Nhân Thường
Chương 156: Bích Ngọc Tới Tìm
Hơn mười bảy tuổi lên Ngưng Khí trung kỳ, đây có thể nói là tiềm lực phát triển rất lớn. Nếu đặt ở một thế lực thấp hơn, Hàn Tông chính là thiên tài ngàn năm, phải bồi dưỡng trọng điểm. So với một số gia tộc nhỏ, hắn có thể nói là đã thuộc hàng địa vị đứng đầu, nhưng ở đây vẫn chỉ là hàng đệ tử trung bình khá. Thậm chí so với đám con cháu gia tộc lớn, cũng không cao hơn là mấy. Điều này không có gì ngạc nhiên, Tru Thiên Môn trải dài hàng vạn dặm, nhân khẩu hàng tỉ. Mỗi vài năm lại xuất hiện thiên tài tuyệt thế, hay thể chất nghịch thiên cũng có thể. Truyền thừa nhiều đời như vậy, một tên Địa phẩm nửa mùa như hắn cũng chẳng tính là quý. Tuy vậy mà nói chỉ hơn một năm đã tới trung kỳ, điều này so với khi hắn còn ở ngoại môn thật sự quá nhanh. Do đó không thể nói tiềm lực của mỗi người đều chỉ dựa vào tư chất, mà còn nhiều khía cạnh tổng thể khác.Hàn Tông nhờ có Thanh Tử Dương giúp sức, có hệ thống chính quy của tông môn dẫn lối. Lại có mánh khóe thu thập tài nguyên, cùng với tâm cơ không tệ, khả năng phát triển đúng là thần tốc so với đa số đồng lứa. Đổi lại nếu ở gia tộc bình thường, không có đủ những điều kiện trên. Chỉ sợ Hàn Tông lúc này vẫn còn dang dở ở Luyện Khí… Nếu tư chất của hắn tốt hơn, vậy thì cũng không kém đám thiên tài kia là mấy, chỉ là chung quy vẫn nằm ở tư chất, điều này không thể phủ nhận được. Giống như địa cầu của hắn lấy bằng cấp làm thước đo chuẩn mực khả năng của một người, thì ở thế giới tu giả này, tư chất cũng là một loại như vậy. Tư chất là thước đo chuẩn mực nhất để xét định tương lai của một kẻ có thể phát triển tới đâu. Chúng là một điều kiện cần có để xác định hành tựu mà sau này hắn sẽ đạt được. Tất nhiên đây không phải tuyệt đối, có rất nhiều người không có bằng cấp vẫn thành công lớn. Thế giới tu giả càng không ít kẻ như vậy, nhưng dù thế nào vẫn phải chấp nhận một sự thật thực tế. Ấy là bằng cấp hay tư chất vẫn là thứ cực kỳ quan trọng, là quy tắc trói buộc số mệnh. Muốn thay đổi và vượt qua khỏi nó, tất cả đều cần phải có tài và lực. Hàn Tông tu tập ở đây nhiều năm, hắn từng nghe gã họ Đạo nói có thể nâng cao được tư chất. Chỉ là phương pháp cụ thể thì không ai biết, dẫu sao chỉ là lời đồn. Điều này Hàn Tông không ngạc nhiên lắm, thậm chí hắn còn tin có thật. Chỉ là cảnh giới của bọn hắn còn chưa đủ tư cách để biết những thứ đó. Việc Hàn Tông đột phá lên trung kỳ hắn chưa vội báo lên Nội Các Phong, mặc dù sẽ được khen thưởng. Chủ yếu vẫn là chưa cần thiết, cho dù người bên ngoài có biết thì so với việc hắn công bố vẫn mang ý nghĩa khác nhau. Nghỉ ngơi thêm năm hôm thì Hàn Tông mở cửa động phủ ra ngoài, hắn lại bắt đầu công việc thường ngày. Mối quan hệ của hắn và gã họ Mã ngày càng tiến triển, Hàn Tông mang lợi ích vô hình ra dụ hoặc. Hứa hẹn sau này gặp Lan Như Tiên sẽ tiến cử gã lên làm quản lý, điều này khiến gã mừng híp cả mắt. Hàn Tông ở lại tính toán sổ sách cùng xử lý một vài chuyện mãi tốt mịt mới quay về, tuy mất thời gian nhưng bù lại ánh mắt hắn tinh anh lạ thường. "Ngày đầu giở trò đã kiếm được năm trăm, quả thật là không vốn vẫn bốn lời." Hàn Tông khoanh chân cầm túi linh thạch trước mặt trầm ngâm, hắn lúc này đã từng chút tiến hành bước thứ hai. Nhờ vào việc âm thầm cùng Song Tượng hội thao túng giá cả khu chợ, ngày đầu tiên hắn không mất vốn đã thu lời. Đối với việc không bỏ vốn lại có lãi thì gần như vô lý, nhưng xét một khía cạnh khác, lúc ấy góc nhìn sẽ thay đổi. Dẫu vậy hôm nay chỉ là ngày đầu, nói trước bước không qua, cho nên hắn còn dè dặt. Linh thạch quan trọng nhưng còn thứ quan trọng không kém, ấy là luyện thể, Hàn Tông lúc này đã có thể bước đầu tiếp tục luyện thể. Cảnh giới tăng lên thì căn cốt cũng tăng theo, muốn tăng nữa chỉ có luyện thể. Từng làn linh khí ánh lên giao động, chúng theo đường kinh mạch xuôi xuống hai bên chân hắn. Dòng linh lực đang ầm ầm xuôi dòng, chúng bỗng chốc bị ngẽn lại giốnh như bị đá chặn đường. Hàn Tông bên ngoài toát mồ hôi, dẫu thế khuôn mặt hắn không tỏ ra quá đau đớn như lần đầu. Khác với từ trên luyện xuống, đau đớn hắn gặp phải đã giảm đi rõ rệt, thậm chí có phần dễ dàng. Thời gian trôi qua rất nhanh, sau một đêm Hàn Tông đã trùng kích xong hai kim khiếu. Hắn chỉ còn một kim khiếu nữa là tới bộ khiếu đầu tiên, Sinh Cơ kim khiếu. Như đã nói hắn vừa đột phá lên trung kỳ, căn cốt gia tăng không ít, thêm vào đau đớn phải chịu khi đột phá rất lớn. Cho nên so sánh thì mấy kim khiếu bộ đầu tiên này vốn chẳng thấm vào đâu. Hàn Tông nếu muốn thì một đêm vừa rồi có thể trùng kích tới tận kim khiếu Sinh Cơ. Chỉ là dục túc bất đạt, cái gì cũng cần có thời gian thích nghi. Nóng vội hại thân, hắn đã ăn thiệt một lần rồi đâu dám chểnh mảng lần nữa. Hàn Tông tĩnh tâm tới tận giữa trưa mới thò đầu ra ngoài, số là hôm trước gã họ Mã có nói Bích Ngọc đang tìm hắn. Hàn Tông cũng là đang đánh chủ ý vào người cô nàng, hắn tất nhiên là vui mừng ngoài ý muốn rồi. "Còn đang tính nghĩ cách "tình cờ" gặp nàng ta, không ngờ lại tự bò tới cửa. Xem ra… không nên vui mừng sớm. "Hàn Tông đoán không sai, nàng ta lúc này đứng lù lù ở trước động phủ, dọa hắn một phen tí thì giật mình. "Bích Ngọc sư muội, nghe mọi người nói muội muốn gặp ta?." "Thật sự là muốn gặp sư huynh…. khó!." Bích Ngọc lắc đầu thở dài, sau nhìn hắn dò hỏi:"Sư muội tới tìm sư huynh quả thật là có chuyện muốn nhờ, không biết có thể…" Hàn Tông nhìn ánh mắt nàng ta ngó nghiêng thì hiểu, hắn mỉm cười nói:"Thật thất lễ rồi, mời sư muội…" Chẳng qua bao lâu, hai người đã ngồi trong gian khách động phủ của hắn. Động phủ tu giả lớn bé có thể tùy ý cải tạo, muốn thế nào cũng được, chỉ miễn đổi nơi khác là được. Hàn Tông không có gì vướng bận thành ra chỉ có vài ba gian, một gian để nghỉ ngơi, một gian để tu luyện. Thêm vào một gian chứa đồ vật dụng bình thường, cùng một gian vệ sinh cá thân. Hắn lẳng lặng đi vào mang ra một bình rượu bằng bạch ngọc trong suốt như thủy tinh, bình đựng khoảng bốn lít. Bên trong chứa một ít linh chi cùng vài thảo dược, nhưng thứ dễ nhận biết nhất lại là một cặp Ngọc Dương ở giữa. Mỗi quả Ngọc Dương to bằng nắm tay lại có màu huyết sậm, loại này dùng cho nam phàm nhân tuổi trung niên thì hết ý. Cặp Ngọc Dương này cũng chẳng xa lạ, là thành quả lần đầu hắn tới núi Tam Liên Hoàng Sơn đạt được. Hắn đã mang về ủ rượu cả năm nay, Bích Ngọc chính là người đầu tiên hắn mời. Nàng nhìn một cảnh như vậy khóe miệng không khỏi giật giật, hơi có chút co quắp nói:"Sư huynh, muội không biết uống rượu…" "Rượu ủ toàn thứ tốt, rất tốt cho căn cốt của tu giả cấp thấp như chúng ta. Muội cứ thử một chén là biết." Hàn Tông không nhìn, tay rót miệng giảng giải cho nàng ta hiểu. Thật ra hắn nếu như có thể kiếm được vài tài liệu quý ngâm rượu, uống kèm với thịt yêu thú và ngâm mình thảo dược mỗi ngày. Đây chính là đường tắt, giúp hắn nhanh chóng ổn định căn cốt, tăng cường thể chất. Có thứ tốt như vậy thì nàng ta đừng mơ có cửa, chỉ là loại này cũng bình thường mà thôi. Tất nhiên là bình thường với tu giả như bọn hắn, Bích Ngọc nhấp thử một ngụm rồi bụm miệng nhăn mặt. "Cay…"Hàn Tông nhìn nàng ta không có gì lạ, rượu nồng độ càng cao lại càng cay, rượu tuy tốt nhưng không nên lạm dụng. Hắn cũng chỉ rót một nửa cốc nhỏ rồi chậm rãi ngồi đối diện nhâm nhi thưởng thức. Rượu vào trong người, Bích Ngọc thấy nóng hẳn lên, cả người nâng nâng có cảm giác kỳ lạ. Nhưng rất nhanh liền tan biến, nàng nhìn hắn nghiêm túc hỏi:"Sư huynh trong thời gian này rảnh rỗi chứ?." "Còn tùy vào chuyện ta sẽ gặp…" Hàn Tông đối diện nửa cười nửa không đáp lời, hắn chưa biết chủ ý của nàng ta tất nhiên cũng không trả lời một cách khẳng định. Thấy hắn còn do dự, Bích Ngọc liền nói:"Việc sư muội nói lần trước có bái nhập sư tôn, chắc sư huynh đã nghe?." Hàn Tông ánh mắt lóe lên dị sắc, đây cũng là điều mà hắn quan tâm nhất ở nàng, ở đây chỉ có cấp trưởng lão trở lên mới có quyền thu đệ tử. Chính vì vậy hắn mới chủ ý lên người nàng, nếu có thể gần gũi nàng ta. Khiến nàng ta nói tốt đôi câu, hoặc đại loại như vậy trước mặt người đó. Cái này so với việc đầu nhập vào Lan hội mà nói, giá trị lớn hơn rất nhiều. Hàn Tông không muốn nhiều người chú ý, nhưng nếu có một chỗ dựa lớn, vậy thì rất tốt trong hoàn cảnh này. Điều này trong thời gian ngắn sẽ giúp hắn tránh rất nhiều rắc rối, từ đó hắn có nhiều cơ hội chuyển thân hơn. "Tất nhiên là có nghe, tuy ta không biết là vị nào nhưng thật sự chúc mừng muội." Hàn Tông cười tươi như hoa, sau dần chuyển sang tò mò hỏi:"Nhưng mà chuyện này có liên quan gì tới việc muội tìm ta sao?." Bích Ngọc nhìn hắn cười ẩn nói:"Chẳng giấu gì sư huynh, sư tôn ra đề khảo hạch, muốn xem khả năng của sư muội. Cho nên…" Sau một lát nhấn nhá, Hàn Tông đã hiểu ra phần nào, hóa ra nàng ta là vì cần người trợ giúp. Vì vừa mới lên nội môn hạch tâm lại chưa thân quen ai, trong khi lần giao dịch trước nàng lại vô ý sinh thiện cảm với hắn. "Ý sư muội là ta sẽ đồng hành trợ giúp sư muội?."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương