Nhặt Được Bạn Trai Ven Đường
Chương 45: Về Nước
Mộc Thanh Khê ngơ ngác xuất thần, mãi đến khi tiếng đóng cửa vang lên mới định thần lại.Căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể có một trận sóng thần lặng lẽ nhấm chìm bản thân cô bất cứ lúc nào không hay.Đêm đến, cô lại mơ thấy trận hỏa hoạn đó, điểm khác biệt là cô nhìn thấy khuôn mặt Hàn Tại trong bóng lửa, anh đứng đó lẳng lặng nhìn cô.Ánh mặt trời hơi sáng chói, Mộc Thanh Khê mệt mỏi mở mắt ra, xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, nằm mơ cả một đêm bây giờ càng mệt mỏi hơn.Mộc Thanh Khê lên máy bay thấy hơi buồn ngủ, cô tựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, chờ máy bay cất cánh.Hàn Tại giơ tay ấn đầu cô tựa vào vai anh.Cô không hề mở mắt, tìm một tư thế thoải mái trên vai anh, kết quả lại ngủ một mạch.Lúc bọn họ đến thành phố A đã là buổi chiều, Mộc Thanh Khê ngủ trên máy bay nên hơi choáng váng, bước đi có chút loạng choạng, sau khi xuống máy bay, Hàn Tại ôm cô suốt dọc đường, sợ cô sẽ bị lạc.Sau khi lấy hành lý, Hàn Tại nói với Hàn Tri: “Tiểu Tri, em về nghỉ ngơi đi, ngày mai báo với ông nội cũng không muộn, anh đưa Thanh Khê về trước, lát nữa tài xế sẽ tới đón em.”Hàn Tại ôm Mộc Thanh Khê đang muốn rời đi, Hàn Tri hỏi: “Không đi cùng sao?”“Đúng lúc không tiện đường, chúng ta đi taxi về là được rồi.”Ngồi trên taxi, Hàn Tại hỏi: “Đến Thịnh Thanh Đường hay đưa em về nhà?”“Hay là đến Thịnh Thanh Đường đi.” Cũng không thể đưa cô về nhà, đến lúc đó không biết nên giải thích thế nào.Cô cũng không nói với đám người Diệp Khuynh Mạn là hôm nay cô về nước, nhân lúc này nghỉ ngơi thật tốt, để cho bọn họ không thấy vẻ mệt mỏi của cô.Khoảng thời gian cô rời đi này Thịnh Thanh Đường vẫn luôn đóng cửa, tuy rằng đang là mùa hè nhưng lúc mở cửa không khí mát lạnh vẫn đập vào mặt.Để hành lý xuống, thu dọn đơn giản một chút, hai người đều mệt mỏi, bay hơn mười tiếng đồng hồ, cả người mệt không chịu nổi.Hàn Tại trên máy bay không hề nghỉ ngơi, lúc này trên mặt lộ vẻ mệt mỏi: “Anh lên giường ngủ một lát.”Mộc Thanh Khê thay chăn ga giường mới, Hàn Tại xốc chăn lên nằm xuống.Cô đang định rời đi thì Hàn Tại vươn tay giữ chặt cô lại.“Sao vậy?”Giọng anh khàn khàn trầm thấp, lộ ra chút mệt mỏi: “Ngủ với anh một lát.”Cô hầu như ngủ suốt trên máy bay, lúc xuống máy bay còn có chút mơ hồ, nhưng trải qua một trận lăn qua lăn lại, bây gời đã hoàn toàn tỉnh táo: “Em không buồn ngủ, anh tự ngủ đi.”Cô rút tay ra chuẩn bị xoay người đi ra phòng khách nhưng anh không buông tha, dùng sức một cái, cả người cô nhào xuống giường.Anh xoay người đặt cô sang bên kia giường, cố ý nói: “Ở lại với anh.”Mộc Thanh Khê không chịu nổi anh bám người, cuối cùng đành phải đồng ý ở cạnh anh, có đôi khi anh tùy hứng như một đứa trẻ.Cô thương lượng với anh: “Em đi thu dọn đồ đạc một chút.”“Khi thức dậy chúng ta cùng nhau thu dọn.”“Không được, đến lúc đó quá muộn rồi.” Cô làm bộ muốn ngồi dậy.Anh vươn tay ngăn cô lại: “Chỉ nằm một chút thôi.”“Chỉ một chút thôi sao?”“Ừ, một chút.” Anh nhắm mắt lại, miệng lẩm bẩm, lực trên cánh tay không hề giảm khiến cô không thể động đậy.Mộc Thanh Khê không tranh được với anh, chỉ có thể chiều theo anh, nằm với anh một lát.Có lẽ là quá mệt mỏi, Hàn Tại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, thoải mái làm ổ trong chăn, Mộc Thanh Khê cũng hơi buồn ngủ, cuối cùng vẫn là ngủ thiếp đi.Cuối cùng, Hàn Tại tỉnh lại trước, anh nằm ở một bên nghiêm túc nhìn góc nghiêng Mộc Thanh Khê, nhìn vô số lần nhưng làm thế nào cũng nhìn không chán.Cũng không biết sao lại buồn ngủ như thế, Mộc Thanh Khê chậm rãi tỉnh lại, mở mắt ra là căn phòng chìm trong bóng tối, trong phòng rất yên tĩnh, giống như từ trước đến giờ chỉ có một mình cô.Cô cử động thân thể có phần cứng ngắc của mình mới nhận ra Hàn Tại vẫn nằm bên cạnh mình.“Tỉnh rồi ư?”Cô vừa mở miệng giọng cô khàn khàn khác thường: “Anh đã dậy lâu rồi à?” Nghe giọng anh hẳn là đã dậy được một lúc rồi.“Ừ.”Anh vén tóc cô qua một bên, ngón cái xoa nhẹ vùng da quanh tai cô: “Em ngủ rất nhiều.”Cô quả thật ngủ hơi nhiều, trên máy bay hầu như lúc nào cũng ngủ, có thể là mấy ngày gần đây hay gặp ác mộng nên ngủ không ngon.Cô ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài đã tối sầm thì nói: “Nên rời giường rồi.”“Ừm.”Hai người rời giường, Mộc Thanh Khê mở tủ lạnh nhìn xem, tất cả đồ ăn bỏ vào trước khi sang Mỹ đều không ăn được.Cô xoay người nhìn Hàn Tại đi từ phòng tắm ra, nói: “Xem ra bữa tối nay chúng ta phải ra ngoài giải quyết rồi.”“Nhưng anh muốn ăn ở nhà, chúng ta đi mua nguyên liệu nhé?”Mộc Thanh Khê không tình nguyện: “Nhưng hôm nay em không muốn nấu cơm.”“Nếu đã như vậy, vậy thì chỉ có thể để anh làm cho.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương