Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều
Chương 11: Bị phát hiện rồi
Nhưng Ôn Ngôn lại vì câu nói này mà đột nhiên cứng đờ cả người: “Tôi ngủ phòng kho cũng rất ồn rồi!”
Mục Đình Sâm liếc cô một cái, trong con mắt lạnh lẽo xuất hiện tia xúc động rất nhỏ: “Tôi bảo cô ngủ trên lầu, không phải ngủ ở phòng tôi, để má Lưu giúp cô dọn đẹp lại phòng khách ở cạnh phòng tôi.” Cõi lòng bị vạch trần, Ôn Ngôn có hơi lúng túng.
Lúc này, người giúp việc đưa cơm tới phòng ăn: “Thiếu gia, tiểu thư, ăn cơm thôi.”
Mục Đình Sâm đóng tờ báo rồi đứng dậy: “Ăn cơm.”
Anh nói ăn cơm tức là bảo cô ăn cơm. Đã bao lâu cô không ngồi ăn chung một bàn với anh rồi? Cô không nhớ nữa.
Ở trên bàn ăn, cô cúi thấp đầu im lặng ăn cơm, chỉ gắp đĩa rau ở gần chỗ cô nhất. Mục Đình Sâm ăn uống ung dung thong thả, ít tạo ra tiếng động gì, nhà ăn rộng lớn dường như vô cùng yên tĩnh.
Lâm quản gia đứng ở bên cạnh khẽ than một tiếng, càm đũa gắp món ăn cho Ôn Ngôn: “Đừng cứ ăn cải xanh mãi thé, đang độ tuổi lớn mà.”
“Cảm ơn ạ.” Cô thấp giọng nói.
Cả bữa cơm Lâm quản gia gắp thêm cho cô bao nhiêu thì cô sẽ ăn bấy nhiêu, đột nhiên ăn một lần nhiều như vậy,dạ dày hình như có hơi đau.
Sau khi ăn xong, má Lưu đã dọn dẹp xong căn phòng: “Ngôn Ngôn, con xem thử phòng kho còn mòn đồ gì má chưa dọn lên không, tự con đi xem một lượt, phần lớn má đều giúp con chuyền lên lầu trên rồi.”
Mục Đình Sâm ở ngay phòng khách, cô chột dạ liếc mắt nhìn anh, vâng với má Lưu một tiếng.
Chờ tới khi anh trở về phòng, Ôn Ngôn lúc này mới lén lút tới phòng kho, lấy hộp quà ở trong thùng giấy dưới đáy giường ra.
Ngay lập tức cô rón rén lên lầu, ai ngờ vừa tới cửa phòng, phòng bên cạnh đã mở ra, bốn mắt nhìn nhau, cô như chú nai con bị hoảng sợ, trợn mắt lên, lông mi mảnh dài hơi rung lên, theo bản năng dấu vật trong tay ra đằng sau.
“Cái gì đấy? Lấy ra.” Mục Đình Sâm nhìn cô từ trên cao xuống, dùng giọng điệu hạ lệnh.
Cô giống đứa bé làm sai, khi anh nhìn chằm chằm hai giây, liền đưa tay ra ngoài. Mục Đình Sâm mở một hộp quà ra rồi liếc mắt nhìn, lập tức nói: “Đi ngủ.”
Cô biết anh sẽ không trả lại cho cô, cũng không dám tranh lại, lúc lấy món quà cô đã tính tới rồi, kết cục này cũng không quá bắt ngờ.
Đi vào gian phòng xong đóng cửa lại, cô thở phào một cái thật dài, nghĩ tới tờ giấy trong hộp quà của Thẩm Giới tặng, cô chậm rãi ngồi xổm người xuống: “Chết chắc rồi…”
Giống như đa số các phụ huynh, Mục Đình Sâm không cho phép cô yêu sớm, cho dù cô đã thành niên, anh cũng chẳng phải cha mẹ của cô… Cùng lắm thì xem là người giám hộ hợp pháp.
Mục Đình Sâm suy nghĩ lập tức ném hộp quà này đi, mười năm qua anh vẫn luôn làm vậy, thế nhưng lần này anh không làm thế ngay, vừa nghĩ tới vẻ kinh sợ của cô, anh chỉ cảm thấy bực tức ở trong lòng.
Tiện tay mở hộp quà còn chưa từng mở ra, thứ đầu tiên hấp dẫn ánh mắt của anh không phải là lắc tay tỉnh xảo đẹp đế mà là tờ giấy kia.
Gương mặt đầy tĩnh lặng giờ càng trầm xuống. Nắm tay tới bạc đầu, ha… Cùng lúc đó, Ôn Ngôn nằm ở tren giường lớn mềm mại bị mắt ngủ.
Cô thật sự cầu mong Mục Đình Sâm không phát hiện ra tờ giấy của Thẩm Giới, lại không kìm được mà nghĩ nếu bị phát hiện thì sẽ thế nào?
Đang rối ren, điện thoại di động đặt ở đầu giường bỗng nhiên vang lên một hồi, đó là di động Mục Đình Sâm cho cô, cũng chỉ lưu số của anh.
Cô gần như không cần xem cũng biết là tin mà anh gửi tới, nghĩ tới hậu quả không đọc tin nhắn của anh, Ôn Ngôn nhắm mắt mở điện thoại di động, chỉ có hai chữ ngắn gọn: Qua đây.
Cô bắt đầu lo lắng, mặc thêm áo khoác bước đi bước dừng đi tới cửa phòng anh, do dự hồi lâu mới đưa tay gõ cửa. Bên trong truyền tới giọng nói lạnh lùng của anh: “Đi vào.”
Cô đẩy cửa đi vào, Mục Đình Sâm vẫn theo thói quen ngồi ở trên ghế cạnh cửa số sát đất, ngón tay còn kẹp thuốc lá, thường là lúc này tâm tình của anh không ổn, cô không dám tới gần, đứng ở xa xa.
“Qua đây.” Anh mở miệng lần nữa, tiếng nói càng lạnh hơn vài phần, rõ ràng là giống từng chữ ở trong tin nhắn, nói ra từ miệng anh, lại khiến cho cô hãi hùng khiếp vía hơn trong điện thoại di động.
Ôn Ngôn nhắm mắt đi tới bên cạnh anh rồi đứng lại, cuối cùng không dám lên tiếng, đột nhiên, anh đưa tay ôm cô vào lòng, Ôn Ngôn không kịp chuẩn bị ngồi ngay trên đùi anh
Mục Đình Sâm liếc cô một cái, trong con mắt lạnh lẽo xuất hiện tia xúc động rất nhỏ: “Tôi bảo cô ngủ trên lầu, không phải ngủ ở phòng tôi, để má Lưu giúp cô dọn đẹp lại phòng khách ở cạnh phòng tôi.” Cõi lòng bị vạch trần, Ôn Ngôn có hơi lúng túng.
Lúc này, người giúp việc đưa cơm tới phòng ăn: “Thiếu gia, tiểu thư, ăn cơm thôi.”
Mục Đình Sâm đóng tờ báo rồi đứng dậy: “Ăn cơm.”
Anh nói ăn cơm tức là bảo cô ăn cơm. Đã bao lâu cô không ngồi ăn chung một bàn với anh rồi? Cô không nhớ nữa.
Ở trên bàn ăn, cô cúi thấp đầu im lặng ăn cơm, chỉ gắp đĩa rau ở gần chỗ cô nhất. Mục Đình Sâm ăn uống ung dung thong thả, ít tạo ra tiếng động gì, nhà ăn rộng lớn dường như vô cùng yên tĩnh.
Lâm quản gia đứng ở bên cạnh khẽ than một tiếng, càm đũa gắp món ăn cho Ôn Ngôn: “Đừng cứ ăn cải xanh mãi thé, đang độ tuổi lớn mà.”
“Cảm ơn ạ.” Cô thấp giọng nói.
Cả bữa cơm Lâm quản gia gắp thêm cho cô bao nhiêu thì cô sẽ ăn bấy nhiêu, đột nhiên ăn một lần nhiều như vậy,dạ dày hình như có hơi đau.
Sau khi ăn xong, má Lưu đã dọn dẹp xong căn phòng: “Ngôn Ngôn, con xem thử phòng kho còn mòn đồ gì má chưa dọn lên không, tự con đi xem một lượt, phần lớn má đều giúp con chuyền lên lầu trên rồi.”
Mục Đình Sâm ở ngay phòng khách, cô chột dạ liếc mắt nhìn anh, vâng với má Lưu một tiếng.
Chờ tới khi anh trở về phòng, Ôn Ngôn lúc này mới lén lút tới phòng kho, lấy hộp quà ở trong thùng giấy dưới đáy giường ra.
Ngay lập tức cô rón rén lên lầu, ai ngờ vừa tới cửa phòng, phòng bên cạnh đã mở ra, bốn mắt nhìn nhau, cô như chú nai con bị hoảng sợ, trợn mắt lên, lông mi mảnh dài hơi rung lên, theo bản năng dấu vật trong tay ra đằng sau.
“Cái gì đấy? Lấy ra.” Mục Đình Sâm nhìn cô từ trên cao xuống, dùng giọng điệu hạ lệnh.
Cô giống đứa bé làm sai, khi anh nhìn chằm chằm hai giây, liền đưa tay ra ngoài. Mục Đình Sâm mở một hộp quà ra rồi liếc mắt nhìn, lập tức nói: “Đi ngủ.”
Cô biết anh sẽ không trả lại cho cô, cũng không dám tranh lại, lúc lấy món quà cô đã tính tới rồi, kết cục này cũng không quá bắt ngờ.
Đi vào gian phòng xong đóng cửa lại, cô thở phào một cái thật dài, nghĩ tới tờ giấy trong hộp quà của Thẩm Giới tặng, cô chậm rãi ngồi xổm người xuống: “Chết chắc rồi…”
Giống như đa số các phụ huynh, Mục Đình Sâm không cho phép cô yêu sớm, cho dù cô đã thành niên, anh cũng chẳng phải cha mẹ của cô… Cùng lắm thì xem là người giám hộ hợp pháp.
Mục Đình Sâm suy nghĩ lập tức ném hộp quà này đi, mười năm qua anh vẫn luôn làm vậy, thế nhưng lần này anh không làm thế ngay, vừa nghĩ tới vẻ kinh sợ của cô, anh chỉ cảm thấy bực tức ở trong lòng.
Tiện tay mở hộp quà còn chưa từng mở ra, thứ đầu tiên hấp dẫn ánh mắt của anh không phải là lắc tay tỉnh xảo đẹp đế mà là tờ giấy kia.
Gương mặt đầy tĩnh lặng giờ càng trầm xuống. Nắm tay tới bạc đầu, ha… Cùng lúc đó, Ôn Ngôn nằm ở tren giường lớn mềm mại bị mắt ngủ.
Cô thật sự cầu mong Mục Đình Sâm không phát hiện ra tờ giấy của Thẩm Giới, lại không kìm được mà nghĩ nếu bị phát hiện thì sẽ thế nào?
Đang rối ren, điện thoại di động đặt ở đầu giường bỗng nhiên vang lên một hồi, đó là di động Mục Đình Sâm cho cô, cũng chỉ lưu số của anh.
Cô gần như không cần xem cũng biết là tin mà anh gửi tới, nghĩ tới hậu quả không đọc tin nhắn của anh, Ôn Ngôn nhắm mắt mở điện thoại di động, chỉ có hai chữ ngắn gọn: Qua đây.
Cô bắt đầu lo lắng, mặc thêm áo khoác bước đi bước dừng đi tới cửa phòng anh, do dự hồi lâu mới đưa tay gõ cửa. Bên trong truyền tới giọng nói lạnh lùng của anh: “Đi vào.”
Cô đẩy cửa đi vào, Mục Đình Sâm vẫn theo thói quen ngồi ở trên ghế cạnh cửa số sát đất, ngón tay còn kẹp thuốc lá, thường là lúc này tâm tình của anh không ổn, cô không dám tới gần, đứng ở xa xa.
“Qua đây.” Anh mở miệng lần nữa, tiếng nói càng lạnh hơn vài phần, rõ ràng là giống từng chữ ở trong tin nhắn, nói ra từ miệng anh, lại khiến cho cô hãi hùng khiếp vía hơn trong điện thoại di động.
Ôn Ngôn nhắm mắt đi tới bên cạnh anh rồi đứng lại, cuối cùng không dám lên tiếng, đột nhiên, anh đưa tay ôm cô vào lòng, Ôn Ngôn không kịp chuẩn bị ngồi ngay trên đùi anh
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương