Nhân Thường
Chương 358: Người Vì Ta Chết Quá Nhiều Rồi
Ngay khắc này thời gian như ngừng lại, Hàn Phong ngơ ngác. Hắn nhìn thiếu nữ dần khuất tầm mắt, trong lòng sao cảm thấy mất mát thật lớn. Hàn Phong phi thân nhảy theo, hai người rơi thẳng xuống.. Thiếu nữ đã nhắm mắt từ lâu, nơi khóe mi tràn ra từng giọt lệ nóng… "Ta có nhận mình là anh hùng sao?" Đương lúc nàng buông xuôi, bên tai truyền đến giọng nói thân thuộc. Một bàn tay ôm lấy thân thể run rẩy, hai người nhìn nhau trong khoảnh khắc. Hàn Phong tránh ánh mắt của nàng, hắn nói thì thào theo tiếng gió bên tai… "Thật ra, nếu có người bên cạnh chăm sóc, thì sẽ đỡ vất vả hơn…!" Thiếu nữ lệ nóng hoen mi, nàng cố hừ lạnh đáp gọn lỏn:"Ngươi là tên khốn kiếp!" Cảm nhận thân thể nàng run rẩy, càng ôm chặt hơn. Hàn Phong vỗ vỗ an ủi:"Yên tâm, chúng ta sẽ không chết. Ta cam đoan…!" Ùmm….. Hai người rơi thẳng xuống lòng thác lũ, dòng nước chảy siết bập bùng xô đẩy, rốt cục cả hai dần mất đi ý thức. Nhiều ngày sau…. "Ha….!" Hàn Phong bật dậy khỏi giường, hắn giơ tay chộp vào khoảng không trước mặt. Hai mắt hắn mở lớn, mọi thứ trước mắt dần hiện rõ. Hóa ra, bản thân Hàn Phong đang ở trong căn phòng xa lạ, tồi tàn ẩm mốc. Bỗng hắn rít một tiếng đau, lại bất lực nằm bẹp xuống. Vừa hay bên ngoài đi vào một đứa nhóc tầm tám chín tuổi, thấy bộ dáng hắn đã tỉnh, tên nhóc cười nói:"Huynh tỉnh rồi, cuối cùng đã tỉnh!" Nói xong, tên nhóc chạy vội ra ngoài, không lâu tìm đến một lão giả theo vào. Thì ra nằm dưới thượng nguồn có một thành trấn nhỏ, tên nhóc kia thấy Hàn Phong trôi dạt đến, liền vớt đem về đây. Hàn Phong cảm thấy bản thân vô lực, không còn có chút sức. Hắn liền hỏi:"Lão gia gia, các người có thấy một cô gái đi theo ta hay không?" "Nữ nhân? Hình như không có!" Tên nhóc rất nhanh trả lời, lại nói thêm:"Nếu có thì người trong làng nhất định sẽ náo nhiệt!" Lão giả chống gậy ở bên ngẫm một lúc, nhìn hắn cất lời:"Theo lão thấy cũng có thể được người thôn khác cứu đi, quanh đây còn có vài thôn như vậy…!" Hàn Phong gật đầu, hắn đa tạ một câu liền nhắm mắt vô lực. Qua thêm vài ngày, Hàn Phong đã có thể bước xuống giường, đi lại bình thường rồi. Ở nơi này quan sát một hồi, hắn nhận thấy thôn dân ở đây chỉ hơn trăm hộ, phần lớn là phụ nữ và người già. Lạ thay bọn họ thấy Hàn Phong sẽ chủ động tránh lui. Ban đầu hắn còn không rõ, về sau mới biết, trên những đồ vật vớt được, cùng hắn còn có vài thanh đoản đao. Nơi này chỉ có hai loại người dùng đến, hoặc là binh lính của lãnh chúa, hoặc là giặc cướp! Qua thêm một hôm, Hàn Phong liền hướng lão giả hỏi:"Lão gia gia, nơi này sao không có tráng niên, bọn họ đi đâu cả rồi?" Lão giả nghe xong thì thở dài thườn thượt, chỉ có tên nhóc bên cạnh tỏ vẻ căm tức, nói:"Đại ca, ngươi không biết. Gần đây có một đại thành lớn, bên trong ấy ngựa tọa một tên lãnh chúa độc ác!""Lãnh chúa?" Hàn Phong hỏi, danh tự này có vẻ xa lạ với hắn. Xem chừng hiện tại nơi hắn đang ở, đã, cách rất rất ra mà kiến thức bản thân có thể nhận biết… Chỉ nghe lão giả chống quải trượng ngồi xuống, thở dài đáp:"Đúng vậy, tên lãnh chúa này chuyên quyền độc ác. Bọn chúng muốn mở rộng phạm vi, liền bắt hết trai tráng nơi các làng mạc gần đây quy tụ làm việc…."Hàn Phong nghe đến đoạn vậy, hắn cười nhạt, chỉ có điều ánh mắt sâu thẳm, chứa đầy sát ý lành lạnh… Đứa nhóc bên cạnh vỗ bàn một cái, nói xen:"Đại ca, tuy mọi người không biết thân phận của lãnh chúa. Song bọn đệ lại biết, gã là một tên thượng tiên!" "Ồ?" Thấy Hàn Phong tỏ chút thú vị, nhưng chưa có nét gì sợ hãi. Tên nhóc còn tưởng người này không biết thượng tiên là gì, bàn đáp:"Vị trưởng thúc trong làng của đệ sau khi wuay về liền kể, gã kia của thể cánh không ngự vật, một chưởng đánh tan tảng đá lớn. Còn có thể ngự không phi kiếm, cùng nhiều cái khác không thể tưởng tượng được!" Tên nhóc nói xong, nó không quên nhìn Hàn Phong với ánh mắt thương cảm:"Có lẽ đại ca là người từ phương khác lưu lạc đến, nhưng chắc là sẽ phải bỏ mạng ở nơi này cả đời rồi!" Hàn Phong đáp:"Ý đệ là ta sẽ bị bọn chúng bắt đi, rồi đào cái gì gì đấy mà mọi người vừa nói sao?" Tên nhóc đáp:"Chứ còn gì nữa, đạo thúc của đệ năm nay đã năm mươi tuổi rồi, mà bọn khốn kiếp ấy còn đâu có tha cho!" Hàn Phong cười nhạt, hỏi lại một câu:"Lão gia gia, từ đây tới đấy có xa không?" Lão giả nhìn đến Hàn Phong một lượt, rồi như nghĩ đến gì đó, gật gật đầu đáp:"Cũng không xa nắm, với người bình thường đi bộ mà nói, chỉ khoảng hơn nửa ngày là đến!" Rồi lão lại hỏi:"Này chàng trai, ta thấy với sức lực của ngươi, chắc không phải đến để đầu nhập bọn họ chứ?" Lời này khiến đứa bé giật mình bật dậy, đầu nhập thì khác nào làm tay sai cho đám ác độc đó? Hàn Phong gật gật đầu:"Lão nói đúng rồi, ta sao có thể đi khuân vác đào bởi cùng các người chứ?" Câu này triệt để trở mặt, thái độ Hàn Phong lật còn nhanh hơn lật sách. Khiến cho đứa bé tức run rẩy, chỉ tay mắng lớn:"Ngươi…. Ngươi là tên khốn kiếp, đồn ăn cây táo rào cây sung. Nếu biết trước cứu về một tên vô ơn như vậy, thì ta đã để ngươi chết quách tại đó rồi!" Hàn Phong thuận tay rút ra thanh kiếm, ánh kiếm sáng loáng hắt lên gương mặt sợ hãi của hai ông cháu. Hắn múa ra hai đường, siu một phát mũi kiếm mỏng nhẹ kia đã đặt lên cổ của tên nhóc… Hằn cười nhạt mỉa mai:"Nếu như đứng trước tên lãnh chúa kia, ai cũng có thái độ như nhóc, thì còn sợ gì một tên thượng tiên?" Nói xong Hàn Phong thu kiếm, hắn vỗ vỗ vai tên nhóc, sauy người thu đồ rời đi. Tới khi chân bước ra cửa, Hàn Phong không quên nói với lại:"À quên, cảm tạ ân hai người đã cứu ta. Nếu ta gặp được người thân của các người, chắc chắn sẽ chiếu cố chút ít!" Hàn Phong đi mất bọi dáng, khi này tên nhóc mới căm tức phát tác, đấm mạnh vào cánh cửa một cái. Chỉ có lão giả là thở dài thườn thượt, trong hơi thở kia chưa đầy sự bất lực. Nơi này nghèo làn, đến ngựa không có một con. Hàn Phong men theo đường nhỏ mà đi, hơn nửa ngày sau đúng là nhìn thấy một đại thành hoa lệ trước mặt. Đến gần, đại thành này khá rộng lớn, được xây bằng đá cẩm thanh, toát lên một màu thiên thanh đặc trưng. Ngay từ xa nhìn tới, Hàn Phong đã thấy có khá nhiều người đang xem một bức thông cáo, dán ở cổng đài môn. Tới gần lách qua đám người, Hàn Phong chen vào bên trong mới nhìn rõ. Thì ra lãnh chúa đang chiêu mộ một vài kẻ đấu sĩ, chỉ cần có khả năng đả bại hoang thú ở đây, thì sẽ được phong hầu thưởng tước. Hàn Phong mỉm cười, đây đúng là thứ hắn đang tìm này. Giữa một đám người xôn xao chỉ chỏ, không ai dám lên ứng tuyển. Hàn Phong nghe được bóng gió chút ít. Hung thú loại này cao chừng ba thước, thân to như mãnh hổ, da dàu thịt béo. Kẻ có thể đả bại được nó, trước nay hình như chỉ có một kẻ. Tên này hiện tại đã là tả phó tướng, cánh tay đắc lực của lãnh chúa. Đối với đám người thyờng trong thành mà nói, có thể đả bại hổ báo sư tử, chứ loại Sư Lân Thao này thì khác nào đi chịu chết. Hàn Phong thuận tay xé xuống tờ thông cáo, hắn hiên ngang bước thẳng vào bên trong, dưới ánh nhìn tàn tán không ngừng của người xung quanh. Hơn nửa ngày sau, tin tức có kẻ dám đấu với Sư Lân Thao truyền ra, khiến không ít quý tộc trong thành sinh lòng phấn khởi. Rất lâu rồi mới lại có cơ hội quan chiến, nào có thể bỏ qua….. ….
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương