Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 3: Mẹ Con 1
Trình Hoan thở dài một hơi.Trong trí nhớ quan hệ mẹ con của hai người cũng không tốt, nguyên chủ cố tình bỏ qua đứa nhỏ này, đứa trẻ còn nhỏ, có trực giác như động vật nhỏ, bình thường cũng sẽ không dính nguyên chủ.Chỉ là mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, cho dù mới bị đánh chửi, đứa nhỏ này đối với mẹ mình cũng như cũ là không muốn rời xa.Trình Hoan dựa theo đoạn ngắn trong trí nhớ ôm đứa trẻ đến phòng cậu.Nói là phòng, kỳ thật cùng gác mái không sai biệt lắm, tổng cộng cũng chỉ năm sáu mét vuông, có một cửa sổ nhỏ không mở ra được, trong phòng bày một chiếc giường nhỏ trên dưới một mét, trên giường chất một ít quần áo, thoạt nhìn không quá sạch sẽ.Trong phòng có một cổ mùi vị chua, bởi vì không lọt gió nên có vẻ vô cùng oi bức, Trình Hoan mới đi vào, còn không kịp tìm nguồn gốc mùi hương, thân thể liền bắt đầu kháng nghị hoàn cảnh này.Trong trí nhớ rốt cuộc có chút không chân thật, ban đầu Trình Hoan chỉ cảm thấy căn nhà này có chút nhỏ, chờ khi chính mình vào, mới biết được hoàn cảnh nơi này có bao nhiêu không xong.Sao cô có thể nhẫn tâm để đứa trẻ ở nơi này chứ?Trình Hoan lại phỉ nhổ nguyên chủ thêm một lần, quay đầu ra khỏi phòng.Căn nhà này nhỏ, phòng có thể ở trừ bỏ phòng này chỉ còn phòng ngủ chính, Trình Hoan đặt đứa nhỏ lên giường của nguyên chủ, mới nhớ tới đứa nhỏ này còn chưa ăn cơm tắm rửa.Làm một đứa trẻ 4 tuổi, tiểu gia hỏa hiển nhiên là không có kỹ năng nấu cơm tắm rửa, nguyên chủ ngại cậu phiền, chỉ có chờ đến lúc bản thân chịu không nổi, mới có thể tắm rửa cho cậu.Trình Hoan không biết lần gần nhất nguyên chủ tắm rửa cho con trai là khi nào, chỉ là nhìn quần áo trên người tiểu gia hỏa, thời gian hẳn là không ngắn.Khó trách vừa nãy cô vẫn luôn ngửi được cổ mùi lạ.Làm một cô gái phương nam, Trình Hoan không thể chịu đựng được việc không tắm rửa liền đi ngủ, cô cong lưng, đẩy đẩy cánh tay tiểu gia hỏa.“Tỉnh dậy đi.”Trẻ con vốn ngủ không sâu, bị Trình Hoan đẩy hai liền tỉnh, cậu xoa đôi mắt mở mắt ra, nhìn đến Trình Hoan rụt rụt ra phía sau, nhéo nắm tay nhỏ, quật cường nhìn cô không nói lời nào.Trình Hoan lại buông tiếng thở dài.Cô ghé sát qua, tận lực phóng nhẹ thanh âm nói: “Trên người con bẩn, mẹ mang con đi tắm rửa một cái.”Đứa nhỏ vẫn không thả lỏng.Ban đầu không chú ý tới còn có thể xem nhẹ, hiện tại chú ý tới, Trình Hoan càng thêm không thể chịu đựng cổ mùi vị này, cô vươn tay, trong ánh mắt sợ hãi của đứa trẻ cứng rắn ôm người xuống giường, đi đến toilet đối diện.Đại khái tiểu gia hỏa sợ bị đánh, thấy Trình Hoan chỉ ôm cậu không có động tác khác, liền dần dần thả lỏng, cậu đem đầu tới gần bả vai Trình Hoan, cánh tay chậm rãi nâng lên, còn chưa kịp vòng lên bả vai, cũng đã tới rồi.Cậu giống như chấn kinh buông tay xuống, vòng đến phía sau, cẩn thận trộm nhìn sắc mặt Trình Hoan, sợ cô không cao hứng.Trình Hoan có chút khổ sở, rõ ràng hẳn là cái tuổi không kiêng nể gì…Trong lòng nghĩ vậy, biểu tình trên mặt cô lại càng dãn ra, Trình Hoan cười cười, duỗi tay vuốt cái mũi tiểu gia hỏa: “Giơ tay lên, cởi quần áo cho con.”Giang Tinh Thần cảm thấy mẹ trước mắt có chút không giống, ban đầu lúc tắm rửa cô đều sẽ không cười, cũng không cùng mình nói chuyện, cũng không muốn nhìn cậu.Nhưng mà cậu thích mẹ cười, mẹ cười rộ lên thật là đẹp mắt.Trình Hoan không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, đây là lần đầu tiên tắm rửa cho trẻ con, động tác khó tránh khỏi luống cuống tay chân, cũng may đứa nhỏ kia rất ngoan, không khóc không nháo, làm cái gì liền làm cái đó.Giang Tinh Thần đi chân trần đứng trên mặt đất, Trình Hoan ngồi xổm bên cạnh cậu, một tay cầm vòi hoa sen, một tay cầm khăn tắm rửa cho cậu.Thời tiết nóng, trẻ con hoạt động cũng nhiều, mỗi ngày đều ra không ít mồ hôi, tích lũy mấy ngày, trên người bụi bẩn tích một tầng thật dày.Tiểu gia hỏa mới 4 tuổi, làn da rất mềm, cho dù Trình Hoan khống chế sức lực, tắm xong trên người cậu cũng hồng thành một mảng, giống như con tôm nấu chín.Giang Tinh Thần tò mò cúi đầu nhìn, bởi vì thái độ Trình Hoan rất tốt, lá gan của cậu cũng có chút lớn, duỗi tay vuốt một chỗ đặc biệt hồng trên bụng.“Mẹ.”Trình Hoan sửng sốt mới phản ứng lại cậu nhóc đang kêu mình: “Ừ, làm sao vậy?”Tiểu gia hỏa chỉ vào bụng mình: “Con đỏ lên.”“Đúng vậy, con đỏ.” Trình Hoan kéo một cánh tay của cậu, thuận miệng nói: “Chín không sai biệt.”“Chín là cái gì ạ?”Tiểu gia hỏa mới 4 tuổi, bởi vì vẫn luôn bị xem nhẹ nên hiểu được cũng không nhiều lắm, Trình Hoan lau xong cánh tay, giải thích với cậu: “Chín chính là đồ có thể ăn, sống chính là không thể ăn.”Cô sờ bụng nhỏ của tiểu gia hỏa: “Bằng không bụng sẽ khó chịu.”“Con chín, là có thể ăn sao?” Giang Tinh Thần tò mò: “Mẹ, con ăn ngon không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương