Nhất Định Phải Cầu Hôn Bảy Vị Nam Nhân, Làm Sao Giờ!
Chương 47: Luyện Thành Hoàn Hồn Đan
Sở Mộ Vân hồi tưởng cái chết lần trước. Ừm...rất đau. Sở Mộ Vân: "Lần sau đổi cách chết thống khoái đi." Linh: "Có thể bất tử không? " Sở Mộ Vân: "Ngươi cảm thấy nếu bất tử, mấy tên tâm thần này sẽ buông tha cho ta?" Linh: "Nhưng dù ngươi chết.... Bọn họ cũng không buông tha cho ngươi. " Nghe vậy Sở Mộ Vân nhìn lại 'thi thể' bản thân, cảm thấy ngũ vị tạp trần. Linh nói rất đúng, sẽ....không buông tha. So với Sở Mộ Vân tâm trạng phức tạp, Mạc Cửu Thiều nhìn ' Sở Mộ Vân ' cảm giác rất dễ chịu. Y trời sinh tuấn mỹ, lúc nhìn người ngoài luôn mang đến cảm giác xa cách và đạm mạc. Nhưng lúc này khuôn mặt y lại dịu dàng, đôi mắt xám nhạt tràn đầy thâm tình. Giống như đằng kia không phải là người chết mà sẽ mỉm cười với y, sẽ nói chuyện với y, sẽ là ái nhân thân cận nhất với y. Tuy biết Mạc Cửu Thiều yêu ' Sở Mộ Vân ', nhưng thấy được cảnh này Sở Mộ Vân vẫn là có chút ngoài ý muốn. Đây chính là Ngạo mạn, một kẻ ích kỷ chỉ có chính mình. Tuy nhiên.... Sở Mộ Vân cong khóe miệng , không nghĩ gì nhiều. Dù hắn diễn kịch yêu đến nhất sinh nhất thế, đến chết không phai, nhưng thật ra..... Tình yêu chỉ như ca từ, đến nhanh như gió lốc, ầm ầm cuốn một trận, sau đó còn đi nhanh hơn bất cứ thứ gì. Ba năm đối với người bình thường là rất dài, nhưng đối với đế tôn Ma giới thì chẳng là gì. Cho nên bây giờ Mạc Cửu Thiều ra vẻ tình thâm nghĩa trọng, nhưng chỉ cần mấy năm nữa, còn ai nhớ rõ ai? Sở Mộ Vân thu lại suy nghĩ. Như vậy cũng khá tốt, rèn sắt khi còn nóng. Nhân lúc Mạc Cửu Thiều còn thâm tình thì nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ. Tiểu thú nhân do dự đứng ở cạnh cửa. Mạc Cửu Thiều cẩn thận nâng thanh niên đang 'ngủ say ' dậy, cho hắn dựa vào lồng ngực mình, y cầm đôi tay tái nhợt vô lực của hắn, mười ngón tay đan vào nhau. Hình ảnh này tạo cảm giác khó giải thích. Có một chút lạnh lẽo, cũng có chút bệnh trạng, nhưng lại khiến cho nhân tâm xúc động. Ngươi vĩnh viễn không thể gọi một người không bao giờ tỉnh. Nhưng không ai nói cho Ngạo mạn biết, Sở Mộ Vân đã chết. Người đã trải qua thống khổ luôn có ranh giới bảo vệ mình. Bọn họ sẽ chìm sâu trong đó. Vì so với hiện thực tàn khốc, họ càng nguyện ý trầm luân trong những ảo tưởng tốt đẹp. Tiểu thú nhân khẽ nhíu mày, không muốn phá vỡ cảnh tượng như vậy. Mạc Cửu Thiều nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Các ngươi rất giống nhau. " Tiểu thú nhân sau khi đến gần càng hiểu rõ những lời này. Thật sự là rất giống, ngũ quan có thể nói là giống nhau như đúc. Nhưng cũng có chỗ khác biệt. Vóc dáng Sở Mộ Vân rất cao, cho dù hiện tại màu da hắn tái nhợt nhưng có thể tưởng tượng ra lúc hắn còn sống, khỏe mạnh tràn đầy sức sống như thế nào. Còn tiểu thú mặc dù đã thành niên nhưng cũng không cao lắm, đặc biệt là trên đầu nó còn có một đôi tai xù và một cái đuôi nhỏ. Đáng sợ là nhiều người không muốn phân biệt. Tiểu thú nhân đi qua, an tĩnh ngồi trên ghế. Hắn nhìn Sở Mộ Vân, đột nhiên hỏi một câu: "Hắn.... Chết như thế nào? " Cơ thể Mạc Cửu Thiều rõ ràng hơi cứng đờ, nhưng y rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, thấp giọng nói: "Vì cứu ta." Tiểu thú nhân mở to mắt: "Hắn lợi hại như vậy sao? " Có thể cứu được cả đế tôn Ma giới. Mạc Cửu Thiều nhẹ nhàng cong khóe miệng : "Hắn rất lợi hại." Ánh mắt tiểu thú nhân trầm xuống, cánh môi mấp máy nhưng lại không nói gì. Mạc Cửu Thiều hiểu rõ tâm tư của hắn, y nói: "Lúc trước hắn cũng giống như ngươi, rất quật cường, thiếu tâm nhãn, đều...." Y dừng một chút, kề sát vào trán thanh niên, đầy thương tiếc hôn xuống: "..... Vô cùng trọng tình. " Tiểu thú nhân nghe vậy, trong lòng lại không hề dễ chịu. Giống như lúc Yến Trầm xuyên qua hắn nhìn Sở Mộ Vân, giống như Yến Trầm trước nay chưa từng thích hắn. Trong lòng khó chịu, ngón tay tiểu thú nhân không được tự nhiên cuộn tròn, muốn dựa vào động tác máy móc này để giảm bớt cảm giác đau đớn nơi trái tim. Mạc Cửu Thiều khẽ thở dài: "Ngươi yên tâm, ta chỉ muốn Sở Mộ Vân sống lại. Nếu hắn tỉnh lại không muốn ở bên ta cũng không sao." Y hiểu rõ tâm tư của tiểu thú nhân, hắn muốn có được 'tình yêu ' của Yến Trầm. Tiểu thú nhân khẩn trương nói: "Hắn là ái nhân của ngươi, hơn nữa còn vì ngươi mà cả mạng cũng bỏ. Sau khi hắn tỉnh lại còn có thể rời bỏ ngươi ư?" Mạc Cửu Thiều rũ mắt: "Bởi vì ta đã làm sai nhiều chuyện, hắn sẽ không tha thứ cho ta." Tiểu thú nhân nghi hoặc nhìn y. Tâm trạng Mạc Cửu Thiều vô cùng phức tạp, y nhẹ giọng nói: "Lúc hắn mười tuổi đã cửa nát nhà tan, được ta nuôi dưỡng lớn lên, nhưng thật ra nhà hắn là do ta hủy, cha mẹ hắn là do ta giết. Ta vẫn luôn che giấu chuyện này, cuối cùng vẫn bị hắn biết được. " Chuyện này hiển nhiên làm điên đảo tưởng tượng của tiểu thú nhân, hắn khiếp sợ nhìn y: "Ngươi.... " Mạc Cửu Thiều mỉm cười với hắn, ánh mắt như mây đen sắp mưa khiến người nhìn cảm thấy khổ sở. "Vì vậy hắn sẽ không ở bên ta." Tiểu thú nhân giật mình hiểu rõ: "Cho dù hắn sống lại sẽ hận ngươi, ngươi vẫn muốn hắn sống lại phải không? " "Đúng vậy. " Mạc Cửu Thiều ôm lấy cơ thể lạnh lẽo của thanh niên, như thể muốn truyền độ ấm sang: "Chỉ cần hắn sống lại, như thế nào cũng được. " Lời này khiến cảm xúc của tiểu thú nhân dao động. Hắn thở dài, muốn nói rất nhiều điều nhưng lại không nói gì. Sở Mộ Vân và Mạc Cửu Thiều có gút mắt như vậy, đối với Yến Trầm quả thật là chuyện tốt. Cửa nát nhà tan tuyệt đối là huyết hải thâm thù vĩnh viễn không thể tiêu tan. Nếu là hiểu lầm thì còn có thể giải thích, nhưng Mạc Cửu Thiều làm chuyện như vậy thì dù có Sở Mộ Vân có yêu y cũng không thể tha thứ. Chờ đợi cũng chỉ càng tra tấn lẫn nhau. So sánh mà nói, cái chết coi như là kết thúc tốt đẹp. Sở Mộ Vân trở về nhân thế chắc chắn sẽ không cùng Mạc Cửu Thiều ở bên nhau, như vậy Yến Trầm sẽ có cơ hội. Hắn trả giá sinh mệnh cũng coi như là đáng giá. Ít nhất có thể giúp Yến Trầm đạt được ước nguyện. Không khí lại trở nên trầm mặc. Thời khắc bọn họ chờ đợi cuối cùng đã đến. Không Trúc Lâm đắm chìm trong an tĩnh quỷ dị. Có người đưa đến bữa tối, nhưng không ai muốn ăn. Một người đang chờ đợi thời khắc suốt ba năm, còn một người đang chờ đợi cái chết đến. Có ai để ý bữa ăn này đâu? Trời tối, tiểu thú nhân cũng nghỉ ở gian phòng này, Mạc Cửu Thiều sẽ không để hắn rời khỏi tầm mắt. Thời điểm này không đứng phép xảy ra sai lầm. Nhưng đêm cuối cùng này, tiểu thú nhân làm sao có thể ngủ được? Sinh mệnh của hắn mới chỉ được hai năm. Người kia chiếm lấy nửa đời của hắn, nhưng hắn thậm chí không thể gặp y lần cuối cùng. Hắn lẳng lặng ngồi ở trước cửa sổ, tắm mình trong ánh trăng. Nhìn cây trúc lẻ loi ngoài cửa sổ, tiểu thú chậm rãi cong khóe miệng. Mạc Cửu Thiều nhìn thấy không nhịn được hỏi: "Nghĩ gì vậy? " Tiểu thú nhân nhẹ giọng nói: "May là chỉ có hai năm, nếu ta biết y mười năm, nếu ta ở chung với y trong mười năm, làm sao ta có thể rời khỏi y?" Một câu vô tâm lại khiến Mạc Cửu Thiều ngơ ngẩn.Mười năm. Sở Mộ Vân cũng ở bên y mười năm. Cho nên lúc cuối cùng, dù thanh niên đã biết hết tất cả vẫn chọn cái chết. Kết thúc như vậy là tốt nhất, nhưng...làm sao có thể cam tâm? Mạc Cửu Thiều hôn cánh môi lạnh băng của thanh niên, tư thái ôn nhu lưu luyến. Ngày hôm sau, ánh nắng buổi sáng xuyên qua rừng trúc chiếu vào gian phòng, đánh thức tiểu thú nhân hoảng hốt. Giống như tâm linh cảm ứng, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ. Thời khắc đó, ánh sáng kim sắc đột nhiên xuất hiện, giống như cực quang ở trên trời, đối diện với ánh sáng mặt trời chói chang tạo thành một cái thang từ trên trời, vô cùng hùng vĩ. Kỳ quan xuất hiện, trời giáng dị tượng. Mạc Cửu Thiều đứng dậy nhìn ra bên ngoài, khóe miệng nở nụ cười. Tiểu thú nhân vẫn không nhúc nhích, mặt không biểu tình đứng đó. Không Trúc Lâm giống như vùng đất chết, người hầu vĩnh viễn trầm mặc không nói gì. Nơi này giống như không có gió, phảng phất như đặt mình trong bức họa cuộn tròn, tất cả đều ở trạng thái tĩnh, khiến nhân tâm phát lạnh. Đúng lúc này thân ảnh bạc xuất hiện. Từ xa đến gần có thể nhìn thấy mái tóc dài chấm đất, đôi mắt màu bạc trống rỗng, làn da tái nhợt như bị bệnh. Tư thái này lại tạo ra khuôn mặt khuynh thế vô song, khiến người ta không dám đến gần, nhưng tầm mắt lại không nhịn được mà nhìn lại. Quân Mặc nhìn Mạc Cửu Thiều, nói: "Hoàn Hồn Đan, thành. "
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương