Nhất Đại Quân Sư

Chương 22: Kiến Nghiệp Luân Hãm



Khi ta ở trong mật thất bức cung, Kiến Nghiệp đã an bài xong phòng tuyến, Thượng Duy Quân liên tục hạ lệnh an bài thủ thành, tuy tin tức quốc chủ chạy đi bị người cố ý truyền ra, nên cấm quân trong thành phần lớn đều mất đi đấu chí, Thượng Duy Quân hạ lệnh giết liền mấy trăm tên “gian tế” truyền tin đồn, mới miễn cưỡng ổn định quân tâm, Thượng Duy Quân trước nay đều chủ trì triều chính, nên cấm quân tướng lĩnh đều nguyện ý nghe lệnh, chỉ là 5 vạn cấm quân đối với việc thủ thành không thể đủ được, khiến Thượng Duy Quân vô cùng khó khăn, sau đó chỉ có thể gọi trai tráng trong thành lên tác chiến, đợi quân tiền tiêu của Đại Ung tới, Kiến Nghiệp thành đã có thể chiến rồi.

Ngày thứ 2, khi phía đông mặt trời vừa mới ló, còn đang lờ mờ sáng, hơn ngàn bưu hãn kị sĩ từ phía xa tới, đi đầu là một vị tướng lĩnh áo đen cưỡi ngựa đứng trên một sườn núi nhỏ, từ phía xa nhìn thấy Kiến Nghiệp thành uy khí ngút trời, những kị sĩ khác đều tự mình tán ra, chỉ một lát liền không thấy tung tích, chỉ lưu lại vị tướng lĩnh áo đen cùng với mười mấy người thân vệ, một lúc sau, bốn phương mơ hồ truyền tới tiếng kèn hiệu, vị tướng áo đen kia nhận lấy một chiếc kèn hiệu thân vệ đưa qua, ù ù thổi lên, âm thanh mạnh mẽ, thủ quân trong thành đều cảm thấy vô cùng khẩn trương, hận không thể kêu lớn lên, tuy thủ thành tướng lĩnh liên tục quát mắng, vẫn thi thoảng truyền tới tiếng kinh hô, phương xa kị sĩ Ung quân dày đặc, không phát ra tiếng, qua một lúc, phía xa truyền tới tiếng mặt đất mãnh liệt chấn động, mấy vạn vó ngựa giẫm lên mặt đất ầm ầm nổi lên, khiến người khác đinh tai nhức óc, chỉ một lúc liền xông lên ngàn vạn hắc giáp kị sĩ, ban đầu có thể nhìn thấy bọn chúng tốp năm tốp ba thành trận, khi bọn họ còn cách Kiến Nghiệp thành mấy dặm, có thể nhìn rõ quá trình họ từ tản trận tụ tập thành trận hình đông đúc mà vẫn có thứ tự, giống như mây bay nước chảy, cách Kiến Nghiệp ngàn bước thì dừng lại, sau đó chiến trận liền phân ra, một kim giáp kị sĩ từ từ đi ra, trên người hắn khoác áo khoác màu đen, phía sau hắn, một người thân vệ kị sĩ vung ra đại kì, bên trên viết một hàng chữ đỏ như máu “Thiên sách đại tướng quân Lý” Tinh kì bay múa, trong dòng lũ thiết giáp nổi lên tiếng kèn hiệu hùng hồn cổ xưa, sát khí ngút trời, chấn nhiếp uy phong, khiến Kiến Nghiệp thủ quân đều không tự chủ tâm lạnh.

Một cấm quân hay chữ híp mắt nhìn hướng tinh kì, than, “Uy viễn Đại tướng quân Lý, Ung Vương đến thật rồi, nghe nói hắn là vương gia lợi hại nhất Đại Ung, chúng ta thật có thể thủ được Kiến Nghiệp sao?” Bên cạnh hắn một người quân sĩ vừa mới chiêu mộ thấp thỏm bất an hỏi, “Không phải nói Ung Vương lãnh binh sao, sao lại là cái gì Uy viễn Thiên tướng quân?” Cấm quân trợn mắt một cái nói, “Ngươi biết cái gì, Uy viễn Đại tướng quân là chức quan của Ung Vương, Ung Vương là phong hiệu của hắn, nghe nói Ung Vương cờ hiệu trước giờ đều là Đại tướng quân, có người nói vì Ung Vương cảm thấy Đại tướng quân là hắn một đao một thương giết trở về, vì thế mới coi trọng như vậy, ngoài ra còn có một kim long kì, chỉ có đóng trại hoặc đánh thắng trận mới dựng lên.” Người tân binh hâm mộ nói, “Đại ca biết cũng nhiều thật.” Cấm quân đắc ý nói, “Đương nhiên, lão tử năm xưa đánh Thục quốc thấy qua đội quân của Ung Vương, lúc đó chúng ta còn là đồng minh.”

“Chát, chát.” Hai tiếng roi da truyền tới, người cấm quân kêu thảm một tiếng ngã nhào xuống, chúng nhân quay đầu nhìn thì thấy một người quan quân thuộc đốc chiến đội đang nhìn chằm chằm vào mình, quan quân nghiêm khắc nói, “Lại dám nhiễu loạn quân tâm, nếu không phải đại địch trước mắt, bản quan liền lấy cái mạng chó của ngươi.” Người cấm quân kia vội bò lên nói, “Tiểu nhân không dám, tiểu nhân không dám.” Thấy đốc chiến đội đi xa rồi, người cấm quân nhổ ra một ngụm máu, hung ác thấp giọng mắng mấy câu, chuyển đầu nhìn xuống dưới thành.

Thượng Duy Quân đứng trên thành, thấy địch quân bên dưới kiêu dũng, trong lòng tính toán, địch nhân tuy hãn dũng, nhưng chỉ có 2 vạn, nếu xuất thành nghênh địch, có thể bắt được Ung Vương, há chẳng phải lập tức giải được nguy cục? Nghĩ tới đây, hắn thấp giọng hỏi phó thống lĩnh cấm quân bên cạnh, “Địch nhân chỉ có hai vạn, chúng ta có phải nên xuất thành?” Phó thống lĩnh đáp, “Chúng ta không có kị binh, vẫn là thủ thành thì hơn.” Thượng Duy Quân cau mày. Lúc này ngoài thành địch quân hô hào đòi chiến. Thượng Duy Quân hạ lệnh không được xuất thành. Chỉ đem gỗ đá chuẩn bị xong, đợi địch quân công thành.

Xa xa nhìn thấy Kiến Nghiệp, Lý Chí cười nhẹ nói, “Ta đoán bọn chúng không dám xuất thành.”

Thân vệ thống lĩnh bên cạnh hắn là Tư Mã Hùng hỏi, “Điện hạ, chúng ta chỉ đem theo kị binh, nên làm sao công thành?”

Lý Chí cười đáp, “Yên tâm đi, ta không hề chuẩn bị dùng kị binh công thành, Kiến Nghiệp kiên cố như vậy, đáng tiếc quân tâm rời rạc, ta đã an bài xong nội ứng, hôm nay chúng ta ở chỗ này nhìn là được. Phải rồi, ta nghĩ, chúng ta phái người đi sẽ có chút thu hoạch đó.”

Tư Mã Hùng cười nói, “Đúng vậy, điện hạ nói Nam Sở quân thần có thể chạy trốn từ trước, nên an bài Trần tướng quân bọn họ đi trước chặn đường truy kích, mật thám báo lại, Triệu Gia kia quả nhiên chạy rồi, nếu chúng ta tóm được quốc chủ bọn chúng ở dưới thành, không biết bọn chúng có ngoan ngoãn đầu hàng không?”

Lý Chí nói, “Có thể tóm được quốc chủ bọn chúng hay không quá nửa phải nhờ vào vận khí, không thể ỷ lại, vẫn là nghĩ cách đoạt thành là hơn, Thượng Duy Quân kia nếu không phải không thông quân vụ, thám tử của chúng ta thật không còn cách nào an bài nội ứng, Nam Sở tướng lĩnh hễ anh dũng thiện chiến là rất khó đứng vững tại Kiến Nghiệp, thật là thiên cổ kì đàm, cấm quân Đại Ung chúng ta đều là dũng sĩ tinh tuyển từ trong quân đó.”

Tư Mã Hùng không tán đồng nói, “Cấm quân tuy tinh nhuệ, nhưng so với thân vệ của điện hạ vẫn kém nhiều lắm, tuy vì thái tử bài xích người của chúng ta gia nhập cấm quân, nhưng ai mà không biết trở thành điện hạ thân vệ đều là dũng sĩ ngàn dặm lấy một.”

Lý Chí cười nhẹ, không phản bác, hắn thân vệ 3000 thiết kị, đều là tử sĩ thân kinh bách chiến, lần này hắn mang theo 2 vạn người chính là Cận vệ quân được mở rộng với thân vệ là nòng cốt, độ tinh nhuệ hơn xa Đại Ung Cấm quân, càng không cần nói Nam Sở quân đội.

Một ngày này, Lý Chí chỉ lệnh người ở dưới thành diễu võ giương uy, Thượng Duy Quân không dám xuất chiến, Nam Sở quân càng sa sút. Tới hoàng hôn, Lý Chí lệnh cho đại doanh đã đóng quân cách Kiến Nghiệp 10 dặm nghỉ ngơi, Thượng Duy Quân thấy Lý Chí lui binh, mới thở ra một hơi, trở về tướng phủ, tính để cho Thượng phi dẫn theo thái tử trốn tránh có phải quá nhát gan rồi không, ngày mai có phải nên đón bọn họ về? Ăn linh tinh mấy thứ, Thượng Duy Quân mặc cả quần áo ngủ trong thư phòng, chỉ là ngủ không được an giấc, từ trong ác mộng tỉnh lại mấy lần. Đang ngủ, Thượng Duy Quân đột nhiên choàng tỉnh, hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, sau đó hắn lại nghe thấy tiếng quát mắng từ xa truyền lại, hắn ngồi dậy, cửa phòng bị đẩy ra, một gia nhân xông vào, thấy hắn tỉnh lại, kinh hãi hô lên, “Đại nhân, không xong rồi, cấm quân trong thành phản rồi.” Thượng Duy Quân đứng phắt dậy, mở cửa sổ ra, quả nhiên bên ngoài truyền tới tiếng quát tháo rõ ràng, có người kêu lớn “Địch quân vào thành rồi”, có người lại kêu “quốc chủ cũng chạy rồi, chúng ta còn bán mạng làm gì?”, phần lớn đều nghe không rõ, nhưng có người quát mắng, có người kích động, Thượng Duy Quân tâm lạnh như băng. Đúng vào lúc này, hắn thấy khắp thành bắt đầu đốt lửa, hỏa diễm xung thiên, Thượng Duy Quân ngây ngốc nhìn ánh lửa, lẩm bẩm không biết nói gì.

Vào lúc này, Kiến Nghiệp tây môn thủ quân bị thâu tập, cửa thành bị mở ra, Ung quân thiết kị xông vào, Kiến Nghiệp đường lớn ngõ nhỏ chẳng mấy chốc đều là thiết kị áo đen giáp đen, trong ánh lửa ngút trời, bọn chúng đáng sợ giống như quỷ mị tới, trên đường đều là tiếng người kêu ngựa hí, Nam Sở quân đội ban đầu còn xông về phía tây môn, muốn đem địch quân đuổi đi, nhưng dưới sự chém giết tàn khốc của Ung quân, rất nhanh liền bại lui, đầy đường tàn binh bại tướng bắt đầu chạy trốn, thậm chí còn có tàn quân xông vào nhà dân giết người cướp của, Kiến Nghiệp thành, trong biển lửa run rẩy.

Sau khi trời sáng, Ung quân khống chế được Kiến Nghiệp bắt đầu chỉnh đốn trật tự trong thành, tất cả Nam Sở quân đầu hàng đều bị đuổi ra ngoài thành giam lại, loạn quân thừa loạn cướp bóc đều bị giết, bêu đầu thị chúng, tất cả người dân đều được lệnh đóng cửa không ra khỏi nhà, hỏa thế dưới sự chỉ huy của Ung quân liền bị dập tắt, sau đó khống chế cửa thành và những chỗ yếu hại Ung quân bắt đầu kiểm tra hộ tịch, phàm là Nam Sở vương tộc và quan viên tam phẩm trở lên đều bị bắt tới thiên lao chờ xử lý, những người khác thì bị phân phó tạm thời đóng cửa không được ra ngoài, đường lớn ngõ nhỏ im ắng như tờ, phàm người tự ý ra ngoài đều bị hỏi tội. Thượng Duy Quân vốn muốn thừa loạn chạy trốn, liền bị Ung quân bắt được, lúc này chính đang bị giam trong thiên lao, những Sở quân dám phản kháng khác đều bị chém giết.

Tới giờ ngọ, Lý Chí vào thành, nhìn con đường đỏ thẫm vết máu, Lý Chí cười nói, “Nếu không phải Nam Sở quân thần quá vô năng, sao lại dễ dàng đánh được Kiến Nghiệp đến thế?” Tư Mã Hùng cẩn thận nhìn xung quanh, đáp, “Điện hạ, thần đã có được báo cáo, vương cung chỉ còn lại một chút cung nữ thái giám, Đại Ung ta đưa tới những phi tử kia đều còn, nhưng đám hoàng tử đều bị mang đi rồi, Thượng phi và thái tử đều không ở trong cung, qua tra hỏi, khả năng là Thượng Duy Quân đưa bọn họ đi.”

Lý Chí nghĩ một lát rồi nói, “Những Ung nữ kia, ngươi phái người hỏi xem, muốn về nước thì để bọn chúng chuẩn bị một chút, nếu bắt được Triệu Gia, để bọn họ tiếp tục hầu hạ Triệu Gia, nếu không bắt được, an bài bọn họ về nhà, Thượng Duy Quân là phụ thân Thượng phi, rất trọng yếu, tuyệt đối không được để hắn tự sát, trông chừng hắn cho tốt, dẫn hắn về, những Nam Sở quan viên khác không cần quản, đợi chúng ta đi thì thả bọn chúng.”

Hai người chính đang từ từ đi về trước, lúc này một kị binh phi nhanh tới bẩm báo, “Trần tướng quân trinh sát báo lại, đã bắt được Triệu Gia.”

Lý Chí kinh hỷ nói, “Bắt được rồi? Ở đâu?”

Kị sĩ nói, “Trần tướng quân tự mình dẫn người truy kích, căn cứ tình báo, đem bọn chúng một lưới bắt gọn, Trần tướng quân báo lại, 3000 cấm quân bị chúng ta phân tán tiêu diệt, tất cả vương tộc đều bị bắt giữ, Triệu Gia thúc thủ chịu trói, khoảng ngày mai là có thể giải về Kiến Nghiệp.”

Lý Chí hạ lệnh, “Truyền lệnh cho Hoàng tướng quân, để hắn dẫn người đi chi viện, nhất định phải đem Triệu Gia an toàn trở về Kiến Nghiệp.”

Nói xong, Lý Chí cười nói, “Vẫn tính là hoàn thành sứ mệnh, nếu không bắt được Triệu Gia, chúng ta lần này tới vô ích rồi. Tư Mã Hùng, nhớ chuyện ta giao cho ngươi chứ? Ta có chút không yên tâm, ngươi lập tức tự mình đi một chuyến, nhất định phải bảo đảm nơi đó an toàn.”

Tư Mã Hùng tuân lệnh, phân phó thủ hạ bảo vệ Ung Vương cho tốt, hắn mang theo nghi hoặc phi nhanh mà đi, trước khi nhập thành, Ung Vương phân phó hắn phái người đi một nơi ở ngoại thành phía bắc, đem nơi đó bảo vệ sát sao, hắn lờ mờ biết được người này là một vị quan Nam Sở, lại không biết vì sao điện hạ lại coi trọng người này đến thế.

Sau khi tới nơi, Tư Mã Hùng từ xa nhìn thấy ngôi thôn trang nhỏ kia, bên ngoài có hơn trăm kị sĩ vây kín, giọt nước không lọt, Tư Mã Hùng tới gần, thấy ngôi thôn trang trên biển viết 3 chữ Tàng Vân Trang, tuy Tư Mã Hùng chỉ hiểu sơ văn mạc, cũng cảm thấy những chữ này thanh tú phiêu dật lắm. Hắn thúc ngựa tới gần, Đoạn Giáo úy giữ cửa nghênh đón, huy đao hành lễ. Tư Mã Hùng hỏi, “Tình hình thế nào?”

Đoạn Giáo úy đáp, “Tướng quân, chúng ta vây lại chỗ này xong, chỉ có một đứa nhỏ đi ra hỏi chuyện gì, ta chỉ đáp là Ung Vương quân lệnh, nó liền trở về, sau đó bên trong một điểm động tĩnh cũng không có.”

Tư Mã Hùng nghi hoặc lắc đầu, hắn cũng không biết Ung Vương vì sao làm như vậy, còn để mình tới trước truyền lời. Hắn xuống ngựa, lên trước gõ cửa, chẳng bao lâu, một tiểu đồng thanh tú khoảng 15 16 tuổi ra mở cửa, ánh mắt lãnh tĩnh hỏi hắn, “Xin hỏi tướng gia có gì phân phó?”

Tư Mã Hùng nói, “Mạt tướng Tư Mã Hùng, phụng lệnh Ung Vương tới cầu kiến Giang Triết Giang tiên sinh.”

Tiểu đồng cười nhẹ nói, “Tướng quân mời vào.”

Theo tiểu đồng vào thôn trang, Tư Mã Hùng trong lòng liền cảm thấy dễ chịu, thôn trang tuy không lớn, nhưng cũng có mấy chỗ đình đài lầu các, giữa lầu các hoặc là suối chảy róc rách, hoặc trồng tử đằng tùng trúc, tiểu đồng bước chân nhanh nhẹn, dẫn theo Tư Mã Hùng ven theo đường nhỏ đá xanh, chỉ một lát liền tới một gian tiểu các ẩn tàng tại rừng trúc, đứng ở trước cửa là một người trẻ tuổi tướng mạo thanh tú đem theo mấy phần âm lãnh, hắn cười nhìn Tư Mã Hùng nói, “Tướng quân từ xa tới, công tử nhà ta vốn muốn tự mình nghênh tiếp, chỉ là công tử thẹn là Nam Sở học sĩ, không thể bước xuống tương nghênh, mong tướng quân thứ tội.”

Tư Mã Hùng nghe giọng người này trước tiên là một trận hàn ý, sau đó nghiêm nghị, lập tức nắm lấy bội kiếm giắt eo, người này tướng mạo thanh nhã, giọng nói lại âm nhu lanh lảnh, Tư Mã Hùng cả năm ở cạnh Ung Vương, biết chỉ có một loại người có đặc điểm này. Hắn kinh nghi hỏi, “Ngươi là ai, sao lại ở đây?”

Người này trong mắt hàn quang chợt lóe, nói, “Nô tài Lý Thuận, vốn ở trong cung Nam Sở làm việc, vì cùng Giang đại nhân giao hảo, lại không chịu được trong cung đấu đá, nên mấy ngày trước thoát thân ra, hầu hạ bên cạnh công tử, khiến tướng quân nghi ngờ rồi.”

Tư Mã Hùng nửa tin nửa ngờ gật đầu nói, “Xin dẫn ta đi gặp Giang đại nhân.”

Lý Thuận chuyển thân mở cửa các, mời Tư Mã Hùng vào. Tư Mã Hùng lại nhìn hắn một cái, rồi đi vào tiểu các. Nhìn một cái liền thấy một người trẻ tuổi tướng mạo tư văn tuấn tú ngồi sau một thư án, nhàn nhạt nhìn mình, trên thư án trước mặt, đặt một quyển thư tịch đang mở ra, cùng một chút văn thảo, bút lông cừu còn đang ướt mực đặt trên giá bút, xen ra trước khi mình tới, hắn đang viết gì đó.

Tư Mã Hùng thấy người trẻ tuổi này đột nhiên nghĩ tới người này đã từng gặp qua, 3 năm trước, tại Thục Trung, hắn từng ở đại doanh gặp hắn, khi đó hắn đi cùng với Nam Sở Đức Thân Vương, còn từng cùng Ung Vương mật đàm một lúc, sau đó trên bữa tiệc tiễn hành, người trẻ tuổi này một bài Phá trận tử liền bức tử Thục Vương, đáng tiếc mình chỉ nhớ được người này là Giang tham tán, lại không biết hôm nay mình tới cầu kiến Giang đại nhân lại là hắn.

Hắn theo phản xạ hành quân lễ, người này hắn cũng thầm bội phục, tuy hắn còn chưa hiểu lắm vì sao Thục Vương nghe xong bài thơ của hắn liền tự sát. Hắn cung cung kính kính nói, “Mạt tướng Tư Mã Hùng, hổ thẹn là Ung Vương thân vệ thống lĩnh, phụng điện hạ quân chỉ, tới chào hỏi tiên sinh, điện hạ nói hôm nay ngài quân vụ bận rộn, muốn trước tối tới bái hội tiên sinh, hy vọng tiên sinh chịu gặp ngài một cái.”

Ta nhàn nhạt nói, “Giang mỗ nay chỉ là một giới thảo dân, lại như bị giam lỏng, còn có tư cách gì cự tuyệt Ung Vương điện hạ tới thăm? Không biết tại hạ phạm phải tội gì? Giang mỗ lúc làm quan cũng chỉ là tứ phẩm Thị độc, nghe nói tam phẩm trở lên mới bị hạ ngục, ta trước đây là tứ phẩm cũng bị hạ ngục sao?”

Tư Mã Hùng bối rối đáp, “Giang đại nhân nặng lời, điện hạ đối với đại nhân hết mực quan tâm, thực sự lo lắng tiên sinh bị loạn quân quấy nhiễu, mới phái người tới bảo hộ, xin tiên sinh chớ trách, nếu có chỗ không chu toàn, mong rằng xem ở thể diện của điện hạ mà chớ trách tội những thô nhân như chúng ta.”

Ta cười nhẹ nói, “Tướng quân đã tới rồi, Tiểu Thuận Tử, dâng ly trà lên, mời tướng quân ở đây ngồi một lát.”

Tư Mã Hùng vội nói, “Tiên sinh không cần đa lễ, mạt tướng nào dám quấy nhiễu tiên sinh, nếu tiện thì xin chuẩn bị một gian sương phòng để tại hạ có thể xử lý quân vụ là được.”

Ta nhìn hắn một cái, đáp, “Đạo Ly, ngươi dẫn vị tướng quân đây tới khách cư nghỉ ngơi.” Đạo Ly đáp lời đi ra từ phía sau ta, thi lễ với Tư Mã Hùng nói, “Tướng quân mời theo ta.”

Tư Mã Hùng nhìn một cái người tiểu thư đồng hồi nãy cơ hồ không hề phát giác ra, hướng ta cáo từ rời đi.

Ta cười nhẹ, lẩm bẩm, “Khó trách Ung Vương điện hạ danh động thiên hạ, một thân vệ thống lĩnh đã có lễ nghĩa biết tiến thoái như vậy.”

Tiểu Thuận Tử thấp giọng nói, “Không nghĩ tới Ung Vương lại đối với ngài quan tâm như vậy, ngài xem chúng ta có phải hiện tại liền đi?”

Ta lắc đầu, “Thiên hạ sớm muộn sẽ là của Đại Ung, ta nếu đi rồi, khó tránh trở thành khâm phạm, vẫn là đợi hắn tới nói cho rõ thôi.”

Lý Chí tới Sở vương cung, lệnh phong tỏa hết các cung điện, chính mình chỉ lưu lại một gian điện phụ để làm việc, hắn một bên xử lý quân vụ, một bên đợi Trường Nhạc công chúa tin tức, cũng may không đợi mất bao lâu, một thân vệ tới bẩm báo, “Điện hạ, công chúa điện hạ đã bình an trở về, đang ở ngoài điện chờ.”

Lý Chí đại hỷ, vừa đi ra cửa điện vừa nói, “Trường Nhạc, Trường Nhạc, muội tới sao?” Theo tiếng hắn la lên, một người tố y thiếu nữ từ ngoài điện chạy vào, hắn liền ôm chặt lấy muội muội, cười nói, “Hoàng muội, muội vẫn là về tới bên cạnh nhị ca rồi, từ nay về sau, muội không cần phải sợ bất kì chuyện gì nữa. Phải rồi, người hộ tống muội đâu, Lương Uyển đâu?” Trường Nhạc công chúa trong mắt xẹt qua một tia hoảng sợ, nói, “Hoàng huynh, Lương tỉ tỉ điên rồi, những người khác đều ở bên ngoài.” Lý Chí cau mày nói, “Truyền bọn chúng vào.”

Theo đó, mười mấy đại hán thân mặc bố y, dung mạo tiều tụy tiến vào, hai người đi ở sau cùng đang kéo theo Lương Uyển đang khóc lóc, thấy Ung Vương, trong mắt bọn họ hiện lên vẻ hổ thẹn, quỳ xuống bái lạy. Lý Chí để bọn họ đứng lên rồi hỏi, “Phát sinh chuyện gì? Lương Uyển sao rồi?”

Đại hán đứng đầu nói, “Điện hạ, Lương Uyển đầu nhập thái tử điện hạ, hơn nữa còn là Phượng Nghi Môn chủ quyết định.”

Lý Chí sắc mặt lạnh xuống, hắn đã đón ra chuyện này, nhưng không nghĩ tới Phượng Nghi Môn chủ lại phách lối như vậy, hắn hỏi, “Các ngươi làm sao biết được? Còn nữa, Lương Uyển đến cùng là thế nào?”

Đại hán nọ nghĩ, nếu mình lại nói tiếp, chỉ sợ sẽ nói ra những lời không nên nói, người nọ là một người đáng sợ, nếu thật sự vì thế mà lại thành điện hạ địch nhân, điện hạ vốn tứ bề khốn đốn sẽ càng thêm nguy hiểm, hắn lại bái nói, “Điện hạ, thuộc hạ tại Giang Nam không dám mảy may quên đi điện hạ tài bồi, chuyện hôm nay cũng là bất đắc dĩ, xin điện hạ chiếu cố người nhà tiểu nhân.” Nói xong, hắn liền rút ra bội đao, huy đao tự vẫn. Khi hắn rút ra bội đao, thân vệ trong điện còn tưởng hắn muốn hành thích, còn đang muốn lên trước ngăn lại, ai biết rằng hắn lại tự vẫn, Lý Chí kinh hãi vạn phần, đang muốn hỏi những người khác, chỉ thấy những người khác đồng thanh nói, “Xin điện hạ chiếu cố người nhà chúng ta, điện hạ bảo trọng.” Nói xong cùng nhau huy đao tự vẫn, nhất thời đại điện máu tươi vương vãi. Trường Nhạc công chúa kinh hô một tiếng, che mặt không dám nhìn.

Lý Chí mê hoặc không hiểu, hắn ngây ra nhìn cảnh tượng quỷ dị này, không biết nên nói gì. Hỏi Trường Nhạc công chúa, Trường Nhạc công chúa chỉ biết mình cùng những người này bị cướp đi, còn mình không hề gặp phải chút nào tổn hại, không lâu sau, mình cùng những người mật thám này được thả ra, chỉ là Lương Uyển bị điên rồi, còn mình hỏi những mật thám kia đều trầm mặc không nói. Nghe Trường Nhạc công chúa trả lời, Lý Chí càng thêm mê hoặc, đến cùng phát sinh chuyện gì đây?
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...