Nhặt Được Nữ Tổng Tài Xinh Đẹp Làm Vợ
Chương 109: Đến đàm phán với ông
Ông ta cho rằng chơi người phụ nữ như thế này trên giường chắc chắn sẽ rất sướng.
Hoàng Chấn mở cửa phòng tổng thống.
Hứa Mộc Tình ngồi im trên ghế sô pha trong phòng khách.
Cô không mặc đồ hở hang quyến rũ như người khác.
Mà mặc đồ rất lịch sự như thể đến đây đàm phán vậy.
Điều khiến cho Hoàng Chấn hơi ngạc nhiên là Hứa Mộc Tình còn dẫn theo một cô gái khác.
Mặc dù cô gái ấy không xinh đẹp như Hứa Mộc Tình nhưng vóc dáng cũng khá, trông cũng có vẻ rất trẻ trung.
Trẻ trung là tốt, trẻ trung sẽ có sức sống, lúc ở trên giường cũng sẽ giãy giụa sung sức như cá chạch vậy.
Ôi ôi ôi, chỉ nghĩ thôi đã thấy hương vị ấy tuyệt vời biết bao.
Hoàng Chấn tỏ ra điềm tĩnh, ông ta chắp tay sau lưng, ngẩng đầu đứng thẳng, chậm rãi đi về phía hai người Hứa Mộc Tình.
Bây giờ hai người Hứa Mộc Tình và Trương Hiểu Bình đã đứng dậy, Hứa Mộc Tình lịch sự gật đầu với Hoàng Chấn.
“Chủ tịch Hoàng, rất vui vì gặp được ông, hôm nay tôi đến đây là vì…”
Hứa Mộc Tình vẫn còn chưa nói dứt lời, Hoàng Chấn đã xua tay.
“Không cần nói nữa, bây giờ cho dù hai cô có nói gì cũng không bằng lột đồ, ngoan ngoãn nằm trên giường”.
Hoàng Chấn vừa nhìn thấy Hứa Mộc Tình là không nhịn nổi nữa.
Hứa Mộc Tình trong hình đã đẹp lắm rồi, sau khi nhìn thấy người thật, ông ta cảm thấy cô còn trắng trẻo và xinh đẹp hơn trong tưởng tượng của mình nữa.
Giọng nói của cô rất êm tai, giống như tiếng gió thổi ra từ trong thung lũng, như tiếng suối chảy róc rách.
Càng giống như yêu tinh trong rừng sâu, lảnh lót êm ái.
Hoàng Chấn đã phác họa cảnh ông ta đè Hứa Mộc Tình xuống giường, cô sẽ cất lên những tiếng rên rỉ dịu ngọt.
Còn cô gái trẻ bên cạnh Hứa Mộc Tình, ông ta xem như là món điểm tâm ngọt sau bữa cơm.
Hứa Mộc Tình hoàn toàn không giống với những gì Hoàng Chấn nghĩ.
Bây giờ cô lạnh mặt, giọng nói hết sức nghiêm túc.
“Chủ tịch Hoàng, hôm nay tôi đến đây là để đàm phán với ông”.
“Đàm phán?”, Hoàng Chấn không khỏi phì cười: “Cô bé, bây giờ cô có tư cách gì để đàm phán với tôi? Thứ duy nhất mà cô có thể dùng để đàm phán với tôi chính là cơ thể của cô đó”.
“Xin ông tôn trọng tôi, bây giờ tôi là người đại diện cho tập đoàn Lăng Tiêu đến đây đàm phán với ông”.
“Đồng thời, tôi đến đây cũng để cảnh cáo ông”.
“Nếu như tập đoàn của các ông không lập tức rút vốn khỏi Đông Hải ngay, qua hết đêm nay sẽ không còn kịp nữa”.
Bây giờ Hứa Mộc Tình nói chuyện đanh thép hơn trước kia đôi chút.
Cô cũng không còn sợ hãi khi đối mặt với ông lớn như Hoàng Chấn.
Chuyện này đủ để chứng minh cô đã trưởng thành sau một thời gian rèn luyện ngắn ngủi.
Nhưng Hoàng Chấn không hề có hứng thú với những lời Hứa Mộc Tình nói.
Bây giờ ông ta chỉ muốn đè Hứa Mộc Tình xuống dưới thân mình.
Thế là, Hoàng Chấn đi thẳng về phía Hứa Mộc Tình với khuôn mặt béo nục nịch.
“Cô Hứa, diễn xuất của cô cũng không tệ? Bình thường cô đều chơi với Lưu Đức Luân như thế này hay sao?”
“Làm ra vẻ nghiêm túc trước tiên rồi đợi sau khi lên giường, cô sẽ vặn vẹo lẳng lơ như một con hồ ly tinh vậy”.
“Ôi trời, cô thật có kinh nghiệm, khiến cho tôi ngứa ngáy không yên”.
“Nào nào nào, mau sà vào lòng tôi, để cho tôi hôn cô…”
Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên vào lúc này.
Hoàng Chấn nhíu mày, lúc ông ta định lên tiếng thì người bên ngoài đã mở cửa đi vào trong.
Chỉ nhìn thấy Lý Phong bưng một cái dĩa, bên trên dĩa có chiếc lồng bàn sắt hình bán nguyệt.
Lý Phong đặt dĩa lên trên bàn, anh nói với Hoàng Chấn: “Đây là thức ăn mà ông đặt, mời ông dùng”.
“Cút đi, bây giờ tôi không có tâm trạng ăn uống”
Trong lúc nói chuyện, Hoàng Chấn duỗi tay về phía Hứa Mộc Tình.
Nhưng tay của ông ta bị Lý Phong chụp lại.
Lý Phong vặn nhẹ, Hoàng Chấn lập tức gào lên thảm thiết.
“Cái thằng đê tiện, không ngờ chúng mày dám…”
“Bốp!”
Hoàng Chấn vẫn còn chưa nói dứt lời đã trúng một cái tát của Lý Phong.
Lý Phong lạnh lùng nhìn Hoàng Chấn: “Nếu như ông dám bất kính với vợ của tôi, thế thì ông đừng hòng bước chân ra khỏi Đông Hải nữa”.
Hoàng Chấn ôm nửa gương mặt của mình, ông ta chỉ tay vào người Lý Phong rồi quát lớn.
“Con mẹ mày, mày là cái thá gì? Mày dám đánh tao à, mày có biết tao là ai không!”
“Bây giờ chỉ cần tao gọi một tiếng thì mấy mươi bảo vệ ở bên ngoài sẽ vào trong ngay!”
“Ông gọi đi, tùy ý gọi!”
Nghe Lý Phong nói thế, Hoàng Chấn không khỏi sững sờ.
Hoàng Chấn mở cửa phòng tổng thống.
Hứa Mộc Tình ngồi im trên ghế sô pha trong phòng khách.
Cô không mặc đồ hở hang quyến rũ như người khác.
Mà mặc đồ rất lịch sự như thể đến đây đàm phán vậy.
Điều khiến cho Hoàng Chấn hơi ngạc nhiên là Hứa Mộc Tình còn dẫn theo một cô gái khác.
Mặc dù cô gái ấy không xinh đẹp như Hứa Mộc Tình nhưng vóc dáng cũng khá, trông cũng có vẻ rất trẻ trung.
Trẻ trung là tốt, trẻ trung sẽ có sức sống, lúc ở trên giường cũng sẽ giãy giụa sung sức như cá chạch vậy.
Ôi ôi ôi, chỉ nghĩ thôi đã thấy hương vị ấy tuyệt vời biết bao.
Hoàng Chấn tỏ ra điềm tĩnh, ông ta chắp tay sau lưng, ngẩng đầu đứng thẳng, chậm rãi đi về phía hai người Hứa Mộc Tình.
Bây giờ hai người Hứa Mộc Tình và Trương Hiểu Bình đã đứng dậy, Hứa Mộc Tình lịch sự gật đầu với Hoàng Chấn.
“Chủ tịch Hoàng, rất vui vì gặp được ông, hôm nay tôi đến đây là vì…”
Hứa Mộc Tình vẫn còn chưa nói dứt lời, Hoàng Chấn đã xua tay.
“Không cần nói nữa, bây giờ cho dù hai cô có nói gì cũng không bằng lột đồ, ngoan ngoãn nằm trên giường”.
Hoàng Chấn vừa nhìn thấy Hứa Mộc Tình là không nhịn nổi nữa.
Hứa Mộc Tình trong hình đã đẹp lắm rồi, sau khi nhìn thấy người thật, ông ta cảm thấy cô còn trắng trẻo và xinh đẹp hơn trong tưởng tượng của mình nữa.
Giọng nói của cô rất êm tai, giống như tiếng gió thổi ra từ trong thung lũng, như tiếng suối chảy róc rách.
Càng giống như yêu tinh trong rừng sâu, lảnh lót êm ái.
Hoàng Chấn đã phác họa cảnh ông ta đè Hứa Mộc Tình xuống giường, cô sẽ cất lên những tiếng rên rỉ dịu ngọt.
Còn cô gái trẻ bên cạnh Hứa Mộc Tình, ông ta xem như là món điểm tâm ngọt sau bữa cơm.
Hứa Mộc Tình hoàn toàn không giống với những gì Hoàng Chấn nghĩ.
Bây giờ cô lạnh mặt, giọng nói hết sức nghiêm túc.
“Chủ tịch Hoàng, hôm nay tôi đến đây là để đàm phán với ông”.
“Đàm phán?”, Hoàng Chấn không khỏi phì cười: “Cô bé, bây giờ cô có tư cách gì để đàm phán với tôi? Thứ duy nhất mà cô có thể dùng để đàm phán với tôi chính là cơ thể của cô đó”.
“Xin ông tôn trọng tôi, bây giờ tôi là người đại diện cho tập đoàn Lăng Tiêu đến đây đàm phán với ông”.
“Đồng thời, tôi đến đây cũng để cảnh cáo ông”.
“Nếu như tập đoàn của các ông không lập tức rút vốn khỏi Đông Hải ngay, qua hết đêm nay sẽ không còn kịp nữa”.
Bây giờ Hứa Mộc Tình nói chuyện đanh thép hơn trước kia đôi chút.
Cô cũng không còn sợ hãi khi đối mặt với ông lớn như Hoàng Chấn.
Chuyện này đủ để chứng minh cô đã trưởng thành sau một thời gian rèn luyện ngắn ngủi.
Nhưng Hoàng Chấn không hề có hứng thú với những lời Hứa Mộc Tình nói.
Bây giờ ông ta chỉ muốn đè Hứa Mộc Tình xuống dưới thân mình.
Thế là, Hoàng Chấn đi thẳng về phía Hứa Mộc Tình với khuôn mặt béo nục nịch.
“Cô Hứa, diễn xuất của cô cũng không tệ? Bình thường cô đều chơi với Lưu Đức Luân như thế này hay sao?”
“Làm ra vẻ nghiêm túc trước tiên rồi đợi sau khi lên giường, cô sẽ vặn vẹo lẳng lơ như một con hồ ly tinh vậy”.
“Ôi trời, cô thật có kinh nghiệm, khiến cho tôi ngứa ngáy không yên”.
“Nào nào nào, mau sà vào lòng tôi, để cho tôi hôn cô…”
Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên vào lúc này.
Hoàng Chấn nhíu mày, lúc ông ta định lên tiếng thì người bên ngoài đã mở cửa đi vào trong.
Chỉ nhìn thấy Lý Phong bưng một cái dĩa, bên trên dĩa có chiếc lồng bàn sắt hình bán nguyệt.
Lý Phong đặt dĩa lên trên bàn, anh nói với Hoàng Chấn: “Đây là thức ăn mà ông đặt, mời ông dùng”.
“Cút đi, bây giờ tôi không có tâm trạng ăn uống”
Trong lúc nói chuyện, Hoàng Chấn duỗi tay về phía Hứa Mộc Tình.
Nhưng tay của ông ta bị Lý Phong chụp lại.
Lý Phong vặn nhẹ, Hoàng Chấn lập tức gào lên thảm thiết.
“Cái thằng đê tiện, không ngờ chúng mày dám…”
“Bốp!”
Hoàng Chấn vẫn còn chưa nói dứt lời đã trúng một cái tát của Lý Phong.
Lý Phong lạnh lùng nhìn Hoàng Chấn: “Nếu như ông dám bất kính với vợ của tôi, thế thì ông đừng hòng bước chân ra khỏi Đông Hải nữa”.
Hoàng Chấn ôm nửa gương mặt của mình, ông ta chỉ tay vào người Lý Phong rồi quát lớn.
“Con mẹ mày, mày là cái thá gì? Mày dám đánh tao à, mày có biết tao là ai không!”
“Bây giờ chỉ cần tao gọi một tiếng thì mấy mươi bảo vệ ở bên ngoài sẽ vào trong ngay!”
“Ông gọi đi, tùy ý gọi!”
Nghe Lý Phong nói thế, Hoàng Chấn không khỏi sững sờ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương