Nhân Xà
Chương 7: Bắt đi
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Nguyên Nguyên, anh vào nhé."
Cứ mỗi lần đến lều của Lục Nguyên, Tiêu Trì vẫn xuất phát từ phép lịch sự báo một tiếng. Qua một hồi lâu mới mơ hồ nghe thấy Lục Nguyên đáp lời, hắn có chút chần chờ xốc mành lên, khom lưng đi vào.
"Tiêu Cẩn? Sao em còn ở trong này?"
Tầm nhìn trong lều không quá sáng sủa, Tiêu Trì nhìn Tiêu Cẩn ngồi ở mép giường cầm ống nghe, nhíu mày. Xuất phát từ bản năng của một quân nhân, tầm mắt hắn quét qua Lục Nguyên đang quấn mình trong chiếc chăn mỏng.
"Là anh à, không phải do em lo lắng cho Nguyên Nguyên sao? Thân thể cô ấy vốn dĩ đã yếu ớt, lần này lại rơi xuống biển, đương nhiên phải thường xuyên theo dõi."
"Phải không? Vất vả cho em rồi."
Lục Nguyên nằm trên giường, hốc mắt sưng đỏ có chút không bình thường. Giờ phút này, nụ cười của Tiêu Trì đọng lại trong mắt cô, hoàn toàn chân thật, may quá... anh đã tới.
"Anh Trì..."
Tiêu Trì đang đi đến bàn trái cây, thân hình quay lại, nhìn về phía Lục Nguyên cười cười: "Sao vậy, Nguyên Nguyên?"
"Không... Không có gì."
Lục Nguyên miễn cưỡng mím môi, Tiêu Trì lại xoay người, mà Tiêu Cẩn dựa gần đó đã thu hồi nụ cười lạnh, ánh mắt nhìn cô sắc bén ác độc, tựa như uy hiếp.
"Anh, đội khám bệnh bên kia còn chút việc, em qua xử lý đây. Nguyên Nguyên nếu có gì không thoải mái, nhớ cho anh biết nhé."
Tiêu Trì cầm một quả lựu ném vào trong tay Tiêu Cẩn, vỗ vỗ đầu vai hắn, hơi mỉm cười: "Được rồi, em vội thì đi đi. Phía bên kia anh đã báo cáo, có anh chăm sóc cho Nguyên Nguyên rồi."
Đưa Tiêu Cẩn ra khỏi lều, hai anh em cùng lúc xoay người. Ý cười nồng đậm vừa treo trên mặt cả hai bỗng biến mất không còn tung tích. Một người tiến về phía trước, một người quay lưng đi về sau, trầm trọng nện bước.
Lục Nguyên phát hiện Tiêu Trì đó giờ tốt tính hình như đang tức giận. Cô chậm rãi bỏ quả nho trong tay vào miệng, muốn hỏi lại thôi: "Anh Trì, sao vậy?"
Từ lúc tiễn Tiêu Cẩn về đến giờ, hắn vẫn luôn ngồi ở đầu giường, chẳng nói chẳng rằng nhìn mặt đất, cũng không biết là đang nghĩ cái gì.
"Hả? Không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ đến có chút chuyện chưa xử lý xong, anh muốn sang đó kiểm tra."
Tránh đi ánh mắt trong suốt của Lục Nguyên, Tiêu Trì đột nhiên đứng dậy, nhanh chóng rời đi. Phía sau Lục Nguyên còn gọi hắn, hắn cũng không quay đầu. Nháy mắt tấm màn rơi xuống thật mạnh, nho trong tay Lục Nguyên cũng rơi xuống đất.
Anh đã biết...
Ý nghĩ này khiến Lục Nguyên vô cùng bất an. Dù Tiêu Cẩn chưa làm gì cả, nhưng cô vẫn có cảm giác, Tiêu Trì nhất định đã biết.
Hôm nay có thể nói là một ngày xui xẻo nhất của cô. Tình cờ gặp được một sinh vật mới vô cùng đáng sợ, bị dâm loạn lại còn bị lôi xuống biển sâu; lúc sống sót trở về thì thiếu chút nữa bị tên Tiêu Cẩn biến thái kia cưỡng gian. Mà điều khiến cô thương tâm nhất chính là, Tiêu Trì rõ ràng đã biết, lại lựa chọn trầm mặc...
Liên tiếp hai ngày trôi qua, Tiêu Trì cũng chưa từng thăm cô, trong khi đó Tiêu Cẩn lại mang hòm thuốc đến vài lần. Do ngại Ngưu Toàn cùng Lục Tư Nam đều ở đây, hắn cũng không làm gì quá đáng. Lục Nguyên từng giờ từng phút đề phòng hắn cũng nhẹ nhàng thở ra.
Ban đêm, trên đảo có chút oi bức. Đá văng chăn mỏng trên người, Lục Nguyên lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được. Đã 12 giờ đêm, ban ngày ngủ quá nhiều nên bây giờ cô không còn buồn ngủ nữa.
Vừa nhắm mắt lại, bên tai là tiếng ếch cùng chim lạ kêu vang, ồn ào khiến cô không ngủ nổi. Cô đành đứng dậy mặc thêm áo khoác, chậm rãi ra khỏi lều.
Từ một khoảng thật xa đã mờ mờ nhìn thấy phòng nghiên cứu của cha còn sáng đèn, cô dừng chân một chút, hướng đến đó. Trong lúc đi còn gặp được vài đội tuần tra, vài vị tiểu đội trưởng còn nhắc nhở cô phải chú ý an toàn.
"Tôi đã biết, cảm ơn."
Doanh trại cách khu nghiên cứu tạm cũng không xa, hai bên đều có thể vọng đến, chỉ là ở giữa có một cánh rừng nhỏ, cây thủy sam mọc rậm rạp gần mười mét, chỉ cần đi qua nơi này là có thể tới khu nghiên cứu.
Lục Nguyên cầm đèn pin trong tay, đi cũng không nhanh. Mặt đất yên tĩnh, cô lại sợ có rắn nên cực kỳ cẩn thận.
"Xoạt ~"
"Ai vậy?"
Lục Nguyên hoảng hốt nhìn về phía sau, không thấy gì cả. Bầu trời đêm hè đen như mực, cô cầm đèn pin chiếu khắp nơi, hình như cách đó không xa có một bụi cỏ bị gió thổi khẽ nhúc nhích.
"Ồ, xem ra là nghe lầm."
Cô cũng không có chú ý tới, trong tíc tắc xoay người đi, bóng đen trên cái cây sau lưng chậm rãi hiện ra, nhào đến cô...
Lúc Lục Tư Nam đi ra khỏi phòng nghiên cứu đã là hai giờ sáng, nhiều ngày quần quật không ngừng nghỉ khiến ông vô cùng mỏi mệt. Thời điểm ôm theo tài liệu cùng đèn pin trở về doanh trại, trong cánh rừng, ông ngoài ý muốn phát hiện một chiếc đèn pin bị tắt, rớt trong bụi cỏ ven đường.
"Ai ném ở đây vậy?"
Nhặt chiếc đèn pin kia, ông cũng không suy nghĩ nhiều, cất bước đi về hướng doanh trại ngập trong sương sớm.
Trong bóng đêm, nương theo ánh trăng loang lổ, Lục Nguyên thấy rõ người bắt mình. Đáng tiếc hắn dùng tay bịt chặt miệng cô, căn bản không cho cô bất kỳ cơ hội kêu cứu, nhanh chóng di chuyển trong núi rừng.
Hắn cực kỳ cẩn thận, rồi lại không thấy một chút hoảng hốt, khuôn mặt hoàn mỹ tràn ngập ý cười. Hưng phấn như vậy tựa hồ phát ra từ tận đáy lòng, mà ngọn nguồn hưng phấn lại xuất phát từ Lục Nguyên trong ngực hắn.
"Ưm! Ưm ưm!"
Cứu mạng! Cứu mạng với! Lục Nguyên cũng không biết hắn muốn làm gì? Hắn muốn mang cô đi nơi nào? Cô chỉ biết, ánh mắt Nhân Xà nhìn cô, y hệt ánh mắt biến thái của Tiêu Cẩn ngày ấy, không thể nghi ngờ khiến cô dựng tóc gáy.
Mười phút sau, như đã đến nơi, hắn xốc lên một đám cây mây hỗn độn, ôm cô tiến vào trong hang động. Vừa vào bên trong, Lục Nguyên cái gì cũng nhìn không thấy, mà trong một mảnh tối tăm, Nhân Xà lại tựa như thấy rõ ràng, mang cô đi về hướng nào đó tầm vài phút.
Bỗng nhiên, trước mắt Lục Nguyên xuất hiện ánh sáng, từng đốm nhỏ ánh sáng lấp lánh tựa như viên đá nào đó trên vách động phát ra, càng vào sâu bên trong càng nhiều. Hắn đưa cô thẳng đến một hồ nước, sau đó đặt lên đệm cỏ mềm mại trên mặt đất.
Lục Nguyên ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt, thậm chí quên luôn kêu cứu. Cô ngốc nghếch ngắm nhìn hang động to lớn, những viên đá phát sáng phủ kín, chiếu sáng mỗi một góc tối tăm, mà ở bên người cô, cách không xa là một hồ nước sâu gần mười mét, nước hồ xanh lam trong suốt thấy đáy, còn có cả sen Tịnh Đế* sinh trưởng bên trong.
*Sen Tịnh Đế (Tịnh Đế Liên Hoa): đóa sen sinh đôi cực kỳ quý hiếm, là loài hoa của tình nhân.
Như chốn bồng lai tiên cảnh...
"Ầm" một tiếng vang lớn, Lục Nguyên bị nước hồ bắn vào mặt, theo tiếng nhìn lại mới phát hiện Nhân Xà kia đã nhảy vào. Đuôi rắn thật thô thật dài màu đen lắc lư trong nước, có vẻ không linh hoạt lắm.
"A!"
Ngày đó Lục Nguyên vẫn chưa nhìn thấy cái đuôi rắn đáng sợ này. So với nửa người trên, phần eo từ rốn trở xuống vốn chưa tiến hóa của Nhân Xà có thể nói là vô cùng đáng sợ.
Cô thét chói tai đưa tới tầm mắt Nhân Xà. Hắn nhìn cô kinh hoàng thất thố, quẫy đuôi bơi lại đây, trên khuôn mặt tuyệt đẹp như tượng thần điêu khắc mang theo ý cười, vươn tay về phía cô.
"Angus..."
Lục Nguyên bị cử chỉ của hắn dọa đến nỗi không lùi được, lưng nhỏ gầy bị chặn trên tảng đá, hơi run rẩy đề phòng nhìn Nhân Xà. Đồng tử xanh thẳm của hắn dần dần ảm đạm.
"... Nguyên?"
Hắn, hắn gọi tên cô? Lục Nguyên không tài nào tin được.
- ------------------------
Tác giả: Có chương mới rồi nè, mà ít ai mua quá, tác giả nghèo khổ lại tuyệt vọng nữa rồi hu hu~ Dù sao cũng cảm ơn các bạn đọc thân thiết của tui nha, tui sẽ nỗ lực đổi mới! Đến nỗi 1vs1 hay là NP tui còn chưa biết nữa nè, haha!
"Nguyên Nguyên, anh vào nhé."
Cứ mỗi lần đến lều của Lục Nguyên, Tiêu Trì vẫn xuất phát từ phép lịch sự báo một tiếng. Qua một hồi lâu mới mơ hồ nghe thấy Lục Nguyên đáp lời, hắn có chút chần chờ xốc mành lên, khom lưng đi vào.
"Tiêu Cẩn? Sao em còn ở trong này?"
Tầm nhìn trong lều không quá sáng sủa, Tiêu Trì nhìn Tiêu Cẩn ngồi ở mép giường cầm ống nghe, nhíu mày. Xuất phát từ bản năng của một quân nhân, tầm mắt hắn quét qua Lục Nguyên đang quấn mình trong chiếc chăn mỏng.
"Là anh à, không phải do em lo lắng cho Nguyên Nguyên sao? Thân thể cô ấy vốn dĩ đã yếu ớt, lần này lại rơi xuống biển, đương nhiên phải thường xuyên theo dõi."
"Phải không? Vất vả cho em rồi."
Lục Nguyên nằm trên giường, hốc mắt sưng đỏ có chút không bình thường. Giờ phút này, nụ cười của Tiêu Trì đọng lại trong mắt cô, hoàn toàn chân thật, may quá... anh đã tới.
"Anh Trì..."
Tiêu Trì đang đi đến bàn trái cây, thân hình quay lại, nhìn về phía Lục Nguyên cười cười: "Sao vậy, Nguyên Nguyên?"
"Không... Không có gì."
Lục Nguyên miễn cưỡng mím môi, Tiêu Trì lại xoay người, mà Tiêu Cẩn dựa gần đó đã thu hồi nụ cười lạnh, ánh mắt nhìn cô sắc bén ác độc, tựa như uy hiếp.
"Anh, đội khám bệnh bên kia còn chút việc, em qua xử lý đây. Nguyên Nguyên nếu có gì không thoải mái, nhớ cho anh biết nhé."
Tiêu Trì cầm một quả lựu ném vào trong tay Tiêu Cẩn, vỗ vỗ đầu vai hắn, hơi mỉm cười: "Được rồi, em vội thì đi đi. Phía bên kia anh đã báo cáo, có anh chăm sóc cho Nguyên Nguyên rồi."
Đưa Tiêu Cẩn ra khỏi lều, hai anh em cùng lúc xoay người. Ý cười nồng đậm vừa treo trên mặt cả hai bỗng biến mất không còn tung tích. Một người tiến về phía trước, một người quay lưng đi về sau, trầm trọng nện bước.
Lục Nguyên phát hiện Tiêu Trì đó giờ tốt tính hình như đang tức giận. Cô chậm rãi bỏ quả nho trong tay vào miệng, muốn hỏi lại thôi: "Anh Trì, sao vậy?"
Từ lúc tiễn Tiêu Cẩn về đến giờ, hắn vẫn luôn ngồi ở đầu giường, chẳng nói chẳng rằng nhìn mặt đất, cũng không biết là đang nghĩ cái gì.
"Hả? Không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ đến có chút chuyện chưa xử lý xong, anh muốn sang đó kiểm tra."
Tránh đi ánh mắt trong suốt của Lục Nguyên, Tiêu Trì đột nhiên đứng dậy, nhanh chóng rời đi. Phía sau Lục Nguyên còn gọi hắn, hắn cũng không quay đầu. Nháy mắt tấm màn rơi xuống thật mạnh, nho trong tay Lục Nguyên cũng rơi xuống đất.
Anh đã biết...
Ý nghĩ này khiến Lục Nguyên vô cùng bất an. Dù Tiêu Cẩn chưa làm gì cả, nhưng cô vẫn có cảm giác, Tiêu Trì nhất định đã biết.
Hôm nay có thể nói là một ngày xui xẻo nhất của cô. Tình cờ gặp được một sinh vật mới vô cùng đáng sợ, bị dâm loạn lại còn bị lôi xuống biển sâu; lúc sống sót trở về thì thiếu chút nữa bị tên Tiêu Cẩn biến thái kia cưỡng gian. Mà điều khiến cô thương tâm nhất chính là, Tiêu Trì rõ ràng đã biết, lại lựa chọn trầm mặc...
Liên tiếp hai ngày trôi qua, Tiêu Trì cũng chưa từng thăm cô, trong khi đó Tiêu Cẩn lại mang hòm thuốc đến vài lần. Do ngại Ngưu Toàn cùng Lục Tư Nam đều ở đây, hắn cũng không làm gì quá đáng. Lục Nguyên từng giờ từng phút đề phòng hắn cũng nhẹ nhàng thở ra.
Ban đêm, trên đảo có chút oi bức. Đá văng chăn mỏng trên người, Lục Nguyên lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được. Đã 12 giờ đêm, ban ngày ngủ quá nhiều nên bây giờ cô không còn buồn ngủ nữa.
Vừa nhắm mắt lại, bên tai là tiếng ếch cùng chim lạ kêu vang, ồn ào khiến cô không ngủ nổi. Cô đành đứng dậy mặc thêm áo khoác, chậm rãi ra khỏi lều.
Từ một khoảng thật xa đã mờ mờ nhìn thấy phòng nghiên cứu của cha còn sáng đèn, cô dừng chân một chút, hướng đến đó. Trong lúc đi còn gặp được vài đội tuần tra, vài vị tiểu đội trưởng còn nhắc nhở cô phải chú ý an toàn.
"Tôi đã biết, cảm ơn."
Doanh trại cách khu nghiên cứu tạm cũng không xa, hai bên đều có thể vọng đến, chỉ là ở giữa có một cánh rừng nhỏ, cây thủy sam mọc rậm rạp gần mười mét, chỉ cần đi qua nơi này là có thể tới khu nghiên cứu.
Lục Nguyên cầm đèn pin trong tay, đi cũng không nhanh. Mặt đất yên tĩnh, cô lại sợ có rắn nên cực kỳ cẩn thận.
"Xoạt ~"
"Ai vậy?"
Lục Nguyên hoảng hốt nhìn về phía sau, không thấy gì cả. Bầu trời đêm hè đen như mực, cô cầm đèn pin chiếu khắp nơi, hình như cách đó không xa có một bụi cỏ bị gió thổi khẽ nhúc nhích.
"Ồ, xem ra là nghe lầm."
Cô cũng không có chú ý tới, trong tíc tắc xoay người đi, bóng đen trên cái cây sau lưng chậm rãi hiện ra, nhào đến cô...
Lúc Lục Tư Nam đi ra khỏi phòng nghiên cứu đã là hai giờ sáng, nhiều ngày quần quật không ngừng nghỉ khiến ông vô cùng mỏi mệt. Thời điểm ôm theo tài liệu cùng đèn pin trở về doanh trại, trong cánh rừng, ông ngoài ý muốn phát hiện một chiếc đèn pin bị tắt, rớt trong bụi cỏ ven đường.
"Ai ném ở đây vậy?"
Nhặt chiếc đèn pin kia, ông cũng không suy nghĩ nhiều, cất bước đi về hướng doanh trại ngập trong sương sớm.
Trong bóng đêm, nương theo ánh trăng loang lổ, Lục Nguyên thấy rõ người bắt mình. Đáng tiếc hắn dùng tay bịt chặt miệng cô, căn bản không cho cô bất kỳ cơ hội kêu cứu, nhanh chóng di chuyển trong núi rừng.
Hắn cực kỳ cẩn thận, rồi lại không thấy một chút hoảng hốt, khuôn mặt hoàn mỹ tràn ngập ý cười. Hưng phấn như vậy tựa hồ phát ra từ tận đáy lòng, mà ngọn nguồn hưng phấn lại xuất phát từ Lục Nguyên trong ngực hắn.
"Ưm! Ưm ưm!"
Cứu mạng! Cứu mạng với! Lục Nguyên cũng không biết hắn muốn làm gì? Hắn muốn mang cô đi nơi nào? Cô chỉ biết, ánh mắt Nhân Xà nhìn cô, y hệt ánh mắt biến thái của Tiêu Cẩn ngày ấy, không thể nghi ngờ khiến cô dựng tóc gáy.
Mười phút sau, như đã đến nơi, hắn xốc lên một đám cây mây hỗn độn, ôm cô tiến vào trong hang động. Vừa vào bên trong, Lục Nguyên cái gì cũng nhìn không thấy, mà trong một mảnh tối tăm, Nhân Xà lại tựa như thấy rõ ràng, mang cô đi về hướng nào đó tầm vài phút.
Bỗng nhiên, trước mắt Lục Nguyên xuất hiện ánh sáng, từng đốm nhỏ ánh sáng lấp lánh tựa như viên đá nào đó trên vách động phát ra, càng vào sâu bên trong càng nhiều. Hắn đưa cô thẳng đến một hồ nước, sau đó đặt lên đệm cỏ mềm mại trên mặt đất.
Lục Nguyên ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt, thậm chí quên luôn kêu cứu. Cô ngốc nghếch ngắm nhìn hang động to lớn, những viên đá phát sáng phủ kín, chiếu sáng mỗi một góc tối tăm, mà ở bên người cô, cách không xa là một hồ nước sâu gần mười mét, nước hồ xanh lam trong suốt thấy đáy, còn có cả sen Tịnh Đế* sinh trưởng bên trong.
*Sen Tịnh Đế (Tịnh Đế Liên Hoa): đóa sen sinh đôi cực kỳ quý hiếm, là loài hoa của tình nhân.
Như chốn bồng lai tiên cảnh...
"Ầm" một tiếng vang lớn, Lục Nguyên bị nước hồ bắn vào mặt, theo tiếng nhìn lại mới phát hiện Nhân Xà kia đã nhảy vào. Đuôi rắn thật thô thật dài màu đen lắc lư trong nước, có vẻ không linh hoạt lắm.
"A!"
Ngày đó Lục Nguyên vẫn chưa nhìn thấy cái đuôi rắn đáng sợ này. So với nửa người trên, phần eo từ rốn trở xuống vốn chưa tiến hóa của Nhân Xà có thể nói là vô cùng đáng sợ.
Cô thét chói tai đưa tới tầm mắt Nhân Xà. Hắn nhìn cô kinh hoàng thất thố, quẫy đuôi bơi lại đây, trên khuôn mặt tuyệt đẹp như tượng thần điêu khắc mang theo ý cười, vươn tay về phía cô.
"Angus..."
Lục Nguyên bị cử chỉ của hắn dọa đến nỗi không lùi được, lưng nhỏ gầy bị chặn trên tảng đá, hơi run rẩy đề phòng nhìn Nhân Xà. Đồng tử xanh thẳm của hắn dần dần ảm đạm.
"... Nguyên?"
Hắn, hắn gọi tên cô? Lục Nguyên không tài nào tin được.
- ------------------------
Tác giả: Có chương mới rồi nè, mà ít ai mua quá, tác giả nghèo khổ lại tuyệt vọng nữa rồi hu hu~ Dù sao cũng cảm ơn các bạn đọc thân thiết của tui nha, tui sẽ nỗ lực đổi mới! Đến nỗi 1vs1 hay là NP tui còn chưa biết nữa nè, haha!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương