Nhàn Rỗi Cùng Tiên Nhân Quét Hoa Rơi
Chương 14: Vậy hắn mù thật rồi
Ra khỏi bí cảnh Triều Long, đi ba vạn dặm về phía tây nam là dãy núi kéo dài vô tận, dưới dãy núi tất nhiên sẽ có linh mạch, linh mạch càng dày thì linh lực càng dồi dào. Dưới dãy núi ba vạn dặm chứa đầy linh mạch quấn quanh nhau, lấy tên của cổ thú Triều Long lúc ấy gọi là linh mạch Triều Long.
Mà Linh Long tông - tông môn đầu tiên ở đại lục Bình Trạch chiếm giữ đoạn linh mạch kéo dài vô tận này.
Giang Cố nhìn động phủ đơn sơ trước mắt mở ra, mặt không đổi sắc đi vào, bày ra hàng trăm trận pháp ẩn giấu hơi thở.
"Chủ nhân, ngài thật sự định bế quan ở đây tẩy linh căn sao?" Ô Thác có chút lo lắng, "Linh Long tông từ trước đến nay luôn ghét người ngoài, bọn họ mà phát hiện thì hậu quả không tưởng tượng nổi."
"Nơi này linh lực dồi dào." Giang Cố khoanh chân ngồi xuống, "Đợi tẩy rớt linh căn xong ta sẽ trực tiếp tu luyện ở đây."
"Nhưng khi độ kiếp chắc chắn sẽ xuất hiện thiên lôi, người của Linh Long tông nhất định sẽ đến điều tra." Ô Thác lo lắng lượn một vòng trong thức hải.
Giang Cố ngưng tụ nguyên thần vào trong thức hải, dùng một ngón tay ấn vật nhỏ lông lá này xuống: "Bằng không vì gì mà ta lại đi giữ mi lại?"
"A?" Ô Thác sửng sốt, mở to mắt nhìn y, đột nhiên có dự cảm không lành.
Giang Cố nói: "Lần này ta ra ngoài chỉ mang theo mỗi mi làm linh sủng, phải tận dụng tốt nhất."
Ô Thác vẻ mặt cầu xin yếu ớt nói: "Chủ nhân, ta chỉ còn mỗi nguyên thần."
"Đợi ta tẩy sạch thổ linh căn xong nửa năm là có thể tu luyện tới Hóa Thần hậu kỳ." Giang Cố nhẹ nhàng nói: "Đến lúc đó vẫn chưa tu ra được thân chân, ta liền nuốt nguyên thần mi."
Ô Thác nhất thời cả người xù lông, sợ tới mức cắn chặt hai móng vuốt nhỏ.
"Linh lực trong thức hải của ta mi có thể tùy ý lấy dùng, điều kiện được ưu ái như thế, mi sợ cái gì chứ?" Giang Cố thực sự không hiểu.
Bởi nếu tu không thành công ngài liền nuốt nguyên thần ta chứ còn gì nữa! Ô Thác trong lòng kêu rên, nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng của Giang Cố nó chỉ có thể mặt mày xám xịt lăn đi tu luyện.
Nó vốn là linh thú trời sinh trời nuôi, ăn cơm ngủ nghỉ đều là tu luyện, trước khi gặp Giang Cố nó sống trong rừng núi sâu thẳm với cuộc sống như thần tiên. Thế nào mà khi gặp Giang Cố nó lại cảm thấy đứa trẻ này trông thật đáng yêu, tiện tay hái trái cây mang tới trêu chọc người ta.
Kết quả bị đánh đến trời đất u ám, lại còn bị ép ký khế ước chủ tớ, từ đó về sau chỉ có thể chịu thương chịu khổ để Giang Cố sử dụng.
Nhưng nó ngàn vạn lần không nghĩ đến việc ngay cả khi chết cũng không được yên ổn.
Ô Thác nâng móng vuốt lặng lẽ lau nước mắt.
Nếu biết sớm hơn thà để chủ nhân một kiếm giết nó còn hơn.
Giang Cố không có tâm tư chú ý tới linh sủng của mình, y nhìn vảy hộ tâm xanh bạc trong tay, đem nó dung nhập vào đan điền trong người.
Bốn linh căn kim mộc hỏa thổ giống như những rễ cây dày đặc cuộn chi chít quanh đan điền, nếu nhìn kỹ ở giữa còn có thể thấy thủy linh căn đang khô héo đứt đoạn.
Vảy hộ tâm xanh bạc nhanh chóng biến thành một cỗ linh lực ấm áp, quấn quanh rễ thủy linh căn khô khốc cùng mộc linh căn dày đặc, chậm rãi đem linh lực trong linh căn hút vào vảy.
Đau đớn như bị khoét tim từ trong đan điền truyền đến, nhưng đến lông mày Giang Cố còn không nhúc nhích, ngược lại y lại đi tới Tử Phủ dưới thức hải.
Khi tu vi đạt đến cảnh giới nhất định, dưới thức hải sẽ tự động mở ra một không gian gọi là Tử Phủ. Thức hải là dùng để lưu trữ linh lực, còn Tử Phủ có thể dùng để chứa pháp bảo, đan dược, thậm chí cả hang động hay núi, hồ và biển. Tuy nhiên kích thước của Tử Phủ phụ thuộc vào trình độ tu luyện, ví dụ như Tử Phủ của Kim Đan hay Nguyên Anh cùng lắm chỉ có thể chứa một số pháp khí hoặc vài căn phòng, Hóa Thần thì sẽ được mở thêm mấy cái động phủ loại nhỏ.
Mà Giang Cố dựa vào linh căn cùng với Tử Phủ rộng lớn của mình trực tiếp thu toàn bộ ảo cảnh với vịnh giao nhân vào trong, nếu những tu sĩ cùng tu vi với y mà nhìn thấy thể nào cũng ghen tị đến phát điên.
Bí cảnh này lấy vịnh giao nhân làm trung tâm, trong bán kính 1 km có rừng Thương Bá bao quát một đoạn linh mạch nhỏ dưới lòng đất. Điều này có nghĩa là nếu Giang Cố có thể thành công luyện hóa bí cảnh này, vậy ít nhất trước khi lên Đại Thừa cũng không cần hấp thụ linh lực từ bên ngoài nữa, thậm chí hắn còn có thể hấp thụ linh lực vô hạn này để nuôi dưỡng linh mạch của mình, bảo vật hay linh thú ở đây đều tùy ý cho Giang Cố sử dụng, vì đơn giản hắn chính là chủ nhân của bí cảnh này.
Giang Cố một bên kiên nhẫn chờ vảy Thần Diên tẩy sạch linh căn dư thừa của mình, một bên ở trong Tử Phủ bắt đầu luyện hóa bí cảnh, y không chỉ có ý định luyện hóa mà còn muốn nuôi dưỡng và thuần hóa cả đoạn linh mạch này, nguồn linh lực dồi dào xung quanh bắt đầu điên cuồng chảy vào người y.
Ngay cả Ô Thác ở trong góc cũng cảm nhận được nguồn linh lực dâng trào.
Chẳng trách lúc trước Giang Cố nói với nó là có thể tùy ý lấy dùng, linh lực thâm hậu như thế không phải là thứ có thể tùy tiện gặp được. Cơ duyên lớn bày ra ngay trước mắt, tu lại chân thân cũng không phải chuyện ảo tưởng, nó lập tức trở nên nghiêm túc cùng Giang Cố chìm đắm trong tu luyện.
——
Nửa năm sau, tại Dương Hoa tông
"Bang bang bang!"
Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên bên ngoài.
Vệ Phong đang ôm chăn trở mình, lầm bầm hai tiếng rồi tiếp tục ngủ.
"Vệ Phong!! Toàn bộ tân đệ tử đều đã tới sơn môn, nếu không đi dự lễ nhập môn ngay chúng ta sẽ bị muộn mất!!" Giọng nói nóng nảy của Huyền Chi Diễn vang lên ngoài cửa, "Mau dậy đi, đứng dậy Vệ Phong, đừng ngủ nữa!!"
"A— hiểu rồi!" Vệ Phong rít lên một tiếng, ôm gối bịt kín tai, khó khăn giãy giụa hai lần sau đó không còn động đậy.
Phanh!
Cửa gỗ tơ vàng nam môn tốt nhất bị người ta đạp một cước văng ra thành từng mảnh, Huyền Chi Diễn hùng hổ vọt vào, kéo cả người lẫn chăn trên giường lên, tận tình khuyên bảo nói: "Vệ đại gia, ngài còn có tâm tình ngủ sao?"
Người Vệ Phong mềm nhũn như sợi mỳ, còn ngái ngủ ngáp một cái, "Ba giờ sáng ta mới ngủ..."
"Ngươi lại lén lút đi đánh mạt chược với mấy tên tiểu sư đệ kia?" Huyền Chi Diễn hận không thể rèn sắt thành thép nói: "Tông môn có quy củ..."
"Không có, tối qua ta thức xem thoại bản." Vệ Phong với hai quầng thâm dưới mắt uể oải nói: "Đánh mạt chược cũng chẳng vui gì cả, bọn nó còn không đủ linh thạch trả ta. Muốn xuống núi xem kịch không? Mấy ngày trước ta mới mua một tòa nhà ở Tụ Vân thành, sau này dẫn ngươi đi dạo ở đó."
"Dạo cái gì mà dạo!" Huyền Chi Diễn nắm lấy vai Vệ Phong, cố gắng lay hắn tỉnh lại "Lần trước trở về từ bí cảnh Triều Long, tu vi của ngươi từ Luyện Khí tầng sáu đã rơi xuống Luyện Khí tầng một, mỗi lần ta tìm ngươi đi tu luyện ngươi đều lấy cớ có việc không đi, nhưng kết quả thì sao?"
"Ngươi hoặc là đi chơi với những linh sủng ngươi nuôi trong vườn, hoặc là đi lăn lộn cùng mấy đệ tử không học vấn không nghề nghiệp. Hôm nay cùng sư muội này đi xem biển mây, ngày mai cùng sư tỷ kia đi dạo thành trì. Nếu các nàng thật lòng với ngươi thì thôi đi, nhưng mỗi lần ngươi đi đều mang theo linh thạch, kim ngân đủ kiểu rồi lúc về đều tiêu sạch. Ngươi ném hơn ngàn linh thạch cho họ, người ta ngay cả tay áo cũng không cho đụng, rõ ràng là đang theo đuổi tiền của ngươi."
"Tiêu tiền còn không phải để mua vui sao?" Vệ Phong ngáp một cái, lại muốn ngủ tiếp: "Đẹp là được."
Khóe miệng Huyền Chi Diễn giật giật
Đây thật sự là chuyện Vệ Phong có thể làm, từ nhỏ đến lớn cái gì cũng đều phải xinh đẹp. Dàn linh sủng trong hậu viện hắn mặc kệ tu vi cao hay thấp, hữu dụng hay không, cứ phải sáng sủa đáng yêu đã. Bằng hữu chơi cùng hắn đều là người tuấn tú tiêu sái, các sư tỷ sư muội đi theo hắn tu vi không giống nhau, nhưng ai cũng đều được công nhận là đại mỹ nhân, vô số người theo đuổi trong tông môn......
Huyền Chi Diễn hoài nghi trong lòng Vệ Phong coi ba thứ kia đều cùng một loại nhưng không có chứng cứ.
"Đừng ngủ nữa! Hôm nay ngươi nhất định phải theo ta lên đỉnh Xuân Phong, đợi lễ nhập môn đệ tử mới kết thúc sẽ có nghi thức phân phong. Nghe nói năm nay tông chủ mời tới vài vị trưởng lão mới, ngươi phải nắm lấy cơ hội này nhanh chóng tìm sư phụ cho mình, còn tiếp tục như này ngươi thật sự sẽ biến thành phế vật!"
"Ta không cần sư phụ, hơn nữa chẳng có sư phụ nào muốn nhận đứa như ta cả, tới đó xấu hổ chết." Thân trên Vệ Phong vẫn nửa sống nửa chết dán chặt trên giường "Ta sẽ tu luyện mà, ngày mai ta sẽ bắt đầu tu luyện, ta thề."
"Ngươi thề chắc cũng hơn nửa năm rồi! Lần nào cũng nói ngày mai bắt đầu tu luyện!" Huyền Chi Diễn giận đến mức vung linh lực, kéo người xuống giường dễ như trở bàn tay.
"Huyền Chi Diễn ngươi muốn chết à–" Vệ Phong dùng cả tay chân bám chặt lấy giường, muốn vùi lại vào trong chăn một lần nữa, "Ta không đi được, vết thương trên người hình như sắp lại nứt ra rồi, chân ta tê, ngực ta cũng đau lắm."
"......" Khóe miêng Huyền Chi Diễn giật giật "Lúc trước ngươi muốn trị thương mà thiếu chút nữa mua hết toàn bộ đan dược ở dược phong, đến cả mấy y tu Nguyên Anh lúc đấy còn phải đứng ngoài cửa canh cho ngươi."
Thằng nhãi này tuy lười nhưng lại rất quý trọng mạng sống, ỷ vào sự giàu có của mình mà chưa đầy nửa năm đã lấy lại được làn da mềm mại, dường như còn béo hơn trước một chút, hơn nữa xương cốt cũng không còn ngứa nữa, sáu tháng nay sống vui vẻ như vậy mà nửa ngày cũng không chịu tu luyện.
Vệ Phong ngửa mặt, nằm trên chiếc thảm lông cừu mềm mại lộ ra nụ cười sáng lạn "Chi Diễn, hay Chi Diễn ngươi tự mình đi đi, ta có đi hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì. Tối qua ta mới chỉ đọc hết phần trên thoại bản thôi, bây giờ chăm chỉ có khi còn đọc hết được cả phần dưới."
"Hôm nay ta cũng muốn tìm sư phụ." Huyền Chi Diễn buông lỏng hắn ra.
Vệ Phong sửng sốt.
"Các ngươi không cần giấu giếm, hôm qua chưởng môn đã nói với ta thần hồn sư phụ đã tắt từ nửa năm trước." Hốc mắt Huyền Chi Diễn hơi phiếm hồng, miễn cưỡng nở nụ cười "Kỳ thật lúc ấy đi ra khỏi bí cảnh Triều Long ta cũng đã mơ hồ nhận ra, chỉ là chưởng môn mãi không chịu nói thẳng, sư phụ tuy rằng nghiêm khắc, nhưng đối xử với chúng ta đều rất tốt..."
Vệ Phong không náo loạn nữa, cau mày đứng dậy vỗ vai Huyền Chi Diễn, nhưng lại không thể nói lời gì để an ủi.
"Nhưng là người dù sao cũng phải nhìn về phía trước, ở Tu chân giới ăn bữa hôm lo bữa mai, chỉ cần một trận chiến ngẫu nhiên đã có thể mất mạng rồi, chúng ta hiện tại không thể tự dựa vào chính mình, phải có sự chỉ dẫn từ sư phụ." Huyền Chi Diễn mím môi nói: "Vệ Phong, ta không muốn một mình đi đỉnh Xuân Phong."
Vệ Phong thở dài, ôm lấy vai cậu, "Được rồi, đi đi đi, ta đi cùng ngươi."
Lúc này Huyền Chi Diễn mới nín khóc mỉm cười.
"Nhưng ta đã nói với ngươi, đánh chết ta cũng sẽ không bái sư, ngươi nên sớm từ bỏ ý định này đi." Vệ Phong tùy ý rút ra một chiếc đai lưng, cầm trên tay sửng sốt một chút.
"Sao vậy?" Huyền Chi Diễn nhìn chiếc đai lưng màu xanh bạc trong tay hắn.
"Không có gì, cái này ta không thích." Vệ Phong ném đai lưng kia đi thay thành cái màu đen, nhưng trước mắt hắn lại hiện lên vòng eo của lão biến thái trong bí cảnh Triều Long. Lúc ấy đối phương mặc huyền y từ đầu đến đến chân phản lại ánh sáng mặt trời, bảo vệ Vệ Phong phía sau, bên hông đeo đai lưng xanh bạc, vừa lẳng lơ vừa... đẹp mắt.
Ý nghĩ này vừa hiện lên làm hắn chợt thấy rùng mình, ném chiếc đai lưng trên tay đi như đang cầm phải củ khoai lang nóng bỏng tay.
"Cũng không thích cái này?" Huyền Chi Diễn khó hiểu nhìn hắn.
Vệ Phong ngẫu nhiên giật lấy một chiếc đai lưng đỏ, kéo Huyền Chi Diễn ra ngoài: "Đai lưng của lão biến thái luôn có hai màu này, ta nhìn liền cảm thấy mình không sống được bao lâu nữa."
Huyền Chi Diễn hiểu ý gật đầu.
"Đây không phải là điềm lành gì, chứng tỏ hôm nay ta không nên bái sư." Vệ Phong thề son sắt xong, nhảy lên phi thuyền bay tới đỉnh Xuân Phong.
"Nhưng cuối cùng ngươi lại chọn màu đỏ." Huyền Chi Diễn đi theo.
"Hả?" Vệ Phong nghi hoặc quay đầu lại.
Huyền Chi Diễn nghiêm túc nói: "Màu đỏ là màu của may mắn, có khi một trong những vị trưởng lão mới sẽ tiếp nhận ngươi."
Vệ Phong khoanh tay gác chân lên khung cửa sổ, cười nhạo nói: "Vậy hắn mù thật rồi."
Linh thạch đốt cháy phát ra ánh sáng màu xanh lam, phi thuyền rung chuyển mấy cái rồi lập tức vọt lên bầu trời.
Mà Linh Long tông - tông môn đầu tiên ở đại lục Bình Trạch chiếm giữ đoạn linh mạch kéo dài vô tận này.
Giang Cố nhìn động phủ đơn sơ trước mắt mở ra, mặt không đổi sắc đi vào, bày ra hàng trăm trận pháp ẩn giấu hơi thở.
"Chủ nhân, ngài thật sự định bế quan ở đây tẩy linh căn sao?" Ô Thác có chút lo lắng, "Linh Long tông từ trước đến nay luôn ghét người ngoài, bọn họ mà phát hiện thì hậu quả không tưởng tượng nổi."
"Nơi này linh lực dồi dào." Giang Cố khoanh chân ngồi xuống, "Đợi tẩy rớt linh căn xong ta sẽ trực tiếp tu luyện ở đây."
"Nhưng khi độ kiếp chắc chắn sẽ xuất hiện thiên lôi, người của Linh Long tông nhất định sẽ đến điều tra." Ô Thác lo lắng lượn một vòng trong thức hải.
Giang Cố ngưng tụ nguyên thần vào trong thức hải, dùng một ngón tay ấn vật nhỏ lông lá này xuống: "Bằng không vì gì mà ta lại đi giữ mi lại?"
"A?" Ô Thác sửng sốt, mở to mắt nhìn y, đột nhiên có dự cảm không lành.
Giang Cố nói: "Lần này ta ra ngoài chỉ mang theo mỗi mi làm linh sủng, phải tận dụng tốt nhất."
Ô Thác vẻ mặt cầu xin yếu ớt nói: "Chủ nhân, ta chỉ còn mỗi nguyên thần."
"Đợi ta tẩy sạch thổ linh căn xong nửa năm là có thể tu luyện tới Hóa Thần hậu kỳ." Giang Cố nhẹ nhàng nói: "Đến lúc đó vẫn chưa tu ra được thân chân, ta liền nuốt nguyên thần mi."
Ô Thác nhất thời cả người xù lông, sợ tới mức cắn chặt hai móng vuốt nhỏ.
"Linh lực trong thức hải của ta mi có thể tùy ý lấy dùng, điều kiện được ưu ái như thế, mi sợ cái gì chứ?" Giang Cố thực sự không hiểu.
Bởi nếu tu không thành công ngài liền nuốt nguyên thần ta chứ còn gì nữa! Ô Thác trong lòng kêu rên, nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng của Giang Cố nó chỉ có thể mặt mày xám xịt lăn đi tu luyện.
Nó vốn là linh thú trời sinh trời nuôi, ăn cơm ngủ nghỉ đều là tu luyện, trước khi gặp Giang Cố nó sống trong rừng núi sâu thẳm với cuộc sống như thần tiên. Thế nào mà khi gặp Giang Cố nó lại cảm thấy đứa trẻ này trông thật đáng yêu, tiện tay hái trái cây mang tới trêu chọc người ta.
Kết quả bị đánh đến trời đất u ám, lại còn bị ép ký khế ước chủ tớ, từ đó về sau chỉ có thể chịu thương chịu khổ để Giang Cố sử dụng.
Nhưng nó ngàn vạn lần không nghĩ đến việc ngay cả khi chết cũng không được yên ổn.
Ô Thác nâng móng vuốt lặng lẽ lau nước mắt.
Nếu biết sớm hơn thà để chủ nhân một kiếm giết nó còn hơn.
Giang Cố không có tâm tư chú ý tới linh sủng của mình, y nhìn vảy hộ tâm xanh bạc trong tay, đem nó dung nhập vào đan điền trong người.
Bốn linh căn kim mộc hỏa thổ giống như những rễ cây dày đặc cuộn chi chít quanh đan điền, nếu nhìn kỹ ở giữa còn có thể thấy thủy linh căn đang khô héo đứt đoạn.
Vảy hộ tâm xanh bạc nhanh chóng biến thành một cỗ linh lực ấm áp, quấn quanh rễ thủy linh căn khô khốc cùng mộc linh căn dày đặc, chậm rãi đem linh lực trong linh căn hút vào vảy.
Đau đớn như bị khoét tim từ trong đan điền truyền đến, nhưng đến lông mày Giang Cố còn không nhúc nhích, ngược lại y lại đi tới Tử Phủ dưới thức hải.
Khi tu vi đạt đến cảnh giới nhất định, dưới thức hải sẽ tự động mở ra một không gian gọi là Tử Phủ. Thức hải là dùng để lưu trữ linh lực, còn Tử Phủ có thể dùng để chứa pháp bảo, đan dược, thậm chí cả hang động hay núi, hồ và biển. Tuy nhiên kích thước của Tử Phủ phụ thuộc vào trình độ tu luyện, ví dụ như Tử Phủ của Kim Đan hay Nguyên Anh cùng lắm chỉ có thể chứa một số pháp khí hoặc vài căn phòng, Hóa Thần thì sẽ được mở thêm mấy cái động phủ loại nhỏ.
Mà Giang Cố dựa vào linh căn cùng với Tử Phủ rộng lớn của mình trực tiếp thu toàn bộ ảo cảnh với vịnh giao nhân vào trong, nếu những tu sĩ cùng tu vi với y mà nhìn thấy thể nào cũng ghen tị đến phát điên.
Bí cảnh này lấy vịnh giao nhân làm trung tâm, trong bán kính 1 km có rừng Thương Bá bao quát một đoạn linh mạch nhỏ dưới lòng đất. Điều này có nghĩa là nếu Giang Cố có thể thành công luyện hóa bí cảnh này, vậy ít nhất trước khi lên Đại Thừa cũng không cần hấp thụ linh lực từ bên ngoài nữa, thậm chí hắn còn có thể hấp thụ linh lực vô hạn này để nuôi dưỡng linh mạch của mình, bảo vật hay linh thú ở đây đều tùy ý cho Giang Cố sử dụng, vì đơn giản hắn chính là chủ nhân của bí cảnh này.
Giang Cố một bên kiên nhẫn chờ vảy Thần Diên tẩy sạch linh căn dư thừa của mình, một bên ở trong Tử Phủ bắt đầu luyện hóa bí cảnh, y không chỉ có ý định luyện hóa mà còn muốn nuôi dưỡng và thuần hóa cả đoạn linh mạch này, nguồn linh lực dồi dào xung quanh bắt đầu điên cuồng chảy vào người y.
Ngay cả Ô Thác ở trong góc cũng cảm nhận được nguồn linh lực dâng trào.
Chẳng trách lúc trước Giang Cố nói với nó là có thể tùy ý lấy dùng, linh lực thâm hậu như thế không phải là thứ có thể tùy tiện gặp được. Cơ duyên lớn bày ra ngay trước mắt, tu lại chân thân cũng không phải chuyện ảo tưởng, nó lập tức trở nên nghiêm túc cùng Giang Cố chìm đắm trong tu luyện.
——
Nửa năm sau, tại Dương Hoa tông
"Bang bang bang!"
Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên bên ngoài.
Vệ Phong đang ôm chăn trở mình, lầm bầm hai tiếng rồi tiếp tục ngủ.
"Vệ Phong!! Toàn bộ tân đệ tử đều đã tới sơn môn, nếu không đi dự lễ nhập môn ngay chúng ta sẽ bị muộn mất!!" Giọng nói nóng nảy của Huyền Chi Diễn vang lên ngoài cửa, "Mau dậy đi, đứng dậy Vệ Phong, đừng ngủ nữa!!"
"A— hiểu rồi!" Vệ Phong rít lên một tiếng, ôm gối bịt kín tai, khó khăn giãy giụa hai lần sau đó không còn động đậy.
Phanh!
Cửa gỗ tơ vàng nam môn tốt nhất bị người ta đạp một cước văng ra thành từng mảnh, Huyền Chi Diễn hùng hổ vọt vào, kéo cả người lẫn chăn trên giường lên, tận tình khuyên bảo nói: "Vệ đại gia, ngài còn có tâm tình ngủ sao?"
Người Vệ Phong mềm nhũn như sợi mỳ, còn ngái ngủ ngáp một cái, "Ba giờ sáng ta mới ngủ..."
"Ngươi lại lén lút đi đánh mạt chược với mấy tên tiểu sư đệ kia?" Huyền Chi Diễn hận không thể rèn sắt thành thép nói: "Tông môn có quy củ..."
"Không có, tối qua ta thức xem thoại bản." Vệ Phong với hai quầng thâm dưới mắt uể oải nói: "Đánh mạt chược cũng chẳng vui gì cả, bọn nó còn không đủ linh thạch trả ta. Muốn xuống núi xem kịch không? Mấy ngày trước ta mới mua một tòa nhà ở Tụ Vân thành, sau này dẫn ngươi đi dạo ở đó."
"Dạo cái gì mà dạo!" Huyền Chi Diễn nắm lấy vai Vệ Phong, cố gắng lay hắn tỉnh lại "Lần trước trở về từ bí cảnh Triều Long, tu vi của ngươi từ Luyện Khí tầng sáu đã rơi xuống Luyện Khí tầng một, mỗi lần ta tìm ngươi đi tu luyện ngươi đều lấy cớ có việc không đi, nhưng kết quả thì sao?"
"Ngươi hoặc là đi chơi với những linh sủng ngươi nuôi trong vườn, hoặc là đi lăn lộn cùng mấy đệ tử không học vấn không nghề nghiệp. Hôm nay cùng sư muội này đi xem biển mây, ngày mai cùng sư tỷ kia đi dạo thành trì. Nếu các nàng thật lòng với ngươi thì thôi đi, nhưng mỗi lần ngươi đi đều mang theo linh thạch, kim ngân đủ kiểu rồi lúc về đều tiêu sạch. Ngươi ném hơn ngàn linh thạch cho họ, người ta ngay cả tay áo cũng không cho đụng, rõ ràng là đang theo đuổi tiền của ngươi."
"Tiêu tiền còn không phải để mua vui sao?" Vệ Phong ngáp một cái, lại muốn ngủ tiếp: "Đẹp là được."
Khóe miệng Huyền Chi Diễn giật giật
Đây thật sự là chuyện Vệ Phong có thể làm, từ nhỏ đến lớn cái gì cũng đều phải xinh đẹp. Dàn linh sủng trong hậu viện hắn mặc kệ tu vi cao hay thấp, hữu dụng hay không, cứ phải sáng sủa đáng yêu đã. Bằng hữu chơi cùng hắn đều là người tuấn tú tiêu sái, các sư tỷ sư muội đi theo hắn tu vi không giống nhau, nhưng ai cũng đều được công nhận là đại mỹ nhân, vô số người theo đuổi trong tông môn......
Huyền Chi Diễn hoài nghi trong lòng Vệ Phong coi ba thứ kia đều cùng một loại nhưng không có chứng cứ.
"Đừng ngủ nữa! Hôm nay ngươi nhất định phải theo ta lên đỉnh Xuân Phong, đợi lễ nhập môn đệ tử mới kết thúc sẽ có nghi thức phân phong. Nghe nói năm nay tông chủ mời tới vài vị trưởng lão mới, ngươi phải nắm lấy cơ hội này nhanh chóng tìm sư phụ cho mình, còn tiếp tục như này ngươi thật sự sẽ biến thành phế vật!"
"Ta không cần sư phụ, hơn nữa chẳng có sư phụ nào muốn nhận đứa như ta cả, tới đó xấu hổ chết." Thân trên Vệ Phong vẫn nửa sống nửa chết dán chặt trên giường "Ta sẽ tu luyện mà, ngày mai ta sẽ bắt đầu tu luyện, ta thề."
"Ngươi thề chắc cũng hơn nửa năm rồi! Lần nào cũng nói ngày mai bắt đầu tu luyện!" Huyền Chi Diễn giận đến mức vung linh lực, kéo người xuống giường dễ như trở bàn tay.
"Huyền Chi Diễn ngươi muốn chết à–" Vệ Phong dùng cả tay chân bám chặt lấy giường, muốn vùi lại vào trong chăn một lần nữa, "Ta không đi được, vết thương trên người hình như sắp lại nứt ra rồi, chân ta tê, ngực ta cũng đau lắm."
"......" Khóe miêng Huyền Chi Diễn giật giật "Lúc trước ngươi muốn trị thương mà thiếu chút nữa mua hết toàn bộ đan dược ở dược phong, đến cả mấy y tu Nguyên Anh lúc đấy còn phải đứng ngoài cửa canh cho ngươi."
Thằng nhãi này tuy lười nhưng lại rất quý trọng mạng sống, ỷ vào sự giàu có của mình mà chưa đầy nửa năm đã lấy lại được làn da mềm mại, dường như còn béo hơn trước một chút, hơn nữa xương cốt cũng không còn ngứa nữa, sáu tháng nay sống vui vẻ như vậy mà nửa ngày cũng không chịu tu luyện.
Vệ Phong ngửa mặt, nằm trên chiếc thảm lông cừu mềm mại lộ ra nụ cười sáng lạn "Chi Diễn, hay Chi Diễn ngươi tự mình đi đi, ta có đi hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì. Tối qua ta mới chỉ đọc hết phần trên thoại bản thôi, bây giờ chăm chỉ có khi còn đọc hết được cả phần dưới."
"Hôm nay ta cũng muốn tìm sư phụ." Huyền Chi Diễn buông lỏng hắn ra.
Vệ Phong sửng sốt.
"Các ngươi không cần giấu giếm, hôm qua chưởng môn đã nói với ta thần hồn sư phụ đã tắt từ nửa năm trước." Hốc mắt Huyền Chi Diễn hơi phiếm hồng, miễn cưỡng nở nụ cười "Kỳ thật lúc ấy đi ra khỏi bí cảnh Triều Long ta cũng đã mơ hồ nhận ra, chỉ là chưởng môn mãi không chịu nói thẳng, sư phụ tuy rằng nghiêm khắc, nhưng đối xử với chúng ta đều rất tốt..."
Vệ Phong không náo loạn nữa, cau mày đứng dậy vỗ vai Huyền Chi Diễn, nhưng lại không thể nói lời gì để an ủi.
"Nhưng là người dù sao cũng phải nhìn về phía trước, ở Tu chân giới ăn bữa hôm lo bữa mai, chỉ cần một trận chiến ngẫu nhiên đã có thể mất mạng rồi, chúng ta hiện tại không thể tự dựa vào chính mình, phải có sự chỉ dẫn từ sư phụ." Huyền Chi Diễn mím môi nói: "Vệ Phong, ta không muốn một mình đi đỉnh Xuân Phong."
Vệ Phong thở dài, ôm lấy vai cậu, "Được rồi, đi đi đi, ta đi cùng ngươi."
Lúc này Huyền Chi Diễn mới nín khóc mỉm cười.
"Nhưng ta đã nói với ngươi, đánh chết ta cũng sẽ không bái sư, ngươi nên sớm từ bỏ ý định này đi." Vệ Phong tùy ý rút ra một chiếc đai lưng, cầm trên tay sửng sốt một chút.
"Sao vậy?" Huyền Chi Diễn nhìn chiếc đai lưng màu xanh bạc trong tay hắn.
"Không có gì, cái này ta không thích." Vệ Phong ném đai lưng kia đi thay thành cái màu đen, nhưng trước mắt hắn lại hiện lên vòng eo của lão biến thái trong bí cảnh Triều Long. Lúc ấy đối phương mặc huyền y từ đầu đến đến chân phản lại ánh sáng mặt trời, bảo vệ Vệ Phong phía sau, bên hông đeo đai lưng xanh bạc, vừa lẳng lơ vừa... đẹp mắt.
Ý nghĩ này vừa hiện lên làm hắn chợt thấy rùng mình, ném chiếc đai lưng trên tay đi như đang cầm phải củ khoai lang nóng bỏng tay.
"Cũng không thích cái này?" Huyền Chi Diễn khó hiểu nhìn hắn.
Vệ Phong ngẫu nhiên giật lấy một chiếc đai lưng đỏ, kéo Huyền Chi Diễn ra ngoài: "Đai lưng của lão biến thái luôn có hai màu này, ta nhìn liền cảm thấy mình không sống được bao lâu nữa."
Huyền Chi Diễn hiểu ý gật đầu.
"Đây không phải là điềm lành gì, chứng tỏ hôm nay ta không nên bái sư." Vệ Phong thề son sắt xong, nhảy lên phi thuyền bay tới đỉnh Xuân Phong.
"Nhưng cuối cùng ngươi lại chọn màu đỏ." Huyền Chi Diễn đi theo.
"Hả?" Vệ Phong nghi hoặc quay đầu lại.
Huyền Chi Diễn nghiêm túc nói: "Màu đỏ là màu của may mắn, có khi một trong những vị trưởng lão mới sẽ tiếp nhận ngươi."
Vệ Phong khoanh tay gác chân lên khung cửa sổ, cười nhạo nói: "Vậy hắn mù thật rồi."
Linh thạch đốt cháy phát ra ánh sáng màu xanh lam, phi thuyền rung chuyển mấy cái rồi lập tức vọt lên bầu trời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương