Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 7: Con Ngủ Với Mẹ Được Không Ạ? 1
Ăn cơm xong, Trình Hoan để Tinh Tinh tiêu bớt cơm xong mới cho đi ngủ, còn mình thì tìm quần áo cho cậu bé.Phòng của Tinh Tinh nhỏ, căn bản không để vừa tủ, quần áo đều vứt bừa trên giường.Trình Hoan không chịu được sự khó chịu, ôm đống quần áo ra ngoài, xem xem có cái nào mặc được không.Hầu hết chỗ quần áo này vừa cũ vừa bẩn, mùi mồ hôi cùng với mùi mốc do lâu ngày không phơi pha lẫn với nhau, tạo thành một cái mùi khiến người ta buồn nôn, một số ít có vẻ như đã được giặt qua, nhưng cũng chẳng sạch sẽ là bao.Trình Hoan lật lại một lượt, tìm được một bộ trông có vẻ khá mới. Sau khi đem chỗ quần áo còn lại vào túi chuẩn bị mang đi vứt, cô cầm chỗ quần áo trên tay, đem đi giặt lại hết một lượt.Mùa hè nhiệt độ cao, quần áo giặt một đêm là có thể khô rồi, Trình Hoan lau sạch nước trên tay, định ngày mai đưa cậu bé đi trung tâm thương mại một chuyến.Trước tiên đi mua quần áo, sau đó còn phải chuyển chỗ ở, điều kiện sống ở đây quá kém, phòng thì nhỏ, hàng xóm tốt xấu lẫn lộn.Chỉ riêng tòa nhà này, đã có một nhà thường hay bạo lực gia đình, hai nhà ngày nào cũng cái nhau đòi ly hôn, mỗi khi mấy nhà bọn họ cãi nhau, cậu bé đều rất sợ hãi, đối với việc này thì nguyên chủ thờ ơ không quan tâm, nhưng Trình Hoan lại không thể xem nhẹ, sống ở đây quả thực không có lợi cho sự phát triển của trẻ nhỏ.Tốt nhất nên chuyển đến ngôi nhà ở cạnh trường mầm non, Tinh Tinh cũng bốn tuổi rồi, đã đến tuổi đi học, phải tìm một trường mầm non tốt một chút, nếu không rất dễ xảy ra chuyện xấu.Trường mầm non tốt một chút học phí đều rất đắt, nghĩ đến chút tiền tiết kiệm cỏn con đó, Trình Hoan lại bất lực thở dài.Nghèo quá trời!Trình Hoan đi tắm trong suy tư về cái nghèo của bản thân cùng những lo lắng băn khoăn, tối nay đã trải qua rất nhiều việc, lại bận đến không phút ngưng tay, đầu cô rất đau, đến tận lúc đi tắm, mới có thể đỡ hơn một chút.Tắm xong, Trình Hoan cảm thấy thoải mái hơn hẳn, cô xoa bóp huyệt vị ở phần đầu, dùng xì đầu xì khô tóc, làm những bước dưỡng da cần thiết, mới đi vào phòng.Tinh Tinh vẫn chưa ngủ, cậu ngồi trên giường, mặt hướng về phía cửa, nhìn thấy Trình Hoan vừa vào liền gọi mẹ.“Sao lại chưa ngủ?” Trình Hoan đi qua, chỉnh nhiệt độ phòng cao lên một chút, lên giường xếp gọn gối, dọa dẫm cậu bé: “Phải đi ngủ sớm một chút, nếu không là không cao lên được đâu.” “Mẹ.” Mắt cậu bé sáng lấp lánh: “Con ngủ với mẹ được không ạ?”“Đương nhiên là được rồi, con vẫn còn là trẻ nhỏ, không ngủ một mình được.” Trình Hoan cho cậu bé nằm xuống, đắp tấm chăn mỏng lên.“Trước đây con toàn ngủ một mình thôi.” Tinh Tinh nằm ngay ngắn trên giường, bĩu môi nhìn Trình Hoan.“Trước đây là trước đây, từ bây giờ trở đi con phải ngủ cùng mẹ rồi.” Bé con còn nhỏ như vậy, ngủ một mình nửa đêm dậy đi vệ sinh lỡ va vào đâu thì sao?Trình Hoan cảm thấy mình có trái tim bao la vô tận, cô nằm lên giường, tắt đèn trong phòng, lại quay người nói với Tinh Tinh: “Đợi sau này con lớn rồi, mới được ngủ một mình.”“Bao giờ con mới lớn ạ?”“Đến lúc con đi Tiểu học là đã lớn rồi.”Trong đêm tối, bên cạnh có một cơ thể mềm mại như lông đang ôm cánh tay mình, tiếng cậu bé có nét dịu dàng.“Mẹ, vậy con không muốn lớn lên nữa, con muốn mãi được ngủ cùng với mẹ.”“Đứa trẻ ngốc.”Trình Hoan cười nói, xoa xoa đầu cậu, đưa tay ra ôm cậu vào lòng.Thân nhiệt của trẻ nhỏ cao hơn người lớn, Trình Hoan cảm thấy như mình đang ôm cái máy sưởi vậy, có điều trong phòng bật điều hòa, chút nóng này cô vẫn có thể chịu được.Cô cúi đầu, thơm lên cái đầu nhỏ xù tóc trong lòng: “Ngủ thôi nào, Tinh Tinh ngủ ngon nhé.”“Mẹ cũng ngủ ngon.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương