giận dữ quát:"Lăng Diệu, cháu đứng lại cho bà."Hắn không hề quay đầu lại:"Bà nội để cháu dẫn Thuần nhi về với mẹ đã rồi sẽ nói chuyện với bà sau."Hắn dắt cậu đến khu vườn lúc gặp nhau thì cậu nói:"Đến đây được rồi, cậu lên nhà đi.""Ừ! Mai gặp đó!"Trần Lăng Diệu nhìn theo bóng lưng cậu rời đi mà khóe miệng cong lên. Hắn chạm lên cánh tay được cậu băng bó rồi nhớ tới lúc cậu quên cả vết thương của mình mà tìm cách cầm máu cho hắn. Hắn thầm nói:"Thuần nhi tốt bụng thật đấy!" ...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương