Nhặt Được Người Cá Alpha - Triệu Yên

Chương 2: Làm không? Cậu có quyền quyết định số lần.



Omega mất vài ngày để xác nhận rằng Alpha thực sự rất sợ bóng tối, hơn nữa cực kỳ chán ghét việc tiếp xúc thân thể với người khác.

Một chuyện đơn giản như vậy lại cần nhiều ngày mới xác nhận xong, chỉ vì Alpha tuy hiểu hết lời anh nói nhưng lại không chịu hé răng nửa lời. Mọi thứ đều do Omega tự suy đoán và thử nghiệm từng chút một.

Tá túc ở nhà anh gần một tuần, Alpha vẫn từ chối cho anh biết tên.

“Rốt cuộc cậu tên gì vậy?” Omega không biết mệt mà tiếp tục hỏi. “Nếu cậu nhất quyết không nói, vậy tôi gọi cậu là cá nhỏ nhé?”

Alpha hoàn toàn không thèm để ý đến anh.

“Không nói thì thôi vậy, từ nay về sau cậu chính là cá nhỏ.” Omega bật cười, tiếp tục hỏi, “Cậu bị thương nặng như vậy liệu có mất trí nhớ không? Cậu còn nhớ đường về nhà không? Đột nhiên biến mất như thế, người nhà cậu chắc lo lắm.”

Phần lớn thời gian Alpha đều giữ thái độ hờ hững với những lời Omega nói, lúc này lại kích động ném bay phần ăn khuya mà Omega vừa mang đến. Bánh quy và sữa bò vương vãi khắp sàn nhà.

Thấy vậy, Omega liền biết chủ đề “gia đình” là điều không thể nhắc tới, ánh mắt nhìn Alpha càng thêm cảm thông: Chắc chắn tuổi thơ cậu ấy không mấy vui vẻ, quan hệ với gia đình cũng không tốt…

“Được rồi, cậu không muốn nói thì tôi cũng không nhắc nữa. Nhưng từ nay về sau không được mất bình tĩnh nữa đâu đấy. Nhìn xem, văng đầy đất thế này ai mà dọn được?” Omega chỉ vào đống lộn xộn trong phòng tắm, bất lực nói, “Cậu tự dọn đi, tôi đi lấy đồ ăn mới cho cậu. Okay?”

Alpha cúi đầu giống như nhận lỗi, nhẹ nhàng gật một cái.

Ước chừng Alpha đã thu dọn xong, Omega mới thò đầu vào xem xét: “Chúng ta ra ngoài ăn chung nhé? Ăn mãi trong phòng tắm, cậu không thấy chật à?”

Phần lớn thời gian Alpha đều duy trì hình thái người cá, thỉnh thoảng mới biến ra chân người. Omega tìm cho Alpha một số bộ quần áo thường ngày, để sẵn trong phòng tắm, khi cần có thể lấy mặc luôn.

Lúc lục ra quần áo của bạn trai cũ trong tủ đồ, Omega cười khổ: Không ngờ đồ cũ trước đây tiếc không nỡ vứt đi, bây giờ lại có tác dụng. Cũng chẳng biết có phải gã ta đang vui vẻ trên giường với bé O nào không?

Alpha vẫn khịt mũi ngửi như thường lệ, cắn một miếng bánh quy nhỏ, nhấp một ngụm sữa. Sau khi xác nhận không có vấn đề gì, hắn mới yên tâm ăn tiếp.

Omega nhìn Alpha mà dở khóc dở cười: “Tôi bỏ gì vào đồ ăn được hả? Tôi và cậu không thù không oán, hại cậu làm gì?”

Alpha ngoảnh mặt làm ngơ, Omega vẫn tiếp tục đùa: “Cùng lắm tôi sẽ chuốc thuốc cậu thôi, cậu đẹp trai quá mà. Tôi sẽ khiến cậu yêu tôi đến chết đi sống lại, haha!”

Một câu nói đùa vô tâm lại khiến sắc mặt Alpha tái nhợt hẳn đi.

Thân hình cao lớn hơn mét tám run nhè nhẹ, chật vật vứt luôn bánh quy trong tay. Omega còn chưa kịp hiểu mình nói sai cái gì, Alpha đã loạng choạng chạy vào phòng tắm trốn tránh.

Lại vô tình giẫm trúng “mìn” của Alpha, Omega vội vàng chạy đến gõ cửa xin lỗi: “Không phải, tôi nói đùa thôi! Tôi xin lỗi, đừng giận mà, tôi thật sự không bỏ thuốc gì cả! Tôi hứa từ nay sẽ không nói lung tung như vậy nữa.”

Bên trong vẫn không hồi âm. Omega thở dài: “Haiz, Alpha này còn dễ giận hơn Omega như anh nữa chứ!”

Nhưng nghĩ lại thì hắn là do anh nhặt về mà, anh phải chiều chuộng hắn chứ. Chưa kể là do anh phát ngôn vô lý trước.

Đã dỗ thì dỗ cho trót vậy!

Từ lúc biết Alpha sợ bóng tối, Omega đã mua mấy chiếc đèn bàn nhỏ dễ thương đặt trong phòng tắm, ban đêm bật lên sẽ phát ra ánh sáng dịu nhẹ, vừa đẹp lại không chói mắt.

Đặt đèn trước cửa phòng tắm, Omega nhẹ giọng nhắc nhở: “Cá nhỏ, đèn nhỏ của cậu sạc đầy rồi đó. Tôi để trước cửa nha.”

Một lúc sau, Alpha vươn tay từ bên trong ra, kéo hết mấy chiếc đèn hình cá đáng yêu vào, không thèm nhìn anh lấy một cái.

Biết mình lại lỡ đụng vào nỗi đau của Alpha, Omega hết sức cẩn thận hối lỗi. Anh mua cho hắn bánh bao chocolate và sữa chocolate mà hắn yêu thích.

Alpha chưa từng nói hắn thích chocolate, nhưng Omega đã nhìn ra. Mỗi lần cho hắn ăn đồ có vị chocolate, hắn đều ăn ngon miệng hơn hẳn.

“Cá nhỏ, ra ăn sáng đi. Tôi đã mua bánh bao và sữa bò chocolate mà cậu thích rồi.” Omega cố gắng dùng đồ ăn ngon dụ dỗ Alpha, nhưng lại thất bại.

Người cá trong phòng tắm vẫn im như thóc, suýt chút nữa làm Omega chán nản muốn chết: Đều do cái miệng lẻo mép của mình! Khó khăn lắm mới khiến Alpha chịu ăn cùng mình, giờ lại doạ người ta chạy mất.

Dỗ dành thế nào cũng không hiệu quả, Omega đành nằm ườn bên mép bồn tắm, đáng thương nhìn Alpha nói: “Tôi thề là tôi chưa bao giờ có ý muốn chuốc thuốc cậu! Nếu có thì tôi sẽ bị trời đánh chết, già rồi cũng không ai thèm nhặt xác tôi luôn!”

Alpha liếc anh một cái, cúi đầu tiếp tục chăm chú rửa sạch đuôi cá của mình.

“Tôi đưa cậu dùi cui điện luôn nhé. Nếu ngày nào đó tôi có ý đồ xấu, cậu cứ sốc điện tôi một phát. Không cần khách sáo đâu!” Omega đưa dùi cui điện cho Alpha, hoàn toàn không nghĩ đến với thân hình của hắn, nếu hắn thật sự không muốn, một Omega nhỏ bé như anh cũng chẳng làm được gì.

Alpha không nói gì, đưa tay ra nhưng không phải để nhận dùi cui, mà là cầm lấy bánh bao nhân chocolate rồi nhét thẳng vào miệng.

Omega vui mừng khôn xiết: “Cá nhỏ, cậu tha cho tôi rồi đúng không?”

Alpha không phản ứng lại.

“Đưa tay ra nào!” Omega cao hứng đến mức nói một câu như ra lệnh.

Alpha trước tiên nhìn anh đầy cảnh giác, sau đó mới chậm rãi đưa tay phải ra.

“Tôi cho cậu nhiều chocolate lắm nè, coi như quà xin lỗi nhé.” Omega nhét đủ loại chocolate vào lòng bàn tay Alpha.

Hai mắt Alpha sáng rực lên, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng. Chỉ có đuôi cá vẫy nhẹ vào mặt nước, biểu lộ rằng tâm trạng hắn đang rất tốt.

Nhìn người cá mình chăm hiếm khi vui vẻ như thế, Omega bỗng cảm thấy hạnh phúc từ tận đáy lòng.

Anh chỉ là một người đàn ông bình thường, không giàu có nhưng cũng chẳng đến mức nghèo khổ. Nuôi thêm một người cá Alpha sẽ không làm anh phá sản, nhưng tiền bạc cũng sẽ trở nên eo hẹp hơn chút.

Nhưng anh thấy rất vui.

Ngoại trừ tình trạng thảm hại của Alpha lúc mới gặp, những ngày tháng sống cùng nhau khiến anh nhận ra cuộc sống trước đây của hắn cũng chẳng mấy tốt đẹp. Vì thế hiện tại, nếu anh đã nhặt hắn về, anh muốn bù đắp cho hắn bằng mọi thứ mình có.

“Cá nhỏ vui lắm hả?” Omega mỉm cười, định đưa tay sờ đuôi cá của Alpha, ngay lập tức bị một cú quẫy nước không khách khí văng đầy mặt.

Chậc, lật mặt còn nhanh hơn lật sách.

Omega chăm Alpha một tháng, chiếc đuôi cá vốn chi chít sẹo của Alpha nay đã lấy lại được độ bóng, đẹp đến mức Omega không tiếc lời khen ngợi.

Ngày Alpha hoàn toàn bình phục, lần đầu tiên Omega nghe thấy hắn mở miệng nói chuyện.

Tạm thời cất đuôi đi, xuất hiện dưới hình dạng con người, Alpha thuần thục c** q**n áo, mặt vô cảm hỏi: “Làm không? Cậu có quyền quyết định số lần.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...