Nhật Ký Nuôi Con Của Quỷ Hút Máu
Chương 6
Nhật ký nuôi con của quỷ hút máuTác giả: Phế Phu Nhất ChỉPhần 6======Đối với huyết tộc, mối quan hệ huyết thống cũng lung lay như một sợi dây tình cảm bền chặt tạm thời. Họ tin vào quyền lực hơn, tôn trọng kẻ mạnh và những người luôn có thể ngồi trên ngai vàng của hoàng tử là những sinh vật quyền lực nhất lúc bấy giờ. Ở một khía cạnh nào đó, nó có thể được coi là công việc nhiều hơn cho những người có năng lực.Tuy nhiên, tình hình này đã thay đổi trong thời gian gần đây.Những thay đổi trong xã hội loài người bắt đầu từ khi Elphins đang ngủ cũng ảnh hưởng đến một số chủng tộc đặc biệt, họ tuyên bố sống trong cùng một nhịp thở với con người, và huyết tộc là một trong số đó. Cụ thể, họ cũng bắt đầu đòi hỏi dân chủ.Là một người tối cổ vừa tỉnh dậy từ "nấm mồ", Elphins rất thích nghe ngóng những ý tưởng của họ - anh vui khi được nhàn hạ.Đặt ra những quy tắc cơ bản, còn lại cứ giao cho bọn họ, không cần cử người canh chừng, chỉ cần không còn chuyện kỳ quái như Ian là có thể lại tìm được chỗ ngủ yên trăm năm, cớ sao không làm.Đây cũng là lý do khiến anh không từ chối làm hoàng tử.Nhưng bây giờ, những ngày nhàn rỗi của anh dường như đã kết thúc.Elphins nhìn tên nhãi ranh nhỏ bé đang ngồi thẳng lưng xem TV trong phòng làm việc, cuốn sách trên tay anh vẫn chưa được lật trong ba phút.Lời xin lỗi chân thành của lão Evan vẫn còn văng vẳng bên tai anh. Người hầu trung thành của anh nói với giọng rất chân thành rằng lão sẽ đến công ty để họp, không yên tâm để Uriah ở lại một mình, cho nên đem nó đưa đến đây, khi nào lão trở về, sẽ lập tức đưa người đi. Khi lão đang nói chuyện, cái đầu nhỏ lộ ra sau lưng đang nhìn xung quanh, khi nhìn thấy Elphins, đứa bé nheo mắt cười vẫy tay chào: "Chào buổi sáng, thưa ngài."Đây không phải là lần đầu tiên.Kể từ ngày đó anh cho phép Uriah tự do ra vào, một già một trẻ này tự giác mà bắt đầu mỗi ngày tìm đến anh, lúc đầu còn sẽ tìm ra lý do chính đáng, bây giờ chỉ nói thẳng một câu đi họp liền để lại đứa nhỏ rời đi.Elphins không nhớ rõ anh dễ nói chuyện như thế từ khi nào, cũng không nhớ rõ khi nào phòng làm việc của mình có thể bị tùy ý sử dụng làm trung tâm chăm sóc trẻ em, anh tưởng sẽ dạy cho lão Ivan một bài học, bảo chính lão là một người hầu không cần được một tấc lại muốn tiến một thước, nhưng khi Uriah hướng về anh vẫy tay một cái, ma xui quỷ khiến, anh liền gật đầu.So với thuở ban đầu, Uriah bây giờ đã lớn mật hơn rất nhiều. Con người đeo chiếc vòng cổ mà anh đưa cho, nhảy ra từ phía sau lão Evan và nhảy tới, kết quả là nó không thể kiểm soát được sức mạnh của mình, lập tức nhào vào vòng tay của Elphins.Vẻ mặt nghiêm nghị của tổ tiên ma cà rồng ngưng trệ trong giây lát, anh cúi đầu bắt gặp khuôn mặt nhăn nheo của Uriah.Chóp mũi bị đụng ửng đỏ, đứa bé che lại cái mũi, nói với giọng nghẹt thở, "Thưa ngài, cháu xin lỗi..."Elphins cố gắng tỏ ra nghiêm túc, nhưng anh không nhịn được nhéo nhéo chóp mũi đỏ ửng của Uriah, lau đi giọt nước mắt khó chịu trên khóe mắt nó, "Không sao đâu," anh nghe chính mình nói, "Lần sau cẩn thận một chút. ""Vâng!" Uriah gật đầu.Lão Evan một lần nữa thối lui thành công.Vì vậy mới phát sinh tình huống hiện tại.Trong phòng làm việc rộng lớn, hai bóng người đang ngồi ở hai đầu đối diện, Elphins dựa lưng vào tủ sách khổng lồ, những cuốn sách đủ loại khác nhau gần như biến giá sách trở thành một mặt của bức tường. Rốt cuộc nếu sống quá lâu cũng phải tìm cho mình một sở thích để sống như thế ngày này qua ngày khác, Elphins là một kẻ nhàm chán, sở thích của anh không đặc biệt như hầu hết các huyết tộc, anh không có hứng thú với việc giết người, cũng không hài lòng với một số ma cà rồng chấp nhận lệnh cấm như một túi máu thịt của con người, sự thống khổ và vui sướng của con người đối với anh mà nói giống như không quan tâm những chiếc lá trên mặt đất rụng nhiều hay ít, nhưng điều mà anh không thể bác bỏ là một số tác phẩm của con người quả thực rất có giá trị.Anh ta đã tích lũy vô số của cải trong sự nghiệp ngàn năm của mình, kho lưu trữ trong bộ sưu tập của anh còn đáng kể hơn, Elphins không tính kỹ, nhưng gia tộc lão Evan đã giúp anh lo liệu những thứ này, ước tính đại khái, trừ những thứ hiện tại trong thư phòng, chỉ tính thư viện dưới tầng hầm trang viên, giá trị bộ sưu tập của anh còn cao hơn cả thư viện lớn nhất đất nước này.Trong những năm dài nhàm chán, anh dựa vào những cuốn sách này để bước đi từng ngày.Nhưng bây giờ, Elphins bên tai nghe được thanh âm mừng rỡ, cuốn sách cổ tốn rất nhiều thời gian tìm kiếm trên tay vẫn chưa mở ra được mấy phút.Anh ngẩng đầu lên nhìn Uriah đang ngồi trên ghế sô pha đối diện với bàn làm việc, người sau đối diện với anh, chăm chú nhìn chiếc TV treo trên tường, chiếc TV vuông, mỏng màu đen. Có thứ gọi là hoạt hình đang chiếu. Giống như một bộ phim truyền hình mà anh từng xem, nhưng không hoàn toàn giống.Sẽ không có loại sinh vật không rõ hình vuông màu vàng đó trong vở kịch.Elphins đang suy nghĩ về điều đó thì một tiếng thét chói tai phát ra từ miệng sinh vật: "A a a a a!!! Bạch tuộc ca!!!"Nó thậm chí sẽ không kêu như vậy. Anh thầm nói thêm.Đó có thể là vấn đề về sự khác biệt thẩm mỹ, Elphins không hứng thú với những bộ phim hoạt hình ồn ào như vậy. Nếu không có TV ở đây, anh một cái liếc mắt cũng không muốn xem.Nhưng rõ ràng Uriah thích nó. Đứa bé chăm chú nhìn, chăm chú lắng nghe từng câu, cười với sinh vật, đôi khi thở hổn hển và thậm chí cùng khóc với sinh vật khi cốt truyện xoay chuyển.Sinh vật kỳ lạ có tên là Cậu Bé Bọt Biển trên TV ngồi trên mặt đất khóc lóc, nước mắt ứa ra như đài phun nước, Elphins là một con quỷ hút máu mới bắt đầu tiếp xúc với xã hội hiện đại, đối với loại hình nghệ thuật khoa trương này, kèm theo âm thanh nền ồn ào và tiếng thút thít của Uriah cũng yếu ớt vang lên, một bên khiến anh khó chịu, bên còn lại khiến anh phiền lòng.Mỗi lần vào thời điểm này, Elphins đều muốn ném thẳng TV ra ngoài.Cậu Bé Bọt Biển được phát hành bởi TV, Uriah là do Cậu Bé Bọt Biển chọc khóc, xét cho cùng, TV là nguồn gốc của tất cả những điều này. Chỉ cần nó biến mất, mọi thứ sau đó sẽ không còn nữa.Nhưng khi Uriah rời đi, anh một mình đối mặt với vật thể màu đen này, đầu ngón tay của anh ở phía trước nó dừng lại một lúc, nhưng cuối cùng lại không ra tay.Chiếc TV này đã được lắp đặt trước khi lão Evan "giao phó" Uriah cho anh lần thứ hai, vì Uriah không có gì để làm khi lần đầu tiên đến.Con người rất lễ phép, khi anh đang giải quyết công việc, đứa nhỏ sẽ không bao giờ tiến tới, bị lão Evan đặt trên ghế sô pha, vẫn luôn ngoan ngoãn ngồi ở chỗ đó, không nói lời nào, cũng không di chuyển, đôi khi đứng lên uống nước, toàn bộ phạm vi sinh hoạt cũng chỉ từ sô pha đến bàn cà trà một đoạn nhỏ, nếu Elphins không đủ nhạy cảm để nghe thấy tiếng thở của nó, anh quả thực cho là đứa bé không tồn tại.Ngồi như vậy cả buổi sáng, sau khi Elphins sắp xếp hậu quả vụ việc của Ian, anh nhìn thấy Uriah đang cúi đầu xuống và lẩm bẩm một mình, sau khi lắng nghe cẩn thận, anh nhận ra rằng nó đang đếm các hoa văn trên tấm thảm.Sau khi đếm xong các hoa văn, lại giơ ngón tay tiếp tục đếm lần nữa. Thường xuyên lặp lại như vậy, Elphins đều cảm thấy buồn chán thay cho nó, hiếm khi bắt đầu tự hỏi, liệu ở đó có thực sự nhàm chán không?Câu trả lời là có.Nếu không, đứa trẻ sẽ không bị buộc phải đếm từng hoa văn một.Anh đứng dậy, Uriah nghe thấy chuyển động và nhìn sang đây."Có nhàm chán không?" Elphins hỏi.Uriah theo bản năng lắc đầu: "Không có."Khi bắt gặp ánh mắt của Elphins, nó lại lập tức sửa lại lời nói: "Vâng... có một chút." Đứa bé giơ tay lên, ngón trỏ và ngón cái cách nhau không xa, "Chỉ một chút thôi."Elphins gật đầu, xoay người lấy trên giá sách một ít sách, đi tới chỗ nó, "Truyện cổ tích."Anh nhớ trẻ con loài người rất thích loại sách này, trước đây thường thấy người lớn đọc cho thiếu nhi, anh vẫn sưu tầm bản kinh điển nhất, chắc cũng đủ để đỡ chán.Nhưng ngoài dự đoán của anh, Uriah trên khuôn mặt không biểu lộ vẻ ngạc nhiên như mong đợi.Trên mặt đứa trẻ lộ ra vẻ kinh ngạc cùng khó hiểu, cau mày không nhận sách, ngẩng đầu, có vẻ có chút xấu hổ, gãi gãi đầu nói: "Cám ơn ngài... Nhưng, cháu không có đi học, không biết những từ đó cho lắm. ""......"Elphins nhìn khuôn mặt ửng hồng của đứa trẻ, suýt chút nữa quên mất rằng Uriah nhìn nhiều nhất chỉ mới sáu bảy tuổi, được lão Evan nhặt về, còn không có đi học, làm sao có thể đọc được?Uriah bị anh làm cho có chút ngượng ngùng, vặn vẹo ngón tay trên góc quần áo, cắn môi, vừa định nói không chán, liền nghe thấy Elphins hỏi: "Vậy nhóc hứng thú cái gì?"Nó ngước mắt lên, nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của Elphins nhưng hỏi rất nghiêm túc, "Thích, nghĩa là có thể giải tỏa nỗi buồn, nhóc có không?"Uriah cẩn thận hỏi, "Cái gì cũng có thể sao...?"Elphins: "Đúng vậy."Đôi mắt của Uriah sáng lên.Sau đó, thứ được gọi là TV này tiến vào trang viên của anh một cách hoành tráng vào ngày hôm sau. Hơn nữa để thuận tiện, trực tiếp được đặt trong phòng làm việc của anh.Elphins bước đến và ngồi cạnh con người đang khóc thút thít vì tình tiết phim hoạt hình, nhìn khoảng vài lần, không thể hiểu nổi dưới góc nhìn của anh xem ra hình ảnh cũng không bi thương cho lắm thậm chí có chút buồn cười đến tột cùng làm thế nào có thể khiến đứa bé khóc thành như vậy, anh đưa khăn giấy qua cho Uriah."Cảm ơn." Uriah cảm ơn anh với đôi mắt đỏ hoe và lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt.Thấy nó đang khóc rất buồn, Elphins định nói gì đó, nhưng khi anh nhìn thấy người đang khóc vô cùng buồn bã một giây trước, giây tiếp theo ánh mắt lại lóe lên để lộ ra một nụ cười mà anh rất quen thuộc.Nước mắt vẫn giàn giụa nơi khóe mắt, lại cười đến nỗi lúm đồng tiền lộ ra ngoài.Elphins chết lặng.Anh quay đầu lại, không ngạc nhiên khi thấy Cậu Bé Bọt Biển bắt đầu hét lên một cách hài hước.Nước mắt và tiếng cười của tổ tiên huyết tộc tỷ lệ thuận với sức mạnh của họ, sẽ không dễ dàng động lòng khi nhìn thấy những bức ảnh hài hước, nhưng Uriah thì khác. Nó vẫn còn nhỏ và không giấu giếm được cảm xúc của mình, cảm xúc của nó rất đơn giản, khi vui liền cười, khi buồn liền khóc, có thể thay đổi tâm trạng rất thoải mái, chẳng sợ khổ đến không được, hướng đến những điều vui vẻ, làm những gì có thể cười cho đến khi gục ngã trên ghế sô pha, muốn làm cái gì liền làm cái đó.Elphins xoa đầu Uriah, người đã cười khúc khích đến nở hoa.Cảm nhận được sợi tóc mềm mại trong lòng bàn tay, anh nheo mắt lại, nụ cười nhàn nhạt hiện lên trong con ngươi màu lục đậm, rất nhanh đã biến mất.Tác giả có lời muốn nói:Cảm ơn đã yêu thích
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương