Nhà Trọ Địa Ngục

Q.27 - Chương 19: Nhiều Hơn Một Thứ



Bồ Liền Sinh giờ phút này đang điều khiển 1 chiếc xe chạy tới nhà Kim Tâm Luyến.

Ngồi bên cạnh hắn là Bạch Cách Tùng. Mà sau lưng là 3 hộ gia đình mới đi theo hai người.

Đối với hộ gia đình năm mươi năm trước, tất cả mọi người đều ôm lòng hiếu kỳ rất mãnh liệt. Bất quá, giờ phút này trong xe lâm vào một mảnh trầm mặc, một câu cũng không ai nói.

"Liền Sinh, " Bạch Cách Tùng lúc này mở miệng: "Nhà kho nếu quả thật ẩn núp 1 con quỷ... Như vậy, năm mươi năm trước có thể cũng có người phóng xuất con quỷ đấy hay không..."

"Không, sẽ không " Liền Sinh lắc đầu, "Đã có 'Đạo cụ' năm mươi năm trước lưu đến hôm nay, liền nói lên năm mươi năm trước nhà kho sau đó không có đóng cửa."

"Như vậy... Nói cho ta biết, " hắn lại hỏi một câu, "Bồ Mỹ Linh, câu nói khi đó của hắn là có ý gì?"

Bạch Cách Tùng nói những lời này bằng tiếng địa phương. Quê quán của Cách Tùng cũng không phải thành phố K, mà là sau giải phóng di chuyển đến. Trùng hợp là Liền Sinh cũng nói được tiếng này, cái này có quan hệ với lúc trước, trong chiến tranh hắn cùng cha mẹ lang bạc kỳ hồ sinh hoạt ở khắp nơi.

Bồ Mỹ Linh...

Hắn vĩnh viễn không bao giờ quên, thê tử sắp chết năn nỉ hắn mang theo Bồ Mỹ Linh rời khỏi. Mà khi đó hắn cùng Bạch Cách Tùng, Mạc Thủy Đồng ba người, cuối cùng đều đồng ý.

Bồ Mỹ Linh lớn lên thật sự rất giống hắn.

Mà sau khi đến thế giới sự thật, Bồ Mỹ Linh chỉ là một hài đồng rất bình thường. Trong dị trong không gian, hắn giống như là bất tử thế nhưng trong hiện thực, hắn gặp phải tổn thương bình thường cũng không cách nào khỏi hẳn.

Hắn trong thế giới sự thật, dường như thật sự trở thành "Người" .

Dù vậy, Liền Sinh vẫn đề phòng hắn, đối với hắn đều có ác ý cường liệt. Bất quá, Bồ Mỹ Linh lại một mực rất bình tĩnh.

Có một việc, hắn cũng không nói cho hộ gia đình. Vợ hắn Diệp Hàn, địa điểm lúc ấy chấp hành huyết tự cấp Ma Vương, chính là khu rừng số 6 khu Phi Vân ngày hôm nay! Lúc ấy chỗ đó chỉ là 1 rừng rậm bị chính phủ quy hoạch, không ai lui tới.

Bồ Mỹ Linh cũng tự sát tại khu rừng số 6. Hắn đến tột cùng đang suy nghĩ điều gì? Chẳng lẽ sau khi chết muốn trở về địa phương nơi mình ra đời?

Bồ Liền Sinh nhớ lại ngày đó...

Huyết tự mới ban bố.

Lúc ấy là cuối tháng tám, ba người đi khiêu chiến huyết tự cấp Ma Vương đều đã chết. Mà khế ước địa ngục mới ban bố được bốn tấm.

Huyết tự mới là: "Trong 1 căn nhà cổ số 23 khu Kim Phong đường Diệp Sơn, trong đó có 1 gian phòng bày toàn đồng hồ, dừng lại đó trong 5 tiếng đồng hồ."(tác giả viết là cả ngày, nhưng mình nhớ lúc trước bọn Liền Sinh bảo chấp hành huyết tự trong 5 tiếng, cho nên đổi lại nhé.)

Hộ gia đình được chọn có bốn người, Bồ Liền Sinh cùng 3 hộ gia đình khác, trong đó hai người chính là Mạc Thủy Đồng cùng Bạch Cách Tùng.

Một ngày trước huyết tự Bồ Liền Sinh đi gặp Bồ Mỹ Linh.

Đối với "Nhi tử" này, hắn luôn mang theo 1 tâm tình kỳ quái. Mà không lâu sau liền phát hiện, hắn bình thường rất thích đeo 1 cái mặt nạ.

Bất quá Liền Sinh cũng không suy nghĩ nhiều. Ở thế giới thật, Bồ Mỹ Linh cái gì cũng làm không được. Hắn chỉ là hài tử cực kỳ bình thường. Mà khi đó, bởi vì biết hắn có năng lực vẽ ra tương lai nên mới mang hắn rời khỏi.

"Lần huyết tự này, ngươi vẽ ra đi."

Bồ Mỹ Linh nghe Liền Sinh nói như vậy thì cười lạnh 1 tiếng.

Đúng vậy, cười lạnh.

Tuy nhiên bởi vì mặt nạ mà không thể nhìn thấy biểu lộ của hắn, nhưng Liền Sinh biết rõ hắn đang cười lạnh.

Đứa bé này là ác ma... Hắn luôn có ý nghĩ như vậy. Hơn nữa, vẫn rất kiêng kị và căm hận hắn.

"Đã biết, ta sẽ vẽ."

Bồ Mỹ Linh không lo lắng hắn sẽ lừa gạt mình, dù sao, chỉ cần hắn dám vẽ giả dối, những hộ gia đình trông coi hắn tuyệt đối không tha thứ.

Trong hồi ức, nụ cười lạnh đó cho đến nay vẫn làm Liền Sinh sợ hãi không thôi.

Có lẽ, đem ác ma này đến thế giới sự thật là 1 quyết định sai lầm.

Buổi tối trước khi chấp hành huyết tự, hắn thu lại toàn bộ bức vẽ của Bồ Mỹ Linh, tổng cộng 24 bức họa. Sau khi cầm vào tay, cũng làm hắn cảm thấy an tâm không thôi.

Cuối cùng, hắn và 3 hộ gia đình khác tiến về căn nhà cổ đó, bước vào bên trong gian phòng tràn ngập đồng hồ.

Thời gian trong gian phòng này bị bóp méo, không đồng dạng như thời gian bên ngoài. Sau đó khi bọn hắn rời khỏi gian phòng, đã tiến đến thế giới 50 năm sau.

Nhưng trong quá trình này, Bồ Mỹ Linh phát hiện một việc. Chính là đằng sau bức họa cuối cùng, có 1 nhóm chữ nhỏ, không nhìn kỹ sẽ không rõ ràng lắm.

Đoạn văn tự đó nội dung là: "Ngươi mang ta ra cho nên ta cho ngươi 1 cái nhắc nhở. Ngươi hoàn toàn không phát hiện sao? Kỳ thật... Nhiều hơn một thứ. Nếu như ngươi có thể hiểu những lời này, người có thể còn sống ly khai nhà trọ.”

Nhiều hơn một thứ...

Mấy ngày nay, hắn một mực đang suy tư vấn đề này. Những lời này của Bồ Mỹ Linh đến tột cùng có ý gì? Sau đó bọn hắn lại tiến lên thế giới 50 năm sau là vì sao?

Bồ Mỹ Linh thật sự có thể biết trước hết thảy mà nói..., vì cái gì nhà trọ lại để cho hắn sống sót? Tại sao lại đưa cho mình những nhắc nhở này?

Chẳng lẽ...

Nhiều hơn một thứ, chính là nhắc nhở sinh lộ của nhà trọ hay sao?

"Nhiều hơn một thứ" lúc này Bạch Cách Tùng ngồi ở vị trí kế ghế lái, sắc mặt có vài phần tái nhợt hỏi: "Ngươi đến tột cùng có biết rõ ý nghĩa những lời này? Hay là nói cho bọn người Lý Ẩn?"

"Không... Hiện tại không thể tin tưởng bất luận kẻ nào." Liền Sinh liều mạng lắc đầu: "Vô luận là Lý Ẩn hay là Kha Ngân Dạ ta cũng không thể tin tưởng. Ngươi đã nói với Thủy Đồng đừng nói chuyện này ra chưa?"

"Ân, đã nói."

"Vậy là tốt. Từ khi ta biết sự tình nhà kho bị phong bế đã cảnh giác. Quả nhiên phán đoán của ta thực sự không phải là buồn lo vô cớ. Nếu như có thể minh bạch 'Nhiều hơn một thứ' là có ý gì, có thể ly khai nhà trọ mà nói..."

"Như vậy ta nhất định phải cởi bỏ cái mê này!"

Ngay lúc Liền Sinh đang ôm ý nghĩ này, tại 1 mảnh không gian hỗn độn, 1 nữ tử dần thức tỉnh.

"Di Chân?"

Giương đôi mắt, người đứng trước mặt lại là... Tịch Nguyệt.

"Tỉnh lại thì tốt rồi." Tịch Nguyệt mỉm cười: "Ta thấy biểu lộ khi nãy của ngươi rất thống khổ, gặp phải ác mộng sao?"

"Đầu của ta... Rất chóng mặt..."

Di Chân từ trên giường ngồi dậy, mà hiện tại nàng đang ở trong phòng ngủ.

Qua hồi lâu sau nang mới nhớ được. Đêm qua cùng học trưởng đi xem Lưu Tinh, sau đó mơ ước tương lai 2 người sẽ ở cùng 1 chỗ. Hắn đáp ứng nàng, một khi tốt nghiệp sẽ kết hôn.

"Ngươi ngày hôm qua trở về rất khuya, bị bác gái trông cửa ký túc mắng cho 1 trận " Tịch Nguyệt ngồi ở trên giường nói: "Lại nói, ngươi cùng Lý Ẩn đi ngắm lưu tinh không cần phải muộn tới vậy chứ?"

"Khá tốt..." Di Chân dụi dụi con mắt, nhìn một chút phía bên ngoài cửa sổ, hỏi: "Hiện tại... Mấy giờ rồi?"

"Mấy giờ? Ân, đại khái khoảng 7 giờ. Chuẩn bị đi học thôi, hôm nay học tài vụ quản lý học."

"Ah, tốt."

Di Chân ngồi dậy thay quần áo, lại chuẩn bị sách vở đi học. Lúc này nàng mới chú ý tới có 1 tin nhắn do mẫu thân gửi tới. Nói thời tiết gần đây thay đổi lớn, nhất định phải chú ý.

Nàng gửi lại 1 tin nhắn cũng nhắc nhở mẫu thân tự chăm sóc bản thân.

Di Chân đang thu dọn đồ đạc, bỗng nhiên nói với Tịch Nguyệt: "Đúng rồi, Tịch Nguyệt, ngươi cùng Di Thiên..."

Tịch Nguyệt tức khắc đỏ mặt, nghĩ thầm Di Thiên như thế nào lại nhanh miệng như vậy, vội vàng nói: "Không, không phải... Ta..."

"Được rồi, không cần xấu hổ " Di Chân cười tủm tỉm: "Di thiên là người có chút hướng nội, nhưng hắn chăm sóc người khác rất tốt."

Thật tốt...

Trong hiện thực, hết thảy đều bình tĩnh như vậy.

Nàng nhớ lại trong cơn ác mộng kia. Cha mẹ nàng chết vì tàu gặp sự cố, mà nàng và Di Thiên tiến vào trong 1 nhà trọ khủng bố, nhà trọ kia tuyên bố 1 loại huyết tự chỉ thị, bắt người khác tới 1 địa phương ma quái, phải trải qua những chuyện nguy hiểm, cuối cùng hoàn thành mười lần huyết tự chỉ thị mới có thể rời khỏi nhà trọ. Mà Lý Ẩn nàng yêu, về sau tiến vào nhà trọ, càng làm nàng thêm cố gắng phá giải nguyền rủa huyết tự lần thứ mười, tìm kiếm Di Thiên...

Thật là 1 giấc mộng quỷ dị.

Di Thiên một mực muốn làm nhà văn viết tiểu thuyết khủng bố, chẳng lẽ do chịu ảnh hưởng bởi điều này, mình hình như cả ngày suy nghĩ miên man rồi? Sao có thể.

Sáng sớm, Di Chân tiến vào phòng học liền nhìn thấy Lý Ẩn đang ngồi ở hàng thứ 3 đếm ngược lại, lập tức đi qua ngồi cạnh hắn.

"Nhìn em.. " Lý Ẩn khẽ cười một tiếng, nói: "Mắt đều thâm quầng rồi kìa. Không phải ngày hôm qua lại đi 'Mắt xanh' uống qua cà phê chứ?"

"Em cũng không phải con cú ah " Di Chân ngáp một cái, nhìn cách đó không xa Di Thiên đang ngồi cùng Tịch Nguyệt, nói: "Hai người bọn họ tiến triển khá nhanh ah."

Lúc này nàng cũng chú ý tới, ngồi cách hai người đó không xa, Nghiêm Lang đang cầm cuốn tạp chí trò chơi, không ngừng ngẩng đầu dùng di động chụp ảnh Tịch Nguyệt. Di Chân đã sớm chú ý tới, Nghiêm Lang dường như cũng rất yêu thích Tịch Nguyệt.

"Ah, đi học thật nhàm chán, " sau lưng truyền đến tiếng thở dài của Lâm Tâm Hồ, nàng ôm lấy 2 vai Di Chân nói: "Các ngươi thực là hạnh phúc ah, còn mặc kệ ta. Không nói nữa, mau giới thiệu ta vài cuốn truyện trên internet đi?"

"Ngươi đừng có đọc truyện trên internet nữa." Di Chân cười: "Đi Thư viện mượn một vài cuốn sách lịch sử hoặc là tài chính và kinh tế mà xem nha."

"Thứ nhàm chán như vậy ai thèm đọc! Như các ngươi thật là tốt, chỉ cần nhìn mặt đối phương là qua được cả ngày." Lâm Tâm hồ đùa cười nói: " Di Chân đồng học được bao người yêu mến hôm nay đã là danh hoa có chủ, hơn nữa đệ đệ của ngươi còn hái nốt đóa hoa khác, ta thật là người mệnh khổ ah..."

Di Chân cười khúc khích, nàng lúc này cảm giác vô cùng hạnh phúc. Nhân sinh dường như chẳng còn gì phải bất mãn. Nàng cũng không còn chuyện gì chờ mong nữa.

Thế nhưng...

Nàng luôn cảm giác có điểm gì đó không đúng.

Cảm giác hết thảy không chân thực. Tựa hồ sẽ biến mất giống như là bọt biển vậy.

Huyết tự cấp Ma vương chỉ có 2 kết quả. Một loại giống như Đường Lan Huyễn, để ma vương xâm nhập vào tâm ma, một loại khác giống như Sở Di Chân, có thể thản nhiên đối mặt với Tâm Ma, thậm chí không có tâm ma , như vậy chỉ có thể bị không gian này đồng hóa.

Thẳng đến khi... Ma Vương hoàn toàn xâm nhập vào mới thôi! .
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Tele: @erictran21
Loading...