Nhan Nhan, Mình Yêu Cậu

Chương 50



"Nhan Nhan, mua điện thoại di động!" Tạ Vũ Hiên trở lại phòng ở của Vệ Tịch Nhan, vừa lúc đang là thời gian ăn tối.

"Mình thấy cũng không cần thiết mà." Vệ Tịch Nhan ưu nhã ăn cơm, Tạ tiểu quỷ cũng ngồi xuống.

"Không có nên rất bất tiện!" Hôm nay sườn xào chua ngọt rất ngon, thịt kho cũng vậy!

"Điện thoại di động của cậu mình đặt ở ngăn kéo trong phòng, một hồi cậu tự tìm."

"Nhan Nhan, làng chơi là gì?"

"Khụ! Khụ! Khụ!" Vệ Tịch Nhan không cẩn thận sặc thẳng đến ho khan!

Tạ tiểu quỷ vội vàng bước đến, rót ly nước đưa cho nàng, đau lòng nói, "Ăn cơm vội thế!"

Còn không phải là do cậu, ăn cơm mà hỏi làng chơi cái gì! Vệ Tịch Nhan uống ngụm nước, mặt lúc xanh lúc trắng, khẳng định lại là do Ngô Lâm dạy hư!

"Nhan Nhan, ngày mai là cuối tuần, đi chơi công viên chơi nhé!" Cuộc sống hiện tại thật đơn điệu, hẳn là nên ra ngoài buông lỏng đầu óc!

"Cả ngày chỉ biết chơi, hiện tại cậu đã học lớp 11 rồi, cậu không nghĩ đến sau này sao?" Vệ Tịch Nhan để đũa xuống, dùng khăn lau miệng, nghiêm túc hỏi.

"Sau này?" Ách, thật đúng là không có nghĩ tới. . .

"Học đại học, tốt nghiệp đại học, tìm việc,... cậu không nghĩ sao?"

"Đại học thì không nghĩ đến, bất quá mình nghĩ sau này làm cảnh sát. . ." Bắt người xấu, làm cảnh sát thật oai phong !

Vệ Tịch Nhan khiêu mi, cảnh sát? Tạ tiểu quỷ thân thể khỏe mạnh cộng thêm thỉnh thoảng có tinh thần trọng nghĩa, chọn nghề cảnh sát này Vệ Tịch Nhan cũng không cảm thấy lạ gì, bất quá vẫn muốn nghe ý tưởng của nàng, "Tại sao?"

"Như vậy có thể bảo vệ cậu!"

"Nhưng chúng ta không cùng trường . . ."

Vệ Tịch Nhan suy nghĩ, tốt nghiệp trung học phổ thông xong mình sẽ đi Anh quốc, ở đó hoàn thành chương trình học của đại học, đây là chuyện được quyết định từ sớm rồi, không có lý do sửa đổi. Đây cũng là vì tương lai, nước ngoài có rất nhiều điều kiện tốt hơn trong nước nhiều, tuyệt đối không thể vì nhất thời vui vẻ mà thỏa mãn hiện trạng! Không thể mãi ở bên cạnh nhau, Vũ Hiên cũng cần thời gian để học tính độc lập, có lẽ tách ra hai người sẽ dễ trưởng thành hơn.

Rõ ràng còn thời gian tận một năm, nhưng Vệ Tịch Nhan đã bắt đầu sầu não.

"Sẽ không, chúng ta sẽ học chung trường, lúc nào chúng ta cũng có thể gặp nhau!" Tiến tới trước mặt Vệ Tịch Nhan, Tạ tiểu quỷ nhạy cảm phát hiện tâm tình nàng hơi buồn, lo lắng hỏi, "Nhan Nhan, cậu làm sao vậy?"

"Chúng ta đi xem phim đi!" Vệ Tịch Nhan đột nhiên ngẩng đầu nói, cũng không đợi tiểu quỷ trả lời, đứng dậy đi vào phòng ngủ.

Hôm nay Nhan Nhan hơi là lạ ! Tạ tiểu quỷ sửng sốt một chút cũng theo vào phòng ngủ, vừa lúc bắt gặp Vệ Tịch Nhan đang cỡi áo. Cũng không phải trước kia chưa từng thấy, chẳng qua theo số tuổi lớn lên thân thể cũng dần dần phát triển, tự nhiên làm vậy trước mặt nhau cũng ít dần.

Tạ tiểu quỷ không chớp mắt ngó chừng Vệ Tịch Nhan chỉ còn lại bra (cởi áo thôi, không có cởi quần, đừng hòng ta thỏa mãn sự dâm đãng của các người kakkaka), nhớ lại cảnh đêm qua, không khống chế nhẹ nhàng khóa trái cửa, cậu từ từ nhích đến gần Vệ Tịch Nhan.

Nhẹ nhàng ôm eo Vệ Tịch Nhan, dán mặt trên lưng nàng, dùng mũi chà chà da thịt bong loáng lõa lồ, nõn nà lại trắng noãn nhu nhuận, hơn nữa còn rất thơm! Tạ tiểu quỷ quả sảng khoái thở dài, da thịt Nhan Nhan trơn bóng lại mềm mại, kìm lòng không đậu cắn một cái.

"A!" Đột nhiên bị tấn công làm Vệ Tịch Nhan sợ hết hồn, lúc này mới nhớ lại lúc nãy quên khóa cửa! Vệ Tịch Nhan khẩn trương không dám hô hấp, đè lại bàn tay không yên phận của người kia trên bụng mình, nhưng không thể chặn lại đánh lén sau lưng.

Tạ tiểu quỷ lè lưỡi nhẹ nhàng liếm cổ Vệ Tịch Nhan, hai tay tay bắt đầu dao động, da thịt nhẵn nhụi khiến cho cậu yêu thích không nỡ buông tay, nhẹ nhàng gặm một miếng, cậu cảm thấy toàn thân mau bốc cháy, thật sự rất muốn nuốt Nhan Nhan vào bụng!

Vệ Tịch Nhan bị kích thích, toàn thân cũng nóng lên, không khỏi nâng cằm lên cho động tác của Tạ tiểu quỷ dễ dàng hơn.

Tạ tiểu quỷ liếm láp đến nghiện, tay từ từ sờ vào bra, thỏa thích vuốt ve. Vệ Tịch Nhan xấu hổ đỏ mặt, động tác của tiểu quỷ thật hạ lưu! Muốn đem mặt chôn trong lòng Tạ tiểu quỷ, không để nàng thấy mình ngượng ngùng, nhưng hết lần này tới lần khác thân thể bị ôm chặt, ngay cả chuyển thân cũng khó khăn!

"Ưm, Nhan Nhan, ngực của cậu thật mềm, so với Ngô Lâm còn lớn hơn, thật tốt. . ." Tạ tiểu quỷ hoàn toàn đắm chìm vào mê sảng, lời nói hoàn tòan không qua đại não xử lí!

Thời điểm Vệ Tịch Nhan chuẩn bị tiếp nhận thì bị giội một thùng nước, thân thể cứng đờ, nhiệt độ cơ thể nhanh chóng lạnh xuống. Đạp mạnh chân của Tạ tiểu quỷ, thừa dịp nàng đau buông tay ôm chân nhanh chóng mặc áo vào, sau đó dứt khoát thưởng nàng một bạt tai, cầm túi xách trên bàn bước ra cửa.

Tạ tiểu quỷ từ hưởng thụ biến thành thống khổ và choáng váng, hoàn toàn không ngờ được, không thể làm gì khác hơn là vỗ mặt theo sau Vệ Tịch Nhan.

"Nhan. . ."

"Câm miệng!"

"Nhưng. . ."

"Không cho nói!"

"Cậu. . ."

"Mình hiện tại không muốn nghe đến giọng nói của cậu!"

Tạ tiểu quỷ không còn cách nào khác, chỉ có thể im lặng, lẳng lặng theo sau Vệ Tịch Nhan. Đi được một lúc lâu, Tạ tiểu quỷ tiến đến kéo tay áo Vệ Tịch Nhan, đối mặt với nàng.

"Nhan Nhan, cậu làm sao vậy?" Nháy mắt.

"..."

"Nhan Nhan, cậu nói đi!" Tiếp tục nháy mắt.

". . . Được rồi, chuyện gì." Giống như con cún nhỏ, nhìn thật không tự nhiên!

"Nhan Nhan, tại sao cậu lại giận?" Tạ tiểu quỷ cong miệng, bất mãn nói.

Vệ Tịch Nhan trợn mắt, tiếp tục đi.

"Nhan Nhan, chúng ta đang đi đâu a?" Tạ tiểu quỷ giật giật ngón chân, vừa nãy Nhan Nhan đạp rất mạnh, nhất định là sưng đi, đau quá a ~~. . .

Vệ Tịch Nhan xoay người, đặc biệt ôn nhu nhìn Tạ tiểu quỷ hiền lành cười, "Không phải chúng ta, là mình, mình đi xem phim, mà cậu, xuống địa ngục đi!"

Tạ tiểu quỷ thiếu chút nữa mê mang, sợ run cả người, thoáng cái tỉnh táo lại, "Gì?"

Vệ Tịch Nhan cong khóe miệng, rất hài lòng với phản ứng của Tạ tiểu quỷ, "Cần mình lặp lại lần nữa sao?"

Tạ tiểu quỷ lắc đầu.

"Hiện tại đi giúp mình mua vé xem phim, chỉ cần không phải phim kịnh dị là được, nhớ kỹ, chỉ mua một vé!" Vệ Tịch Nhan vuốt má của Tạ tiểu quỷ, tiếp nữa vỗ đầu của nàng, cảm giác giống như chủ nhân đối với nô lệ!

"Nhan Nhan, mua hai vé đi?" Tạ tiểu quỷ vẻ mặt đau khổ, bĩu môi dậm chân.

Vệ Tịch Nhan lắc đầu, đặc biệt hòa ái nói, "Hiên Hiên ngoan nga, tỷ tỷ đứng gần tiệm báo bên kia chờ cưng!"

Tạ tiểu quỷ vô cùng không tình nguyện bước về phía bán vé, len lén mua hai vé, nhét một vé vào bọc, sau đó hấp tấp chạy lại hướng Vệ Tịch Nhan.

"Nhan Nhan, vé này!" Tạ tiểu quỷ đưa vé cho Vệ Tịch Nhan, nghĩ thầm chờ Nhan Nhan vào trước xong thừa dịp cảnh tối lửa tắt đèn mà lén vào, sau đó hết phim nhanh chạy ra trước!

Vệ Tịch Nhan nhận lấy vé, đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó nhìn Tạ tiểu quỷ, "Nếu như phim dở, tùy lúc mình sẽ ra, cậu nhớ đứng đây chờ mình, nếu như... lúc ra cậu không có ở đây, tối không vào nhà được đừng trách mình!"

Tạ tiểu quỷ nuốt nước miếng, đàng hoàng gật đầu, đợi Vệ Tịch Nhan đi vào rạp, lập tức chạy đến thùng rác, lấy vé xem phim ra xé nát rồi vứt vào thùng rác. Đi trở về tiệm bán báo, Tạ tiểu quỷ mua tờ báo đô thị, dựa vào thân cây mà đọc.

Hôm nay đường Nhân Dân có hai tai nạn giao thông, sinh viên đại học nhảy lầu tự sát, bắt cóc, giết người . . .

Chẳng có gì hay ho, nhìn đồng hồ, chỉ vừa mới bắt đầu không tới nửa giờ, cũng không biết lúc nào Nhan Nhan sẽ ra! Tạ tiểu quỷ ôm tay, tản bộ, nhàm chán ngơ ngác quan sát người xe qua lại .

Lại qua thêm một lúc, cơ hồ cách năm phút Tạ tiểu quỷ lại xem đồng hồ, gió càng lúc càng lớn, lạnh aaa ~~~!

Tạ tiểu quỷ ngồi chỗm hỗm xuống mái xe của rạp phim tránh gió, thỉnh thoảng có vài người đi ngang qua nhìn nàng, nghĩ thầm rằng: đứa nhỏ ăn mặc đàng hoàng như vậy, hẳn không phải là ăn xin lưu lạc đầu đường mà là mâu thuẫn với người nhà nên bỏ đi! [Có người nhiều chuyện vậy sao?]

Tạ tiểu quỷ bĩu môi, ánh mắt của những người này khiến nàng thật mất tự nhiên, không thể làm gì khác hơn là đứng dậy, tới tiệm báo mua tờ khác.

Tờ này sang tờ khác, Tạ tiểu quỷ mỏi cả cổ, uốn éo tứ chi, buồn rầu nhìn cửa rạp phim, sao Nhan Nhan còn chưa ra a? Tạ tiểu quỷ nhìn quán trà sữa, mua ly trà sữa chắc rất nhanh, xác suất vài phút nữa Nhan Nhan đi ra rất nhỏ, không thể ngẫu nhiên đến vậy. Tạ tiểu quỷ dùng đầy đủ lý do khích lệ mình đi mua trà sữa.

Chạy nước rút trăm mét xông đến quán trà sữa, cầm trà sữa, thanh toán tiền, lại dùng hết sức chạy ra. Do chạy quá nhanh, xém tí nữa Tạ tiểu quỷ lảo đảo ngã xuống, đứng gần tiệm bán báo xem báo không phải Nhan Nhan thì là ai a?!

Tay Tạ tiểu quỷ run lên, trà sữa còn chưa kịp uống đã rơi xuống đất, cùng nàng say bye bye!

"Nhan Nhan. . ." Cậu là chơi mình sao! Sao lại trùng hợp như thế?

Vệ Tịch Nhan đặc biệt vô tội liếc mắt Tạ tiểu quỷ, lại liếc nhìn trà sữa trên mặt đất, "Mình ra ngoài, mà cậu không có ở đây."

"Mình chỉ đi mua ly trà sữa cho đỡ lạnh thôi. . ." Mếu mặt, Tạ tiểu quỷ rũ cụp lấy đầu!

"Cho nên tối nay mình phá lệ khai ân, không nhốt cậu bên ngoài." Chậm rãi nói, chờ Tạ tiểu quỷ rực rỡ ngẩng mặt lên hí hửng, "Mà cho cậu ngủ ngoài ghế salon!"
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...