Nhặt Một Vị Thiên Tôn Về Nhà
Chương 19: Không Học Hành Sau Này Chả Làm Gì Nên Hồn
Tử Dạ nhíu mày. Xem xét mảnh gỗ trên tay. Một bên nàng, Trần Khai nằm ngửa ra trên sàn nhà. Hoàn toàn là bộ dáng của một tên otaku lâu năm bị đồi phế quá nhiều. Hả? Ngươi hỏi vì cái gì ư? Hừ! Ngươi thử bị đâm suốt vài trăm lần đi! Hơn nữa vẫn là bị đâm mà không nhận được gì. Đây hoàn toàn là không để cho người ta sống nổi! (Đập bàn) Hơn nữa tại sao đến bây giờ hắn vẫn không nhận được truyền thừa? Phải chăng đây là đồ dỏm? Hàng đồng nát mua ngoài chợ? "Do thiên phú của ngươi rất là nát đấy!" Tử Dạ ngồi một bên đáp lại. Bỏ mảnh gỗ trên tay xuống, nàng bắt đầu lôi trà ra pha. Động tác toát ra vẻ ưu nhã, quý phái. Về phần trà ở đâu ra... Đừng hỏi Trần Khai, hắn cái gì cũng không biết cả. Tử Dạ lại nói, động tác vẫn không hề ngừng lại: "Ngươi đến bây giờ vẫn không nhận được truyền thừa. Xem ra là thiên phú về kiếm đạo của ngươi vẫn không cao lắm." Đang nói, trầm tư suy nghĩ một lúc. Nàng lại tiếp lời: "Thiếp sẽ đưa ngươi vào thêm một lần." "Để tôi lại bị đâm thêm lần nữa?" Trần Khai bất lực nhả rãnh. Tử Dạ mỉm cười, nói với Trần Khai: "Ngươi lấy giấy bút ra đi, thiếp sẽ viết cho ngươi một bộ cơ sở kiếm pháp. Lần này vào ngươi sẽ dựa vào đó mà giao đấu với người áo đen." "Đấu với người áo đen? Cô nói đùa à?" Trần Khai sửng sốt nhìn nàng. Đùa sao? Để hắn đấu với cái chú áo đen đó? Hắn bị cái chú áo đen đó đâm nhiều lần tới nỗi sắp sinh ra ám ảnh đây này! Tử Dạ nhìn Trần Khai, nhãn nhã nhấp một ngụm trà, nói: "Không quan trọng là đánh thắng hay không. Chỉ cần trong lần này ngươi có thêm kinh nghiệm chiến đấu là được!" Trần Khai nghe nàng nói như vậy. Cũng không phàn nàn gì thêm, bắt đầu lấy giấy và bút ra. Tử Dạ đưa tay tiếp lấy cả hai, nhẹ nhàng cầm bút mà viết. Trần Khai nhìn nàng, phải công nhận rằng là chữ của Tử Dạ rất đẹp, đường nét nhẹ nhàng uốn lượn như một dòng nước. Trên đùi hắn, con mèo len lén nhìn Tử Dạ. Chị gái này trông thật đẹp. Nghĩ thầm như thế, nhưng rồi nó nhanh chóng lắc đầu. Không đúng, chị gái này tạo ra áp lực thật lớn. Trong nhóm chỉ có anh cục trưởng mới sánh ngang với chị gái này. Rúc vào trong ngực Trần Khai, nó lim dim hai mắt. A~ Thật êm.... Muốn ngủ luôn tới ngày mai quá. Sao lần này anh cục trưởng đến chậm thế nhỉ? Đã gần một ngày rồi mà? - -- "Ngươi cầm lấy, khi đã hiểu rồi thiếp sẽ đưa ngươi vào." Tử Dạ đóng nắp bút lại, đưa xấp giấy chi chít hình và chữ cho Trần Khai. Trần Khai không tài nào hiểu được tại sao trong một tiếng mà Tử Dạ có thể viết và vẽ ra nhiều thứ như vậy. Cầm một tờ giấy trên tay, Trần Khai liếc mắt xem xét. Tăng khả năng cân bằng của cơ thể. Ừm... Cái này có vẻ dễ dàng nhỉ? Giảm diện tích phía trước, hạn chế diện tích bị đối thủ đâm trúng. Giảm diện tích cơ thể như thế nào? Sao cô ta không viết chi tiết hơn đi? Thôi được rồi... Dù sao thì nghiên cứu một lúc chắc cũng sẽ nghĩ ra thôi. Tạo đối trọng cho cơ thể giúp tăng lực đâm của tay trước. Cô ta có thật là người cổ đại không thế? Cái này có hơi khó... Khiến trọng tâm cơ thể xoay đều và ít lệch trọng tâm, từ đó khiến đòn đâm chính xác hơn, kiếm chém từ dưới lên trên theo phương bao nhiêu độ, lực bao nhiêu thì sẽ tạo ra quán tính, sau khi vung kiếm xong thì thu tay lại như nào sẽ giảm phản trấn. Ehm... Sao tự nhiên lại có toán học và vật lý bay vào đây rồi? Tu tiên huyền huyễn có cần chi tiết và khoa học như thế này nhỉ? Còn nữa! Tử Dạ cô quả nhiên là đang nói dối! Làm gì có ai ngủ say suốt hai ngàn năm lại biết định luật Newton? Một lúc sau, Trần Khai trầm mặc. Mẹ nó! Hắn thế mà lại không hiểu những gì mà Tử Dạ viết. Thầy giáo của chúng ta đã từng nói: Không học thì sau này chỉ có cạp đất mà ăn! Cho đến bây giờ, Trần Khai mới cảm thấy hối hận vì năm xưa không cố gắng học tập cho tốt. Mải mê ham chơi, bỏ lỡ tương lai của chính mình. Giá mà lúc đó Trần Khai chăm học hơn thì bây giờ cũng không đến nỗi một bộ cơ sở kiếm pháp cũng không hiểu chứ? Thế là bạn Trần Khai lại bắt đầu lao vào tìm hiểu kiến thức toán, lý, hóa cơ sở trá hình kiếm pháp này. Tử Dạ nhìn thấy Trần Khai khổ sở trong đống kiến thức mà nàng vừa viết ra, thỏa mãn gật đầu. Như chợt nhớ ra thứ gì, nàng lặng lẽ mỉm cười. Lúc trước anh trai nàng khi vùi đầu vào học tập công pháp cũng khổ sở như thế này đây. - -- "Tôi đã sẵn sàng rồi!" Một lúc lâu sau khi nghiên cứu về bộ kiếm pháp cơ sở mà Tử Dạ đưa cho mình. Trần Khai chợt đứng dậy, ánh mắt hào hùng, giọng nói đầy vang vọng khắp cả căn phòng. Ha ha! Những thứ này cuối cũng hắn đã hiểu hết rồi! Bây giờ hắn sẽ không thua chú áo đen đó đâu! Trần Khai nghĩ thầm trong lòng, mong chờ nhìn về Tử Dạ. Hiển nhiên, đây là trường hợp mà một thanh niên mới học một tí võ vẽ đã tự kiêu mà cho rằng mình có thể gánh vác giang sơn. Hay gần gũi hơn là tình huống mà học sinh vừa ra trường đã tự tin rằng mình có thể gánh vác mọi công việc mà nuôi gia đình. Nhưng thực chất những tên này còn phải ăn bám bố mẹ một thời gian dài dài... Ai~ Cuộc đời vốn dĩ là như thế. Tử Dạ nghe thấy Trần Khai nói thế, tay giơ mảnh gỗ lên. Ánh sáng lại bao trùm khắp cơ thể Trần Khai, mang hắn vào trong một không gian khác như mọi lần trước. Khi Trần Khai đã biến mất ra khỏi căn phòng. Tử Dạ mỉm cười, nhìn về phía con mèo. Nhận thấy ánh mắt của Tử Dạ, con mèo đề phòng nhìn nàng. Bước chân lùi ra sau, khi đã chạm phải bức tường, cả thân hình nó áp sát vào bức tường. Hiển nhiên, con mèo này cảm thấy sợ hãi nàng. Tử Dạ nhẹ nhàng tới gần con mèo. Hai tay khẽ nhấc lấy con mèo lên, mặc cho con mèo cố gắng vùng vẫy. Mặt đối mặt với con mèo, Tử Dạ lẩm bẩm: "A... Ngươi thế mà có thể cảm nhận được linh lực của thiếp ư? Thiếp đã ẩn giấu rất kỹ rồi cơ mà?" Con mèo nghe thấy thế, ánh mắt đầy kiêu ngạo nhìn lại nàng. Nói đùa! Cảm nhận của nó làm sao có thể bị người khác che giấu đi được? Nếu không thì nó cũng không trốn thoát được lâu như thế này. Tử Dạ nhận thấy ánh mắt của con mèo, mỉm cười mà xoa đầu nó. Nói tiếp: "Ngươi cũng thật đặc biệt! Không phải yêu thú nhưng lại mở ra linh trí. Cũng không biết cái tên Trần Khai này như thế nào lại nhặt được ngươi!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương