Nguyện Vì Anh

Chương 51: Giai điệu sống chung



Suy hết lần này đến lần khác, Nữu Nữu vẫn là không dọn đến ở chung với hắn, dù sao trong thành phố C người quen cũng khá nhiều, nhỡ mà truyền đến tai bậc phụ huynh trong nhà thì có mà khiến họ tức hộc máu, sẽ trục xuất cô ra khỏi nhà mất.

Bên này còn chưa nghĩ ra cách nào nói với người bạn trai mới nhậm chức kia, bên kia Minh Nguyệt đã bắt đầu bênh vực lão đại của cô ấy, khi nhìn thấy cô bạn mình liên tục ba ngày đi làm về nhà đúng giờ liền lẩm bẩm: “Lại về nhà à, lão đại thật đáng thương, một mình cô đơn trong căn phòng vắng lặng. . . . . .”

Nữu Nữu coi như không nghe thấy, tiến vào phòng bếp gọt trái cây ăn.

“Cậu như thế sẽ làm lão đại nghẹn chết đó.”

Con dao gọt trái cây run lên, thiếu chút cắt vào tay. “Bà chị à rốt cuộc là bà chị nghiên cứu lĩnh vực gì thế?” Là tiến sĩ phải không, y hệt bà cô già lắm điều!

“Yêu thích học tập, am hiểu cuộc sống!” Hô xong khẩu hiệu vị tiến sĩ ra vẻ thần bí tiến đến trước mặt cô, “Nếu không thì như vậy đi, mỗi tuần cậu qua bên đó ở hai ngày, tớ sẽ giúp cậu quan sát động tĩnh bên cô chú Thẩm. Thật đó, đàn ông nếu nhịn lâu sẽ không tốt với thân thể.”

Nữu Nữu ngửa đầu than khóc: “Đông Tử ơi Đông Tử à anh ở đâu. . . . . .”

“Miễn bàn hắn!” Biểu cảm ‘bà tám’ lập tức trở nên lạnh lùng, “Vĩnh viễn đừng nhắc đến người này trước mặt tớ.”

Cô cả kinh, hai người này vừa có chút tiến triển, không biết lại có chuyện gì đây?

“Gọt đi a.” Minh Nguyệt nhắc đến quả táo trong tay cô. Nhìn thấy cô gọt xong, tự mình cũng gọt một trái, cố gắng mãi mới không gọt đứt một vòng vỏ, giọng nói cũng không đứt đoạn, “Cậu nhìn xem cậu gọt kìa, kĩ thuật gọt của tớ cao minh hơn cậu đó, thấy chưa, anh ta ở bên cạnh người con gái khác rồi.”

Nữu Nữu chậm hai nhịp mới phản ứng kịp. “Ai?”

“Không biết. Tuần trước tớ và bạn học đi karaoke, lúc hát xong đang đứng chờ xe thì thấy hắn trong bộ dạng say khướt ôm một cô gái đi từ bên trong Đêm Thượng Hải ra.”

“Có lẽ chỉ là đi uống chút rượu với bạn bè thôi thì sao.”

“Đêm Thượng Hải là nơi nào hả?”

Nữu Nữu trầm mặc. “ĐôngTử có giải thích với cậu không?”

“Không cần thiết.” Lại cầm một quả táo lên chậm rãi gọt tiếp, Minh Nguyệt tự giễu cợt, “Kỳ thực cũng không có gì, dù sao mình và anh ta cũng chưa bắt đầu.”

Cô ấy nói nhẹ nhàng bâng quơ thế đấy, nhưng Nữu Nữu hiểu trong lòng cô bạn khẳng định không dễ chịu chút nào. Chưa bắt đầu? Quỷ mới tin, ai có mắt đều có thể nhìn ra được khi cô ấy nói đến Đông Tử thì ánh mắt nụ cười đều dạt dào ý xuân, chỉ là lúc này đây không biết còn có thể tiếp tục nữa không. Trong lòng Minh Nguyệt luôn có vết thương lòng của người bạn trai trước phản bội, mà Đông Tử người này đúng là người đàn ông kiểu mẫu cho câu nói ‘đàn ông không hư, phụ nữ không yêu’, tính cách hài hước, bề ngoài lại không tệ, đám oanh oanh yến yến bên người không ngớt xuất hiện. Huống chi thời bây giờ con gái chủ động không thiếu, muốn hắn luôn chung tình với một cô tiến sĩ cưa mãi không đổ cũng thật sự quá cô phụ mỹ danh ‘đàn ông hư’ của hắn đi. . . . . .Hắn không muốn cũng chả sao hết! Ngày mai liền kiếm cho cô ấy người thật thà hơn.

“Đừng nghĩ đến chuyện giới thiệu bạn trai cho Đặng Minh Nguyệt, Đông Tử tìm em tính sổ anh mặc kệ đó.” Suốt bữa cơm cứ nghe cô lải nhải suốt chuyện của hai người bọn họ. “Sự tình không như em tưởng vậy đâu, Đông Tử cũng không phải loại người đó. Buổi tối đừng về nhà trọ nhé?”

Nữu Nữu tự động bỏ qua câu nói cuối cùng kia. “Vậy đi hộp đêm có thể làm gì hả?” Đàn ông đương nhiên phải đứng về phía đàn ông rồi.

“Uống rượu nha, anh không phải cũng có đi đó thôi.”

“Tất nhiên, dẫn phụ nữ đi hộp đêm uống rượu, là em không có kiến thức.” Giận dỗi liếc hắn một cái, “Dù sao em cũng chưa từng đến mấy chỗ đó, không biết đàn ông các anh đến đó làm gì.” Cũng có khả năng Kim Ốc Tàng Kiều nha.

Nhìn biểu cảm của cô là biết lại suy nghĩ lung tung rồi, Đàm Vi búng lên trán cô. “Tất cả những ai đi hộp đêm cũng đều không phải người tốt đúng không, Cẩn Ngôn cũng đi đó.”

“Cẩn Ngôn mới là thuần túy đi uống rượu.”

Đúng, Cẩn Ngôn là thần của cô, những người khác đều là đồ lưu manh. Nhớ tới lời nói của ai đó đã từng nói trước kia rất lâu rồi, hắn tức giận đến ngứa răng, bẻ vô lăng quẹo vào con đường khác. “Đã nói không giống như em tưởng vậy đâu, tâm tình Đông Tử không tốt mới đi uống rượu.”

“Cậu ấy vì sao tâm tình không tốt?”

“Đặng Minh Nguyệt không nói với em?”

“Sao?”

Hắn chỉ biết. “Trần Phương lại tìm cậu ấy nữa, Đông Tử vừa khéo thấy hai người bọn họ ở cùng nhau, liền hỏi Minh Nguyệt có đồng ý làm bạn gái của cậu ta không. Có thể bị ép quá gấp gáp, Đặng Minh Nguyệt không trả lời chính diện, cho nên Đông Tử mới chạy đi uống rượu.”

“Vậy cũng không thể tùy tiện cùng người khác. . . . . . Cái kia đi?”

“Ngốc à. . . . . .” Ngón trỏ búng vào ót cô một cái, “Ai nói bọn họ lên giường rồi hả?”

“. . . . . .” Uống rượu xong rồi chơi trò tình một đêm thật phù hợp lẽ thường a.

“Không có đâu. Việc này là cậu ta không đúng, không nên bị chút thất bại đã đi tìm phụ nữ khác uống rượu, nhưng cậu ta quả thật không có.”

“Đông Tử nói ? Anh cũng tin?”

“Tin. Loại chuyện này cậu ta không dám nói dối anh đâu.”

Đó là Minh Nguyệt suy nghĩ nhiều? Nữu Nữu vuốt mũi nhìn hắn, Đàm Vi vừa khéo quay đầu đụng phải tầm mắt của cô, ánh mắt không trốn không tránh khiến trong lòng cô tin tưởng. Không tin Đông tử cũng nên tin hắn. Xe ngừng lại, cô đột nhiên phát giác cảnh sắc bên ngoài không đúng. “Nhà anh?”

“Uhm, đêm nay đừng về.”

Trên cánh tay và tóc gáy đột nhiên dựng đứng lên. “Minh Nguyệt chờ em về đó. . . .”

“Anh sẽ nói với cô ấy.”

“Không được!”

Đã không còn kịp rồi, Đàm Vi lấy điện thoại ra gọi cho Minh Nguyệt, vùa mở miệng đã nói ngay Nhóc không về, cô ấy đừng đợi..vv.

Nữu Nữu nghe không được Minh Nguyệt nói gì đó, nhưng mơ hồ nghe thấy tiếng cười thật biến thái phát ra từ trong loa điện thoại, nghĩ cũng biết là không có ý hay ho gì. “Bà chị à,” cô đỏ mặt khẩn cầu, “Chị đừng cười lớn tiếng như vậy. . . . . .”

Lưu manh có học thức cao nghiêm túc dạy dỗ: “Các cậu phải chú ý an toàn,” khụ một tiếng thêm hai con chữ, “Biện pháp.”

Đàm Vi xoay mặt lại, hàm răng trên cắn chặt môi dưới sít sao.

Nữu Nữu muốn khùng lên: “Shut up!” Nguyên ý là muốn hai người họ đều câm miệng lại, nhưng người ngồi bên cạnh này bả vai run lên như rất vui sướng, đầu điện thoại bên kia tiếng cười càng lớn hơn nữa.

Minh Nguyệt nói: “Đúng vậy a, tớ nên câm miệng, lải nhải lảm nhảm chậm trễ các cậu làm, chính, sự.”

Người này không thể kín đáo chút sao?!

Không kín đáo có khối người, hai người vốn đã đến cửa thang lầu, Đàm Vi đột nhiên lại lôi kéo cô quay vào trong xe, nói muốn đi siêu thị mua chút đồ. Một đường trải qua Hoa Liên Walmart cũng không dừng xe, cuối cùng dừng ở trước tiệm thuốc, Nữu Nữu còn đang buồn bực tưởng hắn đi mua thuốc bao tử, chỉ thấy hắn nhìn ngó khắp nơi cuối cùng đi đến trước một cái tủ có trừng bày sản phẩm, giơ tay lấy vài hộp. . . . . . Du, Durex?!!! Cô vội xoay người làm bộ như không biết hắn, hắn cố tình còn không thức thời: “Có phải mua thiếu rồi không?” Bốn hộp còn thiếu? Hắn tự cho mình là động cơ a! Cố ý đi đến quầy thực phẩm cầm hộp bánh bích quy lên định đi tách ra trả tiền, không ngờ hắn đi tới giữ chặt cô lại trực tiếp đi đến quầy thu ngân, lại nhìn thấy trong tay hắn, năm hộp. . . . . . Cô thu ngân cười rất khoa trương, không biết là vì nhìn thấy soái ca mà vui như mở cờ trong bụng hay là nhìn thấy năm hộp đang nằm lăn lóc trên bàn kia. . . . . .

Nữu Nữu thề, từ nay về sau không bao giờ đến tiệm thuốc này nữa.

Mẹ lại gọi điện thoại tới hỏi thăm hành tung, cô thay đổi cách nói, nói đang ở phòng thuê để viết kế hoạch, khách hàng đang cần gấp. Trong nhà những cô dì thích tụ tập cùng nhau chơi mạt chược, quả thật không an tĩnh, mẹ dặn dò một vài tiếng như nhớ ăn cơm rồi cúp điện thoại. Nữu Nữu lớn tiếng thở dài phê bình bản thân: “Nói dối không tốt, thật sự.” chọc lên ngực Đàm Vi, “Chúng ta giống như đang yêu đương vụng trộm. . . . . .”

“Nói bậy.” Hắn độc ác cắn lên môi cô coi như trừng phạt.

Cô cười hì hì hất ra bàn tay tác oai tác quái khắp nơi kia. “Aiz, anh nói Minh Nguyệt và Đông Tử phải làm sao bây giờ nha?”

“Không có biện pháp, chúng ta cũng không giúp được gì đâu, loại sự tình này phải xem chính bọn họ nghĩ như thế nào.”

“Anh không phải lão đại sao, kêu Đông Tử đi giải thích với Minh Nguyệt đi.”

“Việc người khác anh không muốn quản.” Con nhóc này thật không có phong tình, thức dậy trong lòng hắn cũng không biết mắc cỡ, gọi điện thoại cho hắn cũng chỉ biết lải nhải chuyện người khác. Đàm Vi xoa khuôn mặt cô oán trách, “Em nên quan tâm anh nhiều hơn chút a.”

“Được, quan tâm anh, xin hỏi anh trước đây làm thế nào giải quyết. . . . . . Cái kia?” Vấn đề này sớm đã có suy nghĩ muốn hỏi, từ sau khi hai người ××○○hắn đột nhiên tựa như chú sói đã được hưởng mùi đời, cô rất hiếu kỳ hắn tràn đầy tinh lực như vậy lúc trước kia dùng cách nào để phóng thích .

Đàm Vi thu lại tay, nhắm mắt lại quyết định không trả lời.

“Tự lập tự cường, cơm no áo ấm?”

Đứa nhỏ này học từ đâu mấy loại từ ngữ này? Quả nhiên học cái xấu dễ dàng học cái tốt khó. “Bây giờ còn sớm, đến đây gieo mầm tiếp nào.”

Nữu Nữu nghe thấy liền lăn lông lốc tránh ra rồi đứng lên hoảng sợ nói: “Anh có phải còn mua cái loại thuốc viên nhỏ màu lam?” Trên người đột nhiên xuất hiện thêm một đôi bàn tay to, soạt một tiếng. . . . . . “Áo ngủ của em!”

“Em nghi ngờ năng lực của anh.” Nếu cô còn có khí lực, hắn rất vui lòng lại làm tiếp hai vòng thể dục.

“. . . . . . Em tin anh.” Cô lập tức đầu hàng, cúi đầu nhìn chỗ làn váy bị rách mà đau lòng muốn chết. “Gia Vũ tặng đó, anh đền đi!”

“Ngủ để trần rất tốt cho thân thể.” Khuỷu tay gối lên sau đầu híp mắt thưởng thức cảnh xuân, hừ, sao có thể mặc đồ của người đàn ông khác tặng, Gia Vũ cũng không được.” Anh sẽ mua cho em cái khác, cái loại có đai đeo, nửa trong suốt, trên mạng có thể mua.”

Đàn ông quả nhiên đều là háo sắc .

Rời giường rửa mặt xong đi ra ngoài ăn sáng, Đàm Vi lười đi đến công ty, làm việc ngay tại nhà. Nữu Nữu ở bên cạnh xem một lúc, bị một đống báo biểu làm cho hoa mắt chóng mặt, không nhìn nữa, liền ở trong phòng suy nghĩ cách bài trí sao cho đẹp mắt. Căn nhà này của hắn trống rỗng, chỉ có phòng ngủ cùng thư phòng được coi như có nhân khí, trong phòng bếp tất cả bộ bát đũa nồi niêu xong chảo cư nhiên đều bị bắt bụi dày cộm. Người như thế này nếu bị ném tới đảo sống khẳng định sẽ là kẻ đầu tiên bị đói chết. Trong ngăn kéo có để một cuốn photo album thật dày, hẳn là ảnh chụp của nhà hắn, Nữu Nữu liền nhận ra ba hắn Đàm Ký, đa số trên ảnh chụp đều là mặc quần áo kiểu dạng thoải mái, đeo cặp mắt kiếng gọng vàng hào hoa phong nhã. Thật sự là xã hội đen sao? Nhìn thế nào cũng không giống. Đứng cạnh ba hắn là một người phụ nữ, vóc người ít nhất cũng phải cao hơn 1m70, rất có khí chất, ngũ quan hình dáng có mang đậm nét của Tây Âu.

“Mẹ anh.” Đàm Vi chỉ vào ảnh chụp, ngồi xuống nền nhà kề bên cô.

“Thật đẹp.” Ánh mắt hắn chắc là di truyền từ mẹ, hốc mắt có chút nhô ra, lông mi so với người bình thường cong và dài hơn. “Con lai Trung – Ý nha.”

“Đây là ông bà ngoại anh.” Hắn Nhất Nhất chỉ cho cô xem, “Đây là dì út, cậu lớn và mợ. . . . . .”

Nữu Nữu nghe ra sự không kiên nhẫn trong ngữ khí của hắn, nhớ tới trước kia hắn từng nói qua dì và cậu tranh giành gia sản, đối xử với em gái ruột như với kẻ không có tí máu rủ ruột rà nào. “Mẹ anh ở bên đó rốt cuộc là đang trong tình hình thế nào? Nói em nghe coi.”

“Em muốn nghe hả? Cũng đúng,” hắn cười, “Dù sao em cũng là con dâu tương lai nhà họ Đàm, phải biết chuyện này chứ.”

“Xời. . . . . .” Lúc trước sao không phát hiện người này có tài nói năng ngọt xớt như vậy.

“Thật ra chỉ có một chữ thôi: tiền. Ông ngoại anh là một thương nhân thành công, nhưng trên phương diện giáo dục con cái lại không thành công, hai ông cậu anh được nuông chiều từ bé, ăn chơi đàng điếm biết rõ sẽ phá sản, lại đều muốn vào công ty cầm quyền, hai anh em ầm ĩ tranh giành rất nhiều năm. Sau này ông ngoại vì không muốn anh em bất hòa nên cho mỗi người một công ty, không nghĩ tới lại khiến cho dì út ghen tị, làm ầm ĩ lên muốn chia gia sản, dượng lớn nhìn thấy cũng nóng nảy, giựt dây dì ở đằng sau tha hồ gây chuyện. Bên kia hai bà mợ đương nhiên không phục rồi, mợ lớn nói chồng của mợ vai vế là lớn nhất nên để dượng ấy cầm quyền, mợ hai thì cũng được coi như người có máu mặt nổi tiếng ở địa phương, theo lý thì không thiếu cái gì, nhưng mợ hai lại sợ hai cô em chồng chia hết tài sản, cư nhiên liên hợp anh em nhà mình lại đến tranh giành. . . . . .” Đàm Vi từ trong túi áo lấy ra hộp thuốc lá châm một điếu, cười giễu cợt. “Dù sao cũng gây chuyện đến nỗi gà bay chó sủa, sắp khiến cho ông ngoại tức điên lên, nói ông còn chưa có chết đâu, phân cái rắm a.”

“Vậy mẹ anh đâu?”

“Khi đó mẹ không muốn nhìn thấy cảnh người một nhà cãi nhau nên đến Trung Quốc, gặp được ba anh, quyết định định cư ở đây luôn.”

“Khó trách ông ngoại anh tức giận, luyến tiếc đó mà.”

“Uhm. Còn nhớ rõ không, nghỉ đông lớp 11 lần đó anh đi Milan, chính là bởi vì chuyện ông ngoại bị cậu hai chọc giận đến nỗi đột quỵ. Ai cũng bỏ mặc ông, chỉ có mẹ anh hầu hạ chăm lo cho ông ở trước giường bệnh, bà ngoại lớn tuổi rồi, con cái tạo phản bà cũng quản không nổi nữa. ông ngoại vừa tỉnh lại liền lập di chúc, muốn đem công ty giao cho mẹ anh, em nghĩ mà xem mấy người dì bọn họ làm sao mà cam tâm cho nổi, đương nhiên sẽ nghĩ biện pháp đạp đổ mẹ anh. Ông ngoại biết ba anh không thèm nhòm ngó đến số gia sản này, lại nói tiếp sức khỏe mẹ anh cũng không tốt gì mấy, cho nên chết sống cũng đòi gọi anh về bên đó.”

“A. . . . . . Em đã hiểu, anh vừa đi ba anh khẳng định cũng sẽ đi theo luôn, bà xã và con trai đều ở Ý, ba anh ở lại Trung Quốc một mình cũng đâu còn ý nghĩa gì nữa.” Nữu Nữu giơ ngón tay cái lên, “Chiêu này của ông ngoại anh thật sự cao minh.”

“Ha ha, vô gian bất thương.” Hắn gạt tàn thuốc vào trong cái gạt tàn thuốc lá, không để tâm đem cả chính mình vào câu truyện. “Gọi anh qua bên đó toàn bộ là ý của ông gian thương đó, mẹ anh từng phát thệ ở trước giường bệnh của ông, nhất định phải quản lý tốt công ty, không thể để cho nhóm cậu dì đó làm tán gia bại sản.”

“Vậy anh còn có anh chị em họ gì không, bọn họ thì sao?”

“Ông ngoại để lại cho bọn họ mỗi nhà một công ty, tự chịu trách nhiệm lời lỗ, buôn bán lời là của mình, bị thua lỗ cũng đừng đi tìm ông làm gì. Lại nói thêm trên tay bọn họ còn có chút cổ phần công ty, không đói chết được.”

“Anh không sợ bọn họ liên hợp lại gây phiền toái?”

Hắn cười lạnh một tiếng, hàn quang hiện ra trong con mắt. “Vậy phải coi bản lãnh của bọn họ rồi.”

Giống như muốn giết người. . . . . . Nữu Nữu theo bản năng rùng mình một cái. “Nhất Nhất nói anh khẳng định có quan hệ với đảng 3K.” Đến khi thấy hắn nhíu mày nhìn cô chăm chú, cô giật mình, há to miệng, “Em thật sự tìm được xã hội đen làm bạn trai?!”

Đàm Vi cười ha ha. “Đừng sợ, anh được tẩy trắng rồi.”

“Gạt người. . . . . .” Nâng cánh tay hắn lên so sánh, “Da anh ngăm đen hơn da em.”

Miệng ngậm thuốc thiếu chút nữa bị phun ra, hắn lấy xuống ném vào trong gạt tàn, ôm chầm lấy cô cười xả láng. Ở bên cạnh Nhóc ngốc là thời khắc thư thái nhất, hắn chính là thích nghe cô nói huyên thuyên hết cái này đến cái kia, không có gánh nặng, tận đáy lòng chỉ có sự ấm áp.

Nữu Nữu duỗi cái lưng mỏi tỳ lên trên chân hắn lật quyển album, con lai chính là khác biệt, vô luận là nam nữ đều cao lớn xinh đẹp hơn.”Anh đang ở đây thế công ty bên kia ai quản lý?”

“Mẹ anh. Nhưng cũng chỉ đứng tên thôi, quanh năm suốt tháng mẹ anh thường xuyên đi ra ngoài du lịch.”

“Sức khỏe của mẹ anh sao rồi, em biết lúc đó anh qua bên kia là vì mẹ anh đột nhiên nhập viện. Kỳ thực chuyện này anh nên nói sớm với em một chút, nếu anh thẳng thắn nói với em, em có thể hiểu.”

“Không muốn nói em nghe.”

“Vì sao? Không tin em sẽ chờ anh.”

“Tin.” Chính vì tin tưởng, mới không nỡ để cô phải chờ.

“Tin em còn không nói với em. . . . . . Em nói cho anh nghe một bí mật nha, kỳ thực em vẫn cảm thấy anh sẽ trở về, dù không trở lại đi nữa, em cũng sẽ chuẩn bị tốt để đi tìm anh. Thật đó, em vẫn đang để dành tiền, nếu mười năm nữa anh vẫn chưa trở lại thì em phải đi tìm anh, nếu anh dám kết hôn em liền đấm cho anh một trận, nếu anh chưa kết hôn em vẫn sẽ chấp nhận anh, ha ha. . . . . . Không nghĩ tới anh trở về còn sớm hơn so với sự tưởng tượng của em. . . . . . Uhm?” Nửa ngày không có nghe thấy tiếng, cô ngẩng đầu nhìn hắn.

Đàm Vi nhẹ nhàng vỗ về mái tóc ngắn của cô, trong con ngươi thể hiện rõ ràng sự tràn đầy đau lòng cùng xin lỗi.

Hốc mắt cô đột nhiên cay xè. Người này vô luận làm ra quyết định gì đều là căn cứ, suy nghĩ cho cô, cho dù biết rõ là sai, cũng muốn đem sự đau xót giảm xuống mức thấp nhất. “A, cho anh coi cái này.” Cô nhảy lên lùi lại xoa xoa hai mắt, từ trong túi xách lấy ra một cái hộp nhỏ dâng ra trước mặt hắn rồi mở ra. “Nhìn xem. . . . . .”

Trên miếng vải nhung màu xanh chiếc dây chuyền chữ Thập phát sáng rạng rỡ, ánh hào quang chói lọi đập vào mắt hắn. “Em không vứt bỏ nó!”

“Đắt a, cho dù có bán đi cũng không muốn ném đi.” Chút giá trị quan đó vẫn phải có chứ. “Trả lại cho anh.”

“Cho em đeo.” Hắn mở khóa ra đeo lên cổ cho cô.

Cô cúi đầu nhìn một hồi lại tháo xuống thu hồi lại, cười nịnh nọt: “Rất quý, đeo vào sợ kẻ trộm cướp mất.” Sợi dây chuyền thô như vậy đàn ông đeo còn được, phụ nữ đeo vào giống hết như cái xích chó vậy. Quỳ rạp trên mặt đất tiếp tục lật cuốn album, chỉ vào bức ảnh có một nhà máy, “FARFALLA, gia sản Hồ Điệp.”

Đàm Vi kinh ngạc nhướng mi. “Em làm sao mà biết?”

“Lên mạng tra chứ sao. Người sáng lập gia sản Hồ Điệp, Hoa kiều; Phó Tổng Tài Mr. Anthony Gu, tên tiếng Trung Đàm Vi.”

“Tra khi nào ?”

“Đại học năm 2 thì phải . . . . . Khi đó anh còn đang đi học đã làm chức Phó Tổng Tài?”

“ĐH năm 3.”

Nữu Nữu quay đầu sờ mặt hắn. “Mệt mỏi lắm đúng không?” Đem trọng trách trút lên hết lên bờ vai của một người còn đang ngồi trên ghế nhà trường, ít nhất không dám mơ tới sự nhẹ nhàng thư thái.

Hắn lắc đầu, tươi cười ấm áp.

“Không mệt sao? Anh còn học thêm bằng MBA.”

“Bỏ tiền ra mua thôi.”

“. . . . . .” Thiệt hay giả, MBA bằng cấp nước ngoài cũng có thể mua?

Bộ dáng trợn mắt há hốc mồm khiến hắn cười to, cúi người hôn lên trán cô. “Đừng suốt ngày đặt câu hỏi, nói xem em bốn năm học đại học trải qua thế nào, anh không biết gì hết.”

“Thì là học tập, chơi đùa. . . . . . Cát Lâm lạnh kinh luôn, không thể bước ra khỏi cửa, vừa ra khỏi cửa liền đông cứng như tượng. . . . . .”

Trước mắt như hiện ra cảnh tượng có cô bé gái ngồi rét run trong góc muốn đốt lên que diêm, Đàm Vi ha ha cười, cười đến xót xa. Đứa nhỏ ngốc này, không muốn sống tại thành phố C chắc là vì không muốn nhớ lại những kí ức trước đây, chạy xa như thế đi chịu tội, hắn nợ cô rất nhiều. “Lần trước em uống say nói có rất nhiều người theo đuổi em, thật hả?”

