Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều
Chương 14: Sống thành bộ dạng này
Cả người hiệu trưởng run lên: “Mục tiên sinh… Chỉ là số ít, số ít, giáo viên phụ đạo kia cô ấy chỉ là giáo viên tạm thời, tôi sẽ ngay lập tức bảo cô ta đi!”
Mục Đình Sâm không lên tiếng, chỉ có ngọn lửa nơi đáy mắt thể hiện sự tức giận lúc này của anh.
Trần Mộng Dao xì một tiếng khinh bỉ: “Giáo viên tạm thời? Thầy đúng là chọn linh tỉnh.”
Hiệu trưởng không biết nói gì: “Học sinh Trần Mộng Dao, em đừng có nhiều chuyện, chuyện ở trường học các em làm sao biết rõ được!”
Trần Mộng Dao chau mày, muốn phản bác gì đó, bác sĩ đi ra: “Ai là người thân của người bệnh?”
Trần Mộng Dao và Mục Đình Sâm cùng nhau đáp: “Tôi.”
Nghe được giọng nói của Mục Đình Sâm, Trần Mộng Dao hơi kinh ngạc, cô không liên lạc được với anh của Ôn Ngôn, đương nhiên sẽ nhận là người nhà, nhưng Mục Đình Sâm sao tự nhiên nói thế?
Bác sĩ đương nhiên sẽ lựa chọn Mục Đình Sâm trông có vẻ khá “đáng tin” để giải thích chuyện bệnh tình: “Người bệnh không quá đáng ngại, chỉ là viêm dạ dày, tuổi còn trẻ mà sức khỏe đã kém, chú ý vào ăn uống, bồi bổ cho tốt, chờ kiểm tra xong là có thể đi rồi.”
Mục Đình Sâm lạnh nhạt “ừ” một tiếng, dịch bước đi vào phòng cấp cứu.
Ôn Ngôn còn chưa tỉnh lại, im lặng nằm trên giường, tóc dài có hơi rối lên, chất lỏng lạnh lẽo theo cái ống thật nhỏ chạy vào trong cơ thể của cô, mạch máu ở trên cánh tay cô có thể trông thấy rõ ràng, hoàn toàn trắng bệch.
Anh cũng không biết cô bắt đầu dẳằn vặt bản thân như vậy từ khi nào…
Trần Mộng Dao đi lên trước nhỏ giọng nói: “Tiểu Ngôn không có cha mẹ, chỉ có một anh trai không có quan hệ huyết thống, người anh trai kia còn chẳng quan tâm gì cậu ấy, ngày lạnh vậy chỉ cho ăn bánh bao lạnh uống nước lạnh, còn không bị viêm dạ dày à?”
Cô không đề ý sắc mặt Mục Đình Sâm trở nên xám xịt, trong con mắt sáng như sao xuất hiện một cảm xúc phức tạp khó nhận biết.
Trần Mộng Dao nói tiếp: “Dạo này hình như anh trai cậu ấy về rồi, mỗi ngày đều bắt cậu ấy về nhà đúng giờ, tôi muốn dẫn cậu ấy đi ra ngoài ăn chút đồ ăn ngon cũng không được, chẳng phải là có vấn đề sao?”
“Đúng là có vấn đề.” giọng nói của anh mang theo chút châm biếm: “Còn sao nữa?”
Trần Mộng Dao mở máy thu thanh ra: “Tôi quen biết cậu ấy từ lúc học cấp ba, giờ đã quen nhau hơn ba năm rồi, ròng rã hơn ba năm, cũng chưa thấy cậu ấy mua quần áo mới giống như người bình thường, sống thật sự rất vất vả! Từ lúc học cấp hai cậu ấy đã làm thêm ở khắp mọi nơi rồi, bất kể là công việc làm thêm vất vả nào cũng từng làm, mùa hè thì đi khắp nơi phát tờ rơi, mùa đông thì tới nhà hàng rửa bát, đĩa, tôi nghĩ thôi đã xót xal”
“Anh trai cậu ấy mặc kệ cậu ấy thì thôi, còn không cho người khác quan tâm cậu ấy? Bây giờ cậu ấy không được đi làm thêm, nhất định cuộc sống càng vất vả hơn, nói tới là tôi lại giận! Mùa đông phải đạp xe tới trường, cả đôi tay vẽ vời đều bị đông cứng đến hỏng mắt thôi.”
Mục Đình Sâm khẽ hít vào một hơi, trong đôi mắt đột nhiên có thứ gì đó chuyển động: “Cảm ơn sự chăm sóc của cô với cô ấy.
Trần Mộng Dao bỗng thấy khó chịu, không quá chừng mực: “Tôi chỉ có một người bạn là cậu ấy, tôi mong anh trai cậu ấy có thể đối với cậu ấy tốt một chút, cho dù không tốt được với cậu ấy cũng đừng ngăn người khác đối tốt với cậu ấy chứ, đừng có thiếu đạo đức như vậy, nếu có ngày tôi gặp phải anh ta, tôi nhất định phải đám anh ta một quyền thật mạnh!”
Hiệu trưởng thấy cô ấy lải nhải như vậy, sợ cô lại nói linh tỉnh gì đấy, lôi cô ra ngoài: “Đi nào, chỗ này còn có Mục tiên sinh, khỏi cần chúng ta lo lắng, Mục tiên sinh là người tốt như vậy, nhất định có thể giúp học sinh Ôn Ngôn liên lạc được với người thân thật sự, sắp xếp tử tế, cũng đừng quấy rầy học sinh Ôn Ngôn nghỉ ngơi nữa, tiền thuốc thang tôi đại diện trường học đi trả.”
Mục Đình Sâm không nói tiếng nào, chờ người đi rồi, anh nghiêng mặt nhìn Ôn Ngôn, trong đôi mắt có mấy phần bát đắc dĩ, đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô: “Tại sao không mở lời với tôi? Hà tất phải sống thành vẻ khổ sở như vậy trước mặt người khác? Em đang… cố chấp điều gì vậy?”
Không biết qua bao lâu, trong lúc ngắn ngơ nghe được tiếng nói nhỏ bên tai, Ôn Ngôn mở mắt ra, đối diện một đôi mắt nóng rực.
Mục Đình Sâm không lên tiếng, chỉ có ngọn lửa nơi đáy mắt thể hiện sự tức giận lúc này của anh.
Trần Mộng Dao xì một tiếng khinh bỉ: “Giáo viên tạm thời? Thầy đúng là chọn linh tỉnh.”
Hiệu trưởng không biết nói gì: “Học sinh Trần Mộng Dao, em đừng có nhiều chuyện, chuyện ở trường học các em làm sao biết rõ được!”
Trần Mộng Dao chau mày, muốn phản bác gì đó, bác sĩ đi ra: “Ai là người thân của người bệnh?”
Trần Mộng Dao và Mục Đình Sâm cùng nhau đáp: “Tôi.”
Nghe được giọng nói của Mục Đình Sâm, Trần Mộng Dao hơi kinh ngạc, cô không liên lạc được với anh của Ôn Ngôn, đương nhiên sẽ nhận là người nhà, nhưng Mục Đình Sâm sao tự nhiên nói thế?
Bác sĩ đương nhiên sẽ lựa chọn Mục Đình Sâm trông có vẻ khá “đáng tin” để giải thích chuyện bệnh tình: “Người bệnh không quá đáng ngại, chỉ là viêm dạ dày, tuổi còn trẻ mà sức khỏe đã kém, chú ý vào ăn uống, bồi bổ cho tốt, chờ kiểm tra xong là có thể đi rồi.”
Mục Đình Sâm lạnh nhạt “ừ” một tiếng, dịch bước đi vào phòng cấp cứu.
Ôn Ngôn còn chưa tỉnh lại, im lặng nằm trên giường, tóc dài có hơi rối lên, chất lỏng lạnh lẽo theo cái ống thật nhỏ chạy vào trong cơ thể của cô, mạch máu ở trên cánh tay cô có thể trông thấy rõ ràng, hoàn toàn trắng bệch.
Anh cũng không biết cô bắt đầu dẳằn vặt bản thân như vậy từ khi nào…
Trần Mộng Dao đi lên trước nhỏ giọng nói: “Tiểu Ngôn không có cha mẹ, chỉ có một anh trai không có quan hệ huyết thống, người anh trai kia còn chẳng quan tâm gì cậu ấy, ngày lạnh vậy chỉ cho ăn bánh bao lạnh uống nước lạnh, còn không bị viêm dạ dày à?”
Cô không đề ý sắc mặt Mục Đình Sâm trở nên xám xịt, trong con mắt sáng như sao xuất hiện một cảm xúc phức tạp khó nhận biết.
Trần Mộng Dao nói tiếp: “Dạo này hình như anh trai cậu ấy về rồi, mỗi ngày đều bắt cậu ấy về nhà đúng giờ, tôi muốn dẫn cậu ấy đi ra ngoài ăn chút đồ ăn ngon cũng không được, chẳng phải là có vấn đề sao?”
“Đúng là có vấn đề.” giọng nói của anh mang theo chút châm biếm: “Còn sao nữa?”
Trần Mộng Dao mở máy thu thanh ra: “Tôi quen biết cậu ấy từ lúc học cấp ba, giờ đã quen nhau hơn ba năm rồi, ròng rã hơn ba năm, cũng chưa thấy cậu ấy mua quần áo mới giống như người bình thường, sống thật sự rất vất vả! Từ lúc học cấp hai cậu ấy đã làm thêm ở khắp mọi nơi rồi, bất kể là công việc làm thêm vất vả nào cũng từng làm, mùa hè thì đi khắp nơi phát tờ rơi, mùa đông thì tới nhà hàng rửa bát, đĩa, tôi nghĩ thôi đã xót xal”
“Anh trai cậu ấy mặc kệ cậu ấy thì thôi, còn không cho người khác quan tâm cậu ấy? Bây giờ cậu ấy không được đi làm thêm, nhất định cuộc sống càng vất vả hơn, nói tới là tôi lại giận! Mùa đông phải đạp xe tới trường, cả đôi tay vẽ vời đều bị đông cứng đến hỏng mắt thôi.”
Mục Đình Sâm khẽ hít vào một hơi, trong đôi mắt đột nhiên có thứ gì đó chuyển động: “Cảm ơn sự chăm sóc của cô với cô ấy.
Trần Mộng Dao bỗng thấy khó chịu, không quá chừng mực: “Tôi chỉ có một người bạn là cậu ấy, tôi mong anh trai cậu ấy có thể đối với cậu ấy tốt một chút, cho dù không tốt được với cậu ấy cũng đừng ngăn người khác đối tốt với cậu ấy chứ, đừng có thiếu đạo đức như vậy, nếu có ngày tôi gặp phải anh ta, tôi nhất định phải đám anh ta một quyền thật mạnh!”
Hiệu trưởng thấy cô ấy lải nhải như vậy, sợ cô lại nói linh tỉnh gì đấy, lôi cô ra ngoài: “Đi nào, chỗ này còn có Mục tiên sinh, khỏi cần chúng ta lo lắng, Mục tiên sinh là người tốt như vậy, nhất định có thể giúp học sinh Ôn Ngôn liên lạc được với người thân thật sự, sắp xếp tử tế, cũng đừng quấy rầy học sinh Ôn Ngôn nghỉ ngơi nữa, tiền thuốc thang tôi đại diện trường học đi trả.”
Mục Đình Sâm không nói tiếng nào, chờ người đi rồi, anh nghiêng mặt nhìn Ôn Ngôn, trong đôi mắt có mấy phần bát đắc dĩ, đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô: “Tại sao không mở lời với tôi? Hà tất phải sống thành vẻ khổ sở như vậy trước mặt người khác? Em đang… cố chấp điều gì vậy?”
Không biết qua bao lâu, trong lúc ngắn ngơ nghe được tiếng nói nhỏ bên tai, Ôn Ngôn mở mắt ra, đối diện một đôi mắt nóng rực.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương