Nhan Tổng, Chúng Ta Kí Hợp Đồng Đi!
Chương 19
Võ Nhị Nam đã xem xét kĩ càng, không có ai giám sát hết mới buông thả mình, ngồi xuống ghế nói chuyện với cô: “Bọn mình nghe nói cậu sắp phải lấy một tên máu lạnh, tuyệt tình nên mới đến đây cứu cậu này.” Diệu Nhi tiếp lời: “Cậu bị anh ta ép hôn đúng chứ? Cứ nói thật cho bọn mình biết, bọn mình nhất định sẽ giúp cậu mà.” Lý Y Nhiên cũng phải cạn ngôn trước câu hỏi của Diệu Nhi. Cô bất lực đứng dậy nói rõ cho hai người hiểu: “Mình không có bị ép, mình và anh ấy là thật lòng đó, hiểu không?” Câu nói này của cô là để khẳng định với hai người bạn của mình rằng đây là tự nguyện chứ không có sự ép buộc ở đây. Tuy nhiên, hai người họ lại từ chối tiếp nhận thông tin quan trọng này. Họ gạt hết sang một bên, cố chấp bắt cô nói ra sự thật. Bởi vì họ là những người bạn hiểu Y nhiên hơn bao giờ hết. Từ trước đến nay Y Nhiên cũng chưa từng hẹn hò với ai thì làm sao có thể sau một đêm ngắn ngủi lại đã sắp kết hôn được. “Cậu đang nói dối, bọn mình không tin.” Hai người họ đồng thanh trả lời. Quả không ngoài dự đoán của cô, hai người này đúng thật không tin những gì cô đang nói, mà thú thật thì nếu đặt cô trong trường hợp của họ thì cô cũng chẳng thể nào mà tin được. Nếu không thể nói ra bằng lời thì chỉ còn cách dùng hành động để chứng minh thôi. “Một lát nữa, Nhan Lục Tần sẽ đến thăm mình, lúc đó mình sẽ cho hai người thấy rằng bọn mình yêu nhau sâu đậm như thế nào, được chứ?” Mặc dù không chắc là hắn ta có đến gặp cô không, cơ mà hai cái đứa này chắc chắn không thức quá nổi mười giờ đâu, bọn họ thuộc dạng ngủ sớm mà lại. Diệu Nhi và Võ Nhị Nam nhìn nhau, ánh mắt của hai người họ như đang khuyên nhủ hai người đừng bỏ cuộc. Và thế là họ đồng ý ở lại chờ Nhan Lục Tần đến. Trong lúc chờ đợi, ba người họ lập một song bài trong phòng. Họ chơi đến hơn mười một giờ, ai nấy cũng đều buồn ngủ tít mắt nhưng vẫn cố đợi sự xuất hiện của Nhan Lục Tần. Diệu Nhi sắp đến cực hạn bèn hỏi Y Nhiên: “Rốt cuộc khi nào tên đó mới đến hả? Hay cậu đang lừa tụi này.” Lý Y Nhiên chột dạ, “Ai...ai mà dám lừa hai cậu cơ chứ, tớ cũng làm gì có gan đó. Chắc là anh ta bận họp nên chưa đến được thôi.” Ngoài miệng thì trông cô rất bình tĩnh như chẳng có gì đáng ngại cả, Nhưng tận trong tâm trí cô thì đang rối loạn hết cả lên. Ai mà ngờ được hai cái đứa không bao giờ thức khuya lại có thể chịu được tới giờ này cơ chứ. Mặc dù lúc đầu cô không mong anh ta đến thật, thế nhưng cục diện giờ đã thay đổi, cô thực sự rất muốn anh ta mau mau đến đuổi hai cái của nợ này về đi, chứ cô chịu hết nổi rồi. Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, vào giờ như thế này thì ắt hẳn là Nhan Lục Tần đến thăm cô rồi. Cô vội vàng nhét hai đứa bạn của mình vào trong tủ quần áo gần đó. Võ Nhị Nam bức xúc, “Nè, nè, sao lại bắt hai bọn tớ trốn trong này?” Diệu Nhi cũng nằng nặc đòi ra ngoài, “Mình muốn tận mắt nhìn cơ.” Lý Y Nhiên phải khuyên nhủ hai họ hết lời, “Bây giờ hai người mà ra ngoài thì anh ta sẽ ngại đó.” Với lại cô cũng đã từng hứa với anh ta là không gặp bất kì ai vào ban đêm lúc 9 giờ rồi, nếu mà vi phạm là sẽ bị phạt tiền đó, hẳn một trăm triệu chứ đâu ít ỏi gì. Diệu Nhi và Võ Nhị Nam cuối cùng cũng chịu ngồi yên trong tủ và hứa không phát ra tiếng động. Lúc này Lý Y Nhiên mới yên tâm đi ra mở cửa cho Nhan Lục Tần vào trong. Cô từ từ mở cánh cửa ra, thì anh ta ngã vào người cô một cách nhanh chóng khiến cả người cô cứng đờ. Phúc Hạo cũng đứng ngay đằng sau Nhan Lục Tần, cậu ta tươi cười chào cô: “Chào phu nhân, giám đốc đến rồi đây ạ. Dù có hơi muộn một chút và anh ấy cũng uống khá là nhiều rượu nên...chắc không gây bất tiện gì cho phu nhân đâu nhỉ?” Cô hoàn hồn lại, cảm ơn cậu, “Không, không phiền một chút nào hết. Những sao anh ta say quá vậy?” Say thì mới vác được Nhan tổng cao cao tại thượng đến gặp cô chứ. Với cái tính ưa sạch sẽ như anh thì còn lâu mới chủ động đến thăm cô. Cơ mà Phúc Hạo không giám nói thẳng ra như thế, cậu nhanh trí viện đại một lí do hợp lí nào đó: “Sau khi họp xong, mấy ông chủ tịch kia mời giám đốc đi uống rượu nên anh ấy mới say như vậy đó.” Thực ra thì là cậu lừa giám đốc uống loại rượu nặng nên anh ấy mới say khướt như vậy đó. Mong là sau khi tỉnh dậy giám đốc sẽ không nhớ gì cả, nếu không là cậu xong đời rồi. “Hai người cứ nói chuyện đi, khi nào xong thì gọi tôi nhé, tôi ở ngoài hành lang đợi.” Chưa kịp để Lý Y Nhiên phản ứng lại thì cậu đã nhanh tay đóng cửa lại dùm hai người họ. Bây giờ chỉ còn một mình cậu ngồi ở hành lang chờ mà thôi. Tự nhiên có cảm giác cô đơn ghê.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương