Nhan Nhan, Mình Yêu Cậu

Chương 61



Nghe phòng tắm truyền đến "Ào ào" tiếng nước chảy, tâm Tạ tiểu quỷ lại bắt đầu xôn xao, hình như vừa nãy chẳng nghe thấy tiếng khóa cửa.

Tạ tiểu quỷ giống như ăn trộm len lén bò dậy, rón rén bước đến cửa phòng tắm, nhẹ nhàng đụng, thật sự không khóa!

Tạ tiểu quỷ hưng phấn như lượm được vàng, lấm lét đẩy ra một khe hở.

Vệ Tịch Nhan đứng trước vòi hoa sen, hoàn toàn chẳng biết gì, đợi đến toàn thân đã ướt, nàng đổ một ít sữa tắm vào tay, bắt đầu xoa từ cổ, nhẹ nhàng đến xương quai xanh, rồi tiếp đến trước ngực, dọc theo eo xuống phía dưới, từ từ biến mất giữa hai chân. . . <sặc @@>

Rõ ràng tắm như vậy rất bình thường, nhưng đối với Tạ tiểu quỷ lại khác, cậu cảm giác đây là một loại ám hiệu.

Nước cứ tuôn xuống, trượt qua thân thể Vệ Tịch Nhan, Tạ tiểu quỷ nhìn phòng tắm tràn đầy nhiệt khí, lại nhìn viên trân châu trước ngực Vệ Tịch Nhan, nhất thời miệng đắng lưỡi khô không tự chủ liếm mép.

Quên mất mình đang rình mò, Tạ tiểu quỷ đẩy cửa rộng ra, trong lúc Vệ Tịch Nhan kinh hoảng, ôm nhanh lấy nàng từ sau. Vệ Tịch Nhan không bao giờ ngờ rằng, Tạ tiểu quỷ vô sỉ đến mức rình coi mình tắm! Hai cỗ bóng loáng thân thể dán chung một chỗ, khắc khe đến chẳng có một khe hở, tay Tạ tiểu quỷ ôn nhu xoa toàn thân Vệ Tịch Nhan, mềm nhẵn như vậy, lán bóng như vậy, so với tơ lụa còn tốt hơn! Tạ tiểu quỷ không nhịn được thở dài, cúi đầu hôn cổ Vệ Tịch Nhan, không hề hấp tấp, lần này cậu rất nhẹ nhàng ôn nhu! Tay đã đi tới giữa hai chân Vệ Tịch Nhan, thử chạm vào nơi nhô ra, Vệ Tịch Nhan bị kích thích thở nhẹ một tiếng, phản xạ có điều kiện kẹp hai chân lại, những đã chậm, tay người kia đã vào gắt gao.

"Nhan Nhan. . . Một lần không đủ. . ." Tạ tiểu ủy khuất nói, tình huống như vậy mà Tạ tiểu quỷ còn có thể ủy khuất làm nũng, có thể xem cậu như nhân tài!

"Mình. . . Mai còn phải. . . Đi học. . ." Vệ Tịch Nhan dựa vào lòng Tạ tiểu quỷ, ngửa đầu thở dốc, tinh lực của Tạ tiểu quỷ khiến nàng không chịu nổi. . .

"Ngày mai, xin nghĩ phép a. . ."

Đè Vệ Tịch Nhan vào tường, một tay vịn hông nàng, miệng liếm cắn cổ nàng, tay bên dưới lại tiếp tục vào ra. . .

Vệ Tịch Nhan khẽ rụt bả vai, khoái cảm lại vung lên mãnh liệt! Ngón tay Tạ tiểu quỷ không cam chịu yếu thế đi đùa giỡn nơi mẫn cảm nhất của nàng, Vệ Tịch Nhan cảm thấy chân nàng như nhũn ra chẳng có tí sức lực, may mắn nàng dựa vào tường, còn có thể chống đở, nếu không rất có thể nàng sẽ ngã mất. . .

Vệ Tịch Nhan tiếp nhận khoái cảm Tạ tiểu quỷ mang đến, thẳng cho đến nàng lên đỉnh, cuối cùng xụi lơi, lúc này Tạ tiểu quỷ mới tắt vòi hoa sen, dùng khăn tắm lau khô thân thể hai người, ôm Vệ Tịch Nhan lên giường

Vệ Tịch Nhan ngủ rất trầm, ngược lại Tạ tiểu quỷ sáng sớm đã tỉnh, cậu gọi điện đến trường xin nghĩ cho Vệ Tịch Nhan. Còn cậu cúp học là chuyện thường, chẳng cần xin.

Tạ tiểu quỷ lẳng lặng Vệ Tịch Nhan ngủ, chờ đến trưa vẫn không có dấu hiệu Vệ Tịch Nhan tỉnh lại, xem ra tối qua cậu làm quá kịch liệt! Tạ tiểu quỷ hơi áy náy, hôn vào trán Vệ Tịch Nhan, nhẹ dụ dỗ: "Nhan Nhan, rời giường, mặt trời gần lặng rồi. . ."

Vệ Tịch Nhan nhấp miệng xoay người.

Tạ tiểu quỷ cúi đầu, vuốt tóc Vệ Tịch Nhan, lộ ra khéo léo tinh xảo vành tai, khẽ hôn, sau đó cậu ôn nhu nói, "Lão bà, trưa rồi đó, dậy dùng cơm thôi. . ."

Vệ Tịch Nhan xoa tai, giấc ngủ bị quấy nhiễu, nàng không vui nhíu mày!

Tạ tiểu quỷ thở dài, dứt khoát ôm Vệ Tịch Nhan, hôn đôi môi nàng vì bất mãn mà mân mê, sau đó nhắm mắt lại ngủ tiếp!

Điện thoại đầu giường cứ vang lên, Vệ Tịch Nhan miễn cưỡng dang tay lần mò, sau đó lười biếng nói, "Uy! Ai thế!"

"Nhan Nhan, hôm nay rãnh không? Cùng nhau ăn bữa ăn tối sao, anh làm đấy ~~~ "

Giọng nói từ trong điện thoại truyền đến, ngay cả người đang mơ mơ màng màng như Vệ Tịch Nhan cũng đơ ra, hồi lâu mới kịp phản ứng, mở to hai mắt ngồi dậy, "Anh Triết Huy hả?"

Tạ tiểu quỷ bỗng nhiên ôm Vệ Tịch Nhan thật chặc!

"Không phải em lưu số anh rồi sao? Sao vậy, mới tỉnh ngủ hả?" Hồ Triết Huy nửa đùa nửa thật, hắn tuyệt không nghĩ mình nói đúng.

"Ha hả. . ." Vệ Tịch Nhan đỏ mặt xấu hổ, nàng chỉ muốn nhanh chóng cúp điện thoải, bởi thế nàng chỉ có thế đồng ý!"Tốt, tối em đến !"

"Vậy anh chờ em nha ~" Vô cùng mập mờ, Hồ Triết Huy nhanh chóng cúp điện thoại.

"Lại là người kia?" Mặc dù cũng nhờ tên kia mà tối hôm qua cậu ăn ngon lành, nhưng Tạ tiểu quỷ vẫn khó chịu mân miệng chất vấn.

"Buổi tối phải về biệt thự ăn cơm." Vệ Tịch Nhan tìm áo quần sạch, vốn định vào phòng tắm để thay, bỗng như nàng dừng lại suy nghĩ một chút, tiếp theo trực tiếp mặc áo quần ngay tại chỗ.

Vệ Tịch Nhan mặc quần áo khiến Tạ tiểu quỷ trợn tròn mắt mà nhìn, suýt nữa chạy lại ôm nàng làm chuyện xấu! Không! Tạ tiểu quỷ vỗ mặt mình, sao cậu có thể giống động vật động dục vậy, cả ngày chỉ muốn làm chuyện hư hỏng là sao chứ?

"Mình đây cũng đi, hai người cô nam quả nữ mình không yên lòng [Người ta nói Cô Nam Quả Nữ dễ nãy sinh chuyện ngoài ý muốn]!".

Vệ Tịch Nhan cảm thấy buồn cười, thay đồ xong cũng sẵn tiện tìm luôn cho Tạ tiểu quỷ một bộ, "Tùy cậu vậy!"

"Tới đây, thay quần áo cho mình!"

"Không rảnh!" Vệ Tịch Nhan mặc kệ nàng, tối hôm qua chưa nhìn kĩ, bây giờ nàng mới phát hiện ở cổ có chi chít dấu hôn, nàng tức giận trừng Tạ tiểu quỷ, sau thoa phấn vào, hy vọng che được! Không ăn thua, Vệ Tịch Nhan bất đắc dĩ tìm khăn quàng cổ quàng vào.

Tạ tiểu quỷ bĩu môi, bất mãn nói, "Chỉ là bữa cơm thôi mà, làm giống như bữa party. . ."

Vệ Tịch Nhan tức giận nói, "Còn không phải do cậu! Muốn mình để vậy đi sao?!"

"Nhan Nhan, mình phải mặc lễ phục, có cái nào đẹp trai chút không ?" Nhất định phải thật xứng với Nhan Nhan.

"Bày ra chi vậy? Chẳng phải cậu mới nói chỉ là bữa cơm thôi sao?." Vệ Tịch Nhan nghiêng đầu thắc mắc hỏi.

"Mình muốn xứng với cậu! Cậu là của mình, cho nên không muốn tên kia si tâm vọng tưởng a!" Tạ tiểu quỷ nắm quả đấm vung tay loạn xạ!

"Hết chuyện làm rồi hả, đừng làm loạn, nhà tụi mình gần nhau, nếu truyền đến Anh Quốc thì phiền!" Vệ Tịch Nhan không yên lòng dặn dò.

Tạ tiểu quỷ thay xong áo quần, đặt cằm lên vai Vệ Tịch Nhan nhìn nàng trong gương, u buồn nói, "Nhan Nhan, cậu nói bác trai và bác gái sẽ đồng ý tụi mình quen nhau chứ?"

Vệ Tịch Nhan ngẩn ra, "Không biết, nếu như ba mẹ cậu không đồng ý, làm sao đây?"

"Hừ! Nếu không chúng ta bỏ trốn, cậu nuôi mình chứ còn sao nữa?"

Vệ Tịch Nhan lay mũi Tạ tiểu quỷ, cười nhẹ, "Hay nhỉ! Sao không phải là cậu nuôi mình?

"Ách, vậy trước khi trốn đi, mình lấy mấy lượng vàng mang theo, vậy có thể nuôi cậu béo tốt rồi.!" Tạ tiểu quỷ sờ cằm trầm tư, xây dựng tương lai cho cậu và Vệ Tịch Nhan.

Vệ Tịch Nhan không nhịn được xì cười, vuốt đầu Tạ tiểu quỷ, "Đứa ngốc, thật dễ thương ~ "

"..."
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...