“Sao lại không có!” Cứ làm như trong suốt bốn năm đại học cô không có ai thèm vậy. Mặt có chút đỏ lên, không phục nhéo mũi hắn, “Không lừa anh đâu, vừa mới bước vào trường đã có anh học năm 3 theo đuổi em, anh đoán xem anh đó đã dùng biện pháp nào? Gọi tất cả các bạn học cùng lớp đến dưới lầu kí túc xá phòng em gọi tên em, còn đốt lên một vòng ngọn nến hình trái tim. Tục. . . . . . Em mới không thích. Em nói với anh ấy em đã có bạn trai, anh đó còn không tin, nói sao chưa từng nhìn thấy bạn trai em? Tức chết mất, sau này em còn gọi điện thoại kêu anh Cẩn Ngôn giúp đỡ nữa.”

“Anh biết, Cẩn Ngôn có nói với anh, nói em muốn cậu ta giả làm bạn trai của em.”

“A? Anh ấy giống hệt một tình báo viên vậy. . . . . . anh Cẩn Ngôn keo kiệt muốn chết không hề giúp em, sau đó em phải đi tìm Gia Vũ, Gia Vũ đi giúp em thiếu chút nữa đánh nhau với người ta, tính khí thực thối.”

“Cái này thì anh không biết.”

“Anh đương nhiên không biết rồi, em kêu Gia Vũ đừng nói cho ai biết, Nhất Nhất cũng không thể nói, cậu ấy mà biết khẳng định sẽ góp vui cho mà xem.”

“Gia Vũ sao lại suýt tí nữa đánh nhau với người ta?”

“Do tính khí của cậu ta nóng nảy thôi!” Nói đến vấn đề này Nữu Nữu dở khóc dở cười, “Lúc nghỉ đông cậu ấy đi đến trường đón em, em kêu cậu ấy đến sớm một chút, sau đó dẫn cậu ấy đến trước mặt anh bạn khóa trên không phải là ok rồi sao. Kết quả tên đó biểu diễn hơi quá, hung dữ mắng cho người ta một trận, còn nói về sau đừng đến làm phiền em nữa, dù sao bộ dáng cũng rất hung dữ, khiến cho anh bạn kia suýt chút nữa đánh nhau với cậu ấy. Có một thời gian tâm tình của Gia Vũ cực tệ, cũng không biết tại sao nữa.” Cô ngửa đầu nhìn hắn, “Nhất Nhất nói khi đó Hạ Mông chuẩn bị đi Mĩ, cho nên Gia Vũ thương tâm?”

“Không biết.” Hắn giả bộ ngớ ngẩn để lừa cô.

“Chắc là vậy ha? Dù sao hiện tại đã tốt hơn rồi, hai người họ đã ở bên nhau. . . . . . Hắc hắc. . . . . . Đây là.” Chỉ vào tấm ảnh mẹ Đàm cùng một đại mỹ nữ chụp ảnh chung, “Diệp Lam?”

Đàm Vi nghiêng đầu nhìn cô một cái.”Uhm, hẳn là chụp lúc đi du lịch Thụy Sĩ chơi.”

“Mẹ anh thật thích cô ấy.”

“Mẹ anh coi cô ấy như con gái, cũng chính là em gái của anh. A…quên mất,” vỗ vỗ vào trán bật cười, “Cô ấy còn lớn hơn anh một tháng ấy chứ.”

Làm con gái? Làm con dâu thì có. Nữu Nữu ngồi dậy hỏi một cách ngốc nghếch: “Anh vì sao quay về tìm em?” Vì sao không tìm Diệp Lam?

“Nợ em.”

Cô không phát ra tiếng nữa, động tác lật album cũng chậm lại. Tiếng chuông tin nhắn của di động vang lên, cầm lên nhìn vừa nhìn thấy đã rên la: “Quỷ lại muốn vào thôn rồi!”

“Ai vậy?”

“Mạc Hoa Hoa, kêu em đãi.” Tiền trích phần trăm còn chưa tới tay thằng nhãi này đã nghĩ ra cách để bóc lột cô rồi.

“Yên tâm, anh sẽ đi cùng với em.” Đàm Vi cười tủm tỉm kéo cô đứng lên, “Hắn là quỷ, chúng ta mới là châu chấu đó.”
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...