Nhặt Được Nữ Tổng Tài Xinh Đẹp Làm Vợ
Chương 106: Tôi chính là quy tắc
Sau đó, Cố Hưng Thuận dẫn theo hai cấp dưới vội vàng chạy vào.
Nhìn cái đầu đầy mồ hôi của ông ta là biết ngay ông ta gấp gáp đến mức nào.
Quan Hữu Kỳ nhìn thấy Cố Hưng Thuận thì lập tức nhíu mày, nói với ông ta:
“Sao ông lại về đây rồi? Không phải tôi đã gửi công văn kêu ông ra nước ngoài khảo sát sao?”
Cố Hưng Thuận nhìn thoáng qua Lý Phong, sau đó liên tục hít sâu mấy hơi.
Ông ta rất căng thẳng, phải nói là vô cùng căng thẳng.
Đây là lần ông ta căng thẳng nhất từ khi nhậm chức ở ngân hàng đến nay!
Dù năm đó khi đến ngân hàng phỏng vấn cũng không căng thẳng như lúc này.
Vì bây giờ Cố Hưng Thuận đang phải tiến hành một ván cược lớn.
Đến bây giờ ông ta vẫn không biết rõ rốt cuộc Lý Phong có thân phận gì?
Điều duy nhất ông ta biết là bối cảnh của Lý Phong rất sâu xa.
Cố Hưng Thuận có thể ngồi vào vị trí bây giờ đều dựa vào việc mấy năm nay ông ta cố gắng phấn đấu, cộng thêm một chút may mắn để đi lên.
Ông ta hiểu rất rõ với xuất thân của mình cũng chỉ có thể làm đến vị trí này thôi, hơn nữa còn có thể bị người khác thay thế bất cứ lúc nào.
Ông ta muốn leo lên cao hơn, muốn đi xa hơn, thì nhất định phải dựa vào Lý Phong.
Nếu ván cược này thắng, từ nay về sau cuộc đời ông ta sẽ vô cùng tươi sáng.
Nếu ông ta thua, vậy ông ta sẽ rơi vào vực sâu, từ nay về sau không còn cách nào ngẩng đầu lên nữa.
Mà bây giờ Cố Hưng Thuận đứng ở đây đã nói rõ lựa chọn cuối cùng của ông ta rồi.
Cố Hưng Thuận nói với Quan Hữu Kỳ: “Tổng giám đốc, trước giờ bên Đông Hải đều là tôi chịu trách nhiệm”.
“Tuy cấp bậc của ông cao hơn tôi, nhưng ông rút đi khoản vay của tập đoàn Lăng Tiêu, còn đóng băng tài khoản ngân hàng của bọn họ, như thế không đúng với quy tắc”.
“Tôi hoàn toàn có thể nêu ý kiến về chuyện này với cấp trên”.
Quan Hữu Kỳ cười lạnh: “Chỉ dựa vào ông sao? Cố Hưng Thuận, chẳng lẽ ông đã quên mình dựa vào ai mới ngồi lên được vị trí này rồi à?”
“Chẳng lẽ ông đã quên nếu tôi muốn đá ông xuống từ vị trí này thì chỉ cần nói mấy câu là xong ư?”
Cố Hưng Thuận nuốt một ngụm nước miếng, lén nhìn thoáng qua Lý Phong.
Lúc này ông ta đã không còn đường lui nữa rồi.
Ông ta siết chặt tay cứng rắn nhìn Quan Hữu Kỳ.
“Tôi biết ông là cấp trên của tôi”.
“Tôi biết ông có thể đuổi tôi đi một cách dễ dàng, khiến tôi sa sút như một kẻ lang thang”.
“Nhưng từ khi ông viết đơn thông báo đến đuổi việc tôi cũng cần ít nhất ba ngày”.
“Ba ngày này, tôi nhất định sẽ bảo vệ tập đoàn Lăng Tiêu chu toàn”.
Nói xong, Cố Hưng Thuận bèn nói với hai người đằng sau: “Hai người lập tức mở khoá tài khoản ngân hàng của tập đoàn Lăng Tiêu, hơn nữa phải gửi lại khoản tiền đã rút về”.
Hai người đứng sau Cố Hưng Thuận chuẩn bị hành động.
Quan Hữu Kỳ khoanh tay trước ngực, cười lạnh nói: “Tôi đã sớm biết ông có thể sẽ trở về mà, cho nên hôm nay tất cả các ngân hàng ở Đông Hải đều dừng việc cho vay lại rồi”.
“Bây giờ ông có thể mở khoá tài khoản của bọn họ”.
“Nhưng việc cho vay, dù là một phần ông cũng đừng hòng gửi vào trong tài khoản của bọn họ!”
Cố Hưng Thuận duỗi tay chỉ vào Quan Hữu Kỳ: “Ông! Ông như thế là đang làm trái quy tắc!”
Quan Hữu Kỳ quát lên: “Ở Đông Hải, trong các ngân hàng ở tỉnh, tôi chính là quy tắc!”
Quan Hữu Kỳ ngang ngược quát, mắt trừng to, tay giơ cao, khí thế chẳng khác nào đại ca giang hồ!
Trong mắt những nhân viên nhỏ của ngân hàng lúc này, ông ta như một ngọn núi khó mà vượt qua vậy.
Cao vút sừng sững!
Vô cùng cao lớn!
“Cạch!”
Đúng lúc này, Lý Phong đột nhiên lấy một tấm thẻ đen từ trong túi ra để lên quầy.
“Phiền chuyển chút tiền vào tài khoản ngân hàng của tập đoàn Lăng Tiêu”.
Vào lúc nghe thấy những lời Lý Phong nói, Quan Hữu Kỳ cất tiếng cười to.
“Cậu bị ngu hả? À, không đúng, không đúng, tôi quên, cậu là một tên thần kinh mà”.
“Tôi hỏi cậu, cậu định chuyển vào tài khoản ngân hàng của bọn họ bao nhiêu tiền? Một trăm tệ hay mấy nghìn tệ?”
“Trong tấm thẻ nát này của cậu có bao nhiêu tiền chứ?”
“Chẳng lẽ mấy kẻ lang thang các người xin ăn cũng có thể xin được mấy trăm triệu à?”
Lúc này nhân viên trước quầy run rẩy cầm lấy tấm thẻ đen, quẹt một cái lên máy quẹt thẻ.
Sau đó, nhân viên đó chậm rãi há hốc miệng, vô cùng ngạc nhiên!
Lý Phong hờ hững nói: “Không cần chuyển nhiều lắm, chuyển 20 vào trong tài khoản ngân hàng của tập đoàn Lăng Tiêu là được”.
“Ha ha ha… Tôi không nghe nhầm chứ, 20?”
“Mẹ kiếp, cậu bị não tàn à!?”
Lý Phong vẫn lạnh nhạt nói với nhân viên ngân hàng: “Sau 20 thêm tám số không”.
Nhân viên ngân hàng hơi run rẩy hỏi: “Anh chắc chắn muốn chuyển nhiều như thế ạ?”
Nhìn cái đầu đầy mồ hôi của ông ta là biết ngay ông ta gấp gáp đến mức nào.
Quan Hữu Kỳ nhìn thấy Cố Hưng Thuận thì lập tức nhíu mày, nói với ông ta:
“Sao ông lại về đây rồi? Không phải tôi đã gửi công văn kêu ông ra nước ngoài khảo sát sao?”
Cố Hưng Thuận nhìn thoáng qua Lý Phong, sau đó liên tục hít sâu mấy hơi.
Ông ta rất căng thẳng, phải nói là vô cùng căng thẳng.
Đây là lần ông ta căng thẳng nhất từ khi nhậm chức ở ngân hàng đến nay!
Dù năm đó khi đến ngân hàng phỏng vấn cũng không căng thẳng như lúc này.
Vì bây giờ Cố Hưng Thuận đang phải tiến hành một ván cược lớn.
Đến bây giờ ông ta vẫn không biết rõ rốt cuộc Lý Phong có thân phận gì?
Điều duy nhất ông ta biết là bối cảnh của Lý Phong rất sâu xa.
Cố Hưng Thuận có thể ngồi vào vị trí bây giờ đều dựa vào việc mấy năm nay ông ta cố gắng phấn đấu, cộng thêm một chút may mắn để đi lên.
Ông ta hiểu rất rõ với xuất thân của mình cũng chỉ có thể làm đến vị trí này thôi, hơn nữa còn có thể bị người khác thay thế bất cứ lúc nào.
Ông ta muốn leo lên cao hơn, muốn đi xa hơn, thì nhất định phải dựa vào Lý Phong.
Nếu ván cược này thắng, từ nay về sau cuộc đời ông ta sẽ vô cùng tươi sáng.
Nếu ông ta thua, vậy ông ta sẽ rơi vào vực sâu, từ nay về sau không còn cách nào ngẩng đầu lên nữa.
Mà bây giờ Cố Hưng Thuận đứng ở đây đã nói rõ lựa chọn cuối cùng của ông ta rồi.
Cố Hưng Thuận nói với Quan Hữu Kỳ: “Tổng giám đốc, trước giờ bên Đông Hải đều là tôi chịu trách nhiệm”.
“Tuy cấp bậc của ông cao hơn tôi, nhưng ông rút đi khoản vay của tập đoàn Lăng Tiêu, còn đóng băng tài khoản ngân hàng của bọn họ, như thế không đúng với quy tắc”.
“Tôi hoàn toàn có thể nêu ý kiến về chuyện này với cấp trên”.
Quan Hữu Kỳ cười lạnh: “Chỉ dựa vào ông sao? Cố Hưng Thuận, chẳng lẽ ông đã quên mình dựa vào ai mới ngồi lên được vị trí này rồi à?”
“Chẳng lẽ ông đã quên nếu tôi muốn đá ông xuống từ vị trí này thì chỉ cần nói mấy câu là xong ư?”
Cố Hưng Thuận nuốt một ngụm nước miếng, lén nhìn thoáng qua Lý Phong.
Lúc này ông ta đã không còn đường lui nữa rồi.
Ông ta siết chặt tay cứng rắn nhìn Quan Hữu Kỳ.
“Tôi biết ông là cấp trên của tôi”.
“Tôi biết ông có thể đuổi tôi đi một cách dễ dàng, khiến tôi sa sút như một kẻ lang thang”.
“Nhưng từ khi ông viết đơn thông báo đến đuổi việc tôi cũng cần ít nhất ba ngày”.
“Ba ngày này, tôi nhất định sẽ bảo vệ tập đoàn Lăng Tiêu chu toàn”.
Nói xong, Cố Hưng Thuận bèn nói với hai người đằng sau: “Hai người lập tức mở khoá tài khoản ngân hàng của tập đoàn Lăng Tiêu, hơn nữa phải gửi lại khoản tiền đã rút về”.
Hai người đứng sau Cố Hưng Thuận chuẩn bị hành động.
Quan Hữu Kỳ khoanh tay trước ngực, cười lạnh nói: “Tôi đã sớm biết ông có thể sẽ trở về mà, cho nên hôm nay tất cả các ngân hàng ở Đông Hải đều dừng việc cho vay lại rồi”.
“Bây giờ ông có thể mở khoá tài khoản của bọn họ”.
“Nhưng việc cho vay, dù là một phần ông cũng đừng hòng gửi vào trong tài khoản của bọn họ!”
Cố Hưng Thuận duỗi tay chỉ vào Quan Hữu Kỳ: “Ông! Ông như thế là đang làm trái quy tắc!”
Quan Hữu Kỳ quát lên: “Ở Đông Hải, trong các ngân hàng ở tỉnh, tôi chính là quy tắc!”
Quan Hữu Kỳ ngang ngược quát, mắt trừng to, tay giơ cao, khí thế chẳng khác nào đại ca giang hồ!
Trong mắt những nhân viên nhỏ của ngân hàng lúc này, ông ta như một ngọn núi khó mà vượt qua vậy.
Cao vút sừng sững!
Vô cùng cao lớn!
“Cạch!”
Đúng lúc này, Lý Phong đột nhiên lấy một tấm thẻ đen từ trong túi ra để lên quầy.
“Phiền chuyển chút tiền vào tài khoản ngân hàng của tập đoàn Lăng Tiêu”.
Vào lúc nghe thấy những lời Lý Phong nói, Quan Hữu Kỳ cất tiếng cười to.
“Cậu bị ngu hả? À, không đúng, không đúng, tôi quên, cậu là một tên thần kinh mà”.
“Tôi hỏi cậu, cậu định chuyển vào tài khoản ngân hàng của bọn họ bao nhiêu tiền? Một trăm tệ hay mấy nghìn tệ?”
“Trong tấm thẻ nát này của cậu có bao nhiêu tiền chứ?”
“Chẳng lẽ mấy kẻ lang thang các người xin ăn cũng có thể xin được mấy trăm triệu à?”
Lúc này nhân viên trước quầy run rẩy cầm lấy tấm thẻ đen, quẹt một cái lên máy quẹt thẻ.
Sau đó, nhân viên đó chậm rãi há hốc miệng, vô cùng ngạc nhiên!
Lý Phong hờ hững nói: “Không cần chuyển nhiều lắm, chuyển 20 vào trong tài khoản ngân hàng của tập đoàn Lăng Tiêu là được”.
“Ha ha ha… Tôi không nghe nhầm chứ, 20?”
“Mẹ kiếp, cậu bị não tàn à!?”
Lý Phong vẫn lạnh nhạt nói với nhân viên ngân hàng: “Sau 20 thêm tám số không”.
Nhân viên ngân hàng hơi run rẩy hỏi: “Anh chắc chắn muốn chuyển nhiều như thế ạ?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương