Nhắm Mắt Lại Tôi Sẽ Dẫn Em Đi
Chương 55: Thử Váy Cưới
~~~Tổ chức trong thế giới ngầm của Thiên đang xảy ra một số chuyện, đích thân anh phải sang Anh một chuyến để giải quyết. Qua đêm nay, thời gian đã được hai ngày. Vứt quyển sách to đùng, dày cộp xuống giường, bất giác nhắm mắt lại hít thở đều đều. Anh đã gặp lại Henry, hai người vui vẻ với nhau hơn trước, cúi chào nhau, còn bắt tay, đập vai như anh em thân. Henry vẫn trẻ trung, phong thái vẫn ở độ tuổi thanh niên đôi mươi, hai mắt lúc nào cũng híp lại vì cười, ai ngờ người con trai này đã chạm độ tuổi ba mươi rồi chứ. Thời gian qua Henry vẫn giữ tình trạng độc thân, không hề qua lại với bất cứ một người con gái nào, người khác nhìn vào nói anh kén chọn, nhưng không biết anh còn lặng lẽ âm thầm ôm tình cảm đơn phương của mình dành cho người con gái nào đó. Nhưng đã qua rất nhiều năm không gặp, anh cũng chưa có ý định tìm lại người con gái đó. Thiên cười như không, anh biết Henry vẫn đặt tình cảm nơi cô gái ấy. Sau nụ cười đầy khó hiểu, anh ngẩng mặt lên nhìn Henry, câu chuyện bắt đầu tiếp diễn bằng giọng nói quen thuộc, chỉ là độ lạnh đã giảm dần.- Anh không định kết hôn sao? Đôi môi khẽ hếch lên, Henry nở nụ cười trước câu hỏi khá thú vị của Thiên. Chính xác mà nói, Henry là một chàng trai rất chung tình, gần ấy năm trôi như một con thuyền xuôi bến, anh vẫn chỉ rung động trước một người. Biết rằng sẽ không có kết quả nhưng vẫn yêu. Còn về vấn đề kết hôn, Henry chưa từng nghĩ đến chuyện này, thậm chí cái khái niệm kết hôn, rồi chung chăn chung gối là điều quá xa vời đối với anh. Trầm ngâm một lúc, Henry mới cất giọng thích thú: - Ngoài cô ấy ra cậu nghĩ tôi muốn kết hôn với ai khác sao? Thiên nhếch môi âm thầm cười, anh nhìn lên bầu trời đêm qua khung cửa sổ to lớn, thấy cả hình ảnh của người con gái đó đang tươi cười, cô giống như liều thuốc phiện, khiến cho người đàn ông kia vẫn còn quyến luyến, còn chính anh thì không dứt ra được. Dáng người cao lớn in bóng dài trên mặt đất, ánh trăng lúc mờ lúc tỏ, vạn vật đẹp đến mê hồn. Thiên xoay người, lười biếng dựa cả người vào tường, mắt nhìn vào Henry không chút né tránh, sau câu nói của Henry, Thiên tỏ ra không hề khó chịu, thậm chí còn thoải mái mà nói: - Anh hết hi vọng rồi, chúng tôi sẽ làm lễ kết hôn vào tuần tới. Henry gật đầu trong lòng, rõ ràng anh đã hết hi vọng từ rất lâu. Kể từ ngày cô rời London đến nay, vẫn chưa trở về.- Từ trước đến nay, tôi chẳng bao giờ hi vọng về điều gì bởi vì cô ấy là của mình cậu. Thiên nhún vai, lặng lẽ bước đi, khóe môi cong cong, đuôi mắt lộ rõ tia cười, thả ra hai từ:- Cảm ơn!~~~Bà Lam cầm sấp giấy nhỏ đút vào trong túi xách, từ đồn cảnh sát đi ra, vẻ mặt lạnh lùng dường như tan biến hết thay vào đó là nụ cười tươi rói. Tay chăm chỉ bấm điện thoại nhưng miệng không quên vang lên lời nói đầy khô khốc, đáng sợ:- Chờ đi! Vy dựa lưng về phía sau, tay đặt lên lồng ngực, cảm thấy có gì đó khiến cả cơ thể nóng ran, khó thở. Cô vô tình nhìn thấy người cô của mình đi từ đồn cảnh sát ra, lòng lại nhớ đến lời đe dọa cảnh cáo của bà ta. Người đàn bà kia leo lên chiếc xe đen sang trọng và phóng vút đi, lướt qua thân xe cô để lại tiếng gió cay đắng, như cảnh báo với cô rằng "Chạm vào tôi sẽ phải lãnh hậu quả" Vy ngẩng đầu lên, bầu trơi yên tĩnh đến đáng sợ, cô thở một hơi dài, từ từ lái xe đi. Đi qua đồn cảnh sát, mọi thứ xung quanh càng trở lên yên tĩnh tuyệt đối. Đang mải mê lái xe, tiếng chuông điện thoại vang lên khiến cô giật mình. Đầu giây bên kia chưa kịp lên tiếng, cô đã nóng vội hỏi:- Anh về chưa? "Mai anh chưa về kịp, em đi thử áo cưới với Tường Anh nhé." Giọng nói anh vang lại bên tai cô, êm êm, thật dễ nghe.Dù sao cô đã có hẹn đi thử áo cưới, cô không thể vì anh không về mà lỡ hẹn với người ta được. - Khi nào thì anh về?"Tối mai" Nghe thấy tiếng gió thổi vù vù, tiếng bánh xe lăn trên mặt đường cao tốc, anh cau mày hỏi. "Em đang đi trên đường sao?"- Vâng, em đang về nhà. "Cùng ai?"- Một mình "Đi từ từ thôi, anh ở đây không quản lý được em, khi nào về em đừng hòng được đi như vậy"- Tại sao?-"Tại vì đi đâu cũng phải có anh đi cùng, em không thể đi một mình. Hiểu không oắt con"Cô bất giác cười thật to vào trong loa, nụ cười khiến nét mặt của anh sa sầm lại. Cô vừa cười vừa nói:- Anh nghĩ em là trẻ con sao? "Đúng, thật trẻ con. Muộn rồi, tập trung lái xe đi, khi nào về đến nhà gọi lại cho anh" Cô gật nhẹ đầu, nhỏ giọng chào anh rồi cúp máy. Trên môi phảng phất một nụ cười. Chính vì nhớ cô mà anh không thể nào ngồi yên một chỗ, thỉnh thoảng lại đứng dậy, tiến đến phía cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Trên tay là chiếc điện thoại rung liên hồi với hàng loạt tin nhắn, cuộc gọi đến từ những người trong thế giới ngầm. ~~ Được sự cho phép của cha mẹ Vy, anh và cô đã sống thử với nhau được vài ngày. Thời gian ngắn ngủi ấy đủ để cô làm quen với mỗi sáng thức dậy có anh bên cạnh, quen với mùi hương nam tính trong cơ thể anh, coi nó là thứ không thể thiếu trong cuộc đời mình. Cả đêm hôm đó, dù bị Thiên bắt đi ngủ sớm nhưng Vy vẫn cứng đầu không chịu, thế là anh thức cả đêm để nói chuyện qua điện thoại với cô. Cho đến sáng hôm sau. Vy mệt mỏi đến nỗi ngủ lả đi, hai mí mắt nặng trĩu không chịu mở ra. Ánh sáng nhỏ chiếu vào phòng qua tấm rèm xanh lam ngọc bằng lụa. Tường Anh ngồi trước bàn trang điểm, thoa một lớp phấn nhẹ lên mặt, toan đứng dậy ra ngoài thì chàng trai nằm trên giường lười biếng mở mắt ra, không chịu ngồi dậy mà cất giọng hỏi:- Em định đi đâu sớm vậy? - Em với Đan đưa Vy đi thử váy cưới. Bọn em đi ăn sáng luôn. - Ơ, thế không định cho anh ăn à? - Lớn rồi tự dậy mà ăn, em không nuôi đâu. - Cô trêu đùa. - Thôi em đi đây. - Cho anh theo với. - Huy mè nheo, ấy vậy mà vẫn chưa chịu chui ra khỏi chăn. - Ở nhà. - Tường Anh phũ rồi quay ngoắt người đi trước. Cô và Linh Đan đã kết hôn lên dù sao cũng có dư thừa kinh nghiệm trong việc đi chọn váy cưới hơn là Vy. Cô gái đó vẫn ngốc nghếch, ngay đến cả cửa hàng áo cưới mà cũng quên mất lối đi. Suốt cả buổi sáng, rốt cuộc thì Vy vẫn chưa chọn được cái nào ưng nhất, cô toàn thử qua loa, nhìn cái nào cũng thấy không được đẹp cho lắm. Bởi vì cô mới sút vài cân, đã vậy ngực lại còn không được đầy đặn, phải dùng miếng lót ngực mới vừa. Aish, cô muốn tự đánh mình quá mà. Nếu chê Linh Đan ngực nhỏ, nuôi hoài, ăn mãi mà không lớn thì Vy cũng là một vấn đề đáng quan ngại. Được xếp vào hạng cùng Linh Đan, có hơn cũng chỉ hơn Linh Đan vài bậc. Bởi vì lý do đó mà cô rất ít khi mặc váy, thậm chí còn ghét cay ghét đắng. Thử đến chiếc váy thứ mười sáu, trên mặt đã xuất hiện vài giọt mồ hôi, cô đến điên vì váy cưới mất. Vừa to, vừa khó mặc. - Này, dùng nó đi, chắc vừa. - Tường Anh cười lớn, đưa cho Vy một miếng lót ngực thật dày, đã vậy còn to, khiến cô đỏ hết cả mặt. Vừa cảm thấy nhục nhã, vừa cảm thấy xấu hổ, tột độ. Vy nhận lấy miếng lót, cô thích thú sờ vào nó, vừa mềm, vừa mịn, thích thú vô cùng, nhưng cô không có ý định lót nó vào. Bởi vậy rất khó chịu. Đang chăm chú nhìn miếng lót kia thì điện thoại đổ chuông. Là Thiên gọi đến. "Em đang thử váy cưới sao?" - Anh hỏi. - Vâng, nhưng em chưa ưng cái nào. - Cô thở dài. "Không ưng hay là vì ngực bé, mặc không đẹp!" - Anh tặc lưỡi trêu ghẹo. - Đồ Thái Giám, anh biến đi. Quá là xúc phạm. Hừmmm. - Cô hét vào điện thoại khiến anh phải dịch điện thoại ra xa tai một chút. ''Em đưa máy cho Tường Anh, anh có điều muốn nói." - Thiên nhịn cười, rất cố nhịn. Vy hậm hực đưa máy cho Tường Anh, ngắm nhìn lại mình trong gương, mếu máo không thôi. Khiến cho Linh Đan phải bật cười nghiêng ngả. Tường Anh nhận lấy điện thoại, giọng nói của Thiên truyền đến khiến cô phải phá lên cười. "Em phải chọn cho Vy miếng lót ngực dày vào, mặc váy cưới mới đẹp, ha ha" ~~ Còn tiếp~~
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương