Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn
Chương 93: Công Viên Trò Chơi Khủng Bố
Mấy ngày nay Chu Nguyên Hạo vẫn luôn bên tôi, không hề đi đâu vết, tôi phát hiện vết thương trên lưng lành rất nhanh, mới bốn năm ngày, thì đã đóng vảy tróc ra, một lần nữa mọc ra thịt non trắng nõn mịn màng, không có vết sẹo nào. Ngay cả Chu Nguyên Hạo cũng tắm tắc khen ngợi.Tôi im lặng nghĩ, có phải có liên quan đến việc mấy ngày này chúng tôi luôn làm chuyện đó hay không.Chiều hôm nay, tôi đang bưng một bát canh nắm tuyết do người giúp việc Philippines làm, uống từng ngụm nhỏ, bỗng nhiên điện thoại reo lên, là một số điện thoại xa lạ.“Alo?” Tôi cầm lên nghe máy, là một giọng nói quen thuộc.“Thực sự bắt ngờ, cô Khương, tôi cho rằng cô sẽ không nhận điện thoại của tôi cơ.”Cô sững sốt một chút: “Cậu Thẩm? Cậu làm sao biết số điện thoại của tôi?”Thẩm Tinh Diệp cười hai tiếng: “Chỉ cần chuyện tôi muốn làm, thì không có chuyện tôi làm không được.”Vẻ mặt tôi hơi âm trầm: “Cậu Thẩm, cậu rốt cuộc có ý gì?”*Tôi chỉ muốn nói với cô, cô Khương, tôi không phải kẻ địch của cô, tôi đã đáp ứng với cô, sẽ che giấu bí mật giúp cô, thì nhất định sẽ hết lòng tuân thủ hứa hẹn.” Thẩm Tinh Diệp nói.Tôi trầm mặc, người này bụng dạ rất sâu, tôi không dám tin tưởng cậu ta.Lúc này, Chu Nguyên Hạo đi vào, lấy điện thoại của tôi, trực tiếp đem nó bóp đến thay hình đổi dạng.“Anh cúp máy là được rồi, làm gì cần phá hư điện thoại của tôi?”“Chỉ phá một cái điện thoại mà thôi, cái này cho em.” Chu Nguyên Hạo đưa một cái điện thoại cho tôi: “Đây là điện thoại bảo mật, em nhận đi.”Tôi bắt đắc dĩ nói: “Em biết rồi.”Anh ấy bỗng nhiên ôm tôi, thấp giọng nói: “Hôm nay lại là ngày thứ bảy, tôi cần phải đi rồi, nhưng tôi không nỡ buông em ra được.”Tôi cười, nói: “Em có tướng quân Kim Giáp, sẽ không có chuyện gì đâu.”Anh ấy ôm tôi càng chặt hơn, cằm nhẹ nhàng đặt trên đầu tôi: “Khương Lăng, nhịn một chút nữa, còn hơn một tháng, đợi đến lúc đó, tất cả đều sẽ tốt lên thôi.”Tôi vỗ vỗ lưng anh, nói: “Yên tâm đi, em sẽ bảo vệ tốt bản thân mình.”Khi nói chuyện, tôi sờ sờ cái trán, chỗ đó có bí mật lớn nhất của tôi, khi tính mạng tôi bị nguy hiểm, nó sẽ xuất hiện.Ánh mắt tôi lạnh lẽo, cùng lắm thì, đến lúc đó cá chết lưới rách.Lúc này, một người phụ nữ trẻ tuổi đi vào, người phụ nữ đó lớn lên rất xinh đẹp, để tóc ngắn, nhìn qua rất hoạt bát hướng ngoại.“Cô ấy là Ôn Diệu Noãn, là thuộc hạ của tôi, trong khoảng thời gian tôi rời đi này, cô ấy sẽ phụ trách bảo vệ em.” Chu Nguyên Hạo nói.Tôi gật đầu, nói với Ôn Diệu Noãn: “Xin chào.”Ôn Diệu Noãn cười, cô ấy cười lên rất xinh đẹp: “Xin chào cô Khương, khoảng thời gian này xin cô chiều cố nhiều hơn.”Chu Nguyên Hạo bên tôi đến tận khuya, sáng hôm sau tỉnh lại, anh đã đi rồi.Tôi ngồi trên giường trồng rỗng, nhìn phong cảnh tuyệt đẹp bên ngoài cửa số, có chút mờ mịt và rầu rĩ.Giống như Chu Nguyên Hạo là một giấc mộng của tôi, một hồi mộng đẹp mê đắm, vừa tỉnh lại, liền biến mắt không thấy.Người giúp việc Philippines đã chuẩn bị xong bữa sáng thịnh soạn, tôi và Ôn Diệu Noãn ăn cơm cùng nhau, cô ấy là cô gái rất hướng ngoại, cả ngày líu ríu không ngừng, giống như có chuyện nói không bao giờ hết.Nhưng, một khi nhắc đến chuyện trong nhà Chu Nguyên Hạo, cô ấy lại lập tức thay đổi đề tài, có thể thầy được mặc dù nhìn qua tùy tiện, thực ra là người tâm tư rất cần thận.Ở trong biệt thự đợi máy ngày, đến mức hoảng sợ, tôi nói với Ôn Diệu Noãn ra ngoài đi dạo, Ôn Diệu Noãn vui vẻ đồng ý.Khu biệt thự này ở giữa sườn núi, chúng tôi men theo đường nhỏ xuống núi, nhìn thấy dưới chân núi có một công viên trò chơi, tôi liền nói, đi vào trong công viên trò chơi chơi thử.Lúc nhỏ, Hà Thành cũng có một công viên trò chơi, mặc dù lúc đó hạng mục giải trí không nhiều, lại là nơi những đứa nhỏ chúng tôi thích nhát.Mẹ tôi chết sớm, bố tôi lại rất bận rộn, bà nội cả ngày ở trong nhà mân mê những đồ vật xưa cũ của bà, căn bản không dẫn tôi đi chơi, trong nhà cũng có nhiều tiền dư như vậy.Mỗi khi đến cuối tuần, tôi sẽ ngồi bên ngoài công viên trò chơi, trơ mắt nhìn những đứa trẻ khác được bố mẹ dẫn đi chơi, rất đồ kị.Hôm nay không phải cuối tuần, sân trò chơi không quá náo nhiệt, nhưng cũng có không ít người, chúng tôi ở trong trạm gác có cái cửa hình nắm mua hai tắm vé vào cửa, đi vào.Tôi liếc mắt một cái thì nhìn thấy vòng quay ngựa gỗ, lúc nhỏ tôi muốn chơi nhất là trò này, tôi lập tức đưa tiền, chọn một xe ngựa bí ngô, ngồi vào.Ôn Diệu Noãn cười một con ngựa gỗ bên cạnh, chơi cũng rất vui vẻ.Tôi cười với cô ấy, quay đầu lại, lại nhìn thấy xe ngựa bí ngô đối diện ngồi một người.Thẩm Tỉnh Diệp!Sắc mặt tôi thay đổi, xoay người muốn chạy ra ngoài, Thẩm Tinh Diệp bắt được cánh tay của tôi, ấn tôi về chỗ ngồi, khẽ cười nói: “Cô Khương, đừng khẩn trương, tôi sẽ không đối xử với cô như vậy.”Lời còn chưa dứt, cửa của xe ngựa bí ngô bị cưỡng chế mở ra, súng trong tay Ôn Diệu Noãn chỉa vào huyệt thái dương của Thẩm Tỉnh Diệp: “Thả cô Khương ra.”Thẩm Tinh Diệp một chút cũng không sợ hãi, cười lạnh một tiếng: “Cô Khương, đây chính là vệ sĩ mà con ma nam đó sắp xếp cho cô hay sao? Vệ sĩ như vậy, là muốn bảo vệ cô, hay là hại cô?”Ôn Diệu Noãn giận dữ: “Anh có ý gì?”Thẩm Tinh Diệp nói: “Chẳng lẽ các cô không phát hiện, khu vui chơi trò chơi này có vẫn đề sao?”Hai chúng tôi đều chắn kinh, nhìn bên ngoài, bỗng nhiên phát hiện, toàn bộ người ở khu vui chơi đều đã biến mắt, vỗn dĩ là nơi rất náo nhiệt, đột nhiên trở nên yên tĩnh chết chóc, bầu trời cũng dường như trở nên âm u hơn, khiến người ta sởn tóc gáy.Tôi phẫn nộ nói: “Cậu đã làm gì?”Sắc mặt Ôn Diệu Noãn hơi khó coi: “Cô Khương, chúng ta có thể đã tiến vào không gian quỷ rồi.”Tôi sợ hãi chắn kinh, trước đây tôi đã từng đi qua không gian quỷ, nhưng nó chỉ là một căn phòng, mà chỗ này, là cả một sân trò chơi!Có thể tạo ra không gian quỷ rộng lớn như vậy, rốt cuộc là một quỷ hồn khủng bồ như thế nào.Tôi liếc mắt nhìn Thẩm Tỉnh Diệp, nói: “Ôn Diệu Noãn, thu súng lại đi.”“Cô Khương, đây rất có thể là âm mưu của anh ta.” Ôn Diệu Noãn không chịu.Tôi nói: “Đây không phải là cậu ta làm, cậu ta vẫn chưa có bản lĩnh lớn như vậy.”Ôn Diệu Noãn trầm mặc một lát, thu hồi súng.Chúng tôi đi ra khỏi vòng quay ngựa gỗ, tìm được cửa ra, nhưng chúng tôi vừa ra khỏi cửa, lại quay trở về trong sân trò chơi.”Thẩm Tinh Diệp nói: “Xem ra, không tìm ra quỷ quái đã bồ trí không gian quỷ này, chúng ta không thể thoát ra ngoài.”Ôn Diệu Noãn từ đầu đến cuối cảnh giác nhìn cậu ta, tôi lườm Thẩm Tinh Diệp một cái: “Cậu Thẩm có phương pháp tốt gì không?”Thẩm Tinh Diệp đảo mắt nhìn bồn phía, trầm mặc một trận, nói: “Không gian quỷ này, hẳn là không phải một quỷ hồn bồ trí mà thành, mà là rất nhiều quỷ hồn cùng nhau bố trí.”Tôi và Ôn Diệu Noãn đều chắn kinh, một quỷ đã đủ khó đối phó, huống hồ có nhiều quỷ như vậy.Thẩm Tinh Diệp nói: “Cô Khương, cô cẩn thận nghĩ lại xem, lúc đi vào sân trò chơi, có gặp phải chuyện gì kì quái không?”Tôi và Ôn Diệu Noãn liếc mắt nhìn nhau, dường như không có chỗ nào kì quái, Thẩm Tinh Diệp liền để chúng tôi nói những gì đã trải qua một lần, khi tôi nói đến ở chỗ bán vé hình cây nắm mua vé, Thẩm Tỉnh Diệp ngắt lời tôi: “Đợi đã, cô nói chỗ bán vé hình cây nắm sao?”Hai chúng tôi gật đầu.“Cái này có ý nghĩa.” Thẩm Tinh Diệp cười cười, nói: “Lúc tôi đi vào, cũng không nhìn thấy chỗ bán vé hình cây nắm nào, chỗ bán vé là một tòa lâu đài nhỏ phong cách châu Âu.” Cậu ta dừng một chút, nói: “Lấy vé của các cô ra xem thử.”Chúng tôi lầy vé ra, trên mặt có hình vẽ thằng hề quỷ dị, mà vé Thẩm Tinh Diệp lấy ra, trên mặt lại chỉ là ảnh chụp sân trò chơi bình thường mà thôi.“Vậy thì đúng rồi.” Thẩm Tinh Diệp nói: “Sân trò chơi này trong hiện thực có tồn tại, nhưng một số quỷ hồn đã tạo ra không gian quỷ, người lầy được vé bình thường, sẽ đi vào sân trò chơi trong hiện thực, mà người lấy được vé quỷ, thì sẽ đi vào sân trò chơi quỷ hồn này.”Tôi kỳ quái hỏi: “Vậy tại sao cậu lại vào được?”Thẩm Tinh Diệp nói: “Lúc đó tôi nhìn thấy các cô lên vòng quay ngựa gỗ, nhưng cảnh tượng bên trong vòng quay ngựa gỗ đó mơ mơ hồ hồ, so với cảnh vật xung quanh u ám hơn máy lần, tôi cảm thấy kỳ lạ, liền đi lên cùng. Không nghĩ đến rằng mình cũng tiến vào sân trò chơi quỷ hồn này.”Tôi nhướng mày: “Cậu theo dõi tôi?”Thẩm Tinh Diệp bình tĩnh cười nói: “Không phải theo dõi, là bảo vệ. Vệ sĩ này của cô, vừa nhìn liền không tin tưởng được.”Ôn Diệu Noãn nỗi giận: “Ai nói tôi không tin được, thực lực của tôi đã đạt tới bậc hai rồi đó.”“Chẳng qua là con chim non vừa mới đột phá được bậc hai mà thôi.” Trong nụ cười Thẩm Tinh Diệp mang theo mấy phần khinh thường.Tôi cắt đứt lời cậu ta: “Mặc kệ như thế nào, bây giờ không phải là lúc cãi nhau, chúng ta phải nhanh chóng nghĩ biện pháp chạy thoát ra ngoài mới được.”Vừa dứt lời, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng lạch cạch, vòng quay mặt trời mấy trăm mét bên ngoài bỗng nhiên sáng lên, bắt đầu chằm chậm chuyển động.Tôi liếc mắt nhìn Thẩm Tinh Diệp: “Đi qua xem thử.”Thẩm Tinh Diệp cười nói: “Cũng được, tôi có dự cảm, người lấy được vé quỷ, sợ rằng không chỉ chúng ta đâu.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương