Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ Phụ
Chương 14: Về Đây Em Lo
Đêm khuya. Tưởng là có thể đánh một giấc, Tang Noãn lúc này vẫn nằm trằn trọc. Cô nghĩ lại chuyện hồi tối, tim không khỏi rộn ràng. Lần đầu tiên trong đời của bà cô 28 tuổi đầu này lại rung động trước một người khác giới. Không cần Hoắc Thiên ra tay, cô cũng có thể xử đám sâu bọ đó. Nhưng hồi nãy anh ta ra tay, thật sự rất hấp dẫn nha! Thật muốn đè anh ta xuống! Có lẽ mai tơ tưởng mà bà cô Tang Noãn nhất thời không nhớ chuyện mình lăn giường với Hoắc Thiên. Tâm tưởng đôm đốp màu hường thì rảnh đâu mà nghĩ tới chứ? Dự Uyển lúc này. Tiêu Húc đang mở lớp học cấp tốc cho Hoắc Thiên với bài học là Theo đuổi một người như thế nào. Sau khi nghe Hoắc Thiên tường tận tất tần tật mọi chuyện, Tiêu Húc không khỏi phát ngôn ra những câu nói khiến cho Hoắc Thiên nội thương nghiêm trọng. "Ngu rồi còn kể, sao lúc đó không bày tỏ với người ta luôn đi. Đến khi mất lại hối hận." Ngu xuẩn. Nhát thứ nhất. "Đã vậy còn tỏ vẻ bá đạo tổng tài, ném tài sản vào mặt Tang Noãn như kiểu bố thí. Hành vi này không tôn trọng phái nữ." Thiếu tôn trọng. Nhát thứ hai. "Đã yêu người ta rồi còn tỏ vẻ ta đây, sĩ diện cho cố rồi cũng quá cố thôi." Chiêu cuối cùng, đánh gục hoàn toàn Hoắc Thiên. Game over!!! Hoắc Thiên nhẫn nhịn cơn đau, gắng gượng hỏi. "Vậy còn chữa được không?" "Nếu cậu còn hỏi được câu này tất là còn chữa rồi. " Bạn học nhỏ Hoắc Thiên chăm chú nghe lời giảng của Tiêu Húc như học sinh tiểu học. Những bài giảng của Tiêu Húc mẫu mực như sách giáo khoa. "Muốn theo đuổi người ta thì không được hấp tấp, vội vàng. Hành vi ấy càng khiến cho Tang Noãn càng phản cảm hơn." Học sinh Hoắc Thiên chăm chỉ chép bài vào tập của mình. "Không được hấp tấp, vội vàng. " Tiêu giáo sư tiếp tục giảng giải những kiến thức liên quan, nhìn có vẻ uyên thâm lắm. Nhưng khi cậu học trò Hoắc Thiên hỏi một câu khiến cho Tiêu giáo sư không khỏi á khẩu. "Cậu chưa có yêu ai bao giờ, những biện pháp cậu nêu ra có khả thi hay không?" Hoắc Thiên tiếp tục không thương tiếc châm chọc Tiêu Húc và đá anh ta khi xong chuyện. "Có vẻ lý thuyết thì vững nhưng thực hành chả bao nhiêu. Mà thôi cảm ơn cậu. Đi không tiễn, nhớ đóng cửa hộ tôi." Tiêu Húc ngoài cửa chửi lớn nhưng có vẻ là Hoắc Thiên chả buồn quan tâm đến. "Mụ nội nhà cậu, Hoắc Thiên. Dùng xong là đá tôi sao? Được, từ này về sau tôi giúp đỡ cậu, tôi là cẩu." Hoắc Thiên bất ngờ mở cửa ra khiến cho Tiêu Húc không khỏi giật mình. Tưởng là Hoắc Thiên sẽ cho mình ở tạm một đêm, ai dè cậu ta đưa cho Tiêu Húc một bao rác. "Sẵn tiện vứt hộ tôi luôn." Xong đóng cửa ngay lập tức. Thế là bạn cẩu Tiêu Húc lặng lẽ sủa trong lòng, không quên vác bao rác đi vứt. Trong nhà. Hoắc Thiên thắp một điếu thuốc phì phèo, bàn tay nhấn một dãy số gọi cho ai đó. Khi đối phương bắt máy, hắn ta liền ra lệnh. " Điều tra lịch trình dạo gần đây của vợ tôi, Tang Noãn đại tiểu thư." … Sáng hôm sau. Tang Noãn mắt nhắm mắt mở đi chuẩn bị đi làm. Do tối qua trằn trọc cả đêm không ngủ nên con mắt đen như cú vọ. Cô đành lấy ít phấn bôi bôi trát trát lên che bớt đi vết thâm. Khi ra khỏi nhà thì thấy xe của Lục Tần đã chờ sẵn ở đó, không cần Lục Tần mở cửa xe Tang Noãn đã vào ngồi trong ngay ngắn bên trong. Tiện tay chia sẻ một ít đồ ăn sáng cho Lục Tần. " Anh muốn ăn không?" "Không, cô ăn đi." Tang Noãn nói Lục Tần dừng trước công ty một đoạn để cô tự đi tới. Cô không muốn rước phiền phức vào người. Lục Tần nói cô sao không ngồi vào ghế chủ tịch đi chứ. Cô chỉ nói là. "Tôi mới vào công ty, căn còn chưa vẫn. Tôi vẫn chưa có kinh nghiệm điều hành cho lắm, cần có thời gian để học hỏi. " Nghe xong Lục Tần không khỏi câm nín. Mới vào công ty mà nắm mọi hoạt động trong vòng hai tiếng đồng hồ?! Chưa có kinh nghiệm điều hành, thế thì dự án khu sân sinh ở đâu mà có? OK tôi hơi ổn nha. … Một ngày làm việc mệt mỏi cũng đã kết thúc, Tang Noãn mỏi nhừ hai bả vai. Thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Nhìn đối phương là ông anh chết bằm của mình, cô không khỏi tức giận. "Họ Tang kia, sao anh còn chưa vác xác về đây hả? " Tang Diên bên đầu dây định bày tỏ tâm tình cho Tang Noãn thì bị cô hét một phát không khỏi rụng rời. "Ha ha, em gái em khỏe không?" "Khỏe cái lông. Anh thử bị đè cổ ra làm việc suốt một tuần không ngủ, anh có khỏe không hả?" Tang Diên khẽ gãi gãi mũi mình, khó xử. Không ngờ em gái mình lại hung dữ như vậy. Hu hu trái tim mỏng manh yếu đuối của Tang Diên không khỏi vụn vỡ. Tang Noãn mặt ngoài thì sắc đá bên trong đã mềm nhũn như đậu hũ, cô cũng đã coi Tang Diên như anh ruột của mình nên có chút quan tâm. " Khi nào anh về?" Thấy Tang Noãn quan tâm, tên muội khống Tang Diên này không khỏi vui sướng nhưng lại tỏ ra vẻ trầm mặc. "Anh cũng chưa biết nữa. Chuyện bên này chưa tiến triển gì." "Nếu khó quá thì về đây em lo. Thêm cái chén, đôi đũa cũng không chết đi đâu được. Hà tất gì phải lặn lội chứ?" Câu nói vô tình của Tang Noãn khiến cho Tang Diên dường như có động lực. Hốc mắt bất giác đỏ au, cảm giác con mắt cay xè như dính phải ớt vậy. "Ừ, anh biết rồi. Anh cúp máy trước đây." "Nhớ về sớm đó. Nếu không đừng trách tại sao em qua đó xách cổ anh về đây."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương