Nhật Ký Trấn Tà: Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương
Chương 2
Chúc Hạ Dương mỉm cười lắc đầu, vừa ngồi xuống vừa cởi khẩu trang và kính râm ra.
Nói: “Không sao đâu bà, cháu mạng lớn được người ta cứu.”
Nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của cháu gái, lòng Lâm Tam Cô như bị bóp nghẹt.
Từ nhỏ đã phải đối mặt với những thứ này, đúng là làm khó cô rồi.
Sau khi khẩu trang và kính râm được tháo xuống xong, một gương mặt nhỏ nhắn tươi tắn hiện ra.
Làn da trắng nõn không tì vết, từng đường nét hoàn hảo như được khắc ra vậy.
Gương mặt càng làm chấn động lòng người hơn.
Nhưng mà điều không hoàn hảo chính là đôi mắt kia.
Rõ ràng là to như quả chuông đồng, nhưng lại chỉ có tròng trắng!
Tồn tại như một nét bút hỏng trên gương mặt xinh đẹp.
Chúc Hạ Dương vừa đưa đút cơm mới mua bên ngoài bệnh viện cho bà nội, vừa nghĩ về chuyện mới xảy ra.
Lời nói của con quái vật lúc nãy khiến cô thấy rất khó hiểu.
Như là nó có thể chắc chắn sẽ tìm được cô.
“Bà nội…” Chúc Hạ Dương ngừng tay, cúi đầu không dám nhìn bà nội.
“Có việc gì thì nói đi.”
Lâm Tam Cô nâng bàn tay nhăn nheo xoa đầu cháu gái, ánh mắt từ ái.
Chúc Hạ Dương cắn môi, như là đã đưa ra một quyết định rất lớn, sau đó ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào bà nội.
“Bà nội, cháu muốn học đạo pháp!”
Lời vừa nói ra khiến Lâm Tam Cô vô cùng kinh hãi.
Sau đó Chúc Hạ Dương lại nói: “Cháu biết trước giờ bà luôn bảo vệ cháu, nhưng không ai có thể bảo vệ cháu cả đời được, cháu muốn tự dựa vào bản thân mình để sống sót.”
“Không được, bà không cho phép!”
Lâm Tam Cô lập tức từ chối, vẻ mặt nghiêm túc.
Cho tới bây giờ bà nội vẫn luôn không cho phép mình đụng vào những thứ này, lúc thực hiện cũng muốn mình tránh đi.
Những chú ngữ vừa nãy cũng là do cô lén học được.
Rõ ràng từ nhỏ mình đã có thể nhìn thấy những thứ người khác không nhìn thấy, hơn nữa mỗi lần đến rằm tháng bảy đều phải dựa vào một vài phương pháp đặc biệt để vượt qua.
Nhưng tại sao lại không cho mình học một số phương pháp để phòng thân chứ?
“Bà nội sẽ tìm người bảo vệ cháu, nhưng cháu thì không thể đụng vào!”
“Nhưng mà cháu muốn trở nên mạnh hơn, như vậy cháu sẽ không phải nơm nớp lo sợ nữa, cháu sẽ không cần phải lo lắng mình sẽ phải chết oan uổng. Hơn nữa bà đã không còn giống như trước kia, cháu muốn bảo vệ bà, bảo vệ những người quan trọng xung quanh cháu.”
Chúc Hạ Dương nói như đang gào, cô biết bà nội một mình nuôi nấng cô không dễ dàng, cô không nên cãi lại bà nội.
Nhưng cô muốn làm theo ý mình một lần.
Lâm Tam Cô một tay ôm lấy cháu gái vào lòng.
Một hàng lệ theo khóe mắt chảy xuống.
“Đứa nhỏ này, bà nội cũng vì muốn tốt cho cháu, thứ này thật sự là cháu không thể đụng vào, không thể đụng vào!”
“Tại sao lại không thể đụng vào?”
Giọng nói của Chúc Hạ Dương có hơi lạnh.
Lâm Tam Cô nghẹn ngào một chút, chậm rãi nói: “Hai mươi năm trước, bà nội và người khác đã giao ước, bà nội không thể vi phạm giao ước, về phần nguyên do trong đó bà nội không thể nói với cháu.”
Giao ước?
Thì ra mạng của cô còn không thể thắng nổi một thỏa thuận với người khác!
Chúc Hạ Dương nhẹ nhàng đẩy Lâm Tam Cô, tách hai người ra.
Cô đeo kính râm vào đứng dậy nói: “Bà nội, cháu ra ngoài một chút.”
Đời này, điều khiến cô không chịu nổi nhất chính là bà nội phải chịu ấm ức.
Nhưng cô chưa bao giờ thấy bà nội khó chịu như vậy.
Mà chính cô lại là người làm cho bà nội đau lòng.
Cô chán ghét chính bản thân, chán ghét hành vi vừa rồi của mình.
Nhưng cô không thể buông bỏ được suy nghĩ muốn trở thành một người mạnh mẽ kia.
“Ha ha, ha ha…”
Nghe thấy có người cười, Chúc Hạ Dương cũng không giật mình mà nhanh tay lau nước mắt trên mặt.
Người đàn ông đi từ bên kia đến.
Đột nhiên, người nọ trôi dạt tới trước mặt Chúc Hạ Dương.
Cô vừa bình tĩnh nhìn lại, trường sam rách rưới, hai chân cách mặt đất, đôi mắt đen sâu hoắm.
Đây làm gì phải người, rõ ràng là một con ma!
Chương 5: Ông lão thần bí
“Từ nhỏ đến lớn bị ma quỷ ức hiếp nhiều cũng tội nghiệp lắm rồi.”
“Tránh ra!”
Chúc Hạ Dương cất bước đi thẳng về trước, đi xuyên qua người của con ma đó.
“Cái mùi trên người này vẫn hôi như xưa, tuy tôi không có hứng thú, nhưng đối với những ma quỷ khác mà nói thì vẫn là một mùi thơm ngon, kha kha kha.”
Con ma đó nói xong nghiêng người một cái đã bay đến trước mặt Chúc Hạ Dương.
Khóe miệng mở rộng đến mang tai, để lộ hai hàm răng sắc nhọn.
Đối mặt với sự tấn công của con ma mặc trường sam, Chúc Hà Dương nhịn đau cắn ngón giữa một lần nữa.
Vết thương đỏ thẫm lại một lần nữa chảy máu.
Chúc Hạ Dương vung thẳng vào ma con mặc trường sam kia, thấy nó lùi về sau mấy bước thì lập tức quay lưng bỏ chạy.
“Thú vị, ha ha ha…”
Khi về đến trước cửa phòng bệnh, Chúc Hạ Dương quay đầu nhìn lại lần nữa.
Thấy tên kia không đuổi theo, bàn tay chuẩn bị mở cửa cũng dừng lại.
Cô dựa vào tường cúi người ngồi xổm xuống, vùi đầu khóc nức nở.
Nếu đạo pháp của bản thân đủ cao thâm thì còn suốt ngày bị ma quỷ bắt nạt sao?
Khi còn nhỏ cũng vậy, lúc nào cô cũng bị trêu chọc.
Lâm Tam Cô đang ở trong phòng bệnh nghe tiếng cháu gái khóc, bà cũng khó chịu nhưng lại không thể thỏa hiệp.
Bây giờ Chúc Hạ Dương là đứa cháu gái duy nhất của bà.
Bà không muốn cô đi theo con đường không thể quay đầu.
Trên đường đi về, Chúc Hạ Dương vẫn đeo chiếc khẩu trang và kính đen của mình.
Buổi tối mà đeo kính đen thì chỉ có người mù thôi.
So với lời bàn tán của người khác thì cô càng sợ phải nhận những ánh nhìn sợ hãi và hành vi xa lánh hơn.
Vì đôi mắt đó dù sao cũng không thể để người khác nhìn thấy.
So với việc làm người khác hoảng sợ.
Chi bằng làm một “người mù” cho rồi!
Không biết có phải vì bị mất tập trung không, trước mặt xuất hiện một người mà cô cũng không nhận ra.
Chúc Hạ Dương theo phản xạ có điều kiện tránh sang một bên.
“Tôi làm cản đường cô nương à?”
“Đường rộng như vậy. Sao lại nói là cản đường.” Giọng Chúc Hà Dương bình thản, tiếp tục đi thẳng về phía trước.
“Thì ra cô nhìn thấy được à.”
Hai tay ông lão đặt ở sau lưng, mỉm cười đi theo bước chân của Chúc Hạ Dương.
Lúc này Chúc Hạ Dương mới nhìn thoáng qua ông lão, người gù lưng cong, còn có một bộ râu quai nón bạc phơ.
Thoạt nhìn đã hơn trăm tuổi, nhưng mà tinh thần rất phấn chấn.
Đã khuya vậy rồi, người này kỳ lạ như vậy, nói không chừng không phải người.
Mình nên nhanh chóng rời khỏi thì tốt hơn.
Nhưng ông ta có bóng!
“Nếu cô nương có thể nhìn thấy tôi, vậy cũng xem là có duyên.”
Câu nói này, khiến Chúc Hạ Dương ngẩn ra.
Xem ra thật sự không phải là người rồi!
Nhưng nếu không phải người thì làm sao có bóng?
“Ông già này mình đầy bản lĩnh nhưng bây giờ không có chỗ để phát huy, nếu như cô và tôi có duyên như vậy, có thể nhận cô nương làm đồ đệ không?”
Ông lão đứng trước mặt nhìn Chúc Hạ Dương.
Trong nụ cười nhìn có vẻ hiền từ lại khiến Chúc Hạ Dương có cảm giác không thể diễn tả được.
“Không cần đâu, cảm ơn ý tốt của ông.”
Thật lòng mà nói, Chúc Hạ Dương cảm thấy trong khoảnh khắc ấy bản thân đã động lòng.
Nhưng trực giác nói cho cô biết ông lão ngay cả người cũng không phải trước mặt mình này chắc chắn không đáng tin cậy.
“Cô nương đưa ra quyết định sớm quá rồi, dù gì lão đây cũng không vội, chỗ tôi có một cuốn sách, nếu cô không chê có thể mang về xem thử, sau đó hãy quyết định xem có muốn bái sư hay không.”
Nói xong, một cuốn sách bìa vàng xuất hiện trên tay ông lão.
Ông đặt sách vào tay Chúc Hạ Dương sau đó quay người.
“Nếu suy nghĩ xong rồi, có thể dựa theo hướng dẫn trong sách, vào giấc mơ gặp tôi.”
Vừa dứt lời, trước mặt Chúc Hạ Dương không còn bóng người nào nữa.
Chúc Hạ Dương không biết mục đích của ông lão đó.
Tuy cuốn sách trong tay rất hấp dẫn, nhưng khi nghĩ đến vẻ mặt kiên quyết phản đối của bà nội.
Cô đành phải cất ý định đó đi.
Nhìn lướt qua cuốn sách trong tay, bỏ nó vào trong túi.
Vì chuyện này làm nán lại trên đường nên lúc đến nhà thì đã khuya lắm rồi, trong tiệm chỉ còn Hiểu Uyển ở đó.
“Hiểu Uyển, xin lỗi, vì có chút chuyện nên mới về trễ.”
Chương 6: Quần áo không chỉnh tề
“Không sao đâu chị Hạ, vậy em về trước nhé.”
Hiểu Uyển vừa nói vừa dọn dẹp đồ đạc của mình.
Nhìn Hiểu Uyển vẫy tay rời khỏi, Chúc Hạ Dương định xoay người đóng cửa tiệm, lại nhận ra bàn số 1 có một người đang ngồi!
Chúc Hạ Dương nghĩ, có lẽ lại là hồn ma vất vưởng ở đâu đó dừng chân ở đây, nên không thèm quan tâm, chuẩn bị rời khỏi.
“Đứng lại!”
Tiếng gầm nhẹ này làm Chúc Hạ Dương ngẩn ra.
Giọng nói này rất quen.
“Trên người cô có một thứ, tôi muốn mượn dùng một chút, không biết được không?”
Thứ gì?
Trên người mình có thứ gì chứ?
Không lẽ là cuốn sách rách nát đó?
“Xin hỏi anh muốn mượn cái gì? Vì lý do gì mà tôi phải cho anh mượn?”
“Thứ trên cổ của cô đó.”
Chúc Hạ Dương đứng hình, đưa tay che lấy ngực của mình.
Sao người này lại biết trên cổ của mình có đeo một thứ?
Rõ ràng cô đã cố tình mặc áo cổ cao để che lại rồi mà.
“Xin lỗi, không có thứ anh cần. Muốn nghỉ chân thì tôi không có ý kiến, nhưng nếu muốn quậy phá thì chỉ đành mời anh mau chóng rời khỏi đây!”
Người đó đứng lên.
Đối diện với Chúc Hạ Dương, dưới ánh đèn, đôi mắt đó ánh lên màu xanh lam nhạt.
Người này…là người đã cứu mình ngày hôm nay?
Bộ quần áo màu đen đã làm lộ rõ thân hình săn chắc của anh ta.
Khuôn mặt lạnh lùng và tinh tế kia hoàn hảo đến mức không biết dùng từ nào để miêu tả.
Mà khi anh ta đứng trước mặt Chúc Hạ Dương, cứ như một ngọn núi, cảm giác dồn ép khiến cô suýt chút nữa không thở nổi.
Anh ta định đi về phía Chúc Hạ Dương, nhưng vừa nhấc chân, toàn thân đã ngã quỵ.
Chuyện bất ngờ này làm cho Chúc Hạ Dương không biết phải làm sao.
Có chuyện gì vậy?
Trước đó khi đuổi theo quái vật còn rất hùng hổ, lúc nãy cũng còn rất hung dữ mà.
Cứ ngã xuống vậy sao?
“Này, anh không sao chứ?”
Chúc Hạ Dương bước đến thử dùng chân chạm nhẹ vào người đàn ông dưới đất để kiểm tra, nhưng không có động tĩnh gì.
Nhìn yếu ớt như vậy, chắc không có nguy hiểm gì đâu!
Nghĩ vậy, Chúc Hạ Dương cúi người xuống định dìu người đó đứng dậy.
Sau một hồi lay lắc nhưng không thấy tỉnh lại, không còn cách nào khác đành dìu anh ta lên nhà của mình.
Kế bên phòng thay đồ có lối cầu thang, đi lên sẽ là nơi ở của Chúc Hạ Dương.
Đó chỉ là một gác lửng.
Trong gác lửng cũng khá rộng rãi, hai phòng ngủ một phòng khách, cao lắm khoảng một mét tám.
Nhưng với chiều cao của Chúc Hạ Dương thì tất nhiên không cần lo sẽ bị đụng đầu.
Chúc Hạ Dương quăng anh ta lên sô-pha.
Vì không biết khi nào anh ta sẽ tỉnh lại nên cô ngồi chờ ở bên cạnh.
Lại ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Qua được một lúc, người nằm trên sô-pha tỉnh lại.
Ngồi bắt khoanh hai chân, hai tay chắp lại, miễn cưỡng tìm lại một chút linh lực, lúc này mới nhìn sang cô chủ đang nằm ngủ bên cạnh.
Gương mặt không đeo khẩu trang và kính đen đúng là nhìn dễ chịu hơn vào ban ngày.
Anh di chuyển đến gần Chúc Hạ Dương.
Ngón tay thon dài đưa lên cổ áo của cô, nhẹ nhàng cởi bỏ nút áo của cô.
Cởi đến nút thứ hai, phần cổ trắng trẻo với phong cảnh tuyệt đẹp hiện ra ngay trước mắt.
Nhưng anh ta lại bị một thứ khác thu hút.
Mặt dây chuyền ngọc màu đỏ đeo trên cổ Chúc Hạ Dương!
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy đã là tám giờ hơn.
Chúc Hạ Dương nhìn ra ngoài cửa sổ đã thấy sáng chói cả mắt, bỗng bừng tỉnh và gõ vào đầu mình một cái.
Đã giờ này rồi mà mình vẫn còn nằm trên giường.
Mấy thứ trong tiệm hôm nay cần bán vẫn chưa chuẩn bị!
Khi Chúc Hạ Dương vừa chuẩn bị ngồi dậy thì có vẻ nhớ ra chuyện gì đó!
Không phải mình đã đưa người đàn ông đó về nhà và ngồi trên ghế sô pha chờ anh ta tỉnh sao?
Sao lại nằm trên giường?
Cúi đầu nhìn quần áo của mình, cô chết lặng như bị sét đánh.
Sau đó cài lại nút áo, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy.
Không hiểu tại sao leo được lên giường thì thôi đi, mà quần áo còn không chỉnh tề là thế nào?
Thật may là mặt dây truyền vẫn còn ở đây.
Vội vàng xuống giường chạy ra phòng khách xem thử.
Cả một cọng tóc cũng không có chứ nói gì đến một người đàn ông.
Không đợi cô kịp an ủi bản thân, điện thoại đã vang lên
Nói: “Không sao đâu bà, cháu mạng lớn được người ta cứu.”
Nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của cháu gái, lòng Lâm Tam Cô như bị bóp nghẹt.
Từ nhỏ đã phải đối mặt với những thứ này, đúng là làm khó cô rồi.
Sau khi khẩu trang và kính râm được tháo xuống xong, một gương mặt nhỏ nhắn tươi tắn hiện ra.
Làn da trắng nõn không tì vết, từng đường nét hoàn hảo như được khắc ra vậy.
Gương mặt càng làm chấn động lòng người hơn.
Nhưng mà điều không hoàn hảo chính là đôi mắt kia.
Rõ ràng là to như quả chuông đồng, nhưng lại chỉ có tròng trắng!
Tồn tại như một nét bút hỏng trên gương mặt xinh đẹp.
Chúc Hạ Dương vừa đưa đút cơm mới mua bên ngoài bệnh viện cho bà nội, vừa nghĩ về chuyện mới xảy ra.
Lời nói của con quái vật lúc nãy khiến cô thấy rất khó hiểu.
Như là nó có thể chắc chắn sẽ tìm được cô.
“Bà nội…” Chúc Hạ Dương ngừng tay, cúi đầu không dám nhìn bà nội.
“Có việc gì thì nói đi.”
Lâm Tam Cô nâng bàn tay nhăn nheo xoa đầu cháu gái, ánh mắt từ ái.
Chúc Hạ Dương cắn môi, như là đã đưa ra một quyết định rất lớn, sau đó ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào bà nội.
“Bà nội, cháu muốn học đạo pháp!”
Lời vừa nói ra khiến Lâm Tam Cô vô cùng kinh hãi.
Sau đó Chúc Hạ Dương lại nói: “Cháu biết trước giờ bà luôn bảo vệ cháu, nhưng không ai có thể bảo vệ cháu cả đời được, cháu muốn tự dựa vào bản thân mình để sống sót.”
“Không được, bà không cho phép!”
Lâm Tam Cô lập tức từ chối, vẻ mặt nghiêm túc.
Cho tới bây giờ bà nội vẫn luôn không cho phép mình đụng vào những thứ này, lúc thực hiện cũng muốn mình tránh đi.
Những chú ngữ vừa nãy cũng là do cô lén học được.
Rõ ràng từ nhỏ mình đã có thể nhìn thấy những thứ người khác không nhìn thấy, hơn nữa mỗi lần đến rằm tháng bảy đều phải dựa vào một vài phương pháp đặc biệt để vượt qua.
Nhưng tại sao lại không cho mình học một số phương pháp để phòng thân chứ?
“Bà nội sẽ tìm người bảo vệ cháu, nhưng cháu thì không thể đụng vào!”
“Nhưng mà cháu muốn trở nên mạnh hơn, như vậy cháu sẽ không phải nơm nớp lo sợ nữa, cháu sẽ không cần phải lo lắng mình sẽ phải chết oan uổng. Hơn nữa bà đã không còn giống như trước kia, cháu muốn bảo vệ bà, bảo vệ những người quan trọng xung quanh cháu.”
Chúc Hạ Dương nói như đang gào, cô biết bà nội một mình nuôi nấng cô không dễ dàng, cô không nên cãi lại bà nội.
Nhưng cô muốn làm theo ý mình một lần.
Lâm Tam Cô một tay ôm lấy cháu gái vào lòng.
Một hàng lệ theo khóe mắt chảy xuống.
“Đứa nhỏ này, bà nội cũng vì muốn tốt cho cháu, thứ này thật sự là cháu không thể đụng vào, không thể đụng vào!”
“Tại sao lại không thể đụng vào?”
Giọng nói của Chúc Hạ Dương có hơi lạnh.
Lâm Tam Cô nghẹn ngào một chút, chậm rãi nói: “Hai mươi năm trước, bà nội và người khác đã giao ước, bà nội không thể vi phạm giao ước, về phần nguyên do trong đó bà nội không thể nói với cháu.”
Giao ước?
Thì ra mạng của cô còn không thể thắng nổi một thỏa thuận với người khác!
Chúc Hạ Dương nhẹ nhàng đẩy Lâm Tam Cô, tách hai người ra.
Cô đeo kính râm vào đứng dậy nói: “Bà nội, cháu ra ngoài một chút.”
Đời này, điều khiến cô không chịu nổi nhất chính là bà nội phải chịu ấm ức.
Nhưng cô chưa bao giờ thấy bà nội khó chịu như vậy.
Mà chính cô lại là người làm cho bà nội đau lòng.
Cô chán ghét chính bản thân, chán ghét hành vi vừa rồi của mình.
Nhưng cô không thể buông bỏ được suy nghĩ muốn trở thành một người mạnh mẽ kia.
“Ha ha, ha ha…”
Nghe thấy có người cười, Chúc Hạ Dương cũng không giật mình mà nhanh tay lau nước mắt trên mặt.
Người đàn ông đi từ bên kia đến.
Đột nhiên, người nọ trôi dạt tới trước mặt Chúc Hạ Dương.
Cô vừa bình tĩnh nhìn lại, trường sam rách rưới, hai chân cách mặt đất, đôi mắt đen sâu hoắm.
Đây làm gì phải người, rõ ràng là một con ma!
Chương 5: Ông lão thần bí
“Từ nhỏ đến lớn bị ma quỷ ức hiếp nhiều cũng tội nghiệp lắm rồi.”
“Tránh ra!”
Chúc Hạ Dương cất bước đi thẳng về trước, đi xuyên qua người của con ma đó.
“Cái mùi trên người này vẫn hôi như xưa, tuy tôi không có hứng thú, nhưng đối với những ma quỷ khác mà nói thì vẫn là một mùi thơm ngon, kha kha kha.”
Con ma đó nói xong nghiêng người một cái đã bay đến trước mặt Chúc Hạ Dương.
Khóe miệng mở rộng đến mang tai, để lộ hai hàm răng sắc nhọn.
Đối mặt với sự tấn công của con ma mặc trường sam, Chúc Hà Dương nhịn đau cắn ngón giữa một lần nữa.
Vết thương đỏ thẫm lại một lần nữa chảy máu.
Chúc Hạ Dương vung thẳng vào ma con mặc trường sam kia, thấy nó lùi về sau mấy bước thì lập tức quay lưng bỏ chạy.
“Thú vị, ha ha ha…”
Khi về đến trước cửa phòng bệnh, Chúc Hạ Dương quay đầu nhìn lại lần nữa.
Thấy tên kia không đuổi theo, bàn tay chuẩn bị mở cửa cũng dừng lại.
Cô dựa vào tường cúi người ngồi xổm xuống, vùi đầu khóc nức nở.
Nếu đạo pháp của bản thân đủ cao thâm thì còn suốt ngày bị ma quỷ bắt nạt sao?
Khi còn nhỏ cũng vậy, lúc nào cô cũng bị trêu chọc.
Lâm Tam Cô đang ở trong phòng bệnh nghe tiếng cháu gái khóc, bà cũng khó chịu nhưng lại không thể thỏa hiệp.
Bây giờ Chúc Hạ Dương là đứa cháu gái duy nhất của bà.
Bà không muốn cô đi theo con đường không thể quay đầu.
Trên đường đi về, Chúc Hạ Dương vẫn đeo chiếc khẩu trang và kính đen của mình.
Buổi tối mà đeo kính đen thì chỉ có người mù thôi.
So với lời bàn tán của người khác thì cô càng sợ phải nhận những ánh nhìn sợ hãi và hành vi xa lánh hơn.
Vì đôi mắt đó dù sao cũng không thể để người khác nhìn thấy.
So với việc làm người khác hoảng sợ.
Chi bằng làm một “người mù” cho rồi!
Không biết có phải vì bị mất tập trung không, trước mặt xuất hiện một người mà cô cũng không nhận ra.
Chúc Hạ Dương theo phản xạ có điều kiện tránh sang một bên.
“Tôi làm cản đường cô nương à?”
“Đường rộng như vậy. Sao lại nói là cản đường.” Giọng Chúc Hà Dương bình thản, tiếp tục đi thẳng về phía trước.
“Thì ra cô nhìn thấy được à.”
Hai tay ông lão đặt ở sau lưng, mỉm cười đi theo bước chân của Chúc Hạ Dương.
Lúc này Chúc Hạ Dương mới nhìn thoáng qua ông lão, người gù lưng cong, còn có một bộ râu quai nón bạc phơ.
Thoạt nhìn đã hơn trăm tuổi, nhưng mà tinh thần rất phấn chấn.
Đã khuya vậy rồi, người này kỳ lạ như vậy, nói không chừng không phải người.
Mình nên nhanh chóng rời khỏi thì tốt hơn.
Nhưng ông ta có bóng!
“Nếu cô nương có thể nhìn thấy tôi, vậy cũng xem là có duyên.”
Câu nói này, khiến Chúc Hạ Dương ngẩn ra.
Xem ra thật sự không phải là người rồi!
Nhưng nếu không phải người thì làm sao có bóng?
“Ông già này mình đầy bản lĩnh nhưng bây giờ không có chỗ để phát huy, nếu như cô và tôi có duyên như vậy, có thể nhận cô nương làm đồ đệ không?”
Ông lão đứng trước mặt nhìn Chúc Hạ Dương.
Trong nụ cười nhìn có vẻ hiền từ lại khiến Chúc Hạ Dương có cảm giác không thể diễn tả được.
“Không cần đâu, cảm ơn ý tốt của ông.”
Thật lòng mà nói, Chúc Hạ Dương cảm thấy trong khoảnh khắc ấy bản thân đã động lòng.
Nhưng trực giác nói cho cô biết ông lão ngay cả người cũng không phải trước mặt mình này chắc chắn không đáng tin cậy.
“Cô nương đưa ra quyết định sớm quá rồi, dù gì lão đây cũng không vội, chỗ tôi có một cuốn sách, nếu cô không chê có thể mang về xem thử, sau đó hãy quyết định xem có muốn bái sư hay không.”
Nói xong, một cuốn sách bìa vàng xuất hiện trên tay ông lão.
Ông đặt sách vào tay Chúc Hạ Dương sau đó quay người.
“Nếu suy nghĩ xong rồi, có thể dựa theo hướng dẫn trong sách, vào giấc mơ gặp tôi.”
Vừa dứt lời, trước mặt Chúc Hạ Dương không còn bóng người nào nữa.
Chúc Hạ Dương không biết mục đích của ông lão đó.
Tuy cuốn sách trong tay rất hấp dẫn, nhưng khi nghĩ đến vẻ mặt kiên quyết phản đối của bà nội.
Cô đành phải cất ý định đó đi.
Nhìn lướt qua cuốn sách trong tay, bỏ nó vào trong túi.
Vì chuyện này làm nán lại trên đường nên lúc đến nhà thì đã khuya lắm rồi, trong tiệm chỉ còn Hiểu Uyển ở đó.
“Hiểu Uyển, xin lỗi, vì có chút chuyện nên mới về trễ.”
Chương 6: Quần áo không chỉnh tề
“Không sao đâu chị Hạ, vậy em về trước nhé.”
Hiểu Uyển vừa nói vừa dọn dẹp đồ đạc của mình.
Nhìn Hiểu Uyển vẫy tay rời khỏi, Chúc Hạ Dương định xoay người đóng cửa tiệm, lại nhận ra bàn số 1 có một người đang ngồi!
Chúc Hạ Dương nghĩ, có lẽ lại là hồn ma vất vưởng ở đâu đó dừng chân ở đây, nên không thèm quan tâm, chuẩn bị rời khỏi.
“Đứng lại!”
Tiếng gầm nhẹ này làm Chúc Hạ Dương ngẩn ra.
Giọng nói này rất quen.
“Trên người cô có một thứ, tôi muốn mượn dùng một chút, không biết được không?”
Thứ gì?
Trên người mình có thứ gì chứ?
Không lẽ là cuốn sách rách nát đó?
“Xin hỏi anh muốn mượn cái gì? Vì lý do gì mà tôi phải cho anh mượn?”
“Thứ trên cổ của cô đó.”
Chúc Hạ Dương đứng hình, đưa tay che lấy ngực của mình.
Sao người này lại biết trên cổ của mình có đeo một thứ?
Rõ ràng cô đã cố tình mặc áo cổ cao để che lại rồi mà.
“Xin lỗi, không có thứ anh cần. Muốn nghỉ chân thì tôi không có ý kiến, nhưng nếu muốn quậy phá thì chỉ đành mời anh mau chóng rời khỏi đây!”
Người đó đứng lên.
Đối diện với Chúc Hạ Dương, dưới ánh đèn, đôi mắt đó ánh lên màu xanh lam nhạt.
Người này…là người đã cứu mình ngày hôm nay?
Bộ quần áo màu đen đã làm lộ rõ thân hình săn chắc của anh ta.
Khuôn mặt lạnh lùng và tinh tế kia hoàn hảo đến mức không biết dùng từ nào để miêu tả.
Mà khi anh ta đứng trước mặt Chúc Hạ Dương, cứ như một ngọn núi, cảm giác dồn ép khiến cô suýt chút nữa không thở nổi.
Anh ta định đi về phía Chúc Hạ Dương, nhưng vừa nhấc chân, toàn thân đã ngã quỵ.
Chuyện bất ngờ này làm cho Chúc Hạ Dương không biết phải làm sao.
Có chuyện gì vậy?
Trước đó khi đuổi theo quái vật còn rất hùng hổ, lúc nãy cũng còn rất hung dữ mà.
Cứ ngã xuống vậy sao?
“Này, anh không sao chứ?”
Chúc Hạ Dương bước đến thử dùng chân chạm nhẹ vào người đàn ông dưới đất để kiểm tra, nhưng không có động tĩnh gì.
Nhìn yếu ớt như vậy, chắc không có nguy hiểm gì đâu!
Nghĩ vậy, Chúc Hạ Dương cúi người xuống định dìu người đó đứng dậy.
Sau một hồi lay lắc nhưng không thấy tỉnh lại, không còn cách nào khác đành dìu anh ta lên nhà của mình.
Kế bên phòng thay đồ có lối cầu thang, đi lên sẽ là nơi ở của Chúc Hạ Dương.
Đó chỉ là một gác lửng.
Trong gác lửng cũng khá rộng rãi, hai phòng ngủ một phòng khách, cao lắm khoảng một mét tám.
Nhưng với chiều cao của Chúc Hạ Dương thì tất nhiên không cần lo sẽ bị đụng đầu.
Chúc Hạ Dương quăng anh ta lên sô-pha.
Vì không biết khi nào anh ta sẽ tỉnh lại nên cô ngồi chờ ở bên cạnh.
Lại ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Qua được một lúc, người nằm trên sô-pha tỉnh lại.
Ngồi bắt khoanh hai chân, hai tay chắp lại, miễn cưỡng tìm lại một chút linh lực, lúc này mới nhìn sang cô chủ đang nằm ngủ bên cạnh.
Gương mặt không đeo khẩu trang và kính đen đúng là nhìn dễ chịu hơn vào ban ngày.
Anh di chuyển đến gần Chúc Hạ Dương.
Ngón tay thon dài đưa lên cổ áo của cô, nhẹ nhàng cởi bỏ nút áo của cô.
Cởi đến nút thứ hai, phần cổ trắng trẻo với phong cảnh tuyệt đẹp hiện ra ngay trước mắt.
Nhưng anh ta lại bị một thứ khác thu hút.
Mặt dây chuyền ngọc màu đỏ đeo trên cổ Chúc Hạ Dương!
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy đã là tám giờ hơn.
Chúc Hạ Dương nhìn ra ngoài cửa sổ đã thấy sáng chói cả mắt, bỗng bừng tỉnh và gõ vào đầu mình một cái.
Đã giờ này rồi mà mình vẫn còn nằm trên giường.
Mấy thứ trong tiệm hôm nay cần bán vẫn chưa chuẩn bị!
Khi Chúc Hạ Dương vừa chuẩn bị ngồi dậy thì có vẻ nhớ ra chuyện gì đó!
Không phải mình đã đưa người đàn ông đó về nhà và ngồi trên ghế sô pha chờ anh ta tỉnh sao?
Sao lại nằm trên giường?
Cúi đầu nhìn quần áo của mình, cô chết lặng như bị sét đánh.
Sau đó cài lại nút áo, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy.
Không hiểu tại sao leo được lên giường thì thôi đi, mà quần áo còn không chỉnh tề là thế nào?
Thật may là mặt dây truyền vẫn còn ở đây.
Vội vàng xuống giường chạy ra phòng khách xem thử.
Cả một cọng tóc cũng không có chứ nói gì đến một người đàn ông.
Không đợi cô kịp an ủi bản thân, điện thoại đã vang lên
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương