Nhất Đại Quân Sư

Chương 5: Tranh Kế Vị



Tháng 3 năm thứ 19 Hiển Đức Canh ngọ, Triệu Thắng chết, hiệu Sở Linh Vương, thái tử Triệu Gia trước linh kế vị, hạ lệnh dùng tiếp Hiển Đức niên hiệu, lập Đại Ung Trường Nhạc công chúa làm hậu, Đại Ung đưa sứ chúc mừng, tặng lương mã ngàn thất, vàng lụa vô số.

Trong cung đã định, triều dã trên dưới đều nghĩ tới người kế vị, Gián nghị đại phu La Văn Túc Công tấn ngôn, đề nghị lập Vương tam tử Triệu Lũng làm người kế vị.

Trước, quốc chủ lập Trường Nhạc công chúa làm vương phi, vương phi không có con, lại sai cung nữ bồi giá thị phụng thái tử điện hạ, điện hạ thích Ung nữ xinh đẹp, càng thêm sủng hạnh, trước sau sinh 3 nam 4 nữ, Hậu Linh Vương lo nghĩ, lập con gái thừa tướng Thượng Duy Quân làm thái tử trắc phi, 14 tháng, sinh Lũng, Gia đăng cơ, phong Thượng thị làm quý phi.

Thượng thị xuất thân danh môn, hiền thục ít ganh ghét, triều đình lấy lệ xưa "tử dĩ mẫu quý", thỉnh lập kì tử.

Vương hậu nghe được đại nộ, "Ai gia tuy không con, đâu biết sau này sẽ không có, huống hồ dù cuối cùng không có, ai gia ngày xưa bồi giá cung nữ, đều là đại Ung danh môn, tới nay đã sinh 2 người con, nếu luận quý tiện, há không bằng Thượng thị, nếu muốn lập người kế vị, lập Vương chưởng tử cũng được."

___________

Năm 19 Hiển Đức, quốc chủ chết rồi, nếu người bình thường chết là chết, nhưng một người quốc chủ chết chính là đại sự, trước khi quốc chủ băng hà, chúng ta hàn lâm viện đã đem bản Sùng Văn Điện thư mục Sùng văn mật tàng đã cơ bản hoàn thành trình lên, quốc chủ đại hỉ, quy không nhìn được Sùng Văn điện hoàn tất, nhưng hắn chắc vẫn tính là nhắm mắt đi.

Không có chút nào tranh luận, thái tử Triệu Gia trước linh kế vị, sau đó chính là cải nguyên, đại xá thiên hạ những chuyện này, hàn lâm viện chúng ta cũng bận tới cực điểm, còn có chút chuyện rất quan trọng, chúng ta những người tiểu quan tuy không có nhiều chỗ chen miệng vào, nhưng cũng rất quan tâm chuyện lập hậu vào lập người kế vị.

Lập hậu không có dị nghị, tuy Trường Nhạc công chúa quanh năm ở hàn cung dưỡng bệnh, không được tính là tận chức, nhưng Nam Sở trên danh nghĩa là thần phục Đại Ung, hơn nữa Trường Nhạc công chúa lại lại là thái tử phi tiên vương lập nên, vì thế Trường Nhạc công chúa đương nhiên thuận lợi tiếp nhận trong cung.

Nhưng lập người kế vị thì phiền phức rồi, Trường Nhạc công chúa không sinh con, mà nàng tuy mới 19 tuổi, nhưng quanh năm bị bệnh, mọi người đều hoài nghi nàng có còn biết mang thai sinh con hay không, hơn nữa nước không có kế vị, tất sẽ bất an, vì thế đám đại thần đều hy vọng lập một vị thái tử trước, Triệu Gia đã có 4 trai 7 gái rồi, vì Trường Nhạc công chúa để cung nữ hầu hạ thái tử, vì thế phần lớn trai gái đều là Ung nữ sinh ra, nhưng việc này dẫn tới quý tộc trong triều bất mãn, cũng may tiên vương hai năm trước đem con gái Thượng Chỉ Lan của thừa tướng đại nhân gả cho thái tử làm trắc phi, tuy vì thái tử sủng ái Ung nữ, nhưng Thượng phi tính khí thập phần tranh đấu, sinh được Vương tam tử Triệu Lũng.

Trong triều đại thần nhận thấy nếu là Trường Nhạc công chúa sinh ra, tự nhiên là tôn quý, nhưng con cháu những người Ung nữ khác sinh ra đều bị họ xem là huyết thống không đủ thuần chính, vì thế đều yêu cầu lập Triệu Lũng làm kế vị.

Quốc chủ tuy tham hoa háo sắc, nhưng cũng là một người thông minh, tự nhiên biết điểm này đám đại thần đúng, vì thế tuy hắn không phải rất thích Thượng thị, nhưng vẫn phong nàng làm quý phi, lập Triệu Lũng làm kế vị, hắn cũng tán đồng.

Nhưng Trường Nhạc công chúa vì thế mà đại nộ, cùng quốc chủ cãi nhau một trận, một mình trở lại hành cung, lần này quốc chủ sứt đầu mẻ trán rồi, tuy hắn và Trường Nhạc công chúa tụ ít xa nhiều, nhưng Trường Nhạc công chúa thập phần hiền huệ, không những cho những mỹ nữ Ung quốc bồi giá phục thị mình, mà còn thường ủng hộ mình tuyển chọn mỹ nữ mở rộng hậu cung, vì thế hắn đối với Trường Nhạc công chúa thập phần tôn kính thậm chí có chút kiêng dè.

Hơn nữa, Thượng thị là Nam Sở quý tộc lý do này chỉ để quân thần trong lòng tự hiểu, nên Triệu Gia tạm thời dừng lập kế vị, hơn nữa còn ám thị triều thần, trừ khi thuyết phục vương hậu, nếu không không thể lập kế vị.

Nhưng một điểm này lại làm khó đến chết mấy vị triều thần, Trường Nhạc công chúa từ sau khi gả tới Nam Sở, thông thường ở sâu trong hành cung, Nam Sở mấy vị triều thần mệnh phụ dù muốn nịnh bợ cũng không tìm được cơ hội, những cung nữ thân cận với công chúa hiện tại cơ bản đều là quốc chủ sủng cơ, con trai họ không có tư cách lập kế vị, bọn họ oán hận còn không hết, làm sao còn khuyên được công chúa, dần dần ánh mắt tất cả đều rơi vào một người - Lương Uyển.

Lương Uyển chính là bạn tốt khuê phòng của Trường Nhạc công chúa, lại là tiên vương nghĩa nữ, tại Nam Sở tuy chọn rể chưa thành, nhưng cùng Nam Sở văn võ tuấn kiệt giao tình không cạn, theo lý nàng là thuyết khách tốt nhất, nhưng nàng cũng cự tuyệt.

Vì thế nhiều ngày qua Minh nguyệt lâu đã dần tĩnh lại lại trở thành ngựa xe nầm nập.

Dưới tình hình như vậy ta lại một lần nữa tới Minh nguyệt lâu, vốn ta không muốn tới, nhưng Lương Uyển đột nhiên hạ thiệp mời ta, ta tuy đối với nàng không có mưu đồ, nhưng huyễn tưởng một chút là khó tránh khỏi, huống hồ thiếp của nàng ta cự tuyệt cũng khó tránh khỏi thất lễ.

Ta thong thả đi vào cửa viện, vòng qua bích hồ, hiện tại phía trước Minh nguyệt lâu đã trồng đầy lê hoa, bây giờ tháng 4, chính là mùa lê hoa, đầy sân lê hoa như mây như tuyết, hít sâu một hơi mùi hương thấm vào ruột gan, ta hướng người thị nữ dẫn đường hỏi, "Cô nương, xin hỏi Lương tiểu thư gọi hạ quan tới có gì phân phó?" Thị nữ dí dỏm đáp, "Vậy thì phải hỏi tiểu thư rồi, ta một tiểu nha đầu sao biết được, đại nhân cung kính như vậy nô tì thẹn không dám nhận." Ta trang trọng nói, "Tục ngữ nói, thừa tướng gia nhân thất phẩm quan, Lương tiểu thư là tiên vương nghĩa nữ, lại là bạn tốt vương hậu, sợ là quyền thế vượt cả thừa tướng, nói như vậy, cô nương thế nào cũng là lục phẩm, hạ quan mới là tòng thất phẩm, tự nhiên phải tôn kính rồi." Người thị nữ ngây ra, phốc một tiếng cười ra, nhỏ giọng nói, "Nô tì nghe nói tiểu thư nhà ta cùng thừa tướng đại nhân nói, nếu muốn khuyên vương hậu, tất phải có đại nhân ra mặt."

Lần này tới lượt ta ngây ra, lúc nào một hàn lâm biên tu nho nhỏ như ta có thể nói động đường đường đại Ung công chúa, Nam Sở vương hậu? Bán tín bán nghi đi vào Minh nguyệt lâu, nhìn một cái liền thấy Thừa tướng đại nhân cùng Hàn lâm viện Chưởng viện học sĩ ngồi phía đầu, Lương Uyển ngồi cùng bên cạnh.

Ta thiếu chút muốn chuyển thân chạy mất.

Nhưng biết rõ là không thể, vì thế vẫn là cung cung kính kính hành lễ, "Hạ quan bái kiến Thừa tướng đại nhân, Chưởng viện đại nhân."

Thừa tướng Thượng Duy Quân liên tục gật đầu đáp, "Tốt, tốt, nghe Tạ đại nhân nói ngươi thập phần đắc lực, gần đây muốn thăng chức, quả nhiên là quốc gia lương đống, Lương tiểu thư, người đã tới rồi, tiểu thư lần trước nói chỉ có Giang hàn lâm có thể thuyết phục vương hậu, đến cùng là nguyên do gì?"

Ta lập tức nhìn về Lương Uyển, ta cùng nàng trước đây không thù, gần đây vô oán, sao nàng lại hại ta như vậy? Lương Uyển dưới cái nhìn chăm chăm của ba người vẫn thong dong nhấp một ngụm trà thơm mới nói, "Nói câu trong lòng, thiếp thân vốn là người Đại Ung, các vị đại nhân muốn lập vương tử Lũng làm kế vị, thâm ý trong đó người qua đường đều biết, vương hậu há lại không biết, nay giận dỗi rời cung, chính là lúc tức giận nhất, thiếp thân chịu công chúa đại ân, lại được công chúa xem như tỷ muội, nếu khuyên nàng thuận theo quốc chủ cùng các vị đại nhân, há chẳng khiến công chúa lạnh tâm, tới lúc đó dù công chúa có ý dàn xếp cùng không thể đáp ứng, vì thế Lương Uyển vạn vạn không thể khuyên giải, nhưng thiếp thân được tiên vương xem trọng, cũng cảm kích đến rơi lệ, sao nỡ thấy ngày dưới suối vàng trằn trọc, vì thế tận khả năng dàn xếp, nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ tới công chúa từ khi tới Nam Sở, nhã hứng thi từ, mỗi ngày tay không rời sách, từng nói với thiếp thân, danh gia ngày trước đều thân quy hoàng thổ, không thể gặp mặt, mà ngày nay chỉ có Nam Sở trạng nguyên Giang Triết, đọc thơ rung động tâm can, lại cùng ở Nam Sở, luôn nghĩ một lần gặp kì nhân, nhưng sợ quân thần phân biệt, nam nữ cách biệt, tuy gần ngay gang tấc nhưng không thể gặp mặt, thật là tiếc nuối bình sinh.

Thiếp thân nghĩ, nếu là Giang trạng nguyên có thể yết kiến vương hậu, thỏa vương hậu túc nguyện, sau đó mời trạng nguyên uyển chuyển lựa lời, vương hậu tất động tâm."

Ta thiếu chút hôn mê, ta giống người ngu lắm sao, ta một trạng nguyên nho nhỏ, trước mặt vương hậu chỉ sợ là một nhân vật nộng thần, ta dựa vào cái gì ảnh hưởng vương hậu, khẩn thiết nhìn hướng Thừa tướng đại nhân, hy vọng hắn có thể ngăn cản cách nghĩ không thiết thực này.

Nhưng mộng tưởng của ta bị diệt rồi, Thượng Duy Quân lão già này cư nhiên mặt đầy trầm tư, mà Chưởng viện đại nhân cư nhiên liên tục gật đầu.

Cứ như vậy ta liền cơ hội phản đối cũng không có liền bị Lương Uyển áp lên xe ngựa đi hướng hành cung.

Trên đường, ta trịnh trọng hỏi, "Lương tiểu thư, hạ quan đắc tội qua cô sao?"

Lương Uyển mỉm cười lắc đầu: "Không có."

Ta lại hỏi, "Vậy hạ quan đắc tội qua đại Ung sao?"

Lương Uyển trong mắt hiện lên một tia khinh miệt nói, "Không có."

Ta nổi giận nói, "Nếu đã như vậy ta lại không phải kẻ thù giết cha cô cũng không phải bạc tình lang phụ cô, cô lại cứ muốn hại chết ta làm gì."

Lương Uyển sững sờ, sau đó lộ ra nụ cười như hoa: "Trạng nguyên công tức giận rồi."

Ta đã khôi phục lại được bình tĩnh, lạnh lùng nói, "Ta làm việc bất lợi là nhỏ, chỉ sợ sẽ liên lụy tới Lương tiểu thư." Hừ, ta dù chết cũng phải kéo cô theo, trong lòng ta hung ác nghĩ.

Lương Uyển con mắt lưu chuyển, xinh đẹp nói, "Trạng nguyên công hiểu lầm thiếp thân rồi, thiếp thân cách này mười phần chắc chín."

Ta liền không cùng nàng nói chuyện nữa, vì thấy vì một chuyện đã định tranh cãi thực không có ý nghĩa, vừa rồi phát nộ chỉ là dựa theo tâm thái của một người bình thường mà thôi, dù sao nếu không hoàn thành nhiệm vụ, cũng không thể nói ta không tròn chức vụ, nhiều nhất cũng chỉ thăng quan chậm chút mà thôi.

Lương Uyển thấy ta không nói gì, trái lại thêm mấy phần kính ý, khiến lòng ta cảnh giác, tuy mấy năm này không gặp qua nàng, chuyện của nàng ta cũng biết một ít, từ hành vi của nàng mà xem, thực tế khả năng là gián điệp Đại Ung cực lớn, nếu không làm sao 3 năm lại không ìm được như ý lang quân, ta thấy nàng trường tu thiện vụ, tại Nam Sở thoải mái như cá gặp nước, quyết không tin nàng nàng chỉ là một nữ tử bình thường.

Nói câu không dễ nghe, tại Gia Hưng tuy ta mắc lừa một lần đi Nhân Nguyệt lâu, nhưng Nhân Nguyệt lâu đương gia hoa khôi Vân Yến chính là một người tú lệ như tiên, lại là mỹ nữ tinh thông cầm kì thi họa, kẻ bám váy nhiều như mây, ta nhìn hành vi của Lương Uyển, cũng chính là một cao cấp kĩ nữ con hát mà thôi, đại khái bất đồng chính là nàng tới lui đều là cao quan tài tử, hậu đài lại vững, hơn nữa không bán thân mà thôi.

Lương Uyển không biết ta đang chửi thầm nàng, vẫn câu được câu không cùng ta tán dóc.

Khoảng chừng hơn 2 canh giờ, xe ngựa cuối cùng cũng tới Mạc Sầu hồ hành cung, sau khi trải qua cấm vệ kiểm tra, ta thuận lợi tiến vào hành cung, tới trước Lâm ba hiên đối diện Mạc sầu hồ, Lương Uyển cũng không cho người bẩm báo, kéo ta vào bên trong, hai bên cung nữ đại khái cũng biết Lương Uyển không dễ dây, trừ vội vội vàng vàng tiến vào bẩm báo, cứ như vậy mặc cho chúng ta tiến vào.

Vào tới trong phòng, ta liền thấy được Trường Nhạc công chúa thân mặc cung trang màu tím, dựa lưng trên giường gấm đọc một bản thư tịch, nàng tươi cười ngẩng đầu nói, "Uyển nhi tỉ tỉ tới rồi." Nhìn thấy ta, lập tức đỏ mặt nói, "Kẻ nào to gan như vậy, dám xông vào ai gia tẩm cung?" Lương Uyển buông ta ra đi lên trước nói, "Công chúa, ngài xem thiếp thân mang cho ngài tới người mà ngài muốn gặp nhất, sao ngài lại phát hỏa?"

Trường Nhạc công chúa sững sờ, trong lòng nghĩ tới một người, kinh hô, "Lẽ nào là Giang Triết Giang Tùy Vân sao?"

Lương Uyển quay đầu nói, "Giang Triết, còn không bái kiến công chúa."

Ta vừa vào cửa đã ngây ra rồi, năm xưa thấy Trường Nhạc công chúa, nàng chính lúc đại hôn, thân mặc trang phục Đại Ung công chúa, lại là áo cưới màu đỏ, vì thế tuy tuổi mới 16, vẫn ung dung hoa quý, hôm nay nàng mặc áo tím, không có nửa điểm trang sức, cũng không bôi phấn son, quả là thanh tú văn nhã, xinh đẹp động nhân, có chút khác với lúc đại hôn, càng huống hồ hai năm qua nàng trải qua phong sương càng thêm một kiểu phong vận thành thục, tim ta đập càng ngày càng mạnh, không biết tại sao đột nhiên sinh ra một tia tà niệm, nếu có thể ôm nàng một cái cũng nhiều.

Chính lúc ta đang suy nghĩ lung tung, Lương Uyển nói làm ta tỉnh lại, vội lên trước bái lạy: "Thần Hàn lâm viện Biên tu Giang Triết khấu khiến vương hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."

Trường Nhạc công chúa đột nhiên lộ ra thần sắc ưu hỷ giao thoa, một lúc sau mới nói, "Giang đại nhân bình thân, ai gia ngày thường thích nhất thơ từ của Giang đại nhân, hôm nay được gặp, có chỗ muốn thỉnh cầu, không biết được chăng?"

Ta bình tĩnh nói: "Không dám không tòng mệnh."

Trường Nhạc công chúa dường như nhìn ra ta có chút lạnh nhạt, xa xăm nhìn ta một cái nói, "Đây là thi từ ai gia ngày thường sao tụng, Giang đại nhân có biết ai gia thích nhất là bài nào?" Nói xong đưa sách trong tay cho Lương Uyển.

Lương Uyển hơi cúi người đưa sách cho ta.

Ta tiếp lấy nhìn một cái, quả nhiên là một bản thơ từ chép tay, từng hàng trâm hoa chữ nhỏ xinh đẹp phi thường, ta lật xem trang đầu tiên, chính là một bài Cẩm sắt.

"Cẩm sắt vô đoan ngũ thập huyền, Nhất huyền nhất trụ tư hoa niên, Trang sanh hiểu mông mê hồ điệp, Vọng đế xuân tâm thác đỗ quyên, Thương hải nguyệt minh châu hữu lệ, Lam điền nhật noãn ngọc sanh nhân, Thử tình khả đãi thành truy ức, Chích thị đương thì dĩ võng nhiên." Ta thấp giọng ngâm bài thơ ta viết năm 15 tuổi khi tiên phụ quá cố, lúc đó phụ thân đã chỉ còn lại hơi tàn, ông nhìn họa tượng của mẫu thân, lúc thì thì thầm, lúc thì cười nhẹ, càng nhiều thời gian là nhàn nhạt bi thương, quả thực là nhàn nhạt, vì phụ thân sắp đi gặp mẫu thân rồi, trong bi thương thậm chí còn đem theo một tia vui mừng, chính vì nguyên nhân đó, ta không có ép phụ thân uống chỗ thuốc đắng ngắt kia, nếu phụ thân sinh mệnh đã không cách nào cứu được, ta hà tất phải để ông mang theo vô tận thống khổ, ta còn nhớ tối đó ta quỳ trước giường phụ thân thề mỗi ngày bảo đảm có thể chiếu cố chính mình, phụ thân thanh thản nhìn ta, sau đó liền không còn hô hấp, ta thần tình cứ điềm tĩnh như vậy.

Không tự chủ nước mắt ta rơi xuống, hôm nay ta mới biết phụ thân xuất thế đem cho ta bao nhiêu đau khổ a.

Trường Nhạc công chúa thấy ta rơi lệ, có chút bất an, ngẩng đầu nhìn Lương Uyển.

Lương Uyển biết ý, đưa cho ta một tấm khăn lụa.

Ta lau nước mắt cười nói, "Vương hậu chê cười, bài thơ này là thần viết lúc tiên phụ xuất thế, tiên phụ sinh tiền cùng thân mẫu ân ái vô cùng, tiên mậu xuất thế, phụ thân thủy chung ưu sầu khó giải, tới lúc lâm chung, tiên phụ tâm tình vô cùng bình tĩnh, chỉ vì sắp được gặp mẫu thân.

Vì thế thần viết bài thơ này, không nghĩ tới công chúa nơi này cũng có."

Trường Nhạc công chúa mềm giọng nói, "Ai gia tới tuổi cập kê, có người từ Nam Sở đến đưa cho ai gia bài thơ này, chỉ là lúc đó ai gia còn không biết Giang Triết là ai, sau này tới Nam Sở, nghe được Nguyệt hạ cảm hoài của trạng nguyên, cảm thấy thích vô cùng, liền hỏi điện hạ, mới biết chính là đại tác của Giang trạng nguyên, từ đó về sau ai gia mời Uyển nhi tỉ tỉ thay ta thu thập trạng nguyên thi từ, mấy năm nay ai gia ở nơi thâm cung, cũng chính là đọc thơ của trạng nguyên mới có thể giải tỏa ưu sầu."

Ta cúi người đáp, "Thơ của thần có thể được vương hậu thưởng thức, là thần vinh hạnh."

Trường nhạc thấy ta đã bình tĩnh lại, liền hỏi, "Bài Cầm sắt này ai gia thập phần yêu thích, chỉ là ai gia không hiểu, cái gì là " Lam điền nhật noãn ngọc sanh nhân", lẽ nào lam điền mỹ ngọc dưới ánh mặt trời sẽ sinh ra làn khói nhẹ sao?"

Ta mỉm cười đáp, "Câu thơ này có xuất xứ, ngày xưa Tư Không Đồ đời Tấn có nói 'Tại thúc luân vị thi gia chi cảnh, uyển như lam điền nhật noãn, lương ngọc sanh nhân, khả vọng nhi bất khả trí ư mi tiệp chi tiền giả dã'."

Trường Nhạc công chúa bừng tỉnh: "Thì ra là vậy, ai gia hiểu rồi.

Không biết trạng nguyên gần đâu có bài thơ nào mới chăng?"

Ta nghĩ một cái liền đáp, "Thần những ngày này bận công vụ, thơ từ có rất ít giai tác, nếu vương hậu không ghét bỏ, thứ cho thần viết một bài đùa chơi vậy."

Trường Nhạc công chúa đại hỉ, lập tức gọi cung nữ mài mực, ta dùng văn phòng tứ bảo trên bàn sách bên cạnh hạ thơ đề "Xuân nhật thiên liễu trang thính oanh", sau đó viết, " Xuân toàn thiên thượng vũ nhân hòa, vô sổ trưởng điều trứ địa đà.

Kỉ nhật lục âm thiêm nộn sắc, nhất thời hoàng điểu chiêm kiều kha.

Phi lai như đắc thanh vân lộ, thính khứ nghi văn hồng tuyết ca.

Diểu diểu phong tiền trương thúy mạc, giao giao chi thượng độ kim thoa.

Tòng triêu đề mộ thanh thuỳ xảo, tự bắc thùy nam ảnh thục đa.

Kỉ lũy y hi mê hán uyển, nhất thanh phỏng phật ức tần nga.

Đãn dung vận dật trì tương thính, bất hổ thô hào tẩu mã qua.

Kiều hoạt như châu sanh thiệt để, nhu trưởng như tuyến kết mi oa.

Nùng quang khoái mục chân sanh thụ, sồ ngữ tiêu hồn nhược tử hà.

Cố ảnh khước nghi thanh đoạn tục, văn thanh toàn nhận ảnh bà sa.

Tương tương hà dĩ thù kim nhật, đảo tẫn tôn tiền kim phả la."

Trường Nhạc công chúa đi lên trước cúi đầu tụng đọc, hồi lâu sau mới nói, "Nam Sở tài tử quả nhiên phi phàm, ai gia đọc lên miệng vẫn lưu tiếng thơm."

Ta thấy Trường Nhạc công chúa dường như có chút mệt mỏi, bèn cáo lui nói, "Nương nượng phụng thể chưa an, thần không dám ở lâu, bèn xin cáo từ, thỉnh nương nương giữ gìn."

Trường Nhạc công chúa cười nhẹ đạp, "Đa tạ ngươi, Lương Uyển, thay ai gia tiễn Giang đại nhân."

Lương Uyển đáp lời, dẫn ta ra ngoài, đi được rất xa, Lương Uyển đột nhiên đứng lại lạnh lùng hỏi, "Giang đại nhân, ngài có phải quên gì không?"

Ta giật mình, mới nhớ ra thì ra quên mất khuyên nương nương chuyện lập kế vị rồi, nhưng ta chuyển niệm một cái rồi nhàn nhạt nói, "Lương tiểu thư hà tất phải nói vậy, ta khuyên cùng không khuyên chắc là không có quan hệ gì."

Lương Uyển tức giận, "Sao, các ông Nam Sở đại thần đều cho rằng công chúa chúng ta dễ ức hiếp sao?"

Ta nhìn thấu trong mắt Lương Uyển kinh nghi, liền không giấu diếm đáp, "Lương tiểu thư chắc là hiểu rõ, lập kế vị đã định, vương hậu trong lòng chắc cũng hiểu, chỉ là nếu dễ dàng đáp ứng, khó tránh tổn hại Đại Ung danh vọng mà thôi."

Lương Uyển sắc mặt trầm xuống, "Ông nói bừa cái gì."

Trong lòng ta nghĩ, thay vì khiến nàng ta cho rằng ta ngu xuẩn có thể lợi dụng, chi bằng khiến nàng ta hiểu được ta lợi hại, kính nhi viễn chi, miễn nàng lại hại ta.

Vì thế ta dùng giọng mập mờ nói, "Đại Ung công chúa viễn giá Nam Sở, vốn không tình nguyện, vì thế vương hậu căn bản không hy vọng quốc chủ sủng ái, Ung đế bồi giá nhiều mỹ nữ như vậy, không phải vì mê hoặc quốc chủ, miễn cho vương hậu phải ứng phó với người chồng mình không thích sao.

Còn như Lương tiểu thư, trường tu thiện vũ, chính là lựa chọn tốt làm thống lĩnh Đại Ung tại Nam Sở làm mật thám, tiểu thư thân phận vi diệu, có thể không chút úy kị tùy ý hành sự, nếu là công chúa phụ trách chuyện này, khó tránh có người phát giác công chúa hành vi khả nghi, ta nghĩ đối với đại Ung, công chúa chỉ cần gả tới Nam Sở cũng là tận chức trách rồi đi."

Lương Uyển tuy cực lực trấn định, nhưng sắc mặt trắng bệch, hơn nữa trong mặt hiện lên một tia hàn quang.

Ta vội nói, "Hạ quan chỉ là một hàn lâm nho nhỏ, những chuyện quốc gia đại sự này chưa từng hỏi qua, cũng lười hỏi qua, nhưng tiểu thư phí tâm lôi hạ quan vào, thực là việc làm của kẻ bất trí, nếu hạ quan thường ngày vô cớ có gì ý ngoại, khó tránh người khác hoài nghi tiểu thư dụng tâm."

Lương Uyển lại ngây ra, một lát sau thần sắc liền khôi phục bình thường, xinh đẹp nói, "Vương hậu thích thơ của đại nhân, sau này cách một đoạn thời gian thiếp thân lại phái người đi chỗ đại nhân lấy thơ mới của ngài, đại nhân chắc sẽ không phải không đồng ý chứ."

Ta thản nhiên đáp, "Hạ quan gia cảnh bần hàn, còn chưa có phủ đệ, chỉ tại hàn lâm viện phụ cận thuê một gian phòng mà thôi, tiểu thư nếu phái người tới, thường sẽ không tìm thấy hạ quan, nếu tiểu thư không ghét bỏ, hạ quan tất nhiên định kì đưa thơ mới tới Minh nguyệt lậu, mời tiểu thư chuyển lời vương hậu thiên tuế."

Lương Uyển tán thưởng nhìn ta một cái, "Được rồi, thiếp thân còn phải về khuyên vương hậu, xe ngựa đã chuẩn bị xong, bọn họ sẽ đưa đại nhân về Thừa tướng phủ bẩm lại công việc."

Ta kính cẩn cảm ơn, sau đó lên xe rời đi.

Đêm khuya, ta cuối cùng cũng về tới thành, một đường bình an, tới Thứa tướng phủ, đối với người bụng đầy lo lắng như Thượng Duy Quân, ta "thành thực" nói, "Hạ quan yết kiến vương hậu, nương nương quả nhiên thập phần yêu thích thơ của hạ quan, hỏi rất nhiều chuyện, hạ quan miệng lưỡi vụng về, không biết khuyên giải thế nào, sau đó nương nương mệt rồi, hạ quan chỉ có thể cáo lui.

Sau đó Lương tiểu thư nói với hạ quan, nàng ấy biết hạ quan không nói nên lời, mục đích để hạ quan đi chỉ là muốn giải nương nương sầu muộn, nương nương hiểu rõ đại nghĩa, sớm biết chuyện đại sự như lập kế vị phải như thế, chỉ là nhất thời tức giận khó cải khẩu mà thôi, Lương tiểu thư nhân dịp nương nương cao hứng lại khuyên giải lần nữa, tất có thể khiến nương nương hồi tâm chuyển ý, chỉ là Lương tiểu thư nói, còn mong quốc chủ đích thân đi đón nương nương trở về, nương nương mới tiện xuống nước."

Thượng Duy Quân lòng đầy hoan hỷ nói, "Tốt, tốt, Giang hàn lâm quả nhiên là lương đống nhân tài, ta cùng Tạ học sĩ các cậu cũng đã thương nghị qua, cậu kiến lập Sùng văn điện có công, sắp tới tất có phong thưởng, được rồi, cậu về nghỉ đi."

Tràn đầy mệt mỏi trở về, thấy đèn sáng, biết Tiêu Thuận Tử tới, bèn lười biếng đi tới nằm giường hỏi, "Hôm nay sao lại rảnh rỗi vậy, ta nhớ cậu còn 2 ngày nữa mới được nghỉ mà."

Tiểu Thuận Tử cười nhẹ bước tới kéo ta dậy, giúp ta cởi bỏ y phục nói, "Vốn hôm nay là ta đương chức, nhưng ta nghe trộm được Thượng thừa tướng cùng quốc chủ nói chuyện ngài đi hành cung, vì thế đổi ca cho người khác, đi về một lượt thật mệt, ta xem ngài tới Thừa tướng phủ lại đi ra, cho rằng không có gì nguy hiểm, vì thế về trước lấy nước cho ngài tắm, đợi ngài tắm xong cơm khuya chắc cũng xong rồi."

Mắt ta nửa nhắm nửa mở bị hắn lôi tới trù phòng, bên trong đã có một thùng nước đầy 7 phần rồi, trên bếp nóng hổi cơm khuya.

Ta thấp giọng hỏi, "Cậu không theo ta vào hành cung sao?" Tiểu Thuận Tử dìu ta vào trong thùng nước, nhàn nhạt nói, "Công phu của ta còn chưa được, hành cung và Thừa tướng phủ thủ vệ đều rất sâm nghiêm."

Ta ngáp một cái nói, "Dưới gối của ta có một bản kiếm phổ, ta không biết dùng, cậu đi xem xem."

Tiểu Thuận Tử nhàn nhạt nói, "Ta xem qua rồi, kiếm pháp không tệ, chỉ là đối với ta cũng không dùng được, cần có cương dương nội khí, nội khí của ta là tối âm nhu rồi."

Ta gần như ngủ mất, mơ mờ hồ hồ đáp, "Ta biết rồi, ta lại đi tìm xem, võ công cậu càng cao, ta càng an toàn a."

Tiểu Thuận Tử đáp một tiếng, ta không nghe rõ.

Nửa tháng sau, vương hậu về cung, quốc chủ cử hành đại điển lập kế vị, bách quan đều có phong thưởng, ta vượt cấp biên soạn, lên thẳng thị giảng, tòng ngũ phẩm.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...