Nhan Nhan, Mình Yêu Cậu

Chương 57



Đột nhiên bị Vệ Tịch Nhan đẩy xuống giường, Tạ tiểu quỷ cứ ngồi dưới sàn như vậy, sửng sốt hồi lâu vẫn không hoàn hồn, Vệ Tịch Nhan cũng không nói chuyện, không khí nhất thời có chút lúng túng, Tạ tiểu quỷ không thể làm gì khác hơn là thử lên tiếng, "Nhan Nhan. . ."

"..."

Tạ tiểu quỷ đứng lên, do dự tiến đến, cố gắng nói gì đó để đánh vỡ loại không khí này, hết lần này tới lần khác, cậu không phun ra gì được. Cũng không biết qua bao lâu, Tạ tiểu quỷ nghe tiếng đóng cửa sổ, sợ hãi...! Lúc này cậu cắn móng tay, lắp bắp nói: "Nhan Nhan. . ."

"Tạ Vũ Hiên, cậu học đâu?! Ai dạy cậu hút thuốc lá?!" Vệ Tịch Nhan tự tiếu phi tiếu <cười như không cười> chất vấn.

"Mình. . . Mình không có. . ." Vai Tạ tiểu quỷ khẽ run lên, chột dạ nói, Nhan Nhan chỉ nghe mùi khói thôi mà, mình sẽ không thú nhận!

Vệ Tịch Nhan giận quá thành cười, ánh mắt sắc bén ngó chừng áo choàng tắm của Tạ tiểu quỷ, "Nếu cậu không hút, sao trên áo choàng lại có tàn thuốc? Chẳng lẽ cậu muốn nói, lúc lão bản hút thuốc hai người ngồi quá gần nên dính vào?

Tạ tiểu quỷ nhanh chóng cúi đầu quét mắt xem áo choàng của mình, áo trắng có dính một ít tàn thuốc, cũng không biết dính vào lúc nào, mới vừa đánh răng vệ sinh, thế nhưng không chú ý đến! Thầm than một tiếng, Tạ tiểu quỷ nhanh chóng nghĩ cách đối phó.

Vệ Tịch Nhan nhìn cậu cúi đầu, con ngươi loạn chuyển cũng biết trong đầu cậu nghĩ gì, nhất thời giận dữ, hai tay nắm thật chặc lấy chăn, nhưng sắc mặt như thường, chẳng qua giọng nói càng lạnh hơn, "Tạ Vũ Hiên, cậu phải biết rằng, càng nói dối thì càng không thể tha thứ."

Tạ tiểu quỷ rối rắm, không biết ứng phó thế nào, dứt khoát cắn môi dưới, không nói.

"Đây là lần đầu tiên cậu nói dối với mình, " Vệ Tịch Nhan xoay đầu nhìn về phía cửa, ánh mắt không có tiêu cự, "Có lần đầu tiên, sẽ có vô số lần tiếp theo. . ."

Tạ tiểu quỷ cúi đầu, cậu hối hận, rõ ràng vừa rồi Nhan Nhan một mực nhắc nhở mình, cho mình cơ hội nhận lầm, sao mình lại trì độn đến vậy?

"Sẽ không có lần sau!" Tạ tiểu quỷ hắng giọng, nói giống như tuyên thệ!

"Mình, rất thất vọng về cậu. . ." Nước mắt rơi xuống, lòng mơ hồ đau, hỏi nhiều lần như vậy, cho cậu nhiều lần cơ cơ hội thẳng thắng, tại sao cậu ấy vẫn không chịu nhận?

Nghe được câu này, quá đau lòng, Tạ tiểu quỷ hoảng hốt, "Mình biết sai rồi!" Thấy Vệ Tịch Nhan rơi lệ, lòng cậu rất đau lòng bất an, Tạ tiểu quỷ hận không tự đánh mình mấy bạt tai! Không cam lòng thấy Vệ Tịch Nhan thương tâm, Tạ tiểu quỷ muốn bước đến ôm nàng, nói với nàng, sau này sẽ luôn thành thật với nàng, nhưng người cậu có tàn thuốc, Nhan Nhan thích sạch sẻ, không chừng sẽ bài xích cậu. Tạ tiểu quỷ cứ như vậy nhìn Vệ Tịch Nhan rơi lệ, trừ lần trước hiểu lầm với Ngô Lâm, chưa từng thấy nàng khóc! Vệ Tịch Nhan rất kiên cường, từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy nàng khóc, mà đã khóc thì rất khiến người ta đau lòng!

Tạ tiểu quỷ không chịu được nữa, bất chấp tất cả cởi áo choàng xuống, trần truồng chui vào chăn, ôm Vệ Tịch Nhan vào lòng, vỗ lưng nàng nhẹ dỗ.

Vệ Tịch Nhan trừng lớn mắt, ngơ ngác ngây ngốc nhìn Tạ tiểu quỷ lột đồ. Cho đến khi mặt chạm đến một thứ ấm áp mềm mại, mới "Bùm" đỏ mặt! Tiểu quỷ này sao có thể. . .

"Nhan Nhan, đừng khóc có được không? Mình biết sai rồi, là mình không đúng, mình sẽ không dám nữa, cậu đừng khổ sở được không. . ." Lời nói tinh tường biểu đạt Tạ tiểu quỷ rất hối hận!

Vệ Tịch Nhan bị Tạ tiểu quỷ ôm thật chặc vào lòng, vô cùng quẫn bách, tim đập tăng nhanh, Tạ tiểu quỷ thành tâm nhận lỗi một câu nàng cũng nghe không vào! Thời điểm Tạ tiểu quỷ ôm nàng, bản năng nàng kháng cự, giơ tay lên muốn đẩy thân của cậu, nhưng bàn tay tiếp xúc với nơi mềm mại kia làm nàng thật sự sửng sốt, chống cự không được, mà tay lại đặt vào ngực trái của Tạ tiểu quỷ. . .

Tạ tiểu quỷ không chú ý đến sự khác thường của Vệ Tịch Nhan, cậu một lòng thành tâm sám hối, tự nhiên không chú ý nhiệt độ khác thường nơi ngực mình. . .

"Nhan Nhan, lúc nãy mình tâm tình không tốt mới. . . Mình không nên nói dối, mình biết cậu ghét mùi thuốc vậy mà còn hút, mình thật điên mà, cứ xem như lúc nãy mình không có não đi! Cậu, không so đo với loại người như mình được không. . ." Giọng Tạ tiểu quỷ vô cùng cầu khẩn, nhưng người trong ngực vẫn an tĩnh không đáp lại gì! Tạ tiểu quỷ mân mê miệng thầm oán trách , "Nếu như cậu không lừa mình muốn ra khỏi nước, mình cũng không làm vậy, nói cho cùng là do cậu sai, phải chịu trách nhiệm một nửa!"

Người trong ngực vẫn thế, Tạ tiểu quỷ không khỏi nghi ngờ cúi đầu, "Nhan Nhan?"

"Hả. . . ?" Vệ Tịch Nhan rõ ràng không nghe nàng nói, phản ứng này khiến Tạ tiểu quỷ không khỏi âm trầm xuống, phản ứng vậy là sao? Không chịu tha thứ hả?

"Nhan Nhan, tha thứ cho mình một lần này đi mà?" Tạ tiểu quỷ nhìn vào mắt Vệ Tịch Nhan, chân thành nói, hơn nữa đặc biệt nhấn mạnh chữ “một”!

Mắt Vệ Tịch Nhan không dám nhìn xuống, không thể làm gì hơn là không tự nhiên quay đầu, nhớ tới chuyện ở bể tắm, giọng nói không còn lạnh tanh, mang theo lo lắng nhẹ nhàng nói: "Ai biết còn có lần sau không. . ."

"Vậy cậu nói, làm sao để có thể tha lỗi cho mình?" Tạ tiểu quỷ cuống lên, thân mình chút gì cũng không có, chỉ có thể cắt đất đền tiền !

"Không thể tha thứ!"

Tạ tiểu quỷ vốn phiền lòng cộng thêm rối rắm, nhất thời nhích tới mặt Vệ Tịch Nhan thừa dịp nàng không chú ý nhanh chóng liếm môi nàng, đợi nàng kinh ngạc quay đầu, một tay Tạ tiểu quỷ để ở hông nàng, tay khác nâng ót nàng, không khách khí hôn Vệ Tịch Nhan.

Vừa hôn xong, hai người đều thở hổn hển, Tạ tiểu quỷ để hay tay ở vai Vệ Tịch Nhan, cố ý bày ra vẻ mặt hung ác, tàn bạo nói, "Như thế nào? Có tha thứ không?"

Vệ Tịch Nhan thẹn quá thành giận, mình luôn được người ta kính trọng, từ lúc nào lại bị uy hiếp!

"A Không!"

Tạ tiểu quỷ nghiêng thân đè lên người Vệ Tịch Nhan, hai tay đè lại hai tay Vệ Tịch Nhan hai bên, chân quấn Vệ Tịch Nhan, hấp tấp hôn, lần này không giống lúc nãy ôn nhu nhẹ nhàng, Tạ tiểu quỷ có kinh nghiệm, khẽ vuốt bên eo Vệ Tịch Nhan, thừa dịp Vệ Tịch Nhan lên tiếng kinh hô liền chui đầu lưỡi vào dây dưa. Tạ tiểu quỷ dán Vệ Tịch Nhan thật chặt, hôn thật sự nồng nhiệt, cậu nới lỏng tay Vệ Tịch Nhan đưa lên vuốt mặt nàng.

Vệ Tịch Nhan cảm thấy thân thể áp lên người mình nóng dị thường, dùng loại phương pháp này bức người thật hèn hạ! Vệ Tịch Nhan dùng sức địa môi dưới của Tạ tiểu quỷ, cho đến khi miệng Tạ tiểu quỷ xuất hiện mùi máu tươi mới ngừng cắn.

Sắc mặt của Vệ Tịch Nhan chưa từng lạnh như thế quá, lạnh đến mức khiến cho Tạ tiểu quỷ nổi gai ốc!

"Tạ Vũ Hiên, cậu là tên khốn!"

Tạ Vũ Hiên nằm phía trên Vệ Tịch Nhan, bởi vì môi đau nên nhíu mày, cũng nhìn thấy sắc mặt Vệ Tịch Nhan lúc trắng lúc xanh. Cậu ảo não gãi đầu, Tạ tiểu quỷ nâng thân lên, không nháy mắt nhìn Vệ Tịch Nhan, có điểm sợ, kinh hoảng, rồi lại ủy khuất không nói nên lời!

Vệ Tịch Nhan chỉnh lại đồ ngủ, trợn mắt la Tạ tiểu quỷ, "Đi xuống."

Dù cho lòng muôn vàn không muốn, nhưng Tạ tiểu quỷ không chút do dự xoay người xuống giường, cậu sợ! Cậu sợ Vệ Tịch Nhan càng thêm tức giận, sau đó bỏ lại mình ra nước ngoài! Vệ Tịch Nhan có thể rất ôn nhu, nhưng nàng cũng rất lãnh tình.

Vệ Tịch Nhan tắt đèn, nằm xuống ngủ, phòng nhất thời hắc ám và im ắng!

Tạ tiểu quỷ ủy khuất cực kỳ, nhặt lên áo choàng tắm trên mặt đất mặc vào người, ôm hai tay đứng bên giường, đáng thương nhìn lưng Vệ Tịch Nhan, thỉnh thoảng hít mũi vài cái khiến không khí càng thêm bi thương!

Đêm càng khuya, hơn nữa còn gần biển, Vệ Tịch Nhan đắp chăn cũng cảm thấy lạnh chứ nói chi người kia thường thỉnh thoảng hắt xì!

Tạ tiểu quỷ hiện tại lui thành một đống phát run! Lạnh thấu xương, hắt xì là thật, chẳng qua cậu cố khoa trương tí!

Vệ Tịch Nhan ngủ không được ngon, vốn hờn dỗi, nhưng lại lo lắng người sau lưng lạnh! Nghe thấy tiếng hắt xì vang dội của Tạ tiểu quỷ, bất giác vừa bực mình vừa buồn cười!! Vệ Tịch Nhan mở đèn đầu giường, nhìn Tạ tiểu quỷ đứng run, tâm đau, sắc mặt lập tức nghiêm nghị, nhấc lên một góc chăn, lạnh tanh nói với Tạ tiểu quỷ, "Đi lên!"

Giọng điệu ra lệnh, nghe vào tai Tạ tiểu quỷ giống như cách mạng giải phóng, cậu mừng rỡ bò lên giường, nằm ở mép giường, tận lực không đụng phải thân thể Vệ Tịch Nhan. Thân của mình quá lạnh, sẽ lạnh đến Nhan Nhan ! Mặc dù cậu rất muốn nhích tới gần, nhưng cậu cho là, lạnh mình thì không sao nhưng không thể lạnh đến Nhan Nhan!

Vệ Tịch Nhan cau mày, rõ ràng người kia lạnh nhưng vẫn nằm xa mình, không vui đưa tay kéo thân Tạ tiểu quỷ lại, ôm vào ngực không khỏi run mấy cái, thật đúng là lạnh !

"Nhan Nhan, buông, lạnh cậu. . ." Tạ tiểu quỷ muốn đẩy Vệ Tịch Nhan ra, mình cứ ngủ ở mép giường, giường quá nhỏ, chỉ có thể tận lực cố gắng!

"Câm miệng!" Vệ Tịch Nhan không đợi Tạ tiểu quỷ đẩy mình, dán sát cậu thật chặc, hai tay xoa lưng của cậu, cố truyền ít nhiệt độ.

"Ưm. . ." Thật ấm áp! Tạ tiểu quỷ thỏa mãn thở dài . . .

"Đừng tưởng rằng chuyện này cứ như vậy qua, ngày mai về nhà viết giấy cam đoan cho mình!"

Nhất thời Tạ tiểu quỷ thấy một đám quạ bay qua đầu...
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...