Nhất Đại Quân Sư
Chương 10: Ngàn Dặm Chinh Chiến
Ta nói với Đức Thân Vương rất đơn giản, "Vương gia, quanh đây núi non hiểm trở, chưa chắc đã không có đường nhỏ có thể vòng qua, dù không vòng được qua, chúng ta cũng có thể giả vờ có thể vòng qua, dẫn dụ bọn chúng xuất thành, chúng ta không phải sợ vì chúng dũng mãnh thiện chiến, mà sợ vì bọn chúng tử thủ không ra, mạnh mẽ công thành, không bằng nghĩ cách dẫn bọn chúng xuất thành, hơn nữa Điền Duy nếu thiện chiến khẳng định không cam tâm chỉ thủ thành." Ta nói chỉ là quy luật, nhưng Đức Thân Vương cửu kinh sa trường, lập tức tâm lĩnh thần hội, lại nói hôm nay khẳng định không công được, chi bằng trở về thương lượng.Đương nhiên sau đó tại quân nghị, ta không nói gì, vì ta đối với quân vụ không quá quen thuộc, ta chỉ sở trường phân tích tình báo, căn cứ kinh nghiệm học tập phán đoán có thể bắt tay từ đâu mà thôi, càng huống hồ hiện tại Dung Uyên đã đối với ta bất mãn, ta nếu quá nổi bật tất sẽ khiến hắn càng thêm tật hận, thà đắc tội quân tử, không thể đắc tội tiểu nhân, điểm nay ta nhớ rất rõ.Chỉ là đám phụ tá này thực lợi hại, ta chẳng qua chỉ đề ra một cách nghĩ, bọn họ liền có thể kể ra các loại cách nghĩ, sau đó bổ sung thiếu sót, đề ra giáp ất bính đinh các loại phương án, sau cùng liệt ra kế hoạch khả thi, ta càng nhìn càng sùng bái, có thể ta biểu tình quá rõ ràng, bọn họ đều có chút ngại ngùng, dù là Dung Uyên nhìn ta nhãn thần cũng nhu hòa đi nhiều.Ngày hôm sau, Đức Thân Vương phái quân sĩ đi khắp nơi chặt củi, tìm đường nhỏ, sau đó còn lại nửa số quân sĩ được lệnh ở trong doanh nghỉ ngơi, số quân sĩ còn lại thì đứng ở phía xa nhìn về Hắc Quận thành, không hề tiến công, cũng không lui lại, chỉ là thi thoảng phái người giả công, trên thành thủ quân nếu có chút phản ứng thì lui lại. Quá trưa, quân sĩ nghỉ ngơi đổi ca cho quân sĩ ban trưa.Ngày thứ 3, Nam Sở quân sĩ giả công trước Ba Quận thành liền bận rộn, không phải đào hào câu, thì là luyện tay chân, hoạt động gân cốt, đồng thời đẩy trống trận tới trước thành, cách mỗi nửa canh giờ liền đánh trống gào thét.Ngày thứ 4, ngày thứ 5, thủ quân bắt đầu mệt mỏi, rốt cục Nam Quận trong thành chỉ có một vạn thủ quân, Nam Quận tuy là trọng trấn của Thục Quốc, nhưng vì Thục Quốc cùng Nam Sở giao hảo, quân binh không đủ phòng bị.Ngày thứ 6, Thục quân trong thành bắt đầu bất an, mà tin tốt lại truyền về, chúng ta tìm thấy một con đường nhỏ có thể vòng qua Ba Quận, bước tiếp theo của kế hoạch bắt đầu.Nam Sở quân bắt đầu thu thập quân đội, gươm ngựa sẵn sàng, giống như sắp tiến công vậy, trong thành Thục quân bắt đầu khẩn trương, rõ ràng có thể thấy tăng thêm thủ quân, tới tối, quân đội bắt đầu lặng lẽ hành quân, Thục quân mật thám chú ý gắt gao Nam Sở quân phát giác, bọn chúng tự nhiên nhìn ra Nam Sở quân đội muốn vòng qua Ba Quận, tuy đối với bọn chúng mà nói, Nam Sở quân vòng qua Ba Quận không công đồng nghĩa với buông bỏ hậu phương cùng với tiếp tế, nhưng Điền Duy tính tình kiên cường hiếu chiến, lần này cố thủ thực chỉ vì binh lực không đủ, Nam Sở quân tuy chỉ có 5 vạn, nhưng đều là đội quân tinh nhuệ nhất Nam Sở.Vì thế Điền Duy áp lực cực lớn, mấy ngày này thấy tình hình không đúng, hắn cùng thuộc hạ tướng lĩnh thương nghị rất lâu, đều thấy Nam Sở quân tất phải vòng qua Ba Quận.Trong cuộc thương nghị, có tướng lĩnh đề xuất, nếu Nam Sở quân thực vòng qua Ba Quận, nếu không từ phía sau đột kích, tương lai chính là Nam Sở toàn quân bị diệt, Ba Quận tướng sĩ cũng khó tránh khỏi chịu tội, điều này khiến tất cả tướng lĩnh đều trong lòng bất an. Cuối cùng, Điền Duy hạ lệnh, thừa dịp Nam Sở quân còn chưa hoàn toàn vòng qua, từ phía sau tập kích Nam Sở đội quân nhu.5 vạn đại quân muốn từ đường nhỏ hành quân, tốc độ cực kì chậm chạp, Điền Duy không mất bao lâu liền đuổi tới Nam Sở quân hậu đội, Điền Duy huy động đại đao trong tay, hét lớn, "Nam Sở cẩu tặc chớ chạy."Chính tại lúc hắn kêu gào, Điền Duy đem theo 5000 khinh kị giống như cương đao chém vào Nam Sở hậu quân, Nam Sở quân chạy toán loạn, Điền Duy hạ lệnh ném đuốc vào lương thảo quân nhu, trong nháy mắt lửa cháy khắp nơi, trong ánh lửa, Điền Duy cao giọng cười lớn, hạ lệnh tiếp tục tiến công, muốn đem Nam Sở quân kích bại.Đúng vào lúc này, Nam Sở quân chạy toán loạn đi ra một chi bộ binh thân mặc giáp trắng, bọn họ nghênh đón Điền Duy, Điền Duy trong lòng lạnh đi, đây không phải là thân vệ quân của Đức Thân Vương điện hạ sao? Chi thân vệ quân này vốn là trấn giữ trung quân, nhưng hiện tại cư nhiên xuất hiện tại đây, mình lẽ nào mắc bẫy rồi?Điền Duy nhìn khắp tứ phía, những đám lửa rất nhanh liền tắt, mà phía sau chi bộ binh này, hiện ra một cột hoàng long kì chữ Triệu, Điền Duy trong lòng lo lắng, nếu mình thực bị phục, tất sẽ bại vong, nhưng lại nghĩ lại, trước mắt chính là Đức Thân Vương thân vệ, nói không chừng Đức Thân Vương bản thân cũng ở không xa, nếu như giết được Đức Thân Vương….Điền Duy không chịu nổi dụ hoặc, lệnh đi lên trước. Hai quân giao chiến, Điền Duy kị binh tuy chiếm ưu thế, nhưng Nam Sở bộ binh thiện về tác chiến với kị binh, chỉ thấy bọn họ quân sĩ hàng trước nhanh nhẹn quỳ xuống, lấy bát trượng trường thương ngăn cản ngựa, hàng sau quân sĩ giương cung cài tên, dựa vào địa thế nhỏ hẹp, ngăn Điền Duy lại, Điền Duy giết một trận, mắt thấy không có khả năng thắng, hạ lệnh triệt quân, bọn chúng chiến mã chạy kì nhanh, chẳng mấy chốc Điền Duy liền triệt để rời khỏi chiến trường.Ngựa Thục quân thật nhanh, Điền Duy vui mừng nghĩ, thế nhưng nói thế nào cũng là một trận thắng nhỏ đi, khoái mã chạy được được mười mấy dặm, còn chưa đi được bao xa, đột nhiên từ hai bên đường xông ra Nam Sở quân, hai bên hợp công, Điền Duy vội phân phó đám người không được dừng lại, bất kể thương vong, hợp lực đột vây.Trong lòng Điền Duy lúc này đã có hàn ý, ngắn ngủi mười mấy dặm đường, chẳng qua là Nam Sở quân đột kích, bọn họ số lượng không nhiều, đều dùng cung tiễn từ rừng cây bụi cỏ hoặc là phía sau nham thạch công kích, nếu nơi này không phải sơn cốc, chỉ sợ Điền Duy mấy ngàn thiết kị đào sinh vô vọng, chính khi Điền Duy nhìn thấy Ba Quận tường thành, đã mất quá nửa canh giờ, hơn nữa chỉ còn lại 3000 tàn quân, đến gần Ba Quận thành, Điền Duy liền thấy Thục quân hỏa hồng cở xí rơi xuống từ trên thành, Đức Thân Vương hoàng long kì từ từ dựng lên.Điền Duy trơ mắt nhìn trên thành mấy người Thục quân chiến sĩ bị chém, chính trong hàn quang đao thương, Điền Duy nhìn thấy một người cực kì không hợp cảnh, là một thanh niên nho sĩ thân mặc áo sam màu xanh, thường thương hại nhìn mình, trong biển máu, y sam hắn dường như không nhiễm nửa điểm ố bẩn. Hắn đứng trên tường thành, cùng những quân sĩ Nam Sở khác cách một đoạn, giống như một u linh không thuộc về chiến trường.Ta tại công thành còn chưa hoàn toàn kết thúc liền lên tường thành, lần này Nam Sở quân dưới sự đề nghị của ta lưu lại một vạn người, đây chính là thu hoạch sau khi quân nghị trước khi ta ngủ xem sách mà được, Đức Thân Vương đồng ý xong, chúng ta tại lúc đào chiến hào ở phụ cận đào rất nhiều hố lớn, sau đó lúc giả vờ đi vòng, đem một vạn quân trốn trong hố lớn, bên trên phủ vải dầu, trên vải phủ một lớp hoàng thổ, những tên thám tử quả nhiên chỉ chú ý tới doanh địa trống không, không hề chú ý tới động tàng binh gần ngay gang tấc.Sau khi Điền Duy xuất binh, chúng ta thừa dịp thủ thành binh sĩ sơ xuất, lập tức bắt đầu công thành, kết quả, lỏng lẻo thủ binh bị chúng ta kích bại, mà ta vì thế mà đăng lên tường thành, vì muốn xem kết cục, đương nhiên lý do là Thục quốc quân trở về chỉ sợ sẽ phục thù, đem chúng ta mấy người phụ tá ở bên ngoài giết chết, dựa vào lý do này, chúng ta đều vào thành, đương nhiên thủ vệ cũng rất sâm nghiêm, miễn cho chúng ta bị tàn quân làm bị thương.Sau đó ta lại nói muốn lên tường thành xem tình huống bên ngoài, Tiểu Thuận Tử cười híp mắt phái 2 tên ngự tiền thị vệ theo ta, bọn họ là bảo hộ Vương Hải Vương giám quân, nhưng Vương Giám quân đã biết Tiểu Thuận Tử võ công không tệ, hắn lại khá tốt với ta, vì thế liền đáp ứng phái người bảo vệ ta, nghe Tiểu Thuận Tử nói, hai người này công phu không tệ, tối thiểu có thể bảo vệ ta tới khi Nam Sở quân tới cứu.Ta đi lại trong biển máu, cẩn thận không để máu vấy lên, nhưng dưới chân máu chảy thành sông, chẳng bao lâu giày của ta liền ướt đẫm máu, nhưng ta vận khí không tệ, tối thiểu trên người không có dính máu.Khi ta nhịn mùi chiến trường và tiếng kêu thảm lên được tường thành, thừa lại mấy tên Thục quân rất nhanh cũng bị giết, ta nhìn xuống thành, vừa hay nhìn thấy Thục quân trở về. Vị tướng áo bào đỏ kia ngây ngốc nhìn lên thành, phía sau hắn khói bụi cuồn cuộn, ta có thể thấy được cờ xí của quân ta, đột nhiên, vị tướng áo bào đỏ quát lớn xông về phía quân ta, sau đó ta liền giương mắt nhìn chi kị binh đó bị quân ta vây khốn, suy yếu, đánh bại, xa xa, ta thấy vị hồng bào tướng quân hoành kiếm tự vẫn, trước khi chết vẫn gào thét.Trong lòng ta một trận run rẩy, chiến tranh không hề hời hợt giống như ta đọc trong sách sử a, trong mắt vạn người Thục quân ở Ba Quận, quân ta là vạn ác địch nhân, giết chết thân thể bọn họ, đoạt thành trì bọn họ, nhưng bọn ta có thể làm gì đây, một khắc này ta thực thật sâu thống hận chiến tranh, chính vì Đại Ung cùng Nam Sở lợi ích, Thục quốc tất phải diệt vong, dùng máu chảy thành sông đổi lấy niềm vui của kẻ bề trên, đây thực đáng sao?Sau đó, ta liền ốm, máu kia, tiếng kêu thảm kia, khiến ta không ngủ được, ăn không ngon, tại cấp tốc hành quân, bệnh của ta dần nặng thêm, sau đó, có một tối, Tiểu Thuận Tử tới doanh trướng của ta, lôi ta dậy nói, "Ta biết ngài vì sao sinh bệnh, cất cái lòng đồng tình rẻ mạt của ngài đi, song phương đã thành địch nhân, chúng ta đang đánh trận, nếu chúng ta bại, liền không có mệnh về nhà, cái gì nhân nghĩa đạo đức, cái gì lễ nghi liêm sỉ, ta chỉ biết, ta được sống, vì ngài, ta được sống, vậy ngài thì sao, ngài tối thiểu cũng phải vì ta mà sống, nhớ lấy, ngài cứu qua mạng ta, nếu không để ta trả lại khoản nợ này, ta tuyệt đối không cho ngài chết."Ta hoảng hốt nhìn thấy nước mắt trên mặt Tiểu Thuận Tử, nhàn nhạt nói, "Tiểu Thuận Tử, huynh đệ, ta biết cậu đối với ta như thủ túc, nhưng ta vẫn là ức hiếp cậu, cậu vẫn là chiếu cố ta, bảo vệ ta, nhưng ta phải đi rồi, cậu không cần khó chịu, cậu không nợ ta cái gì."Tiểu Thuận Tử hung hăng cho ta một cái bạt tai, nói, "Ngài cho là tôi theo ngài làm cái gì, ngài chưa từng xem thường tôi, ngài thấy Tiểu Thuận Tử tôi là một nhân vật, ngài dạy tôi đọc sách, giúp tôi học võ công, không có ngài, ai lại nhìn Tiểu Thuận Tử tôi một cái, ngài nếu chết rồi, ta chết theo ngài, kiếp sau ta lại làm huynh đệ ngài, để ngài vĩnh viễn phải dựa vào tôi."Nước mắt ta tuôn rơi, đúng vậy, ta sao có thể chết được, ta còn một người huynh đệ nữa, nếu ta chết rồi, Tiểu Thuận Tử chẳng phải là cô độc một mình sao, ta trước giờ đều biết Tiểu Thuận Tử luôn chạy qua chỗ ta, là vì ta xem hắn là một con người, một con người có huyết có nhục, mà không phải một tiểu thái giám, một kẻ không có mặt mũi.Hừ, Thục quốc tính là gì, người của các ngươi chết cùng ta có quan hệ gì, đừng nói Thục quốc, dù Nam Sở có vong, cùng ta lại có quan hệ gì, những ngày này ta bệnh tình trầm trọng, trừ Tiểu Thuận Tử và quân y, không thấy một ai khác, Đức Thân Vương tuy tới 2 lần, nhưng hắn sau đó liền quên ta.Ta miễn cưỡng đứng dậy nói, "Trong túi đồ của ta lấy 2 viên thuốc từ trong bình sứ màu trắng." Tiểu Thuận Tử vội đi qua, ta khó khăn uống thuốc, nói, "Ta phải nghỉ một lát, sáng ngày mai chuẩn bị cho ta cơm sáng phong phú một chút."3 ngày sau, sau khi ngủ mê cả 3 ngày, cuối cùng ăn được cơm sáng Tiểu Thuận Tử mang tới, ra khỏi doanh trướng, nhìn bầu trời trong xanh, ta duỗi hai tay, hít sâu một hơi, nói với Tiểu Thuận Tử, bệnh của ta vừa khỏi, nói với Vương giám quân, hôm nay ta ngồi xe của hắn.Mười mấy ngày ta bị bệnh, Nam Sở quân tiến triển khá thuận lợi, Nam Sở công phá Ba Quận khiến những tiểu thành trì kia mất đi lòng tin cố thủ, dựa vào sách lược như vậy, cường công mềm dẻo, tốc độ tiến quân vượt qua dự liệu, phía Đại Ung không biết tình hình ra sao, không hề có tình báo truyền tới.Ngày tiếp theo, ta đại bệnh gần khỏi, vì thế công vụ không nhiều, thường thường vào lúc rảnh rỗi đọc đọc viết viết, ta không lắm lời nữa, tuy Đức Thân Vương từng áy náy đến hỏi thăm bệnh tình của ta, nhưng ta sẽ không tha thứ cho hắn, trước đó xem trọng ta như vậy, ta sinh bệnh một cái liền vứt sang một bên, vì thế ta thường không lạnh không nhạt nói mấy câu cảm tạ, dù gì ta cũng thường ở cùng Vương giám quân, cũng không cần lo lằng hắn làm khó dễ, ta chính là nhỏ mọn như vậy, thì sao chứ?Trong lúc hành quân tác chiến, trước khi Nam Sở đại quan tới Lạc thành, hội hợp cùng với thủy quân đã đến từ trước, Lạc thành là bình chướng của Thục quốc đô thành, lúc này, nơi đây đã tụ tập 5 vạn đại quân Thục quốc, Thục quốc danh tướng Ngụy Hiền dẫn binh 2 vạn lập trại phía trước Lạc huyện, tạo thành bảo hộ, đại tướng quân Long bộ thống lĩnh 3 vạn trấn thủ Lạc thành.Nam Sở thủy lục đại quân dùng thế như lôi đình công kích Phù Thủy quan, thủ tướng huyết chiến mấy ngày, cuối cùng bỏ thành mà chạy, tại Phù thành hạ đại doanh, hắn biết tiếp theo một trận chiến tất sẽ kéo dài, vì thế chỉ an bài thủy lục quân bố trí tỉ mỉ, lệnh thủy quân tuần tra Phù Thủy, cắt đứt hậu viện, Lạc huyện bắc môn gần Phù Thủy, Nam môn phía ngoài là núi, Đức Thân Vương dựa vào thủy quân vận binh từ đông tây 2 cửa tiến đánh Lục thành.Nhưng Ngụy Hiền thường dẫn quân hợp công, trong mấy ngày, hai bên huyết chiến mấy trận, Nam Sở đại quân không chiếm được ưu thế. Đức Thân Vương thấy quân sĩ mỏi mệt, dứt khoát thu binh, trừ thi thoảng phái thủy quân tuần tiễu, chỉ tại Lạc thành nghỉ binh chờ chiến, tuy các Nam Sở cực xa, nhưng dựa vào thủy vận cùng Thục Trung phong phú sản vật, Nam Sở đại quân bổ sung không hề thiếu sót. Chiến cục lâm vào bế tắc.Ngày 27 tháng 11, cuối cùng cũng nhận được Đại Ung chiến báo.Đại Ung do Ung Vương Lý Chí dẫn quân 20 vạn, vì trước đó mua chuộc thủ tướng Dương Bình quan, dễ dàng phá quan mà nhập, đánh đâu thắng đó, mất 2 tháng liền công phá Nam Trịnh, Đông Xuyên tuy thuộc Thục Quốc, nhưng phồn hoa cẩm tú đều tại Tây Xuyên, vì thế người Đông Xuyên khó tránh khỏi oán hận, Lý Chí sau khi nhập Xuyên, đại quân tơ hào không phạm, khắp nơi dẹp yên tàn quân bại tướng, quét sạch tặc khấu, Đông Xuyên bình định, Lý Chí dẫn binh tới Hà Manh quan, Hà Manh quan mà bại, phía đông thành đô liền không còn bình chướng.Thục quốc quốc chủ Mạnh Quân hai mặt thụ địch, trong tình cảnh giật gấu vá vai gấp gáp điều binh, Hà Manh quan thủ quân tổng có 9 vạn, lại phái hai vạn viện trợ Lạc thành, thành đô liền thiếu rỗng. Ngày 12 tháng 11, hai vạn viện quân tại Lạc thành 3 vạn thủ quân cùng Ngụy Hiền 2 vạn quân chi viện tiến nhập Lạc thành.Đức Thân Vương nhận được chiến báo xong, mặt xanh đen, vì Đại Ung dù lui binh, chỉ cần thủ Dương Bình quan, Đông Xuyên tất bị Đại Ung khống chế, mà mình nếu không chiếm được Lạc thành, liền không thể kháng lại Thục quân, nếu lui về Ba Quận, hắn cũng không nỡ, vì thế hiện tại Nam Sở so với Đại Ung càng vội vã tiến đánh Thục quốc.Nhưng giằng co nhiều ngày như vậy, không có chút nào tiến triển, sao có thể không khiến người sốt ruột? Nhưng điều an ủi chính là Nam Sở viện quân tới rồi, hiện tại Nam Sở thủy lục hai quân cộng lại 9 vạn, tối thiểu sẽ không bại lui, như vậy, dưới sự công kích của hai bên Đại Ung và Nam Sở, Thục quốc sớm muộn cũng bại vong, chỉ là sau đó chưa chắc Nam Sở đã có được thành đô mà thôi.Đoạn thời gian này ta cũng nhàn hạ, mỗi ngày trừ ăn cơm ra thì đi dạo khắp nơi, đương nhiên vì cẩn thận Thục quân gián điệp và thích khách, ta không đi quá xa, hơn nữa nếu quá nhởn nhở khó tránh khỏi người khác đỏ mắt, dù gì hiện tại ta cũng không nhúng tay vào được. Dung Uyên thừa dịp ta bệnh, cướp quyền tham tán quân vụ của ta, đương nhiên cái cớ là do ta đại bệnh. Chỉ là ta cũng không tính toán, dù sao trận chiến này chắc không có cơ may bị bại.Nhàn rỗi, ta liền tìm Tiểu Thuận Tử nói chuyện tìm hộ vệ, Tiểu Thuận Tử nghĩ nửa ngày, rất là khó khăn, hắn không hề biết quá nhiều cao thủ có thể giới thiệu cho ta, theo hắn nói, hắn gặp được cao thủ có thể giao thủ đều bị hắn giết rồi, hơn nữa còn phải trung thành, lại càng khó, hắn hỏi ta có cần tìm một tiểu thái giám làm đồ đệ dạy hắn võ công, sau đó bảo vệ ta, liền bị ta cự tuyệt, một vì thời gian quá dài, nguyên nhân khác chính là thái giám không có cách nào thường thường xuất cung, Tiểu Thuận Tử nghĩ nửa ngày rồi nói, "Hay là qua mấy năm, ta giả chết từ trong cung ra sau đó tới chỗ ngài?"Ta vốn muốn gật đầu, nhưng Tiểu Thuận Tử nếu nếu bị người nhận ra, hoặc bị người phát hiện thân phận đều rất phiền phức, sau đó ta liền dứt khoát nói, "Vậy đi, ta chuẩn bị lần này trở về liền từ quan, cậu dù gì cũng không thích sống trong cung, chi bằng hai chúng ta từ đó lang bạt chân trời góc bể thế nào?"Tiểu Thuận Tử nghĩ ngợi, cao hứng đáp, "Cũng không tệ, ta sớm muốn đi khắp nơi bôn tẩu, Kiến Nghiệp ta cũng chán rồi. Vậy chúng ta đi đâu?" Ta nghĩ một chút rồi nói, "Dù gì Thục quốc cũng diệt vong rồi, nếu Đại Ung cùng Nam Sở tạm thời không đánh, chúng ta liền tới Đại Ung xem thử, đợi Đại Ung cùng Nam Sở đánh nhau, chúng ta lại đi Bắc Hán xem, đợi Đại Ung nếu lại cùng Bắc Hán đánh, chúng ta lai về Nam Sở. Thời gian mấy chục năm, đủ để chúng ta du lịch khắp nơi, nếu lúc nào mệt thì tìm nơi nào ở lại." Tiểu Thuận Tử mặt đầy chờ mong.Lúc chúng ta còn đang khao khát về tương lai, đột nhiên Tiểu Thuận Tử không hề có dấu hiệu gì nhảy bổ về phía bụi hoa trong đình viện. Thân hình như quỷ mị, nhanh chóng vô cùng, trong bụi cỏ một bóng người màu xám nhảy ra, hai người thân ảnh hợp rồi lại phân, Tiểu Thuận Tử lui lại mấy trượng, thân hình gập lại, lăng không lộn xuống, một lần nữa nhảy vào, người kia vội vàng phản kích, liền bị Tiểu Thuận Tử một chưởng đánh trúng tâm khẩu, lập tức ngã xuống.Thấy Tiểu Thuận Tử gật đầu, ta liền nhẹ nhàng đi lên gần để xem, người nọ là một người thanh niên khoảng hơn 20 tuổi, tướng mạo bình thường, thuộc kiểu đi trong đám đông cũng không phân biệt được, mặc Nam Sở quân phục, nhưng ta có thể nhìn ra kiện y phục kia có chút không vừa thân, hơn nữa có thể ngửi thấy mùi màu tanh nhàn nhạt, người này là thám tử Thục quân, trong lòng ta nghĩ, vốn nên giao lên trên, một là lập công, hai là bổn phận, nhưng nghĩ tới ta vừa nói nếu bị Đức Thân Vương bọn họ biết, trong lòng lập tức nổi lên sát cơ, nhìn Tiểu Thuận Tử ra hiệu, Tiểu Thuận Tử hiểu ý, một chưởng vỗ xuống đầu người nọ.Người này đau đớn mở to hai mắt, vừa hay nhìn thấy động tác của Tiểu Thuận Tử, gian nan lăn lộn, Tiểu Thuận Tử cười lạnh, chưởng thế biến chuyển, tiếp tục đánh xuống đầu người kia, ta thấy người này trong mắt tràn đầy bi phẫn, không biết tại sao liền nói, "Dừng tay." Lòng bàn tay của Tiểu Thuận Tử đã tới thiên linh người kia, nghe ta nói liền dừng lại, thốt nhiên thu công, lui về phía sau ta. Ta trịnh trọng nói, "Huynh đệ, ta tất phải giết ngươi, nếu ngươi có gì di nguyện, ta có thể thành toàn."Người thanh niên trong mắt hiện lên kích động, nói, "Cầu ngươi tha cho thê tử ta."Ta ngây ra, ta lúc nào cướp thê tử của ngươi vậy? Ta hình như không có làm qua chuyện như vậy a.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương