Nhân Duyên Người Thừa Kế
Chương 72
“Xem ra chuyện này phải sớm đi báo cho người lớn mới được, thôi tao bận việc hệ trọng rồi. Tạm biệt mày, lần sau cùng đi ăn hen!" nói rồi, chẳng kịp đợi tôi phản ứng lại, nó đã nhanh chân mở cửa phòng rời đi mất hút.Tôi ngẫm nghĩ lại một lượt những lời của nó. Lần này, trái tim suốt nhiều năm thấp thỏm lo sợ của tôi bỗng nhiên càng thấp thỏm khôn xiết.Giang Nhiệt Lệ nói không sai, tuy tôi luôn miệng nói không yêu, nhưng hành động lại trái ngược với lời nói. Hay khó chịu khi anh ta vô tình đứng gần hay nói chuyện quá thân mật với người khác giới. Lại còn có cái suy nghĩ trẻ con là chẳng ai xứng với anh ta ngoài bản thân mình.Tôi ngồi trên giường suy nghĩ chán chê, cuối cùng cũng chẳng đưa ra được kết quả gì. Ngáp ngắn ngáp dài định đi ngủ thêm.Trong lòng bồn chồn khó chịu không rõ là vì gì mà như thế, nằm trên giường trằn trọc không nguôi. Hễ nhắm mắt là trước mặt lại hiện lên khuôn mặt của Đông Đông.Tôi trằn trọc trên giường khoảng ba mươi phút, tuy không biết rằng mình có động lòng lần nữa với Đông Đông hay không, hay chưa từng lãng quên cái thứ tình cảm đó rồi vì yêu quá hoá hận, cứ ngỡ bản thân đến bên anh ta là để dày vò tình cảm anh ta.Chấp nhận thân thiết hơn chút vì hai chữ “hôn ước” chỉ để chọc tức Cẩm Mộng, vị trí của anh ta trong trái tim tôi là một vị trí đặc biệt từ trước tới giờ? Hay chỉ là gần đây mới có lại? Thật khó tìm ra câu trả lời cho những câu hỏi thế này.Dáng vẻ lạ lùng của Đông Đông lúc nãy thật khiến người ta khó chịu. Tối nay trước tiên cứ phải giữ vững phong độ hời hợt trước nay, lúc đến nhà anh ta, xem phản ứng anh ta thế nào rồi tính tiếp.Tối nay, đúng như lời hứa tôi đã đến nhà Đông Đông, anh ta bày sẵn một bàn thức ăn thơm phức, nến, hoa và rượu.Vừa thấy tôi đến đã đưa tay dắt tôi vào vị trí mà có thể anh ta cho là sắp xếp sẵn cho tôi. Cẩn thận kéo ghế ra mời tôi ngồi vào, sau đó cũng ngồi vào phía đối diện.Cả gần một tiếng dùng bữa trong im lặng, ngoài những âm thanh của tiếng ly cụng liên tục ra thì mọi thứ đều im bặt.Nghe bảo mẫu nhà Đông Đông nói tửu lượng anh ta rất kém, gần như là không thấy anh ta đụng đến rượu bia, vậy mà hôm nay lại nâng ly liên tục, có những lúc chỉ uống một mình mà không cần cụng ly với tôi.Chai rượu cũng đến giọt cuối cùng, Đông Đông chầm chậm đưa mắt lên nhìn tôi, tay phải giơ lên day day thái dương, sau đó lập tức đứng dậy: “Chúng ta cùng nhau khiêu vũ được chứ?" Lúc anh ta đứng dậy cơ thể hơi loạng choạng. Tôi vội vàng đứng dậy đưa tay ra đỡ anh ta, nhưng anh ta lạnh lùng nói, “Anh không sao, anh không say”.Haizz, xem ra say rồi.Từ lúc đến đây tôi phát hiện ra một điều kỳ lạ là từ ngoài cổng vào tới trong nhà không thấy một bóng người giúp việc nào cả, mặc dù miệng nói không say, nhưng tôi vẫn phải vất vả dìu anh ta đến giường.Vừa nằm xuống giường, Đông Đông nhìn tôi với đôi mắt đen thăm thẳm, trầm tư, rất lạnh lùng.Tôi với anh ta cứ thế nhìn nhau hồi lâu, lúc này Đông Đông mới nói: “Xem ra trước nay trong lòng em vẫn chỉ có nhung nhớ yêu thương một hình bóng của ai đó chứ không phải là thân phận Đông Đông anh đây nhỉ.”Người ta nói không nên nghe lời lảm nhảm của những người say, nhưng cũng có người nói khi say con người ta sẽ thốt ra những lời chân thật nhất. Nhưng những lời Đông Đông vừa nói quả thật khiến tôi có phần khó chịu, cũng khiến tôi phần còn lại cảm thấy áy náy: “Thầy giúp đỡ, dạy bảo cho tôi biết rất nhiều. Thầy chưa từng để tôi thiệt thòi, tôi muốn gì thầy ấy cũng cố gắng làm hết sức cho tôi… Và anh cũng vậy.!”Đông Đông ngồi dậy, dựa lưng vào thành giường dáng vẻ mệt mỏi, nhíu mày nói: “Câu cuối của em là…?"Nhìn thấy dáng vẻ của anh ta, tim tôi nhói lên một cái. Tôi ngượng ngập nói: “Thôi anh say rồi, nghỉ ngơi sớm đi. Tôi đi về đây.!"Đông Đông nhìn tôi rất lâu, điệu bộ vẫn bình thản như cũ, chậm rãi nói: “Anh ước gì những chân thành của anh từ đó đến nay, được em nửa lần đáp lại."Chẳng hiểu sao mặt tôi đỏ bừng bừng, vội vàng đứng lên tính rời đi, chưa kịp đứng thẳng người đã bị Đông Đông từ phía sau kéo lại.Mùi rượu trên cơ thể Đông Đông xộc tới làm tôi có chút khó chịu, anh ta ôm tôi rất chặt, bị anh ta ôm như vậy, cảm giác bồn chồn bất an bỗng chốc biến mất, trong đầu chỉ còn lại cảm giác thích thú, tựa như hạnh phúc vì mình vừa tìm thấy món đồ đánh lãng quên bao lâu nay.Tôi lên tiếng: “Anh ôm thế này tôi tắt thở mất.” Nói xong mà lòng hoang mang.Tôi đưa tay cởi quần áo của anh ta, đôi mắt anh ta nhìn tôi đăm đắm, ánh mắt lóe lên, nhưng rồi lại vụt tối. Tôi bị anh ta nhìn như thế, tay run bần bật, trong lòng rối bời. Hắn kéo bàn tay đang cởi thắt lưng của tôi ra, mỉm cười khe khẽ. Trên trán Đông Đông lấm tấm mồ hôi, thì thầm vào tai tôi: “Hãy để đêm nay là một đêm đáng nhớ của chúng ta”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương