Nguyện Ý Cả Đời Bên Em
Chương 13: Học và học
Đoàn Tiểu Hy biết nếu như nói ra danh tính của chủ nhân chiếc áo đó chắc chắn mẹ mình sẽ không dễ dàng buông tha. Đây không phải lần đầu tiên Đoàn Tiểu Hy bị nghi ngờ với những lý do hết sức vô lý như thế này nhưng theo linh cảm đang mách bảo của mình Đoàn Tiểu Hy đã nghĩ ra một kế hoạch để đối phó với mẹ của mình.
“Đây là áo đã bị bỏ quên ở phòng y tế lâu rồi! Cô y tá nhìn thấy váy của con bị rách nên mới cho con mượn tạm một hôm.”
“Con nói thật chứ? Lưu Cẩm Hạ chăm chú nhìn vào đôi mắt xao nhãng của Đoàn Tiểu Hy. Chỉ cần một tý sơ hở là sẽ phát hiện ra toàn bộ bí mật.
Lúc đối diện với mẹ ở khoảng cách gần như thế này Đoàn Tiểu Hy có chút sợ hãi, hai tay cô run bần bật nhưng đã cố giữ bình tĩnh bằng cách bấu víu vào tà váy.
Đoàn Tiểu Hy gật đầu, miệng hé mở:
“Dạ thật!”
Lý do của Đoàn Tiểu Hy tạm thời chấp nhận. Lưu Cẩm Hà lúc này mới bắt đầu dãn cơ mặt ra, gượng cười cho có lệ rồi di chuyển đến bàn ăn.
“Con mau vào ăn trưa đi. Hôm nay tại vì con mà bữa trưa đã mất hơn 40 phút rồi đấy!” Lưu Cẩm Hạ vừa đấm vừa xoa, tạm thời chuyện chiếc áo khoác lạ sẽ không để ý tới nữa.
Nhưng vẫn còn khá nhiều chuyện Lưu Cẩm Hà muốn dặn dò Đoàn Tiểu Hy khi cô trở thành sinh viên và học tập ở Đại học Thiên Vương.
Vẫn như mọi ngày, Đoàn Tiểu Hy ngồi đối diện với mẹ. Sáng nay vì dậy muộn mà Đoàn Tiểu Hy đã bỏ lỡ buổi sáng đến trưa thì lại bị mẹ tra hỏi cho nên bây giờ cô rất đói bụng chỉ muốn ăn thật nhiều để lấp đầy những khoảng trống trong bụng.
Hôm nay bàn ăn toàn là những món mà Đoàn Tiểu Hy thích. Có lẽ cô không biết rằng mẹ mình đã căn dặn đầu bếp chuẩn bị những món ăn này để tẩm bổ cho cô sau thời gian ôn thi cực nhọc. Mặc dù kết quả không mấy khả quan nhưng đó là cả một hành trình lớn lao của Đoàn Tiểu Hy.
Tuy Lưu Cẩm Hà bề ngoài có chút dữ dằn, cứng rắn trong bên trong đôi khi vẫn rất ấm áp, có nhiều lúc quan tâm con gái của mình nhưng lại không hề muốn nói ra.
Cứ tưởng đã xong xuôi mọi chuyện, Đoàn Tiểu Hy sẽ được ăn một bữa ăn ngon lành nhưng…
Lưu Cẩm Hà trong lúc ăn vẫn không buông tha cho đứa con gái duy nhất của mình được yên ổn.
Mặc dù đã là sinh viên nhưng đối với Lưu Cẩm Hà việc chăm chỉ học tập và nâng cao điểm số là điều quan trọng nhất. Bà ta thừa biết tính cách của con gái mình ra sao và học lực như thế nào, tất cả đều được nắm rõ trong lòng bàn tay nhưng vẫn muốn nhắc nhở Đoàn Tiểu Hy đừng bao giờ vì mấy thứ cảm xúc vớ vẩn mà quên đi chuyện học hành.
Tuy nhiên hôm nay chỉ vừa mới là buổi học đầu tiên nên bà ta không nhắc nhở quá sâu, chỉ nói qua loa vài điều.
“Đừng nghĩ trở thành sinh viên rồi là không cần học tập chăm chỉ nữa. Con phải dốc sức học tập gấp 2, gấp 3 lần người khác, có biết không?”
Đoàn Tiểu Hy vừa gắp một miếng một miếng sườn nướng vàng ươm chưa kịp bỏ vào miệng thì đã bị mẹ của mình chặn họng. Cô đặt miếng sườn vào trong chén rồi e ấp gật đầu.
“Vâng, con biết rồi thưa mẹ!”
Lưu Cẩm Hà tiếp tục nói:
“Mẹ vừa thuê gia sư kèm thêm tiếng Anh cho con. Lát nữa cô ấy sẽ đến, con ăn xong lên phòng nghỉ ngơi một lát rồi bắt đầu vào học bài đi.”
“Dạ!”
“Đây là áo đã bị bỏ quên ở phòng y tế lâu rồi! Cô y tá nhìn thấy váy của con bị rách nên mới cho con mượn tạm một hôm.”
“Con nói thật chứ? Lưu Cẩm Hạ chăm chú nhìn vào đôi mắt xao nhãng của Đoàn Tiểu Hy. Chỉ cần một tý sơ hở là sẽ phát hiện ra toàn bộ bí mật.
Lúc đối diện với mẹ ở khoảng cách gần như thế này Đoàn Tiểu Hy có chút sợ hãi, hai tay cô run bần bật nhưng đã cố giữ bình tĩnh bằng cách bấu víu vào tà váy.
Đoàn Tiểu Hy gật đầu, miệng hé mở:
“Dạ thật!”
Lý do của Đoàn Tiểu Hy tạm thời chấp nhận. Lưu Cẩm Hà lúc này mới bắt đầu dãn cơ mặt ra, gượng cười cho có lệ rồi di chuyển đến bàn ăn.
“Con mau vào ăn trưa đi. Hôm nay tại vì con mà bữa trưa đã mất hơn 40 phút rồi đấy!” Lưu Cẩm Hạ vừa đấm vừa xoa, tạm thời chuyện chiếc áo khoác lạ sẽ không để ý tới nữa.
Nhưng vẫn còn khá nhiều chuyện Lưu Cẩm Hà muốn dặn dò Đoàn Tiểu Hy khi cô trở thành sinh viên và học tập ở Đại học Thiên Vương.
Vẫn như mọi ngày, Đoàn Tiểu Hy ngồi đối diện với mẹ. Sáng nay vì dậy muộn mà Đoàn Tiểu Hy đã bỏ lỡ buổi sáng đến trưa thì lại bị mẹ tra hỏi cho nên bây giờ cô rất đói bụng chỉ muốn ăn thật nhiều để lấp đầy những khoảng trống trong bụng.
Hôm nay bàn ăn toàn là những món mà Đoàn Tiểu Hy thích. Có lẽ cô không biết rằng mẹ mình đã căn dặn đầu bếp chuẩn bị những món ăn này để tẩm bổ cho cô sau thời gian ôn thi cực nhọc. Mặc dù kết quả không mấy khả quan nhưng đó là cả một hành trình lớn lao của Đoàn Tiểu Hy.
Tuy Lưu Cẩm Hà bề ngoài có chút dữ dằn, cứng rắn trong bên trong đôi khi vẫn rất ấm áp, có nhiều lúc quan tâm con gái của mình nhưng lại không hề muốn nói ra.
Cứ tưởng đã xong xuôi mọi chuyện, Đoàn Tiểu Hy sẽ được ăn một bữa ăn ngon lành nhưng…
Lưu Cẩm Hà trong lúc ăn vẫn không buông tha cho đứa con gái duy nhất của mình được yên ổn.
Mặc dù đã là sinh viên nhưng đối với Lưu Cẩm Hà việc chăm chỉ học tập và nâng cao điểm số là điều quan trọng nhất. Bà ta thừa biết tính cách của con gái mình ra sao và học lực như thế nào, tất cả đều được nắm rõ trong lòng bàn tay nhưng vẫn muốn nhắc nhở Đoàn Tiểu Hy đừng bao giờ vì mấy thứ cảm xúc vớ vẩn mà quên đi chuyện học hành.
Tuy nhiên hôm nay chỉ vừa mới là buổi học đầu tiên nên bà ta không nhắc nhở quá sâu, chỉ nói qua loa vài điều.
“Đừng nghĩ trở thành sinh viên rồi là không cần học tập chăm chỉ nữa. Con phải dốc sức học tập gấp 2, gấp 3 lần người khác, có biết không?”
Đoàn Tiểu Hy vừa gắp một miếng một miếng sườn nướng vàng ươm chưa kịp bỏ vào miệng thì đã bị mẹ của mình chặn họng. Cô đặt miếng sườn vào trong chén rồi e ấp gật đầu.
“Vâng, con biết rồi thưa mẹ!”
Lưu Cẩm Hà tiếp tục nói:
“Mẹ vừa thuê gia sư kèm thêm tiếng Anh cho con. Lát nữa cô ấy sẽ đến, con ăn xong lên phòng nghỉ ngơi một lát rồi bắt đầu vào học bài đi.”
“Dạ!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương