Nhật Ký Trấn Tà: Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương
Chương 6
Tất nhiên mình không biết phân biệt đâu là nơi phong thủy hung sát, cũng chưa từng nhìn thấy gỗ liễu tính âm, biết đi đâu tìm cho anh ta!
Càng đáng ghét hơn là rõ ràng cô không cần phải gả cho anh ta, cũng không có nghĩa vụ giúp anh ta tìm, sao lại thành bắt buộc phải tìm chứ?
“Này, tôi có thể…”
“Không thể!”
Anh giơ tay vỗ nhẹ một cái, quần áo trên người biến mất, lộ ra cơ ngực rắn chắc.
“Kết hôn và gỗ liễu, chỉ có thể chọn một trong hai.”
“Được được được, mặc quần áo vào, tôi giúp anh tìm!”
Chúc Hạ Dương khóc không ra nước mắt, trong lòng không biết mắng bao nhiêu câu cmn.
Xong rồi, lẽ nào bản thân lại phải quỳ gối dưới dâm uy của anh ta sao?
Không cẩn thận mua dây buộc mình rồi.
“Tắt đèn, ngủ.”
Chúc Hạ Dương còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy người đàn ông đang chiếm giường của mình, cho dù trong lòng đều là oán giận cũng không dám lên tiếng.
Cô không thể làm gì khác hơn là bĩu môi đi tắt đèn, sau đó quay lại ngồi xổm xuống cạnh chân giường.
“Tên chỉ là cách gọi, quên rồi thì thôi.”
Người kia lại nói, trong giọng nói còn có vẻ ưu buồn.
“Gọi tôi là Dạ Minh là được.”
“Ồ, ồ!”
Chúc Hạ Dương ngơ ngác đáp lại.
Giọng nói của người này bỗng có vẻ hơi u buồn, không hề hợp với anh ta.
Hôm sau tỉnh dậy, Chúc Hạ Dương cảm thấy cả người rã rời, vừa nhúc nhích đã đau muốn chết.
Cố gắng đứng lên, mới nhận ra không thấy người trên giường đâu nữa.
Cúi đầu nhìn mặt dây chuyền ngọc màu đỏ tươi, bên trong vốn không còn màu xanh như trước.
Chắc anh ta đã đi rồi.
Vậy…
Không cần tìm Hồng Liễu nữa?
Tên đó hại cô phải ngủ ngồi cả một đêm, lúc đi cũng không giúp một tay đưa cô lên giường.
Để giường trống không thế thật lãng phí!
Trong lòng Chúc Hạ Dương nghĩ thầm, nhưng vẫn thu dọn một lượt sau đó xuống tiệm.
Tám giờ sáng, tiệm bánh vừa mở cửa, một chàng trai khoảng hai mươi tuổi bước vào.
"Xin hỏi chỗ này cần thợ làm bánh không?"
"Thợ làm bánh? Để tôi hỏi đã." Hiểu Uyển nói xong thì bước vào bếp.
Cậu ta đã đọc tờ quảng cáo tuyển dụng, trong đó tuyển nhân viên phục vụ, chắc sẽ không tuyển thợ làm bánh đâu nhỉ!
Một lúc sau Hiểu Uyển bước ra, mời người đó vào bếp.
Cậu ta bước đến bên cạnh Chúc Hạ Dương, đưa tay về phía Chúc Hạ Dương đang trang trí hoa trên bánh.
"Xin chào, tôi tên Lạc Minh, tôi đến ứng tuyển vị trí thợ làm bánh."
Chúc Hạ Dương ngẩng đầu lên nhìn Lạc Minh, tiếp tục động tác trên tay, nói: "Hẳn tiên sinh đã xem kỹ quảng cáo tuyển dụng rồi, chúng tôi tuyển nhân viên phục vụ."
"Ừm, chuyện này tôi biết, làm phục vụ cũng không sao, tôi chỉ muốn được phát huy sở trường mà thôi, làm nhân viên phục vụ cũng được!"
"Anh thật sự không ngại làm nhân viên phục vụ?"
Chúc Hạ Dương hơi kinh ngạc, mặc dù không biết kĩ năng làm bánh của cậu ta như thế nào, nhưng có tài mà không được phát huy lại làm nhân viên phục vụ, không thiệt thòi cho cậu ta chứ.
Lạc Minh cười cười, gãi đầu, nói: "Không sao, tôi vừa tới thành phố này, vẫn chưa tìm được công việc phù hợp, mặc dù là nhân viên phục vụ nhưng ít nhất cũng làm trong tiệm bánh ngọt."
Nghe thấy cậu ta nói vậy, có vẻ như cũng hợp lý.
Sau khi Chúc Hạ Dương đồng ý, Lạc Minh vội vàng đi làm việc.
Thấy cậu ta hăng hái như thế, Chúc Hạ Dương nghĩ thế này cũng tốt.
Sau này nếu như bản thân có việc bận thì cũng có thể để Lạc Minh làm thay.
Sau khi tan ca về đến nhà, Chúc Hạ Dương vừa mở cửa phòng đã thấy một người ngồi trên sô pha, đang chăm chú nhìn tivi trên tường.
Tại sao tên này lại xuất hiện?
Chúc Hạ Dương hết cách đành vòng qua bên cạnh đi đến phòng tắm.
Sau khi ra ngoài, tên kia vẫn đang xem tivi.
Chẳng qua là đã đổi tư thế.
"Đồng chí này, anh xem có hiểu không, đừng nên lãng phí tiền điện nhà tôi!"
"Tìm thấy Hồng Liễu tính âm chưa? Thời gian chỉ còn hai ngày."
Lời nói của ông chú già kia khiến Chúc Hạ Dương suýt chút nữa thì hộc máu.
Tôi biết đi đâu tìm cho anh!
"Tôi có thể bật mí cho cô, hơn mười dặm về phía Tây có một chỗ, cô tự đi đi.”
Chương 17: Quả là hấp dẫn
Mười dặm!
Lại còn là nửa đêm canh ba, là muốn lấy mạng già của cô à!
"Cô thấy sao?"
"Xin anh dịu dàng một chút, cẩn thận bà đây không đi nữa!"
Chúc Hạ Dương hơi tức giận, tên này còn luôn nói giọng ra lệnh.
"Cô phải biết rằng, tôi đang cố hết sức kiềm chế, còn cần nằm cùng cô trên một chiếc giường nhiều nữa mới đủ, nếu như không tìm thấy gỗ liễu âm, vậy thì tôi chỉ có thể kết hôn với cô, hoàn thành Chu công chi lễ* để tẩm bổ."
*Chú thích: Chu Công chi lễ: Quan hệ vợ chồng
"Anh..."
Chúc Hạ Dương cắn răng, bước vào phòng mình dùng một tay đóng cửa phòng lại.
Chu công chi lễ?
Mơ đi nhé.
Mặc dù anh đẹp trai, nhưng người quỷ khác biệt!
Hơn nữa, dựa vào đâu mà anh ta chữa thương lại muốn hi sinh mình.
Ban đầu còn tưởng rằng gặp được cứu tinh.
Ai mà ngờ lại là sao chổi!
Xem ra không trốn được rồi, chỉ có thể lấy cuốn sách da vàng ra, nước đến chân mới nhảy.
Mấy ngày nay cũng học được không ít thứ từ cuốn sách này.
Cái dấu lần trước có vẻ rất lợi hại.
Mỗi lần xem xong, Chúc Hạ Dương đều tĩnh tọa vận khí theo hướng dẫn.
Mà lúc này, cô bỗng cảm giác được có thứ gì đó đang chạy dọc khắp cơ thể mình.
Quyển sách này lợi hại như thế, xem ra ông già kia cũng chẳng phải hạng tầm thường.
Chúc Hạ Dương có hơi mong đợi.
Hơn mười hai giờ, dựa theo chỉ dẫn của Dạ Minh, Chúc Hạ Dương đi đến chỗ cách mười dặm về phía Tây kia, chỗ đó là một công viên.
Hai bên đường là hai hàng đại thụ xanh um, trong đêm tối, bóng cây kéo dài dưới ánh đèn.
Cuối con đường ngoằn ngoèo khúc khuỷu, có một cái hồ lớn.
Mặt nước đen gợn sóng lăn tăn dưới ánh trăng.
Xung quanh không có sông, mà cái hồ này là được người ta đào lên, sau đó bơm nước vào.
Bốn phía công viên đều là cao ốc, chỉ đến giữa trưa mới có ánh mặt trời chiếu xuống.
Đồng thời ở đây rất mát mẻ nên được xây dựng để làm chỗ tránh nóng vào mùa hè.
Chúc Hạ Dương nhìn thử, quả thật cạnh hồ nước này có một cây liễu.
Bây giờ mới hơn một giờ, còn phải chờ đến lúc âm dương giao hòa, lá cây chuyển sang màu đỏ mới có thể chặt.
Lúc này Chúc Hạ Dương mới nhớ tới một vấn đề quan trọng.
Cái cây lớn như thế này, làm sao bản thân có thể chặt được?
Làm sao vận chuyển nó đi?
Và nếu bị người ta tóm được thì phải làm như thế nào?
Ngồi lên chiếc ghế dài dưới tàng cây, cành liễu lay động theo làn gió đêm, cành cây quét qua da của Chúc Hạ Dương như là có bàn tay đang vuốt ve vậy.
"Ha ha ha..."
Một tràng cười vang lên, Chúc Hạ Dương rùng mình.
Cả người cô cứng đờ không dám động đậy, sau đó thì nghe thấy tiếng bước chân sàn sạt.
Có người ngồi xuống bên cạnh cô, là một người phụ nữ xinh đẹp.
"Em gái, nửa đêm canh ba một mình ngồi đây làm gì? Có gì muốn tâm sự với chị sao?"
Vừa nói tay của cô ta vừa nhẹ nhàng vuốt ve làn da của Chúc Hạ Dương.
Cảm giác lạnh như băng làm cho trái tim Chúc Hạ Dương như nhảy ra khỏi cổ họng.
"Tôi khuyên cô mau tránh ra, tôi không muốn ra tay!"
Chúc Hạ Dương cố gắng kiềm chế sự lo lắng trong lòng, giả vờ bình tĩnh.
Nhưng biểu cảm trên mặt và mồ hôi trên trán đã thể hiện rõ sự sợ hãi trong cô.
"Ha ha ha... nói vậy, người ta lại càng muốn chơi cùng em đấy."
Giọng nói quyến rũ của cô gái đó vang lên, sau đó cô ta đứng dậy vòng tay ôm lấy cổ của Chúc Hạ Dương.
Vòng ba to tròn đặt lên đùi cô.
Vòng một tuyệt đẹp dính sát vào Chúc Hạ Dương.
Cô gái này quả thật là một báu vật, chiếc áo mỏng gợi cảm càng quyến rũ hơn hơn không mặc gì.
May mà cô là nữ… nếu không chắc chắn là chết mê chết mệt rồi.
Nhưng mà... Chúc Hạ Dương nhìn ngực mình, bĩu môi.
"Em gái thật là hấp dẫn, chị sắp không kìm nổi nữa rồi."
Vừa nói, cô gái kia thổi một hơi vào tai của Chúc Hạ Dương.
Không khơi gợi dục vọng như trong phim truyền hình, ngược lại lạnh đến thấu tim.
"Cho hỏi nhìn tôi giống đàn ông sao?"
Kiềm chế kích động, Chúc Hạ Dương lạnh lùng hỏi.
"Ặc, ha ha ha." Cô gái ngại ngừng cười.
Ngón tay mảnh khảnh trắng bệch chậm rãi trượt từ cổ của Chúc Hạ Dương xuống dưới, đầu lưỡi đỏ tươi liếm môi.
"Chẳng lẽ chỉ có nam nữ mới có thể..."
Cô gái thì thầm gì đó bên tai Chúc Hạ Dương, chỉ thấy mặt và cổ của Chúc Hạ Dương đỏ bừng.
Cô rút kiếm gỗ đào ra, đâm mạnh một kiếm vào trước ngực cô gái trong lòng mình.
Cô gái biết mất trong nháy mắt khiến Chúc Hạ Dương đâm hụt.
Kiếm gỗ đào cắm vào đùi cô!
Chương 18: Cùng phòng
Chúc Hạ Dương cố nén cơn đau, thầm mắng gã đàn ông xấu xa đang nhàn rỗi ở nhà cô lúc này. Cô đứng dậy tìm kiếm bóng dáng của người vừa rồi.
"Ha ha, cô em nóng vội như vậy sao?”
“Mau cút ra đây cho tôi! Đồ lẳng lơ!”
Lần này Chúc Hạ Dương thực sự rất tức giận. Bị ma nữ trêu ghẹo đã đành, còn tự mình chuốc lấy một đao! Đột nhiên, nước trong ao bỗng cuồn cuộn như thể được đun sôi. Ngay lúc đó, có ba cái đầu thò ra khỏi mặt nước!
Những cành liễu đung đưa trong gió, tựa như một người phụ nữ xinh đẹp đang tung tăng nhảy múa trong gió.
Mà mấy cái đầu ở trong nước cũng đồng loạt nhô lên hết.
Là đầu của hai nam một nữ!
Nói một cách chính xác thì là ba thi thể!
Ba xác chết trắng bệch, mập phình ra như cái bánh bao, rất nhiều phần thịt trên người đã bắt đầu thối rữa để lộ cả xương trắng.
Thậm chí chân của một người đàn ông trong số đó chỉ còn lại xương trắng.
Chúc Hạ Dương nắm chặt thanh kiếm gỗ đào trong tay, nhìn đồng hồ, sắc mặt tối sầm, co giò bỏ chạy.
Bị con ma nữ kia thu hút sự chú ý, đã qua hai giờ rưỡi sáng, nếu bản thân vẫn cứ muốn đấu thì khác nào tự tìm đường chết chứ!
Đêm nay xem như phí công đi một chuyến rồi, còn phải chịu khổ vô ích.
Cô bỏ chạy ra thật xa mới dám ngoảnh lại nhìn, không thấy thứ gì đuổi theo thì yên tâm hơn nhiều.
Cô thở hổn hển bước chậm lại.
Muộn như vậy rồi cũng không còn xe để bắt nữa, mà nếu có cũng không dám đi!
Cũng may lúc đến đã nghĩ đến chuyện này, lái chiếc xe đạp đã phủ bụi từ lâu đến.
Lúc về đến nhà, Chúc Hạ Dương xụi lơ nằm nghỉ trên sofa một lúc lâu mới tắm rửa đi ngủ. Vừa bước vào phòng, đã thấy con người đáng ghét kia đang nằm thẳng cẳng trên giường.
“Phòng này nhường cho anh vậy, tôi sang phòng khác.” Vừa nói, Chúc Hạ Dương vừa ôm gối bước ra khỏi phòng, nhưng vừa tới cửa, cả người như bị thứ gì đó kéo mạnh lại, cả người bị ném ngược xuống giường!
Chỗ bị kiếm gỗ đào đâm trên đùi bị kéo căng vô cùng đau đớn.
Chúc Hạ Dương vén quần ngủ lên xem, sưng tấy rất nặng.
“Hai chúng ta chỉ có thể ở cùng một phòng.”
Chúc Hạ Dương không nói gì, bản thân cứ như bị dạy dỗ đến mức không còn biết giận dữ.
Như thể có tức giận thì cũng vô ích.
Xem ra trước mặt anh ta, mình chỉ có thể ở thế bị động, bị đùa giỡn trong lòng bàn tay.
“Bị thương sao?”
Dạ Minh nhìn thấy chân của Chúc Hạ Dương, đi tới bên cạnh cô, đưa tay ra muốn chạm vào vết thương của cô, nhưng lại bị Chúc Hạ Dương quát lên ngăn lại.
“Đại ca, tôi xin anh đấy, đừng đùa nữa có được không?”
Nghĩ đến chuyện đã xảy ra vào lúc tối, trong lòng lại cảm thấy ấm ức:
“Còn nữa, sao anh lại không nói cho tôi biết ở đó có quỷ?”
“Tôi chỉ quan tâm đến gỗ liễu âm.”
Được, xem như anh giỏi!
Chúc Hạ Dương tức giận đến nghiến răng, nhìn chằm chằm Dạ Minh, tay siết thành nắm đấm.
Nhưng vẫn hạ giọng nói: “Anh... có thể đi với tôi được không?”
“Nếu tôi tự đi thì việc để cô lựa chọn chẳng còn ý nghĩa gì.”
“Tôi...” Chúc Hạ Dương nghẹn họng.
"Bởi vì cô không đủ mạnh nên cô đã mất quyền làm chủ. Cho dù dùng cách nào đi nữa, tối mai tôi cũng phải thấy được đồ."
Bản thân trở nên ghê gớm, mạnh hơn thì có thể giành thế chủ động sao?
Bà nội cứ khăng khăng phản đối, nhất định là có nỗi khổ riêng.
Nhưng nghĩ đến dáng vẻ bỏ chạy trối chết vừa rồi, nghĩ đến việc bị bắt nạt chê cười trước đây.
Nếu bản thân đã trở nên mạnh mẽ, vậy còn cần lo về những chuyện này sao?
Chúc Hạ Dương nghiến răng nhìn lão Hạ đang nhắm mắt ngủ say bên cạnh.
Cô đứng dậy với lấy cuốn sách bìa vàng trong ngăn kéo ra, đọc từ đầu đến cuối. Ông lão kia nói, một khi đã quyết định bái ông làm thầy thì dựa theo hướng dẫn trong sách vào trong mơ gặp ông!
Nhưng mà...
Trong sách làm gì có hướng dẫn nào.
Chẳng lẽ bị lão ta lừa?
Nghĩ đến chuyện đêm mai phải đối phó với mấy con quỷ to béo kia, còn cả đống chuyện phiền toái nữa là cô đã cảm thấy nhức đầu.
Quả thực không thể kiên trì nổi nữa, lúc này Chúc Hạ Dương mới chịu nằm xuống. May mắn là giường này cũng đủ lớn, tuy hai người họ cùng nằm trên một chiếc giường, nhưng khoảng cách vẫn cách xa nghìn dặm
Càng đáng ghét hơn là rõ ràng cô không cần phải gả cho anh ta, cũng không có nghĩa vụ giúp anh ta tìm, sao lại thành bắt buộc phải tìm chứ?
“Này, tôi có thể…”
“Không thể!”
Anh giơ tay vỗ nhẹ một cái, quần áo trên người biến mất, lộ ra cơ ngực rắn chắc.
“Kết hôn và gỗ liễu, chỉ có thể chọn một trong hai.”
“Được được được, mặc quần áo vào, tôi giúp anh tìm!”
Chúc Hạ Dương khóc không ra nước mắt, trong lòng không biết mắng bao nhiêu câu cmn.
Xong rồi, lẽ nào bản thân lại phải quỳ gối dưới dâm uy của anh ta sao?
Không cẩn thận mua dây buộc mình rồi.
“Tắt đèn, ngủ.”
Chúc Hạ Dương còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy người đàn ông đang chiếm giường của mình, cho dù trong lòng đều là oán giận cũng không dám lên tiếng.
Cô không thể làm gì khác hơn là bĩu môi đi tắt đèn, sau đó quay lại ngồi xổm xuống cạnh chân giường.
“Tên chỉ là cách gọi, quên rồi thì thôi.”
Người kia lại nói, trong giọng nói còn có vẻ ưu buồn.
“Gọi tôi là Dạ Minh là được.”
“Ồ, ồ!”
Chúc Hạ Dương ngơ ngác đáp lại.
Giọng nói của người này bỗng có vẻ hơi u buồn, không hề hợp với anh ta.
Hôm sau tỉnh dậy, Chúc Hạ Dương cảm thấy cả người rã rời, vừa nhúc nhích đã đau muốn chết.
Cố gắng đứng lên, mới nhận ra không thấy người trên giường đâu nữa.
Cúi đầu nhìn mặt dây chuyền ngọc màu đỏ tươi, bên trong vốn không còn màu xanh như trước.
Chắc anh ta đã đi rồi.
Vậy…
Không cần tìm Hồng Liễu nữa?
Tên đó hại cô phải ngủ ngồi cả một đêm, lúc đi cũng không giúp một tay đưa cô lên giường.
Để giường trống không thế thật lãng phí!
Trong lòng Chúc Hạ Dương nghĩ thầm, nhưng vẫn thu dọn một lượt sau đó xuống tiệm.
Tám giờ sáng, tiệm bánh vừa mở cửa, một chàng trai khoảng hai mươi tuổi bước vào.
"Xin hỏi chỗ này cần thợ làm bánh không?"
"Thợ làm bánh? Để tôi hỏi đã." Hiểu Uyển nói xong thì bước vào bếp.
Cậu ta đã đọc tờ quảng cáo tuyển dụng, trong đó tuyển nhân viên phục vụ, chắc sẽ không tuyển thợ làm bánh đâu nhỉ!
Một lúc sau Hiểu Uyển bước ra, mời người đó vào bếp.
Cậu ta bước đến bên cạnh Chúc Hạ Dương, đưa tay về phía Chúc Hạ Dương đang trang trí hoa trên bánh.
"Xin chào, tôi tên Lạc Minh, tôi đến ứng tuyển vị trí thợ làm bánh."
Chúc Hạ Dương ngẩng đầu lên nhìn Lạc Minh, tiếp tục động tác trên tay, nói: "Hẳn tiên sinh đã xem kỹ quảng cáo tuyển dụng rồi, chúng tôi tuyển nhân viên phục vụ."
"Ừm, chuyện này tôi biết, làm phục vụ cũng không sao, tôi chỉ muốn được phát huy sở trường mà thôi, làm nhân viên phục vụ cũng được!"
"Anh thật sự không ngại làm nhân viên phục vụ?"
Chúc Hạ Dương hơi kinh ngạc, mặc dù không biết kĩ năng làm bánh của cậu ta như thế nào, nhưng có tài mà không được phát huy lại làm nhân viên phục vụ, không thiệt thòi cho cậu ta chứ.
Lạc Minh cười cười, gãi đầu, nói: "Không sao, tôi vừa tới thành phố này, vẫn chưa tìm được công việc phù hợp, mặc dù là nhân viên phục vụ nhưng ít nhất cũng làm trong tiệm bánh ngọt."
Nghe thấy cậu ta nói vậy, có vẻ như cũng hợp lý.
Sau khi Chúc Hạ Dương đồng ý, Lạc Minh vội vàng đi làm việc.
Thấy cậu ta hăng hái như thế, Chúc Hạ Dương nghĩ thế này cũng tốt.
Sau này nếu như bản thân có việc bận thì cũng có thể để Lạc Minh làm thay.
Sau khi tan ca về đến nhà, Chúc Hạ Dương vừa mở cửa phòng đã thấy một người ngồi trên sô pha, đang chăm chú nhìn tivi trên tường.
Tại sao tên này lại xuất hiện?
Chúc Hạ Dương hết cách đành vòng qua bên cạnh đi đến phòng tắm.
Sau khi ra ngoài, tên kia vẫn đang xem tivi.
Chẳng qua là đã đổi tư thế.
"Đồng chí này, anh xem có hiểu không, đừng nên lãng phí tiền điện nhà tôi!"
"Tìm thấy Hồng Liễu tính âm chưa? Thời gian chỉ còn hai ngày."
Lời nói của ông chú già kia khiến Chúc Hạ Dương suýt chút nữa thì hộc máu.
Tôi biết đi đâu tìm cho anh!
"Tôi có thể bật mí cho cô, hơn mười dặm về phía Tây có một chỗ, cô tự đi đi.”
Chương 17: Quả là hấp dẫn
Mười dặm!
Lại còn là nửa đêm canh ba, là muốn lấy mạng già của cô à!
"Cô thấy sao?"
"Xin anh dịu dàng một chút, cẩn thận bà đây không đi nữa!"
Chúc Hạ Dương hơi tức giận, tên này còn luôn nói giọng ra lệnh.
"Cô phải biết rằng, tôi đang cố hết sức kiềm chế, còn cần nằm cùng cô trên một chiếc giường nhiều nữa mới đủ, nếu như không tìm thấy gỗ liễu âm, vậy thì tôi chỉ có thể kết hôn với cô, hoàn thành Chu công chi lễ* để tẩm bổ."
*Chú thích: Chu Công chi lễ: Quan hệ vợ chồng
"Anh..."
Chúc Hạ Dương cắn răng, bước vào phòng mình dùng một tay đóng cửa phòng lại.
Chu công chi lễ?
Mơ đi nhé.
Mặc dù anh đẹp trai, nhưng người quỷ khác biệt!
Hơn nữa, dựa vào đâu mà anh ta chữa thương lại muốn hi sinh mình.
Ban đầu còn tưởng rằng gặp được cứu tinh.
Ai mà ngờ lại là sao chổi!
Xem ra không trốn được rồi, chỉ có thể lấy cuốn sách da vàng ra, nước đến chân mới nhảy.
Mấy ngày nay cũng học được không ít thứ từ cuốn sách này.
Cái dấu lần trước có vẻ rất lợi hại.
Mỗi lần xem xong, Chúc Hạ Dương đều tĩnh tọa vận khí theo hướng dẫn.
Mà lúc này, cô bỗng cảm giác được có thứ gì đó đang chạy dọc khắp cơ thể mình.
Quyển sách này lợi hại như thế, xem ra ông già kia cũng chẳng phải hạng tầm thường.
Chúc Hạ Dương có hơi mong đợi.
Hơn mười hai giờ, dựa theo chỉ dẫn của Dạ Minh, Chúc Hạ Dương đi đến chỗ cách mười dặm về phía Tây kia, chỗ đó là một công viên.
Hai bên đường là hai hàng đại thụ xanh um, trong đêm tối, bóng cây kéo dài dưới ánh đèn.
Cuối con đường ngoằn ngoèo khúc khuỷu, có một cái hồ lớn.
Mặt nước đen gợn sóng lăn tăn dưới ánh trăng.
Xung quanh không có sông, mà cái hồ này là được người ta đào lên, sau đó bơm nước vào.
Bốn phía công viên đều là cao ốc, chỉ đến giữa trưa mới có ánh mặt trời chiếu xuống.
Đồng thời ở đây rất mát mẻ nên được xây dựng để làm chỗ tránh nóng vào mùa hè.
Chúc Hạ Dương nhìn thử, quả thật cạnh hồ nước này có một cây liễu.
Bây giờ mới hơn một giờ, còn phải chờ đến lúc âm dương giao hòa, lá cây chuyển sang màu đỏ mới có thể chặt.
Lúc này Chúc Hạ Dương mới nhớ tới một vấn đề quan trọng.
Cái cây lớn như thế này, làm sao bản thân có thể chặt được?
Làm sao vận chuyển nó đi?
Và nếu bị người ta tóm được thì phải làm như thế nào?
Ngồi lên chiếc ghế dài dưới tàng cây, cành liễu lay động theo làn gió đêm, cành cây quét qua da của Chúc Hạ Dương như là có bàn tay đang vuốt ve vậy.
"Ha ha ha..."
Một tràng cười vang lên, Chúc Hạ Dương rùng mình.
Cả người cô cứng đờ không dám động đậy, sau đó thì nghe thấy tiếng bước chân sàn sạt.
Có người ngồi xuống bên cạnh cô, là một người phụ nữ xinh đẹp.
"Em gái, nửa đêm canh ba một mình ngồi đây làm gì? Có gì muốn tâm sự với chị sao?"
Vừa nói tay của cô ta vừa nhẹ nhàng vuốt ve làn da của Chúc Hạ Dương.
Cảm giác lạnh như băng làm cho trái tim Chúc Hạ Dương như nhảy ra khỏi cổ họng.
"Tôi khuyên cô mau tránh ra, tôi không muốn ra tay!"
Chúc Hạ Dương cố gắng kiềm chế sự lo lắng trong lòng, giả vờ bình tĩnh.
Nhưng biểu cảm trên mặt và mồ hôi trên trán đã thể hiện rõ sự sợ hãi trong cô.
"Ha ha ha... nói vậy, người ta lại càng muốn chơi cùng em đấy."
Giọng nói quyến rũ của cô gái đó vang lên, sau đó cô ta đứng dậy vòng tay ôm lấy cổ của Chúc Hạ Dương.
Vòng ba to tròn đặt lên đùi cô.
Vòng một tuyệt đẹp dính sát vào Chúc Hạ Dương.
Cô gái này quả thật là một báu vật, chiếc áo mỏng gợi cảm càng quyến rũ hơn hơn không mặc gì.
May mà cô là nữ… nếu không chắc chắn là chết mê chết mệt rồi.
Nhưng mà... Chúc Hạ Dương nhìn ngực mình, bĩu môi.
"Em gái thật là hấp dẫn, chị sắp không kìm nổi nữa rồi."
Vừa nói, cô gái kia thổi một hơi vào tai của Chúc Hạ Dương.
Không khơi gợi dục vọng như trong phim truyền hình, ngược lại lạnh đến thấu tim.
"Cho hỏi nhìn tôi giống đàn ông sao?"
Kiềm chế kích động, Chúc Hạ Dương lạnh lùng hỏi.
"Ặc, ha ha ha." Cô gái ngại ngừng cười.
Ngón tay mảnh khảnh trắng bệch chậm rãi trượt từ cổ của Chúc Hạ Dương xuống dưới, đầu lưỡi đỏ tươi liếm môi.
"Chẳng lẽ chỉ có nam nữ mới có thể..."
Cô gái thì thầm gì đó bên tai Chúc Hạ Dương, chỉ thấy mặt và cổ của Chúc Hạ Dương đỏ bừng.
Cô rút kiếm gỗ đào ra, đâm mạnh một kiếm vào trước ngực cô gái trong lòng mình.
Cô gái biết mất trong nháy mắt khiến Chúc Hạ Dương đâm hụt.
Kiếm gỗ đào cắm vào đùi cô!
Chương 18: Cùng phòng
Chúc Hạ Dương cố nén cơn đau, thầm mắng gã đàn ông xấu xa đang nhàn rỗi ở nhà cô lúc này. Cô đứng dậy tìm kiếm bóng dáng của người vừa rồi.
"Ha ha, cô em nóng vội như vậy sao?”
“Mau cút ra đây cho tôi! Đồ lẳng lơ!”
Lần này Chúc Hạ Dương thực sự rất tức giận. Bị ma nữ trêu ghẹo đã đành, còn tự mình chuốc lấy một đao! Đột nhiên, nước trong ao bỗng cuồn cuộn như thể được đun sôi. Ngay lúc đó, có ba cái đầu thò ra khỏi mặt nước!
Những cành liễu đung đưa trong gió, tựa như một người phụ nữ xinh đẹp đang tung tăng nhảy múa trong gió.
Mà mấy cái đầu ở trong nước cũng đồng loạt nhô lên hết.
Là đầu của hai nam một nữ!
Nói một cách chính xác thì là ba thi thể!
Ba xác chết trắng bệch, mập phình ra như cái bánh bao, rất nhiều phần thịt trên người đã bắt đầu thối rữa để lộ cả xương trắng.
Thậm chí chân của một người đàn ông trong số đó chỉ còn lại xương trắng.
Chúc Hạ Dương nắm chặt thanh kiếm gỗ đào trong tay, nhìn đồng hồ, sắc mặt tối sầm, co giò bỏ chạy.
Bị con ma nữ kia thu hút sự chú ý, đã qua hai giờ rưỡi sáng, nếu bản thân vẫn cứ muốn đấu thì khác nào tự tìm đường chết chứ!
Đêm nay xem như phí công đi một chuyến rồi, còn phải chịu khổ vô ích.
Cô bỏ chạy ra thật xa mới dám ngoảnh lại nhìn, không thấy thứ gì đuổi theo thì yên tâm hơn nhiều.
Cô thở hổn hển bước chậm lại.
Muộn như vậy rồi cũng không còn xe để bắt nữa, mà nếu có cũng không dám đi!
Cũng may lúc đến đã nghĩ đến chuyện này, lái chiếc xe đạp đã phủ bụi từ lâu đến.
Lúc về đến nhà, Chúc Hạ Dương xụi lơ nằm nghỉ trên sofa một lúc lâu mới tắm rửa đi ngủ. Vừa bước vào phòng, đã thấy con người đáng ghét kia đang nằm thẳng cẳng trên giường.
“Phòng này nhường cho anh vậy, tôi sang phòng khác.” Vừa nói, Chúc Hạ Dương vừa ôm gối bước ra khỏi phòng, nhưng vừa tới cửa, cả người như bị thứ gì đó kéo mạnh lại, cả người bị ném ngược xuống giường!
Chỗ bị kiếm gỗ đào đâm trên đùi bị kéo căng vô cùng đau đớn.
Chúc Hạ Dương vén quần ngủ lên xem, sưng tấy rất nặng.
“Hai chúng ta chỉ có thể ở cùng một phòng.”
Chúc Hạ Dương không nói gì, bản thân cứ như bị dạy dỗ đến mức không còn biết giận dữ.
Như thể có tức giận thì cũng vô ích.
Xem ra trước mặt anh ta, mình chỉ có thể ở thế bị động, bị đùa giỡn trong lòng bàn tay.
“Bị thương sao?”
Dạ Minh nhìn thấy chân của Chúc Hạ Dương, đi tới bên cạnh cô, đưa tay ra muốn chạm vào vết thương của cô, nhưng lại bị Chúc Hạ Dương quát lên ngăn lại.
“Đại ca, tôi xin anh đấy, đừng đùa nữa có được không?”
Nghĩ đến chuyện đã xảy ra vào lúc tối, trong lòng lại cảm thấy ấm ức:
“Còn nữa, sao anh lại không nói cho tôi biết ở đó có quỷ?”
“Tôi chỉ quan tâm đến gỗ liễu âm.”
Được, xem như anh giỏi!
Chúc Hạ Dương tức giận đến nghiến răng, nhìn chằm chằm Dạ Minh, tay siết thành nắm đấm.
Nhưng vẫn hạ giọng nói: “Anh... có thể đi với tôi được không?”
“Nếu tôi tự đi thì việc để cô lựa chọn chẳng còn ý nghĩa gì.”
“Tôi...” Chúc Hạ Dương nghẹn họng.
"Bởi vì cô không đủ mạnh nên cô đã mất quyền làm chủ. Cho dù dùng cách nào đi nữa, tối mai tôi cũng phải thấy được đồ."
Bản thân trở nên ghê gớm, mạnh hơn thì có thể giành thế chủ động sao?
Bà nội cứ khăng khăng phản đối, nhất định là có nỗi khổ riêng.
Nhưng nghĩ đến dáng vẻ bỏ chạy trối chết vừa rồi, nghĩ đến việc bị bắt nạt chê cười trước đây.
Nếu bản thân đã trở nên mạnh mẽ, vậy còn cần lo về những chuyện này sao?
Chúc Hạ Dương nghiến răng nhìn lão Hạ đang nhắm mắt ngủ say bên cạnh.
Cô đứng dậy với lấy cuốn sách bìa vàng trong ngăn kéo ra, đọc từ đầu đến cuối. Ông lão kia nói, một khi đã quyết định bái ông làm thầy thì dựa theo hướng dẫn trong sách vào trong mơ gặp ông!
Nhưng mà...
Trong sách làm gì có hướng dẫn nào.
Chẳng lẽ bị lão ta lừa?
Nghĩ đến chuyện đêm mai phải đối phó với mấy con quỷ to béo kia, còn cả đống chuyện phiền toái nữa là cô đã cảm thấy nhức đầu.
Quả thực không thể kiên trì nổi nữa, lúc này Chúc Hạ Dương mới chịu nằm xuống. May mắn là giường này cũng đủ lớn, tuy hai người họ cùng nằm trên một chiếc giường, nhưng khoảng cách vẫn cách xa nghìn dặm
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương