Nhặt Được Bạn Trai Ven Đường

Chương 48: Hẹn Hò(1)



Từ khi từ Mỹ trở về, Hàn Tại lại bận rộn với công việc, hầu như ngày nào cũng phải làm thêm giờ.

Cả hai hầu như không gặp nhau trong một tuần nhưng Hàn Tại vẫn gọi điện cho cô mỗi tối.

Đêm đó, Mộc Thanh Khê vừa lên giường, Hàn Tại liền gọi đến. Cô nhấc máy sau khi nó đổ chuông vài lần.

Hàn Tại ở bên kia có chút kinh ngạc: “Sao em trả lời nhanh như vậy?”

“Tình cờ đúng lúc em cầm điện thoại nên thuận tay bắt máy.” Điện thoại được đặt ở bàn cạnh giường ngủ, cô có thể với tay tới nó ngay khi cô đưa tay ra.

“Thật sao? Em có chắc là không phải nhớ anh nhiều nên vẫn đợi điện thoại của anh đấy chứ?”

Cô không nói nên lời: “Khi nào thì anh mới bớt tự luyến?”

Hàn Tại không quan tâm: “Tại sao anh lại phải thay đổi. Nếu muốn học cách yêu người khác thì trước tiên phải học được cách yêu chính mình. Anh tự luyến đến mức nào cho thấy anh yêu em đến nhường đó.”

Cô giật mình trước lời thú nhận bất ngờ của anh, trong lúc nhất thời cô không biết phải trả lời như thế nào.

Thấy cô im lặng, Hàn Tại có chút bất mãn nói: “Chẳng lẽ em không có gì để nói à?”

“Anh... Anh muốn em nói gì?” Lúc này cô thực sự không biết phải nói gì.

“Anh đã nói thẳng như vậy, em cũng nên bày tỏ đi chứ?”

“Em…” Cô đột nhiên cạn lời, không biết phải nói sao cho phù hợp trong tình huống này.

Hàn Tại cũng không vội vàng mà kiên nhẫn chờ đợi ở đầu bên kia điện thoại, như thể anh quyết tâm đợi cô nói điều gì đó rồi mới bỏ cuộc.

Xét theo thái độ của anh, Mộc Thanh Khê chắc chắn anh đã thề sẽ không bỏ cuộc cho đến khi đạt được điều mình muốn nghe, cô hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm và nói nhanh: “Em nhớ anh.”

Không khí im lặng một lúc. Nói xong cô muốn đào hố để chui xuống để giấu những lời này, nhất là khi đầu bên kia điện thoại không có phản hồi, cô càng cảm thấy xấu hổ.

Hàn Tại nghe được lời nói của cô, không giấu được nụ cười ở khóe miệng, im lặng hồi lâu, nhẹ nhàng thốt ra một câu: “Anh cũng nhớ em.”

Giọng nói dịu dàng truyền đến tai cô, Mộc Thanh Khê cảm thấy tai cô có chút ngứa ngáy, hai bên má ửng hồng, toàn thân như bốc cháy.

Anh nói tiếp: “Thanh Khê, ngày mai chúng ta hẹn hò đi.”

“…Vâng.”

Hai người trò chuyện rất lâu, cho đến khi Mộc Thanh Khê buồn ngủ đến không nhịn được nữa, họ cúp điện thoại.

Chiều hôm sau, Hàn Tại lái xe đến đón cô, Mộc Thanh Khê lên xe hỏi:

“Chúng ta đi đâu vậy?”

Hàn Tái khởi động xe hỏi ngược lại cô:

“Em muốn đi đâu?”

Cô nghiêm túc suy nghĩ. một lúc rồi nói: “Đi xem phim thì sao?” Cô đã không đi xem phim một thời gian rồi.

“Gần đây chiếu phim nào, em muốn xem gì?” Cuộc đời hơn hai mươi năm của anh, anh chỉ đến rạp chiếu phim có mấy lần, nhất thời thật đúng là không biết nên xem gì.

“Em cũng không biết.” Cô chưa bao giờ để ý nhiều đến tin tức ở lĩnh vực này.

Hai người nhìn nhau, đều có chút buồn rầu.

Hàn Tại lập tức quyết định: “Đợi đến nơi rồi quyết định.”

Trên đường đi, Mộc Thanh Khê lấy điện thoại di động ra xem phim mới nhất, sau khi kiểm tra lại xem xét cả một lượt cô càng buồn rầu, tất cả những bộ phim ra mắt gần đây đều là phim tình yêu lãng mạn, cô thực sự sẽ xem chúng với Hàn Tại sao? Cô có nghĩ như thế nào thì đều cảm thấy không ổn lắm.

Hàn Tại thấy cô cau mày hỏi: “Sao vậy?”

Cô cất điện thoại, thản nhiên nói: “Không có gì.”

Đèn giao thông trước mặt chuyển sang màu xanh, sự chú ý của Hàn Tái tập trung ở phía trước, anh cũng không để ý nhiều đến những khác thường vừa rồi của cô.

Đến rạp chiếu phim, Mộc Thanh Khê nhìn mấy bộ phim đang chiếu có chút bối rối, cuối cùng chỉ vào một bộ phim hành động, nói với Hàn Tại: “Chúng ta cùng xem bộ phim này nhé.”

“Phim hành động?”

“Được rồi, chúng ta xem cái này đi, vừa đúng lúc rồi."

Hàn Tại cau mày, nhìn quanh mấy bộ phim. Sau đó, anh nói:

“Xem phim hành động trong buổi hẹn hò thì quá mất hứng. Nếu muốn xem gì đó thì cứ xem phim lãng mạn, phù hợp hơn với ý cảnh hiện tại hơn.” Sau đó, anh nhìn cô đầy ẩn ý.

Người soát vé nhìn họ thầm cười không nói gì.

Mộc Thanh Khê xấu hổ quay đầu sang bên khác.

Cuối cùng cô vẫn không thể đánh bại được Hàn Tại.

Mua vé xong, vẫn còn một lúc nữa mới chiếu phim, hai người ngồi ở ghế ngồi đợi phim bắt đầu.

Ngồi ở đó, hai người không nói chuyện, đột nhiên có người gọi cô.

Cô tưởng mình đã nghe nhầm, nhưng khi quay lại, cô đối mặt với khuôn mặt có phần u ám của Mộc Thịnh Dương.

Cô sửng sốt một lúc rồi đứng dậy: “…Anh.”

Hàn Tại cũng đứng lên cùng cô, anh đương nhiên biết người trước mặt, mặc dù chỉ mới thấy có hai lần.

Cô có chút xấu hổ nói: “Anh, anh cũng đến xem phim à?”

“Ồ, hình như em cũng đến xem phim.”

“…Vâng.”

“Thật trùng hợp, mọi người cũng đến xem phim.”
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...