Nhân Thường
Chương 148: Giao Dịch Bất Ngờ
Một mặt Hàn Tông bắt đầu chuẩn bị luyện lại Minh Đồng Da Sát, mặt khác hắn còn phải chú ý tới khu chợ. Hắn mỗi ngày đều phải ghi chép số lượng tài liệu đi vào và số lượng vật phẩm bán ra của ngày hôm trước. Sau đó trừ đi giá cả chênh lệch, tính toán lời lãi mỗi ngày. Hôm sau lại tiếp tục dựa vào sổ sách của ngày hôm trước, hắn lại tiếp tục kiểm tra và tính toán như vậy...Thêm vào đó có nhiều chuyện cần quyết định, hắn cũng phải ra mặt, sau mỗi một tháng như vậy đều phải có sổ sách cụ thể đưa lên cho gã mắt ti hí. Chuyện hợp tác của hắn và gã họ Mã lại rất kín đáo, gã không làm bắt chẹt quá đáng, lại giả mèo khóc chuột, thành ra mọi thứ vẫn tốt. Hàn Tông thu lợi với gã trung bình mỗi ngày mười viên linh thạch bỏ túi riêng, hai người đều vui vẻ. Nhưng mà hắn vẫn còn đang lấn cấn một chuyện khác, ấy là dùng gã này làm bình phong thì cũng tức là hắn có mánh khóe riêng. Về chuyện ẩn tàng mánh khóe này, Hàn Tông vẫn chưa làm được do thiếu gió tây, cái hắn đang cần là một thị trường có thể thao túng. Không cần quá lớn, chỉ cần có sự chênh lệch về giá liên tục hàng ngày, Hàn Tông tin tưởng hắn có thể kiếm được số lãi còn cao hơn lần trước. Làm xong vài chuyện, nhắc khéo gã xong xuôi hắn lại lẻn cửa sau chuồn mất. Về nguyên nhân thì là do gã họ Mã này nói tới, vị sư muội cầm bảo giáp kia mấy hôm nay có tới tìm hắn. Hàn Tông khi trước từng lén lút làm chuyện kia để cho nàng ta rơi vào bế tắc, phải bán luôn bảo giáp cho hắn. Hàn Tông cũng biết cái này xác suất không lớn, bởi lẽ ở thế gian này ít ai lại dám nhờ kẻ khác chuyển hộ tài sản. Thường thì họ sẽ tự mình tới tận nơi đưa đồ, hai người gặp nhau tiện thể cũng là hỏi thăm cho có tình cảm. Theo đó Hàn Tông lúc này đang cố ý tránh né nàng ta, cho dù nguyên nhân nàng đến là bán hay chuộc cũng mặc. Bởi lẽ càng kéo dài thời gian, số lãi nàng ta phải chịu càng lớn, linh thạch nàng ta càng hụt. Cho dù không chiếm được lần này, cũng có cơ hội cho lần sau. Nhưng mà người tính không bằng trời tính, hôm sau vừa ra khỏi cửa nàng ta đã lù lù ở đó từ khi nào…. "Sư huynh, dạo này gặp được người thật là khó như đi đêm gặp ma vậy…" "À sư muội đấy à? Sư huynh đã nghe có sư muội tới tìm, huynh cũng đang muốn gặp sư muội đây. Sư muội hẳn là tới chuộc lại bảo giáp, có đúng không?." Hàn Tông làm như không gặp được nàng khiến hắn ăn cơm không ngon, hắn liền hỏi thăm chuyện ấy ngay. Dẫu sao đây mới là mục đích chân chính của hắn, chỉ là khi thấy nàng ta mặt ủ mày chau thì nội tâm hắn đã có chút vui mừng. Bởi lẽ hắn tính ra vẫn còn gặp nàng ta có hơi sớm… Quả nhiên nghe nàng ta nói:"Sư huynh, thật ra phía nhà sư muội có một chút chuyện không được như ý, cho nên…." Nàng ta nhìn hắn, ánh mắt rưng rưng ngần ngừ nói tiếp:"Sư muội tìm huynh chính là muốn nhờ, trong một thời gian ngắn muội không thể chuộc được nó. Liệu sư huynh có thể giúp sư muội chuyện lời lãi…" Nói tới đây như sợ hắn hiểu lầm, nàng ta vội vàng giải thích:"Sư huynh đừng lo, sư muội hứa sau khi chuyện nhà yên ổn sư muội nhất định sẽ chuộc lại nó. Sư muội cũng không để sư huynh chịu thiệt, trong thời gian đó sư huynh nếu cần có thể tùy ý sử dụng…" Hàn Tông trong lòng vui mừng, dù không có hắn tác động thì mọi việc vẫn diễn ra đúng mong muốn của hắn. Lúc này Hàn Tông giả bộ buồn rầu nói:"Sư muội hoàn cảnh thật éo le, sư huynh rất làm tiếc, thật sự thì muội nếu nhìn vào xuất thân của sư huynh sẽ hiểu ngay thôi. Sư muội thông cảm, ta cũng không làm được cách khác, thiên vị cho muội thì bản thân ta sẽ gặp rắc rối phía Lan hội…" Hàn Tông một mực kể lể thêm, nào là hắn vừa bị luyện sai tâm pháp, nào là số linh thạch của hắn đã tiêu hao hết cho việc mua Hộ Khiếu đan. Nào là luyện lại từ đầu, số đan dược tiêu phí trước đó cũng cần bổ sung lại. Sau cùng hắn nói cũng đang cần mua một số phụ trợ khác, bởi ngày xét thứ hạng mỗi năm một lần cũng đã tới. Sau một tháng nữa, Hàn Tông sẽ phải đấu hai trận xét khảo hạch thứ hạng. Ở nội môn hạch tâm này tuy không có chuyện bắt buộc phải đấu bốn tháng một lần như ngoại môn. Nhưng mà tính cạnh tranh lại khốc liệt hơn, nhất là những cạnh tranh vị trí đầu hai mươi trên Thiên bảng. Thêm vào đó, mỗi năm đều phải đấu vài trận để xếp hạng thứ bậc, lợi ích cũng là dựa vào điểm này mà tới tay. Hàn Tông nói không để ý là không phải, thật ra thì trình của hắn mới thật sự là không có tư cách để ý. Nội môn hạch tâm tuy chỉ có tu giả cảnh giới Ngưng Khí, nhưng mà trong Ngưng Khí vẫn có bốn cấp bậc. Giữa Ngưng Khí sơ kỳ và hậu kỳ giống như một rạch vực rộng lớn, chỉ dựa vào sức đơn thuần là không thể so bì. Chỉ có số ít con em có thế lực, lúc này tài vật phù trợ sẽ là nhân tố lớn để rút ngắn khoảng cách cảnh giới lại. Chỉ là giao đấu thứ hạng trong môn phái không được dùng đồ vật phụ trợ, cho nên những kẻ có thể vượt cấp đều là có tài thực học bản thân. Dựa theo thang điểm đó mà quy ra, Hàn Tông còn chưa đạt tới năm điểm, tư cách gì mà để ý chứ. Cho nên Hàn Tông ngay từ đầu đã không chú tâm tới nó, hắn chỉ lo kiếm linh thạch nhằm tăng cảnh giới mà thôi. Nói ra thì kể cũng tiếc, bởi lẽ thứ hạng càng cao, lợi ích đạt được càng lớn, hơn nữa đây lại là dạng lợi ích tuần hoàn. Lợi ích tuần hoàn hiểu đơn giản chính là có được lợi ích này sẽ có cơ hội đạt được lợi ích khác, rồi khi đạt được nó sẽ lại có một lợi ích khác lớn hơn đang chờ. Miếng mồi ngon như vậy, biết bao nhiêu kẻ thèm khát, hạng vô danh tiểu tốt như Hàn Tông thì chỉ có đứng đằng xa nhìn mà thèm chảy nước. Cám dỗ lớn như vậy, cho dù là ai cũng sẽ động tâm, có động tâm sẽ sinh ra hi vọng, cũng từ đây vô số kẻ cố gắng tập luyện. Đây cũng là một mẹo của môn phái, nhằm duy trì tính cạnh tranh. Bất cứ một tập thể nào muốn lớn mạnh đều phải có tính cạnh tranh, cho dù là cạnh tranh trong ảo tưởng. Thấy khuôn mặt nàng ta ủ rũ, Hàn Tông lóe lên tia giảo hoạt, hắn bắt đầu lựa lời:"Theo ta tính toán, sư muội để đồ ở chỗ ta cũng đã hơn một tháng, tính nhẹ nhàng tiền lãi đã gần bảy trăm viên. Cộng với hai ngàn viên tiền gốc, số nợ đã sắp tới ba nghìn. Nếu như muội cứ để đó thêm, chỉ sợ chờ tới lúc gia đình muội yên bề, khi đó cả gốc lẫn lãi còn cao hơn giá trị thực của nó đấy. Mà nó lại là dạng đi theo bộ, cao nữa sư muội cũng phải chuộc, đúng không?."Hàn Tông không đe dọa nàng ta bởi đây là sự thật, hắn có lịch duyệt hai đời đương nhiên là hiểu rõ tác hại hơn ai hết. Cũng vì thế mà ở kiếp địa cầu của hắn, cái việc vô đạo đức này hoàn toàn bị cấm, Hàn Tông rất đồng tình. Chỉ là thế giới tu giả này không phải, nó tàn khốc hơn rất nhiều, Hàn Tông vô tình tới đây, bắt buộc hắn phải thích nghi với môi trường mới này. Nàng ta cũng không phải kẻ ngốc, Hàn Tông nhìn tuổi tác chắc còn chưa tới mười sáu. Ở tuổi này mà vào nội môn hạch tâm sớm vậy, không có tư chất hơn người cũng là con em thế gia. Cũng vì môi trường sống khác nhau, nàng ta hiểu rõ vấn đề nên mới có bộ dáng này.Hàn Tông thấy có tác dụng, hắn lại đá đưa tiếp:"Ta thấy muội cũng không phải hạng vô danh như ta, nếu như muội có thể gặp hội trưởng của chúng ta, biết đâu bất ngờ...." Nàng ta buồn bã đáp:"Muội mới đến chưa quen ai, cũng vừa mới bái sư tôn thôi, còn chưa biết mặt nhiều người. Sư huynh liệu có cách nào khác không…." Hàn Tông lóe lên một tia khác lạ, song hắn vẫn mang dáng vẻ ngẫm nghĩ, lát sau mới nói:"Cách có lẽ có, nhưng mà cũng không nhất định là cách hay…" Thấy hắn nói vậy, nàng ta như vớ được mảnh vải che thân, vội vàng nói ngay:"Sư huynh xin cứ nói, nếu như có thể ổn thỏa chuyện này, ngày sau sư muội tất có báo đáp…" Hàn Tông liếc nhìn nàng ta dè dặt nói:"Cách duy nhất là muội bán quách nó đi…" Lời vừa nói ra, nàng ta đã nói ngay:"Sư huynh không được đâu, đây là vật quan trọng người nhà cho muội, sao muội có thể…" Hàn Tông đáp:"Ta đã nói hết đâu, muội nghe cho kỹ đây." Hàn Tông bắt đầu hiến kế:"Muội bán cho người ta với điều kiện có thể chuộc lại khi cần, như vậy thứ nhất muội không cần trả lãi. Thứ hai muội muốn vẫn có thể mua lại, so với việc ta chuộc giúp muội thì có khác gì đâu…" Mẹo này quả thật là rất hay, nàng ta nghe xong gật gù một lúc, ngẫm nghĩ kỹ thì đúng không khác thật. Nàng ta cũng biết tác hại thế nào, để càng lâu lãi càng lớn. Nếu như rơi vào tay kẻ khôn lỏi, muốn chuộc về chỉ sợ giá của nó còn cao hơn so với giá trị thật xé lẻ từng món. Bởi lẽ đây là loại bảo giáp đi cả bộ, chúng không phải dạng đơn lẻ, vì thế ít nhất về mặt thẩm mỹ, không nên thiếu món nào. Bấy giờ nàng mới dè dặt hỏi:"Sư huynh, vậy huynh nói muội nên bán cho ai mới có lợi hơn…" Hàn Tông nghĩ xem ra nàng ta đúng thật là không ngốc chút nào, nhận phần thiệt cũng muốn nhận phần nhỏ nhất. Hắn xoa đầu lúc lâu mới nói:"Bán cho phía quầy hàng vừa bị ép giá lại còn chẳng có ai cho điều kiện tốt như thế đâu, với dạng yêu cầu này… Muội nên tìm người thích hợp thì hơn."Nhìn bộ dáng quýnh quáng của nàng ta Hàn Tông cũng hiểu, xem ra tuy nàng ta thông minh nhưng mà cũng thuộc hàng chiếu mới chưa trải. Kiểu người này tuy học nhanh nhưng mối quan hệ lại kém, do đó kinh nghiệm hiểu biết và mánh khóe cũng có hạn, rất dễ bị lừa. Đây là hệ quả của việc sống trong môi trường bình yên quá lâu, phàm chuyện gì cũng có người lo giúp, tới khi ra trường đời chân chính mới biết được. Không bị lừa tiền bạc thì cũng là lừa công việc, lừa tình cảm mà thôi. Hắn là giả bộ nói:"Sư muội nếu nghĩ không ra thì sư huynh có thể giúp, vừa hay ta có quen một người như vậy. Muội yên tâm, vị ấy không phải hàng đệ tử như chúng ta, vì thế uy tín có thừa..." Hàn Tông là đang nhắm tới Bành Tập Sư, nếu như có cô ta ra mặt giúp hắn mua cái bảo giáp này, vậy là tốt nhất. Chỉ là muốn cô ta giúp, cái giá hắn trả cũng không nhỏ, nhưng chung quy an toàn một đường lui vẫn hơn. Quả nhiên nghe được người muốn mua là một vị nữ Tập Sư, tin tưởng của nàng ta đã tăng lên không ít. Nàng ta vội nói:"Sư huynh nếu được vậy thì tốt nhất, còn xin sư huynh làm chủ…" Hàn Tông gật đầu nói bâng quơ trời trăng mây gió mấy câu cho nàng ta yên tâm, sau cả hai đang định quay bước rời đi thì nội tâm hắn hơi giật thót một cái. Hai người mải nói chuyện mà không biết phía sau tự khi nào đã có vài thân ảnh, hắn không xa lạ gì nhưng người này lại làm hắn sinh ra cảm thấy bất an..."Nguyên sư đệ! Không cần phải rắc rối như vậy, chuyện này ta có thể giúp được!."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương