Nhật ký lan man của Hạ Hữu.
Nguyên Lịch năm 313, ngày x tháng x
Hôm nay là sinh nhật mười một tuổi của tôi, viện nghiên cứu đã tạm dừng hạng mục thí nghiệm liên quan đến tôi một ngày, và còn cho phép tôi đi dạo trong viện.
Họ còn tháo vòng tay giam cầm trên tay tôi xuống, và đưa cho tôi một cái bao cát, nói là quà sinh nhật.
Bao cát chẳng vui chút nào cả!
Thế là tôi lén lút lẻn sang một phòng thí nghiệm khác, tôi biết trong phòng đó có một vật thí nghiệm trông rất giống tôi, mã số là xd1009.
Tóc nó để rất dài, trông như búp bê con gái.
Tôi thấy nó rất hay ho.
Quyết định rồi, sau này ngày nào cũng qua đây chọc nó!
Nguyên Lịch năm 313, ngày x tháng x
Lão tiến sĩ mắng tôi một trận, nói tôi suýt nữa đã làm vật thí nghiệm duy nhất còn sống sót ngoài tôi ra phải chết.
Làm gì có chuyện khoa trương đến thế.
Rõ ràng tôi chỉ dùng một chút xíu sức chào hỏi cái tên đang nằm trên bệ thí nghiệm đó thôi mà.
Hừ!
Nguyên Lịch năm 313, ngày x tháng x
Hóa ra hôm qua là sinh nhật của xd1009 à, tính ra, chẳng phải nó chỉ nhỏ hơn tôi một ngày thôi sao?
Trông gầy như con khỉ con, còn tưởng mới năm sáu tuổi.
Ngoại hình cũng tạm coi là đáng yêu đi.
Tại sao cứ không cảm xúc, ánh mắt nhìn thẳng băng lạnh lẽo thế nhỉ, không thích.
Nguyên Lịch năm 313, ngày x tháng x
Viện nghiên cứu mới điều đến một chị nghiên cứu viên, trông rất xinh đẹp, đến gần có thể ngửi thấy mùi nước hoa ấm áp, lúc làm thí nghiệm cho tôi, cảm giác tay chị ấy thật mềm mại.
Động tác cũng rất dịu dàng.
Chị ấy có vẻ không giống những nghiên cứu viên khác, tôi rất thích chị ấy.
Nhưng chị ấy lại thích xd1009 hơn.
…Đáng ghét!
Ngày mai sẽ đi đánh xd1009 một trận!
Nguyên Lịch năm 313, ngày x tháng x
Đánh xd1009 một trận thành công! Đại thắng lợi!
…Nhưng bị chị nghiên cứu viên phát hiện, còn mắng tôi một trận.
Anh em với nhau phải yêu thương nhau cái quái gì chứ? Không biết.
Nguyên Lịch năm 313, ngày x tháng x
Chị nghiên cứu viên hôm qua nói, trên đời này người có cùng hoàn cảnh với tôi, bị người khác nhìn bằng ánh mắt tương tự, chỉ có một mình xd1009, nên đừng làm hại nó.
Nếu không có xd1009, trên thế giới này tôi thật sự chỉ có một mình.
…Tôi chẳng hiểu lời chị ấy có ý gì cả.
Ngày mai, miễn cưỡng không đánh tên đó vậy.
Nguyên Lịch năm 313, ngày x tháng x
Thôi được… tôi thừa nhận, em trai gì đó, có một đứa cũng không sao.
Bảo vệ cái tên yếu ớt này chẳng có cảm giác thành tựu chút nào.
Nguyên Lịch năm 313, ngày x tháng x
Lão tiến sĩ có vẻ thấy thái độ của tôi đối với xd1009 rất lạ.
Cảm giác không ổn lắm.
Nguyên Lịch năm 313, ngày x tháng x
Để lão tiến sĩ nghĩ rằng quan hệ giữa tôi và xd1009 không tốt, tôi lại đánh nhau với xd1009 một trận nữa.
…Lần này tôi thật sự không cố ý đánh gãy xương nó đâu, nổi giận xong hoàn hồn lại thì đã thành ra thế này rồi.
Chậc.
Nguyên Lịch năm 313, ngày x tháng x
Chị nghiên cứu viên sắp đi rồi.
Tôi rất thích chị ấy, nhưng những người khác trong viện nghiên cứu có vẻ không thích lắm.
Vì thái độ của chị ấy đối với tôi và xd1009 rất thân thiện, khác với những nghiên cứu viên khiến tôi khó chịu chỉ muốn đánh cho họ một trận.
Cả viện nghiên cứu chỉ có chị ấy kể cho tôi nghe chuyện bên ngoài.
Bên ngoài rất lớn, rất rộng, bên ngoài… có rất nhiều người giống như lão tiến sĩ và các nghiên cứu viên khác.
Ấn tượng của tôi về thế giới bên ngoài không tốt lắm.
Chị ấy còn nói muốn đặt cho chúng tôi một cái tên có thể dùng ở bên ngoài.
Nguyên Lịch năm 314, ngày x tháng x
Hôm qua là ngày cuối cùng của năm 313, chị nghiên cứu viên đi rồi.
Chị ấy vẫn chưa đặt tên cho tôi.
Nhưng tôi nghe lén được chị ấy đã đặt tên cho xd1009 rồi, là Chisel, thời Cổ Địa Cầu, một quốc gia tên là Pháp Lan Tây đã gọi những người đi săn như vậy.
Dịch sang ngôn ngữ chung của Liên bang mà tôi quen thuộc hơn – phiên bản tiếng Trung, thì là Hạ Tác.
…Tôi vẫn chưa có tên.
Nguyên Lịch năm 314, ngày x tháng x
Hôm nay có một tiết văn học, ông chú trung niên bỉ ổi đó nói về một vài tác phẩm văn học cổ điển.
Có một cuốn tên là Bách Gia Tính.
Tôi phát hiện ra 'Hạ' là một họ đấy.
Nguyên Lịch năm 314, ngày x tháng x
Ha ha ha ha vừa mới làm một chuyện cực kỳ vui vẻ.
Uýnh cho tên quản lý tư liệu của viện nghiên cứu một trận ra trò ha ha ha ha ha.
Vận động cơ thể quả nhiên có lợi, cảm giác phiền não tan biến hết ha ha ha ha ha.
Cái tên chị nghiên cứu viên đặt cho xd1009 trước đây đã bị tên quản lý tư liệu ghi lại thành biệt danh, nhưng sau khi bị tôi uýnh một trận, hắn đã ngoan ngoãn sửa lại theo ý tôi.
Chỉ là sửa từ 'Chisel' trong tiếng Anh thành 'Hạ Tác' trong tiếng Trung, ý nghĩa ban đầu vẫn như nhau cả mà.
Tôi còn bắt hắn sửa một chút tư liệu về tôi nữa.
Cũng là biệt danh.
Tôi nghĩ ra cái tên Hạ Hữu này đúng là siêu thông minh mà.
Nhìn là biết anh em với tên đó ngay.
Nguyên Lịch năm 326, ngày 9 tháng 1
Lãnh thổ Liên bang bị Trùng tộc chiếm đóng, Cố Môn Tinh.
Hạ Hữu đứng trên ngọn đồi nhỏ hình thành từ đỉnh tổ trùng, ngước nhìn bầu trời sao trên đầu.
"Hữu Hữu, anh đang nghĩ gì vậy?" Tiểu Bất Điểm từ trong tổ trùng đi ra, theo thói quen ôm lấy bắp chân của Hạ Hữu, hơi căng thẳng hỏi.
Hạ Hữu cúi đầu nhìn cô bé.
"Nghe nói em định dẫn Trùng tộc di cư đến các thiên hà lớn khác?"
"Đối với chúng ta, loài người tạm thời không thể là mục tiêu săn mồi được nữa, thay vì chờ ở đây hao phí tài nguyên vô ích, chi bằng rời đi." Tiểu Bất Điểm phân tích cũng rất ra dáng.
Đối mặt với các Trùng tộc khác, quyết định của cô bé trước nay đều là nói một là một, hai là hai.
Thế nhưng trước mặt Hạ Hữu, cô bé căng thẳng đến mức lòng bàn tay toát mồ hôi.
"Aga," cô bé nghe Hạ Hữu nói, "anh sẽ không đi cùng em."
"Tại sao?! Hữu Hữu, anh định bỏ rơi em à?!!" Tiểu Bất Điểm vùi cả người vào ống quần anh, "Em không cho anh đi!!!"
Hạ Hữu không nói gì thêm.
Anh đưa tay ra, có chút do dự, xoa xoa đầu Tiểu Bất Điểm.
Hạ Hữu thề rằng trong cuộc đời hơn hai mươi năm của mình, anh chưa bao giờ có hành động dịu dàng đến thế.
Tiếc là Tiểu Bất Điểm được anh v**t v* lại không cảm kích, cô bé ngẩng đầu há to miệng, cắn một phát vào tay Hạ Hữu.
…Sau đó bị Hạ Hữu quẳng bay ra ngoài, biến thành một ngôi sao băng nơi chân trời.
Vài phút sau, cô bé kiên trì bò về, không nói gì nữa, chỉ một mực kéo ống quần của Hạ Hữu.
Hai người cùng nhau ngắm sao trên đỉnh tổ trùng.
Một lúc lâu sau, cô bé mới hỏi: "Hữu Hữu muốn về Liên bang à?"
"Có lẽ về xem Hạ Tác… Anh bây giờ vẫn là tội phạm bị Liên bang truy nã, sau đó… vũ trụ lớn như vậy, tiện thể đi dạo một vòng, đến nơi nào không có người là được."
Du hành một mình trong vũ trụ, đây không phải là hưởng thụ, ở Liên bang, đây chỉ là đãi ngộ dành cho tù nhân chính trị không bị tử hình.
Tiểu Bất Điểm không hiểu điều này, cô bé chỉ ngang ngược hét lớn: "Vậy tại sao không thể đi cùng em, nơi chúng ta sắp đến chắc chắn không có người."
Hạ Hữu: "…"
Chàng trai tóc xám chỉ đành lắc đầu.
Nữ hoàng Trùng tộc tồn tại dưới hình dạng một bé gái loài người oà khóc nức nở.
Không biết qua bao lâu, cô bé mới kiềm chế lại được một chút cảm xúc.
Cô bé ngẩng đầu, sắc mặt lạnh băng.
Cô bé nói: "Đợi em lớn lên, em sẽ ăn thịt anh, nhai nát rồi nuốt vào bụng, gen của anh sẽ hòa làm một với em, sau đó mỗi một con trùng đều sẽ mang gen của anh và em... Bất kể anh đi đến đâu, quân đội của em nhất định sẽ tìm được anh!"
Hạ Hữu mở to mắt.
Một lúc sau, khoé mắt anh cong lên, đứng dưới bầu trời sao rực rỡ, anh nhẹ nhàng nói: "Được thôi."
"Vậy thì anh sẽ đợi em đến."
