Nhan Nhan, Mình Yêu Cậu

Chương 73



"Này! Tiểu quỷ, em sao thế, sao cứ ngây người vậy?" Tiểu Hân chạy đến ngất ngư, cuối cùng thấy Tạ tiểu quỷ ngây người trước lối đi VIP, nàng chạy lại vỗ vai Tạ tiểu quỷ hỏi.

Tạ tiểu quỷ bị lôi về từ chốn thần tiên, vui mừng quá đỗi, cậu không nằm mơ chứ? Không để ý Tiểu Hân đứng bên cạnh, Tạ tiểu quỷ nóng lòng xác nhận người con gái trước mắt này, cậu tuôn chạy về phía cô gái.

"Đã lâu không gặp. . ."

Yên lặng nhìn nhau thật lâu, Vệ Tịch Nhan mỉm cười mở miệng, bởi vì nàng mang kính mát nên Tạ tiểu quỷ không thấy rõ nét mặt của nàng, bất quá chỉ một câu nói thốt ra từ miệng nàng nhưng lại làm cho đôi mắt cậu trở nên ướt đẫm. . .

"Vệ, Vệ Tịch Nhan. . ." Tạ tiểu quỷ nghẹn ngào gọi tên nàng, bất kể thế nào cậu cũng không thể kiềm chế nước mắt! Thật. . . Thật mất hình tượng! Tạ tiểu quỷ tự khinh thường cậu một phen, sao lại khóc ngay lần gặp đầu tiên gặp nhau sau ba năm chứ?! Tạ tiểu quỷ dùng tay chùi nước mắt, ba năm qua ủy khuất và nhung nhớ giờ phút này như được trút ra, thiên ngôn vạn ngữ nhưng giờ cậu chẳng biết phải nói gì, nhịn hồi lâu rốt cuộc cậu cắn răng phun ra, "Cậu. . . Cậu tên khốn kiếp!"

Vệ Tịch Nhan duỗi ngón tay lau đi nước mắt của Tạ tiểu quỷ, trong lòng nói không nên lời xúc động, nàng nhẹ nhàng nói, "Đứa ngốc. . ." Nghĩ tới có thể trở về nên vài ba hôm nay nàng hưng phấn đến độ mất ngủ, rốt cuộc đã trở lại, cuối cùng có thể nhìn thấy tiểu quỷ này, có thể cùng cậu, thật tốt . . .

"Cậu mới, mới là đứa ngốc. . ." Không để ý ánh mắt tò mò xung quanh, Tạ tiểu quỷ dùng sức ôm Vệ Tịch Nhan vào lòng, người này đi ba năm, trái tim của cậu cũng trống rỗng ba năm, hiện tại rốt cuộc ước muốn cũng thành sự thật, Nhan Nhan của cậu đã trở lại. . .

Nếu như người em thích đứng trước mặt em ngay bây giờ, em sẽ làm gì với người đó đầu tiên? Ôm người đó, chỉ cần ôm thôi là đã quá đủ...

"Được rồi, mình là đứa ngốc, vậy hiện tại về nhà được chưa?" Trở lại ba năm trước, như chưa từng xa cách.

"Ôm một lát nữa thôi. . ." Tạ tiểu quỷ giống như trẻ con vòi vĩnh, ôm Vệ Tịch Nhan chặc hơn nữa, còn chưa có ủy khuất đủ, còn chưa phát tiết xong, Tạ tiểu quỷ chà chà mặt vào cổ Vệ Tịch Nhan, thỏa mãn hít sâu một hơi, mùi của Nhan Nhan là thơm nhất, thật không muốn buông ra!

"Được rồi, ngoan, buông mình ra đi được không. . . ?" Vệ Tịch Nhan dụ dỗ Tạ tiểu quỷ, người vây lại xem càng lúc càng nhiều.

"Không! Chỉ một tí nữa thôi!" Tạ tiểu quỷ làm nũng, cậu còn chưa ôm đủ nha!

Vệ Tịch Nhan thở dài, ngửi mùi trên người Tạ tiểu quỷ, hình như không đúng lắm! Hít thêm vài cái, Vệ Tịch Nhan cau mày, tức giận nói, "Tạ Vũ Hiên, cậu không chỉ uống bia mà còn hút thuốc!"

Thân thể Tạ tiểu quỷ cứng đờ, nhất thời ủy khuất cùng làm nũng không cánh mà bay, chỉ còn lại chột dạ.

"Mình, mình không có hút thuốc . . ." Tự giác buông Vệ Tịch Nhan ra, mắt nhìn xuống đất, Tạ tiểu quỷ bỉu môi, sau đó lui về sau vài bước để giữ khoảng cách an toàn.

Vệ Tịch Nhan tự tiếu phi tiếu <cười như không cười> híp mắt nhìn Tạ tiểu quỷ, đang đợi cậu thẳng thắn.

Mặc dù Vệ Tịch Nhan có mang kính mát nhưng Tạ tiểu quỷ vẫn có thể cảm nhận được sự khác thường, cậu không khỏi chột dạ, Nhan Nhan thật sự thay đổi, đáng sợ hơn trước kia nhiều. . .

"Ngày hôm qua phá án thành công, mọi người cao hứng nên rủ nhau đi KTV, nhưng mình không có hút thuốc, là đồng nghiệp hút. . ." Chỉ uống bia không hút thuốc, nhiều lắm là nửa tội.

"Đi một đêm?" Nhìn Tạ tiểu quỷ bộ dáng chật vật và mệt mỏi, hai mắt hằn lên tia máu, Vệ Tịch Nhan hỏi tiếp

"Ách. . ." Tạ tiểu quỷ sờ mũi, bĩu môi hờn dỗi, "Trong nhà cũng chẳng có ai, trở về cũng chỉ một mình. . ."

Vệ Tịch Nhan trầm mặc một hồi, trao hành lí vào tay Tạ tiểu quỷ, "Lần sau không được như vậy nữa!"

Tạ tiểu quỷ cười nhe răng gật đầu, lại nói, "Chỉ cần có cậu ở nhà, mình sẽ không ở bên ngoài nhiều, mỗi ngày sau khi tan việc sẽ về liền!"

"Cho dù mình không ở nhà, cậu cũng không được lêu lổng bên ngoài!" !

"Dạ, bà xã!" Nháy mắt mấy cái, Tạ tiểu quỷ hớn hở đáp! Chỉ cần Nhan Nhan trở lại, chuyện gì cậu cũng có thể đáp ứng, có chuyện gì quan trọng hơn Nhan Nhan chứ?!

Không ngờ là con gái! Tiểu Hân kinh ngạc, nhìn hai người kia hoàn toàn bị vây trong thế giới của nhau, lòng nàng có điểm khó chịu, thật không ngờ rằng người tiểu quỷ thích là nữ nhân! Cũng không có gì lạ, chẳng phải chính nàng cũng thích tiểu quỷ sao?

"Tiểu quỷ, không giới thiệu sao?"

Tiểu Hân xuất hiện cắt đứt ngọt ngào của hai người, Vệ Tịch Nhan vẫn duy trì cong cong khóe môi, nghiêng thân yên lặng đánh giá cô gái nhỏ nhắn trước mắt.

"A!" Tạ tiểu quỷ vỗ đầu, đột nhiên nhớ lại, lúc nãy nghe tin Nhan Nhan trở lại, cậu quá nóng lòng nên đã quên bên người có Tiểu Hân đi theo! Thật thất lễ quá! Không biết lúc nãy cậu khóc Tiểu Hân có thấy không, chuyện này mà truyền đi thì cậu còn mặt mũi nào nữa! Hiện tay Tạ tiểu quỷ chỉ muốn mang theo Vệ Tịch Nhan thoát li khỏi thành phố này.

"Nhan Nhan, người này là đồng nghiệp của mình, Vương Hân, tối hôm qua cùng đi KTV, sáng nay thuận đường nên cùng đi về." Tạ tiểu quỷ giới thiệu Tiểu Hân nhân tiện giải thích, Tiểu Hân thích cậu, nhưng này đó là chuyện của Tiểu Hân, cậu không thể để Nhan Nhan hiểu lầm được!

"Xin chào, em là Vệ Tịch Nhan!" Vệ Tịch Nhan khẽ mỉm cười gật đầu.

"Xin. . . Xin chào." Vốn nàng muốn oán trách Tạ tiểu quỷ bỏ rơi nàng chạy đi tìm nữ nhân khác, nhưng bây giờ đối phương lễ phép chủ động chào hỏi, nàng cũng không kệch cỡm! Áp chế tức giận, lần đầu tiên Tiểu Hân không dám thân mật với Tạ tiểu quỷ, nàng câu nệ đáp lễ.

"Chúng ta trở về đi thôi, Mạt quản gia đang chờ phía ngoài." Hoàn toàn không thèm để ý còn có người khác, Vệ Tịch Nhan kéo tay Tạ tiểu quỷ, sau đó lại quay đầu nhìn Tiểu Hân lễ phép nói, "Vương tiểu thư, sáng sớm như vậy, chị đi theo Vũ Hiên đến đây thật cực khổ, xe đã đỗ ở phía ngoài, nếu như chị không ngại, chúng em đưa chị về nhà nhé?"

"Đúng a! Tiểu Hân, mới vừa rồi thật xin lỗi, em chạy quá mau! Chúng em đưa chị về nhà nhé?" Dù sao cũng là đồng nghiệp, ở đơn vị cuối đầu thấy ngẩng đầu thấy, Tạ tiểu quỷ vội vàng nói thêm, nhưng trong lòng có điểm oán giận, tự mình cậu đi đón Nhan Nhan là tốt, nàng chạy theo làm chi a, trò hề của cậu bị thiên hạ xem sạch.

Tiểu Hân phức tạp nhìn Tạ tiểu quỷ, biết cậu hơn nữa năm nhưng trước mặt nàng và mọi người tiểu quỷ luôn là một người nội hướng, cuộc phá án đầu tiên tiểu quỷ này cũng chẳng có nhiều cảm xúc! Nhưng vừa rồi, đứng trước mặt nữ nhân này, tiểu quỷ nắm chặc quả đấm, bả vai run run, mặc dù không thành tiếng, nhưng Tiểu Hân biết, biết tiểu quỷ khóc! Rõ ràng tiểu quỷ là một người rất kiên cường, lại bộc lộ yếu ớt trước mặt nữ nhân này, thật không cam lòng a. Nhưng còn có thể làm sao? Trong mắt tiểu quỷ toàn là Vệ Tịch Nhan, chỉ sợ tình cảm của hai người đã sâu đậm đến mức không thể chia sẽ cho người khác.

"Chỉ đưa về thì chưa đủ đâu nha, lần sau nhớ được chị mời ăn cơm đấy. . ." Miễn cưỡng cười, Tiểu Hân không muốn yếu thế trước mặt tình địch.

"Haha, không thành vấn đề!" Tạ tiểu quỷ một lòng để ý Vệ Tịch Nhan, đương nhiên không chú ý không tới cảm xúc của Tiểu Hân, nhưng dù cậu không để ý cũng không có nghĩa người khác không để ý.

Xem ra tiểu quỷ này quá đào hoa, mấy năm trước có Ngô Lâm, hiện tại lại có người khác, có bản lĩnh a.

Đột nhiên cảm thấy sau lưng một trận gió, Tạ tiểu quỷ run lên, kéo phéc-mơ-tuya lại, sao tự nhiên lại lạnh thế nhỉ? Gặp quỷ, thật xui xẻo.
Chương trước Chương tiếp
Tele: @erictran21
Loading...