Nhâm Thiếu Hoài! Anh Chạy Đâu Cho Thoát
Chương 3: Tên tôi là Nhâm Thiếu Hoài
Quả như lời anh nói, rất nhanh anh đã đưa cô ra khỏi trung tâm thương mại an toàn. Nhưng đây lại là cửa sau trong một con hẻm vắng người, thường chỉ có nhân viên phục vụ mới sử dụng cửa này.
" Tôi chỉ có thể đưa cô đến đây thôi, cô gọi người của cô đến đón nhé, nói với họ là đến cửa ra P3"
" Được...à nhưng tôi không có điện thoại". Nếu mà có điện thoại thì cô đã gọi cho thuộc hạ ngay từ lúc chạy đến khu hàng đồ lót của anh rồi chứ cần gì anh giúp nữa chứ. Thật ra điện thoại của cô luôn do trợ lý cầm hộ.
" Haizzz...dùng của tôi đi". Anh nhanh chóng rút điện thoại đưa cho cô
" Nhưng...". Cô nhìn anh rồi lưỡng lự
" Đừng nói với tôi là cô không nhớ số nhé"
" Có nhớ, nhưng chỉ nhớ số của trợ lý mà giờ chắc anh ta chết trên kia rồi "
" Chết...chết sao...thế giới của tài phiệt thật đáng sợ"
" Vậy anh cũng sợ tôi sao?". Cô đứng khoanh tay nhìn anh, nhướn mày hỏi
" Sợ sao?...sao có thể chứ, nhìn cô vừa rồi hệt như một con thỏ con chạy trốn vậy"
Bạc Cơ nghe anh ta nói vậy thì trợn tròn mắt, lần đầu tiên trong đời có người so sánh cô với thỏ con, trước nay ai gặp cô cũng khúm núm như gặp hùm. Anh chàng này quả là to gan lớn mật khiến cô cũng cạn lời.
" Bọn mày. tìm bên kia đi, chết tiệt thật, con nhỏ này mọc cánh sao"
Cả anh và Bạc Cơ đều bị tiếng nói đó là giật mình. Anh vội kéo cô vào lại bên trong, hé mắt ra nhìn một chụt rồi vội vàng thụt lại ngay, nói nhỏ với cô
" Vẫn là bọn chúng"
" Chúng ta làm sao đây, không còn đường lui nữa"
Thấy anh đăm chiêu suy nghĩ, tiếng bước chân ở ngoài càng lúc lại to hơn, chúng đang tiến gần đến chỗ cô và anh. Nghĩ chắc hết cách cô liền nói
" Anh mau chạy lại lên trên đi, tôi sẽ một mình ra gặp chúng, anh sẽ không liên lụy gì đâu"
Đây là lời thật lòng, Bạc Cơ cô trước nay làm việc luôn sòng phẳng, quyết đoán, dám làm dám chịu tuyệt nhiên không để người vô tội thay cô gánh họa. Thấy anh cứ nhăn mày không nói gì cô liền tiếp
" Này anh có nghe tôi nói không thế, anh mau..."
" Suỵt"
Anh lấy tay lên che miệng cô lại, sau đó nhanh chóng kéo cô đi chiếc tủ đựng dụng cụ đứng, đem cả anh và cô cùng chui vào. Cô bị hành động bất ngờ của anh và phản ứng không kịp, chỉ biết thụ động để anh điều khiển cơ thể cô.
Vì chiếc tủ khá nhỏ, nên cô và anh đứng trong tư thế ôm chặt nhau mới vừa. Vì dáng anh cao nên khi đứng cô chỉ tới ngực anh, cô dường như có thể nghe được nhịp đập tim anh. Giây phút này cô như cứng đờ người, đây là lần đầu cô ôm ấp nam nhân kể từ lúc cô là thiếu nữ, cảm giác được anh ôm trọn vào lòng, được anh che chở bảo vệ thật ấm áp, cô thực muốn giây phút này ngừng lại
Ở ngoài, bọn người của Vương Ngạn cũng đã đạp cửa xông vào, chúng rảo rác tìm khắp mọi nơi. Khi chúng chuẩn bị bỏ đi thì một tên hung hăng tiến lại chiếc tủ nơi anh và cô đang đứng, chiếc tủ nằm khuất sâu trong góc dưới cầu thang nhưng vẫn bị tên cú vọ này tìm thấy.
Đang đưa tay tính mở cửa thì " Đoàng...đoàng...đoàng...". Những tiếng súng cứ thế không đợi nhau mà vang lên.
Ở bên trong, anh nghe súng nổ thì càng ôm cô chặt hơn, cô cũng vì vậy mà đưa tay qua xiết chặt hông anh.
Tiếng súng đó là từ thuộc hạ của Bạc Cơ, trợ lý của cô may mắn sống sót đã thông báo cho đám người ở dưới tiến công lên, khử đám người của Vương Ngạn ở trên đồng thời lùng sục khắp nơi tìm cô. Khi vừa đến cổng ra này thì thấy người của Vương Ngạn còn sót lại liền tiến tới tiêu diệt chúng
Rất nhanh toàn bộ lũ người của Vương Ngạn đã ngã quỵ, trợ lý của Bạc Cơ liền lên tiếng gọi
" Bạc tổng, ngài có đây không?"
Nghe thấy tiếng trợ lý quen thuộc, Bạc Cơ liền buông anh ra, vừa mở cửa tủ vừa vội trả lời
" Tôi ở đây"
Cô và anh bước nhanh ra ngoài, chỉnh lại trang phục, lúng túng nhìn nhau, mặt cô vẫn còn đỏ bừng vì chuyện ban nãy
" Bạc tổng, xin lỗi chúng tôi đến trễ, ngài không sao chứ?"
" Tôi không sao"
" Dạ...cậu thanh niên này là..."
" Là ân nhân cứu mạng của tôi"
" Dạ vâng, xe của ngài đang chờ ở ngoài"
" Được...mấy người ra trước đi tôi sẽ ra sau"
" Dạ". Nói rồi vị trợ lý cúi người trước Bạc Cơ rồi lại cúi chào anh, anh cũng lịch sự cúi chào lại
Khi họ đi hết rồi cô mới quay sang nhìn anh, nhưng rất nhanh lại né tranh ánh mắt của anh, là cô vẫn còn bối rối
" Cho tôi số tài khoản"
" Hả?"
" Số tài khoản ngân hàng, tôi sẽ chuyển tiền như đã hứa cho anh, tôi cũng sẽ liên hệ rồi đền bù cho cửa hàng anh đang làm"
" Tôi đã nói là không cần tiền của cô"
" Anh đang ra vẻ thanh cao sao hay anh muốn thứ gì đó lớn hơn"
" Phải, tôi muốn thứ khác"
" Hừ...biết ngay mà...anh muốn lâu đài, hòn đảo hay bất cứ thứ gì tôi cũng có thể cho anh"
Anh nhìn dáng vẻ tự đắc của cô mà không khỏi lộ ý cười
" Tôi muốn cô nói lời hai chữ " Cảm ơn""
" Hả...gì cơ?". Cô lần nữa kinh ngạc về người đàn ông này, anh ta không cần tiền mà cần cô nói mấy câu vớ vẩn kia sao?
" Nói cảm ơn tôi"
"...."
" Nếu khó nói quá thì thôi không cần đâu, tôi phải lên rồi, tạm biệt".
Anh đang định quay bước đi thì cô vội kéo tay anh lại
" Khoan đã...cảm ơn...cảm ơn đã giúp tôi". Cô nói nhỏ nhưng đủ để anh nghe được
Anh mỉm cười thân thiện: " Không có gì, chúc cô sau này không gặp tình cảnh nguy hiểm như vậy nữa"
Cô từ khi thấy anh cười thì lại ngẩn người, có lẽ cô đã lạc lối bởi cái vẻ đẹp trai của anh rồi. Qua mười mấy giây thấy cô vẫn không buông tay mình, lại cứ mê muội nhìn anh khiến anh đành phải lên tiếng lần nữa
" Này...cô đang ngắm tôi đấy à"
" Hả...đâu...đâu có"
" Vậy buông tay ra để tôi đi nhé"
" Khoan...Cho tôi tên anh"
" Tên tôi là Nhâm Thiếu Hoài"
Nói rồi tiếng chuông điện thoại của anh vang lên, là quản lý gọi chắc vì thấy anh bỏ cửa hàng mà đi, anh nhìn màn hình mà không khỏi lo lắng, vội nói
" Tôi phải đi đây, tạm biệt nhé".
Nói rồi anh chạy như bay đi mất, cô đứng lại mà trong đầu cứ lảng vảng tên anh " Nhâm Thiếu Hoài...Nhâm Thiếu Hoài, cái tên thật đẹp"
Bạc Cơ mãi sau cũng ra xe, ngồi trên chiếc xe Maybach sang trọng, cô vẫn liên tục nghĩ về mọi việc đã xảy ra ngày hôm nay, về người đàn ông tên Nhâm Thiếu Hoài kia. Nghĩ thôi với cô không đủ, cô muốn biết nhiều hơn về anh, liề liền ra lệnh cho trợ lý thân cận của cô - Hàn Khiêm
" Trợ lý Hàn, điều tra thông tin về Nhâm Thiếu Hoài cho tôi, anh ấy là nhân viên của trung tâm thương mại này"
" Dạ vâng, tôi sẽ làm ngay"
" Tôi chỉ có thể đưa cô đến đây thôi, cô gọi người của cô đến đón nhé, nói với họ là đến cửa ra P3"
" Được...à nhưng tôi không có điện thoại". Nếu mà có điện thoại thì cô đã gọi cho thuộc hạ ngay từ lúc chạy đến khu hàng đồ lót của anh rồi chứ cần gì anh giúp nữa chứ. Thật ra điện thoại của cô luôn do trợ lý cầm hộ.
" Haizzz...dùng của tôi đi". Anh nhanh chóng rút điện thoại đưa cho cô
" Nhưng...". Cô nhìn anh rồi lưỡng lự
" Đừng nói với tôi là cô không nhớ số nhé"
" Có nhớ, nhưng chỉ nhớ số của trợ lý mà giờ chắc anh ta chết trên kia rồi "
" Chết...chết sao...thế giới của tài phiệt thật đáng sợ"
" Vậy anh cũng sợ tôi sao?". Cô đứng khoanh tay nhìn anh, nhướn mày hỏi
" Sợ sao?...sao có thể chứ, nhìn cô vừa rồi hệt như một con thỏ con chạy trốn vậy"
Bạc Cơ nghe anh ta nói vậy thì trợn tròn mắt, lần đầu tiên trong đời có người so sánh cô với thỏ con, trước nay ai gặp cô cũng khúm núm như gặp hùm. Anh chàng này quả là to gan lớn mật khiến cô cũng cạn lời.
" Bọn mày. tìm bên kia đi, chết tiệt thật, con nhỏ này mọc cánh sao"
Cả anh và Bạc Cơ đều bị tiếng nói đó là giật mình. Anh vội kéo cô vào lại bên trong, hé mắt ra nhìn một chụt rồi vội vàng thụt lại ngay, nói nhỏ với cô
" Vẫn là bọn chúng"
" Chúng ta làm sao đây, không còn đường lui nữa"
Thấy anh đăm chiêu suy nghĩ, tiếng bước chân ở ngoài càng lúc lại to hơn, chúng đang tiến gần đến chỗ cô và anh. Nghĩ chắc hết cách cô liền nói
" Anh mau chạy lại lên trên đi, tôi sẽ một mình ra gặp chúng, anh sẽ không liên lụy gì đâu"
Đây là lời thật lòng, Bạc Cơ cô trước nay làm việc luôn sòng phẳng, quyết đoán, dám làm dám chịu tuyệt nhiên không để người vô tội thay cô gánh họa. Thấy anh cứ nhăn mày không nói gì cô liền tiếp
" Này anh có nghe tôi nói không thế, anh mau..."
" Suỵt"
Anh lấy tay lên che miệng cô lại, sau đó nhanh chóng kéo cô đi chiếc tủ đựng dụng cụ đứng, đem cả anh và cô cùng chui vào. Cô bị hành động bất ngờ của anh và phản ứng không kịp, chỉ biết thụ động để anh điều khiển cơ thể cô.
Vì chiếc tủ khá nhỏ, nên cô và anh đứng trong tư thế ôm chặt nhau mới vừa. Vì dáng anh cao nên khi đứng cô chỉ tới ngực anh, cô dường như có thể nghe được nhịp đập tim anh. Giây phút này cô như cứng đờ người, đây là lần đầu cô ôm ấp nam nhân kể từ lúc cô là thiếu nữ, cảm giác được anh ôm trọn vào lòng, được anh che chở bảo vệ thật ấm áp, cô thực muốn giây phút này ngừng lại
Ở ngoài, bọn người của Vương Ngạn cũng đã đạp cửa xông vào, chúng rảo rác tìm khắp mọi nơi. Khi chúng chuẩn bị bỏ đi thì một tên hung hăng tiến lại chiếc tủ nơi anh và cô đang đứng, chiếc tủ nằm khuất sâu trong góc dưới cầu thang nhưng vẫn bị tên cú vọ này tìm thấy.
Đang đưa tay tính mở cửa thì " Đoàng...đoàng...đoàng...". Những tiếng súng cứ thế không đợi nhau mà vang lên.
Ở bên trong, anh nghe súng nổ thì càng ôm cô chặt hơn, cô cũng vì vậy mà đưa tay qua xiết chặt hông anh.
Tiếng súng đó là từ thuộc hạ của Bạc Cơ, trợ lý của cô may mắn sống sót đã thông báo cho đám người ở dưới tiến công lên, khử đám người của Vương Ngạn ở trên đồng thời lùng sục khắp nơi tìm cô. Khi vừa đến cổng ra này thì thấy người của Vương Ngạn còn sót lại liền tiến tới tiêu diệt chúng
Rất nhanh toàn bộ lũ người của Vương Ngạn đã ngã quỵ, trợ lý của Bạc Cơ liền lên tiếng gọi
" Bạc tổng, ngài có đây không?"
Nghe thấy tiếng trợ lý quen thuộc, Bạc Cơ liền buông anh ra, vừa mở cửa tủ vừa vội trả lời
" Tôi ở đây"
Cô và anh bước nhanh ra ngoài, chỉnh lại trang phục, lúng túng nhìn nhau, mặt cô vẫn còn đỏ bừng vì chuyện ban nãy
" Bạc tổng, xin lỗi chúng tôi đến trễ, ngài không sao chứ?"
" Tôi không sao"
" Dạ...cậu thanh niên này là..."
" Là ân nhân cứu mạng của tôi"
" Dạ vâng, xe của ngài đang chờ ở ngoài"
" Được...mấy người ra trước đi tôi sẽ ra sau"
" Dạ". Nói rồi vị trợ lý cúi người trước Bạc Cơ rồi lại cúi chào anh, anh cũng lịch sự cúi chào lại
Khi họ đi hết rồi cô mới quay sang nhìn anh, nhưng rất nhanh lại né tranh ánh mắt của anh, là cô vẫn còn bối rối
" Cho tôi số tài khoản"
" Hả?"
" Số tài khoản ngân hàng, tôi sẽ chuyển tiền như đã hứa cho anh, tôi cũng sẽ liên hệ rồi đền bù cho cửa hàng anh đang làm"
" Tôi đã nói là không cần tiền của cô"
" Anh đang ra vẻ thanh cao sao hay anh muốn thứ gì đó lớn hơn"
" Phải, tôi muốn thứ khác"
" Hừ...biết ngay mà...anh muốn lâu đài, hòn đảo hay bất cứ thứ gì tôi cũng có thể cho anh"
Anh nhìn dáng vẻ tự đắc của cô mà không khỏi lộ ý cười
" Tôi muốn cô nói lời hai chữ " Cảm ơn""
" Hả...gì cơ?". Cô lần nữa kinh ngạc về người đàn ông này, anh ta không cần tiền mà cần cô nói mấy câu vớ vẩn kia sao?
" Nói cảm ơn tôi"
"...."
" Nếu khó nói quá thì thôi không cần đâu, tôi phải lên rồi, tạm biệt".
Anh đang định quay bước đi thì cô vội kéo tay anh lại
" Khoan đã...cảm ơn...cảm ơn đã giúp tôi". Cô nói nhỏ nhưng đủ để anh nghe được
Anh mỉm cười thân thiện: " Không có gì, chúc cô sau này không gặp tình cảnh nguy hiểm như vậy nữa"
Cô từ khi thấy anh cười thì lại ngẩn người, có lẽ cô đã lạc lối bởi cái vẻ đẹp trai của anh rồi. Qua mười mấy giây thấy cô vẫn không buông tay mình, lại cứ mê muội nhìn anh khiến anh đành phải lên tiếng lần nữa
" Này...cô đang ngắm tôi đấy à"
" Hả...đâu...đâu có"
" Vậy buông tay ra để tôi đi nhé"
" Khoan...Cho tôi tên anh"
" Tên tôi là Nhâm Thiếu Hoài"
Nói rồi tiếng chuông điện thoại của anh vang lên, là quản lý gọi chắc vì thấy anh bỏ cửa hàng mà đi, anh nhìn màn hình mà không khỏi lo lắng, vội nói
" Tôi phải đi đây, tạm biệt nhé".
Nói rồi anh chạy như bay đi mất, cô đứng lại mà trong đầu cứ lảng vảng tên anh " Nhâm Thiếu Hoài...Nhâm Thiếu Hoài, cái tên thật đẹp"
Bạc Cơ mãi sau cũng ra xe, ngồi trên chiếc xe Maybach sang trọng, cô vẫn liên tục nghĩ về mọi việc đã xảy ra ngày hôm nay, về người đàn ông tên Nhâm Thiếu Hoài kia. Nghĩ thôi với cô không đủ, cô muốn biết nhiều hơn về anh, liề liền ra lệnh cho trợ lý thân cận của cô - Hàn Khiêm
" Trợ lý Hàn, điều tra thông tin về Nhâm Thiếu Hoài cho tôi, anh ấy là nhân viên của trung tâm thương mại này"
" Dạ vâng, tôi sẽ làm ngay"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương