Nhật Ký Tình Yêu Của Nữ Thạc Sĩ
Chương 5
*5,“Cô bé không có lương tâm, qua cầu liền rút ván.”Sau đó thức trắng đêm không ngủ.Mãi đến khi sắc trời nhá nhem, tôi mới mê man chìm nhắm mắt.Anh ta chợt cười nhẹ, chảy trong khoang kín giống như giai điệu của đàn Cello, quyến rũ khiến lòng người run lên.Mặc dù mỗi lần em viết luận văn đều giống như một lần khó sinh.Lúc tôi bị mẹ kéo dậy khỏi giường còn không biết hôm nay là ngày gì.“Hôm nay Trần Nam về Thượng Hải, mau dậy tiễn nó đi.”Chương sauThế là tôi bị bắt phải mặc quần áo trong khi còn đang buồn ngủ, bị kéo ra ngoài gia nhập đội ngũ tiễn đưa.Tôi nghĩ về trái tim hết mình chỉ biết nghiên cứu khoa học của người cố vấn của tôi, rớm nước mắt đồng tình.Khi đôi môi như hoa đào của anh ta mở ra khép lại, tôi thầm nhẩm nguyên lý dao động điện tử trong lòng.Tôi trơ mắt nhìn mẹ tôi đặt hai hộp rượu vang đỏ, một thùng cherry, ba bao tải lớn không biết là đặc sản gì, một con gà cùng với một chiếc vali 28 inch lên xe của Trần Nam.“Trần Nam, tôi không biết chuyện ‘đính hôn từ bé’ là như thế nào. Nhưng chúng ta đều là thanh niên trong thời đại mới rồi, không chịu ảnh hưởng bởi những suy nghĩ phong kiến đó. Hai chúng ta không thể nào đâu, anh đừng lo!”Chưa thấy cái vali lớn như vậy bao giờ, tôi cố ý nhìn qua.Trong giấc ngủ, hình như có thứ gì đó ấm áp lướt qua má tôi, hơi ngứa, còn có một giọng nói quen thuộc khó tả văng vẳng bên tai tôi:Tôi gật đầu lia lịa.“Tôi không sao.”Trong suốt, có nhãn dán One Piece trên đó, quá là quen thuộc.!!!Đàn chị còn nói, viết ra được luận văn mẫu tử cùng vinh, xuất bản được SCI thì từ nay sẽ có con trai ở bên.Đây là vali của tôi mà?Mẹ tôi cười tủm tỉm đưa hộp cho Trần Nam.“Trần Nam vất vả rồi. Dì với chú không biết ngày mùng tám hay mùng mười mới về, Thiên Thiên nói con bé phải về viết luận văn, tiện thể cháu đưa nó đi một đoạn nha.”Tôi kinh hãi, tôi mạnh tới vậy sao?Trần Nam cười trả lời, “Tiện đường ạ, không phiền gì đâu.”Đàn chị của tôi nói,Sau đó vali của tôi bị anh ta nhấc lên xe.“Dê đến mức độ này, đàn em không quan tâm đến người trong nhóm nữa sao.” Sau đó, bé dâu tây đáng yêu và quần lót anh đào trong vali của tôi bị anh ta nhìn không sót thứ gì, chọc thẳng vào mắt Trần Nam.Lại sợ anh ta đang lái xe không nhìn thấy, tôi đáp to rõ ràng, “Ừm!”“Em đang lấy giới hạn của giáo sư Trần ra chơi nhảy dây sao? Đàn em Trần?”Trạng thái kéo dài, thậm chí có chút mê hoặc.Dường như trong mắt Trần Nam lóe lên một tia kinh ngạc. Nhưng trước khi tôi nhìn thấy rõ, não bộ đã tự động thay đổi đôi mắt xinh đẹp ấy thành Boson ở mắt trái và Fermion ở mắt phải.Dường như tâm trạng của Trần Nam khá tốt, ý cười lan ra trong mắt anh ta.Là ai! Là ai đã lén lút thu dọn hành lý của tôi, còn nhét quần lót của tôi vào bên ngoài cùng của vali trong suốt chứ!Tôi còn vỗ cánh tay anh ta như thể anh em tốt.A a a a a a a a a a a a a a!Đôi mắt anh ta rất dài, bình thường lạnh nhạt lãnh đạm, nhưng chỉ cần hơi mang sắc thái là lòng người sẽ nhộn nhạo lúc nào không biết.Trần Nam bình tĩnh thu hồi tầm mắt, đóng cửa xe lại.Thủ phạm — mẹ của tôi không hề có cảm giác gì, bà xách tôi lên ghế phó lái, phớt lờ cái nhìn giận dữ của tôi rồi vẫy tay chào tạm biệt.Trần Nam lặp lại những gì mình vừa nói.Trần Nam ngồi bên cạnh vẫn đẹp trai đến mức hoa ghen thua thắm liễu hờn kém xanh, nhưng trong lòng tôi không khỏi phiền muộn.5,Vui quá hóa buồn.Tối hôm qua đàn chị đã dạy dỗ tôi một trận nên trò.“Có biết vì sao biểu hiện của em luôn đội sổ trong phòng thí nghiệm không?”Sau đó vali của tôi bị anh ta nhấc lên xe.“Bởi vì đầu óc em không chuyên tâm, em xem, phòng thí nghiệm của chúng ta có ai mà không phải là người xuất sắc, có ai không là vua chăm chỉ? 3 giờ sáng mọi người còn chia sẻ tài liệu trong nhóm đúng không?”Không được, tôi phải nhanh chóng vung kiếm cắt đứt tình yêu này, trở về với vòng tay nghiên cứu khoa học của tổ quốc.Tôi gật đầu lia lịa với màn hình điện thoại.Đàn chị nói chân thành:“Thiên Thiên, đi trên con đường vật lý không có đường về này em phải từ bỏ hết mọi dục niệm, phải tin vào định luật tối cao: Người khôn ngoan không rơi vào bể tình, vua góa bụa cả đời dựng nghiệp.”Tôi đồng tình sâu sắc, cũng thay đổi triệt để trong một đêm.Tôi cười lạnh trong lòng: Người đàn ông này, anh không dụ dỗ được tôi đâu.Đàn chị của tôi nói,Mãi đến khi sắc trời nhá nhem, tôi mới mê man chìm nhắm mắt.Mặc dù mỗi lần em viết luận văn đều giống như một lần khó sinh.Nhưng bảo bối ơi em phải biết rằng, một nghiên cứu sinh mà không có luận văn thì chẳng khác nào phi tần không có con cái trong chốn thâm cung.Chú thích: Boson và Fermion là những khái niệm trong lượng tử cơ học.Tôi nghĩ về trái tim hết mình chỉ biết nghiên cứu khoa học của người cố vấn của tôi, rớm nước mắt đồng tình.Đàn chị còn nói, viết ra được luận văn mẫu tử cùng vinh, xuất bản được SCI thì từ nay sẽ có con trai ở bên.“Mẹ ơi! Điềm Điềm, hôm nay tớ đã được mở rộng tầm mắt! Chị đây đã thấy đàn ông khỏa thân! Cơ ngực ấy, đường nhân ngư ấy, đẹp trai tới nỗi suýt nữa làm tớ chảy máu mũi luôn! Tớ nói nè, nếu không phải tớ kìm nén con ác quỷ trong lòng thì suýt nữa tớ đã lật chăn của anh ta lên nhìn phong cảnh bên dưới rồi!”Không phải bọn họ phải báo cáo cuộc họp nhóm vào năm sau sao? Lên cơn gì mà lại cùng thức dậy ngắm bình minh vào bốn giờ sáng thế này?Chú thích: SCI – danh mục trích dẫn khoa học.Tôi lập tức hạ quyết tâm: Sau này sẽ không thăng trầm vì sắc đẹp nữa, một lòng sinh con…. À không, viết luận văn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương