Nhặt Được Nữ Tổng Tài Xinh Đẹp Làm Vợ
Chương 82: Ép mua ép bán
"Hả? Hắn, hắn, hắn, hắn đã trở thành chủ tịch rồi ư!?"
Mắt của Trương Toàn Đức tối sầm lại vì sợ hãi, sau đó bất tỉnh nhân sự.
Tiếng của Liễu Hồng Hoa truyền ra từ trong đám đông: "Á! Mình à, anh làm sao vậy!!"
...
Hứa Mộc Tình bưng một cái mâm nhỏ, bước ra từ cửa sau.
"Em tìm anh mãi, hóa ra anh ở đây”.
"Đến nếm thử tay nghề của mợ đi. Món thịt kho tàu mợ nấu còn ngon hơn mẹ em đó”.
Lý Hùng gắp một miếng thịt kho tàu, sau đó cười nói: "Ngon, ngon, nhưng anh vẫn thấy thịt kho tàu của mẹ chúng ta thơm hơn”.
"Gì mà mẹ chúng ta? Là mẹ em mà”.
Lý Hùng học theo giọng điệu của Hứa Hiếu Dương nói: "Ây da, sắp rồi, sắp rồi”.
Hứa Mộc Tình chả thèm tranh cãi với Lý Hùng.
Mím đôi môi đỏ mọng, cô nói nhỏ với Lý Hùng: "Cảm ơn”.
"Tại sao lại cảm ơn anh?"
"Bà ngoại đã chịu cực bao nhiêu năm nay, chưa từng nghĩ sẽ có được hạnh phúc”.
"Mặc dù mỗi lần nhìn thấy bà ngoại, bà đều mỉm cười”.
"Nhưng em biết là trong lòng bà đang rất buồn”.
"Nhưng hôm nay, em nghĩ trong lòng bà hẳn là đã cảm thấy ngọt ngào hơn nhiều rồi”.
Lý Hùng chậm rãi duỗi hai tay ra.
Như chiếc lá xanh, anh dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt thanh tú của Hứa Mộc Tình.
"Đừng lo lắng! Từ nay về sau, anh sẽ khiến cho bà giống em, lúc nào cũng cảm thấy ngọt ngào”.
“Em, em làm gì có chứ”, Hứa Mộc Tình hơi quay đầu đi chỗ khác.
"Không thấy ngọt ngào sao?"
"Không hề ngọt, chua thì có”.
Nói xong Hứa Mộc Tình vội vã xoay người bước vào nhà.
Lúc này, sắc đỏ trên má cô đã lan đến tận mang tai...
Ông cậu tới.
Đây là lần đầu tiên ông ta đến nhà Liễu Đông Thanh sau hơn mười năm.
Không phải ông ta muốn đến, mà là bắt buộc phải đến.
Bởi vì rất nhiều khách dự tiệc mừng thọ của ông ta đều đến chúc thọ cụ bà.
Mặc dù lãnh đạo Tề đã đi trước, nhưng lãnh đạo huyện đều ở đó!
Trước mặt những vị lãnh đạo lớn này, người chồng mồm nhanh hơn não của Liễu Hồng Hoa chả là cái thá gì!
Ông cậu mỉm cười bước tới, ông ta luôn thèm thuồng quả đào mừng thọ bằng vàng ròng đó.
"Em gái à, chia cho anh một nửa quả đào mừng thọ kia đi”.
Bà ngoại còn chưa kịp nói gì, thì Lý Hùng ở bên cạnh đã đưa một con dao phay ra.
Ông cậu và những người khách bên cạnh đều rất sốc!
"Cắt đi”.
"Nếu có thể cắt được quả đào vàng, thì sẽ chia cho ông một nửa”.
Tay ông cậu run run.
Ông ta rất muốn cắt nó.
Nhưng đây là vàng ròng, không cắt nổi!
Đúng lúc này, Hứa Hạo Nhiên đột nhiên từ bên ngoài xông vào!
"Không xong rồi! Không xong rồi!"
"Chị, anh rể, cậu bị người ta đánh rồi!"
Ở cổng trường, Liễu Đông Thanh đang nằm rạp trên đất, một bàn chân đang giẫm lên đầu của ông ấy.
Chủ nhân của bàn chân này là một thanh niên.
Hắn đeo kính râm, ngậm điếu thuốc trong miệng.
Hắn nhìn những giáo viên đang co đầu rụt cổ, không dám bước đến, lạnh lùng nói: "Tôi nói mấy người chứ, chả biết là dũng cảm hay ngu ngốc nữa đây?"
"Biết rõ trường học này đã được tập đoàn Tô Thị chú ý đến, thế mà vẫn muốn chống lại”.
"Các người thực sự không sợ chết sao?"
Liễu Đông Thanh mặc dù bị hắn giẫm lên nhưng vẫn la lên.
"Cho dù có là tập đoàn lớn, thì cũng không thể ép mua ép bán như vậy!"
"Nếu thật sự muốn mua ngôi trường này, thì ít nhất cũng phải thu xếp cho học sinh của chúng tôi đến trường tư thục khác trong tập đoàn Tô Thị của anh chứ!"
Người đàn ông tháo kính râm xuống.
Lúc này, nhiều người há hốc mồm.
Vì người đàn ông này có một vết sẹo dài ở mắt trái.
Mắt của Trương Toàn Đức tối sầm lại vì sợ hãi, sau đó bất tỉnh nhân sự.
Tiếng của Liễu Hồng Hoa truyền ra từ trong đám đông: "Á! Mình à, anh làm sao vậy!!"
...
Hứa Mộc Tình bưng một cái mâm nhỏ, bước ra từ cửa sau.
"Em tìm anh mãi, hóa ra anh ở đây”.
"Đến nếm thử tay nghề của mợ đi. Món thịt kho tàu mợ nấu còn ngon hơn mẹ em đó”.
Lý Hùng gắp một miếng thịt kho tàu, sau đó cười nói: "Ngon, ngon, nhưng anh vẫn thấy thịt kho tàu của mẹ chúng ta thơm hơn”.
"Gì mà mẹ chúng ta? Là mẹ em mà”.
Lý Hùng học theo giọng điệu của Hứa Hiếu Dương nói: "Ây da, sắp rồi, sắp rồi”.
Hứa Mộc Tình chả thèm tranh cãi với Lý Hùng.
Mím đôi môi đỏ mọng, cô nói nhỏ với Lý Hùng: "Cảm ơn”.
"Tại sao lại cảm ơn anh?"
"Bà ngoại đã chịu cực bao nhiêu năm nay, chưa từng nghĩ sẽ có được hạnh phúc”.
"Mặc dù mỗi lần nhìn thấy bà ngoại, bà đều mỉm cười”.
"Nhưng em biết là trong lòng bà đang rất buồn”.
"Nhưng hôm nay, em nghĩ trong lòng bà hẳn là đã cảm thấy ngọt ngào hơn nhiều rồi”.
Lý Hùng chậm rãi duỗi hai tay ra.
Như chiếc lá xanh, anh dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt thanh tú của Hứa Mộc Tình.
"Đừng lo lắng! Từ nay về sau, anh sẽ khiến cho bà giống em, lúc nào cũng cảm thấy ngọt ngào”.
“Em, em làm gì có chứ”, Hứa Mộc Tình hơi quay đầu đi chỗ khác.
"Không thấy ngọt ngào sao?"
"Không hề ngọt, chua thì có”.
Nói xong Hứa Mộc Tình vội vã xoay người bước vào nhà.
Lúc này, sắc đỏ trên má cô đã lan đến tận mang tai...
Ông cậu tới.
Đây là lần đầu tiên ông ta đến nhà Liễu Đông Thanh sau hơn mười năm.
Không phải ông ta muốn đến, mà là bắt buộc phải đến.
Bởi vì rất nhiều khách dự tiệc mừng thọ của ông ta đều đến chúc thọ cụ bà.
Mặc dù lãnh đạo Tề đã đi trước, nhưng lãnh đạo huyện đều ở đó!
Trước mặt những vị lãnh đạo lớn này, người chồng mồm nhanh hơn não của Liễu Hồng Hoa chả là cái thá gì!
Ông cậu mỉm cười bước tới, ông ta luôn thèm thuồng quả đào mừng thọ bằng vàng ròng đó.
"Em gái à, chia cho anh một nửa quả đào mừng thọ kia đi”.
Bà ngoại còn chưa kịp nói gì, thì Lý Hùng ở bên cạnh đã đưa một con dao phay ra.
Ông cậu và những người khách bên cạnh đều rất sốc!
"Cắt đi”.
"Nếu có thể cắt được quả đào vàng, thì sẽ chia cho ông một nửa”.
Tay ông cậu run run.
Ông ta rất muốn cắt nó.
Nhưng đây là vàng ròng, không cắt nổi!
Đúng lúc này, Hứa Hạo Nhiên đột nhiên từ bên ngoài xông vào!
"Không xong rồi! Không xong rồi!"
"Chị, anh rể, cậu bị người ta đánh rồi!"
Ở cổng trường, Liễu Đông Thanh đang nằm rạp trên đất, một bàn chân đang giẫm lên đầu của ông ấy.
Chủ nhân của bàn chân này là một thanh niên.
Hắn đeo kính râm, ngậm điếu thuốc trong miệng.
Hắn nhìn những giáo viên đang co đầu rụt cổ, không dám bước đến, lạnh lùng nói: "Tôi nói mấy người chứ, chả biết là dũng cảm hay ngu ngốc nữa đây?"
"Biết rõ trường học này đã được tập đoàn Tô Thị chú ý đến, thế mà vẫn muốn chống lại”.
"Các người thực sự không sợ chết sao?"
Liễu Đông Thanh mặc dù bị hắn giẫm lên nhưng vẫn la lên.
"Cho dù có là tập đoàn lớn, thì cũng không thể ép mua ép bán như vậy!"
"Nếu thật sự muốn mua ngôi trường này, thì ít nhất cũng phải thu xếp cho học sinh của chúng tôi đến trường tư thục khác trong tập đoàn Tô Thị của anh chứ!"
Người đàn ông tháo kính râm xuống.
Lúc này, nhiều người há hốc mồm.
Vì người đàn ông này có một vết sẹo dài ở mắt trái.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương