Nhật Nguyệt Đương Không
Chương 44: Bất Toái Kim Cương (hạ) - Ném đá dò đường (thượng)
Vạn Nhận Vũ cười nói:- Quốc lão vì lo cho ngươi nên mới báo ta biết, có ta chiếu cố thì không lo tên Tà Đế ăn may nhà ngươi bị người ta làm thịt mà không người phát giác.Long Ưng vui vẻ, đồng thời cũng cảm thấy thoải mái, ít ra Vạn Nhận Vũ cũng không vì hắn là Tà Đế mà rút đao trở mặt thành thù. Hắn bèn cười nói:- Tin tức của ngươi linh thông thật, bên này ta vừa mới báo cho Quốc lão thì bên kia ngươi đã biết rồi.Vạn Nhận Vũ vui vẻ nói:- Bởi vì ta đang mượn hậu hoa viên của Quốc lão để luyện đao mà. Ha! Mọi việc đều khác thật! Từ năm hai mươi lăm tuổi đao pháp của ta đã không thể tiến triển thêm, nhưng ngày hôm qua lại liên tục đột phá mấy bận, thật sự muốn tìm ngươi thử đao ngay tức khắc. May cho ngươi là lúc đó ngươi đang trốn ở trong Thượng Dương cung.Long Ưng mừng rỡ:- Khó khi nào Vạn huynh có hứng thú như vầy, phen này tiểu đệ nhất định liều mình bồi quân tử. Bà nội nó, đây chẳng phải là tửu lâu Đổng gia sao? Ta lại tưởng rằng ngươi chỉ tùy tiện tìm chỗ thôi đấy.Vạn Nhận Vũ dừng lại nơi cửa chính tửu lâu, trên mặt điểm một nụ cười cao thâm khó lường, nói:- Ngươi lại còn không biết thân phận địa vị của ta sao, đến nào!Nói rồi y đi trước, lên thẳng tầng thứ ba.Long Ưng kinh ngạc:- Tiểu tử ngươi thực thần thông quảng đại, ngay cả phòng riêng đặc biệt mà ngươi cũng có thể thuê được một căn.Vạn Nhận Vũ bước đến trước cửa một gian phòng, rồi ra vẻ thần bí, nói:- Không phải ta thần thông quảng đại, mà là người khác. Trong Thần Đô, trừ Thánh Thượng cũng chỉ có người này là lợi hại nhất.Tiếp đó y gõ nhẹ cửa phòng.- Vào đi!Vạn Nhận Vũ đẩy cửa bước vào. Lúc này Long Ưng đã đoán được bên trong là thần thánh nơi đâu, hắn vào theo.Trên bàn đặt mấy loại đồ ăn cùng với trà, Địch Nhân Kiệt và Trương Giản Chi thản nhiên ngồi dựa vào một bên của cửa sổ.Trương Giản Chi cười nói:- Mời Vạn tiểu huynh Long tiểu huynh ngồi, ăn uống trước rồi lại nói chuyện sau, không cần phải khách khí.Hai người ngồi xong, ánh mắt sắc bén của Địch Nhân Kiệt nhìn Long Ưng, hỏi:- Hôm nay lúc tảo triều quả nhiên Thánh Thượng đã công bố kế hoạch ngày đầu năm, chúng ta cố hết sức phản đối nhưng Thánh Thượng vẫn quyết ý đi một mình, hoàn toàn không nghe những lời can ngăn rằng không hợp lễ tiết, Long huynh cho rằng tiếp theo chúng ta nên làm sao?Long Ưng thầm kêu rằng “lợi hại”, một câu này tương tự với dò hỏi hết những bí mật trong lòng mình, khiến lão có thể xem xét thời thế.Hắn nói:- Trước tiên tiểu tử muốn thỉnh giáo Quốc lão một việc, đến khi rõ ràng rồi mới có thể bẩm báo kế hoạch với Quốc lão một cách kỹ càng tỉ mỉ hơn.Địch Nhân Kiệt cười nói với Trương Giản Chi:- Tà Đế dù sao cũng là Tà Đế, đúng không?Trương Giản Chi vuốt râu mỉm cười:- Có Tà Đế tham gia vào trận tuyến của ta, tình thế sẽ khác.Địch Nhân Kiệt bảo:- Hỏi đi!Long Ưng nói:- Vì sao qQuốc lão lại sai người tập kích Tiết Hoài Nghĩa? Lẽ nào ngài không sợ Thánh Thượng nổi giận sao?Vạn Nhận Vũ hừ lạnh:- Nếu ta không đi ra ngoài thì làm sao ngươi có cơ hội đánh chết Tiết Hoài Nghĩa được?Long Ưng cười:- Lão ca còn sợ không có cơ hội thử Tỉnh Trung Nguyệt hay sao? Ta vừa tìm được một đối thủ ngang tài với huynh, bảo đảm huynh sẽ hài lòng.Tiếp đó quay qua nói với Địch Nhân Kiệt:- Quốc lão còn chưa hóa giải nghi hoặc trong lòng của tiểu tử.Trương Giản Chi nói:- Vì sao Long tiểu huynh muốn biết chuyện này?Long Ưng thong dong nói:- Bởi vì hiện nay hoàng triều Đại Chu nhìn thì an nhưng thực ra lại nguy. Có hai nguy cơ lớn chầu chực, một là Tăng vương Pháp Minh, một là Đại Giang Liên. Tất cả đều có liên hệ với chuyện quyền kế thừa hoàng tự cả.Địch Nhân Kiệt vỗ tay nói:- Tốt! Tiểu huynh đến Thần Đô mới năm ngày, nhưng lại hiểu rõ tình huống hơn rất nhiều người. Sau tảo triều hôm nay, Thánh Thượng có tìm lão phu thương nghị vấn đề đối phó với Đại Giang Liên, nhưng bàn đến nửa canh giờ vẫn chưa có cách giải quyết ổn thỏa. Nếu bất cẩn tạo nên sự phẫn nộ của dân chúng thì hậu quả thật khó lường.Vạn Nhận Vũ tò mò:- Hai nguy cơ này có quan hệ gì với Tiết Hoài Nghĩa?Trương Giản Chi thở dài:- Không những có quan hệ, mà còn là có quan hệ trực tiếp với một trong hai mối nguy ấy.Rồi lão quay sang nói với Long Ưng:- Tiểu huynh thật tài trí, vượt hẳn mức mà ta cùng Quốc lão phỏng đoán. Chẳng trách Thánh Thượng lại coi trọng ngươi đến thế. Lúc đầu chúng ta thật sự cho rằng ngươi là sủng nam mới của Thánh Thượng, đến khi ngươi đánh chết Tiết Hoài Nghĩa, chúng ta mới biết mình đã sai lầm nghiêm trọng.Địch Nhân Kiệt nói:- Lão phu có thể hỏi Long tiểu huynh một vấn đề riêng được không?Long Ưng ngạc nhiên:- Tiểu tử có vấn đề riêng nào mà khiến Quốc lão phải hỏi như thế?Địch Nhân Kiệt thản nhiên hỏi:- Tiểu huynh có quan hệ thế nào với Thái Bình công chúa?Trong lòng Long Ưng run lên.Trước khi quyết chiến với Tiết Hoài Nghĩa, trong ngự thư phòng, Võ Chiếu đã đề cập đến chuyện Địch Nhân Kiệt sai người phục kích Tiết Hoài Nghĩa nhưng hao binh tổn tướng. Khi đó trực giác Long Ưng mách bảo, hành động đó của Địch Nhân Kiệt không những được bà đồng ý, mà thật ra đó chính là do bà ra lệnh.Hắn bèn đáp:- Tiểu tử với nàng chỉ dừng ở mức thân thiết, chưa phát sinh quan hệ thân thể.Trương Giản Chi tán dương:- Tiểu huynh thật thẳng thắn dứt khoát.Vạn Nhận Vũ nói một cách sâu xa:- Cái danh của Thái Bình công chúa truyền khắp tứ phương, Long Ưng ngươi tốt nhất không nên tiếp xúc với ả nhiều.Long Ưng hỏi:- Lẽ nào công chúa Thái Bình cùng Tiết Hoài Nghĩa có dây mơ rễ má nào đó?Địch Nhân Kiệt trả lời điềm nhiên như không:- Có quan hệ với ả không phải là Tiết Hoài Nghĩa, mà là Tăng vương Pháp Minh.Long Ưng thất thanh:- Cái gì?Địch Nhân Kiệt chờ ba người bình tâm tĩnh khí xuống, rồi mới trầm giọng:- Quan hệ giữa Pháp Minh cùng với công chúa Thái Bình được giữ rất kín, Công Chúa lợi dụng cơ hội thăm viếng sư phụ ả là Tam Chân Diệu tử để lén qua lại với Pháp Minh. Chẳng qua giấy không gói được lửa, chuyện ả làm đã kinh động đến tai mắt trong cung của lão phu.Lão uống một ngụm trà, rồi nói tiếp:- Lúc đó nam sủng của Thánh Thượng là thái y Trầm Nam Cầu chết đột ngột, Thái Bình công chúa thừa cơ đề cử Trương Xương Tông với Thánh Thượng. Sau đó Trương Xương Tông lại tiến cử Trương Dịch Chi, hai huynh đệ cùng phối hợp nhau phục vụ một chủ. Từ đó, Thánh Thượng ngày càng sủng ái hai huynh đệ bọn chúng, ngài giữ bọn chúng ở trong phủ Khống Hạc, sau này đổi tên thành phủ Phụng Thần, lại giao chuyện chuyển thần lệnh cho Trương Dịch Chi, còn ban chức ti Phó Khanh cho Trương Xương Tông, phong hắn làm Nghiệp quốc công, Trương Dịch Chi là Lân Thai giám, được phong Hằng quốc công. Lũ tiểu nhân bợ đỡ trong triều thấy hai tên này được sủng ái thì thi nhau đến nương nhờ, lại thêm hai tên huynh đệ này liên tục chiêu binh mãi mã chốn giang hồ, thế lực phát triển an toàn, đến con cháu của họ Võ cũng phải quan hệ với chúng. Kẻ khởi xướng tất cả chính là Thái Bình công chúa.Vạn Nhận Vũ thở dài một hơi, nói:- Nếu chuyện này là do Pháp Minh đứng sau lưng sai ả, vậy tức là tên Pháp Minh kia có mưu mô khó lường.Trương Giản Chi nói:- Hai vị tiểu huynh đừng nên nghe mãi thế, ăn chút gì đã, đừng nên lãng phí thức ăn.Long Ưng lĩnh mệnh, bắt đầu ăn uống thả sức, mà Vạn Nhận Vũ thì trái lại, không biết có phải vì khẩu vị không hạp hay không mà chỉ miễn cưỡng ăn hai cái bánh xong thì dừng tay dừng đũa.Trương Giản Chi vui vẻ nói:- Rốt cục hạ quan đã bỏ được nỗi lo trong lòng, Long tiểu huynh còn chưa bị ả Thái Bình công chúa kia làm cho mê đắm.Long Ưng thầm kêu “lợi hại”, Trương Giản Chi lại có thể nhờ những sinh hoạt đơn giản như ăn uống để thí nghiệm phản ứng của mình đối với Thái Bình công chúa, người này không những có mưu trí kinh người, mà quan sát cũng tinh tế tỉ mỉ.Nếu bảo hắn không giận thì là giả, nhưng tính hắn trời sinh rộng rãi, cách nhìn mọi chuyện cũng thoáng, chuyện Thái Bình công chúa tư thông với sư công tuy không thể dung thứ đối với chuẩn mực đạo đức thế nhân, nhưng với người Ma môn không đặt nặng luân thường trong lòng như hắn thì cũng chẳng là gì.Địch Nhân Kiệt nói:- Hai năm trước, phò mã thứ hai của Công Chúa chết trận sa trường, Công Chúa lấy đó làm cớ trốn vào trong đạo quan, nói rằng cần tu hành một thời gian ngắn. Thánh Thượng không lưu tâm, nhưng lão phu lại cảm thấy chuyện có phần kỳ quặc, bèn phái người giám thị chặt chẽ.Trương Giản Chi giải thích với Long Ưng:- Người Đại Đường ta có cùng họ Lý với thủy tổ lão Quân, lại thêm Thái Tông hoàng đế có quan hệ chặt chẽ với đạo môn, hai người thân như huynh đệ với ngài là Khấu Trọng cùng Từ Tử Lăng cũng xuất thân từ đạo môn, nên đạo giáo được phong làm quốc giáo. Sinh hoạt của nữ quan không bị bó buộc bởi luân thường thế tục, thành ra tự do thoải mái hơn chốn cung điện lễ nghi phiền phức nhiều, mà lại có thể tùy thời hoàn tục cho nên Công Chúa lấy cớ này để che đậy chính là cách thông minh nhất.Vạn Nhận Vũ hừ lạnh:- Cái cớ đó mà ả cũng nghĩ ra được.Địch Nhân Kiệt thở dài:- Kết quả là chúng ta phát giác Pháp Minh nhiều lần đến đạo quan ở qua đêm cùng ả, lần dài nhất là ba ngày ba đêm hai người đóng cửa không ra ngoài, vậy ngươi nói xem bọn họ ở trong phòng làm chuyện gì? Công Chúa thì không biết giữ ý, còn Pháp Minh thì là quá mức rồi.Không khí trong phòng trở nên trầm mặc khiến người ta khó chịu.Long Ưng nghĩ, Thái Bình công chúa hẳn đã thoát ly sự khống chế của Pháp Minh, nếu không Võ Chiếu đã không phái nàng đến gian nhà đá nơi hoang cốc, mà Pháp Minh cũng sẽ không tưởng lầm rằng mình là nam sủng mới của Võ Chiếu, rồi dùng một cái cách đê tiện như “Nam nhi hận” được.Địch Nhân Kiệt nói:- Lão phu đã bẩm báo việc đó lên Thánh Thượng, Thánh Thượng nổi trận lôi đình trước mặt lão phu, nhưng điểm lạ chính là bà không hề trách cứ Công Chúa lấy một câu, chỉ mắng Pháp Minh xối xả. Hai ngày sau bà triệu hồi Công Chúa từ đạo quan vào cung, không ai biết giữa hai mẹ con bà đã nói chuyện gì. Tiếp đó, bà triệu kiến lão phu, lệnh cho lão phu tìm cao thủ giang hồ xử lý Tiết Hoài Nghĩa, lão phu biết bà đã thực sự tức giận, cũng biết bà đã bất mãn với Pháp Minh.Long Ưng nói:- Thánh Thượng với Pháp Minh đang tiến hành một trận đấu sức bí mật, chủ lực không phải là quan phủ mà là chốn giang hồ, còn tiểu tử hẳn đã trở thành một quân cờ hữu dụng cho Thánh Thượng. Có điều tác dụng của tiểu tử thì thật nghĩ không ra. Chỉ biết bước đầu tiên chính là giết tên chó săn Tiết Hoài Nghĩa của Pháp Minh, khiến cho Thánh Thượng và Pháp Minh từ đây không còn đường cứu vãn nữa.Vạn Nhận Vũ nói:- Làm như thế thì có lợi gì cho Pháp Minh?Địch Nhân Kiệt cùng với Trương Giản Chi đều chú ý, hiển nhiên hai đại triều thần này cũng nghĩ không ra tình huống phức tạp khó hiểu trong đó.Long Ưng trầm giọng:- Pháp Minh có hai mục tiêu, thứ nhất là lấy cả hoàng triều của Võ thị, tiếp theo là tiêu diệt Từ Hàng tĩnh trai, khi đó thiên hạ chỉ còn độc tôn mình hắn.Ba người đều thay đổi nét mặt.Hai mắt Vạn Nhận Vũ bừng lên ánh sáng kỳ lạ, chắc hẳn vì nghe Pháp Minh định đối phó với tiên tử của hắn nên đã động sát tâm.Trương Giản Chi hỏi:- Đây là do tiểu huynh suy đoán vô căn cứ, hay là có bằng cớ?Long Ưng nói:- Chuyện mà ta sắp nói ra đây, mong Quốc lão, Trương đại nhân cùng Vạn huynh giữ bí mật thật kỹ giúp ta, tuyệt đối không thể để người thứ tư biết.Vạn Nhận Vũ chộp tay vào bả vai Long Ưng, cảm động:- Vạn Nhận Vũ ta thà chết cũng sẽ không tiết lộ bí mật của Long huynh, như thế mới cảm thấy xứng đáng với lòng tin của Long huynh được. May mắn có Long huynh đứng ra tế thế, nếu không võ lâm Trung Thổ không biết sẽ ra sao.Địch Nhân Kiệt nói:- Tiểu huynh có thể tuyệt đối tín nhiệm chúng ta, chỉ cần tiểu huynh chịu khó giải đáp cho một điều nghi hoặc nữa của lão phu, thì lão phu sẽ coi tiểu huynh như người nhà của mình.Long Ưng cảm thấy đau đầu:- Có phải là chuyện ta dò hỏi về Yến Phi không?Trương Giản Chi khen:- Tiểu huynh thực bén nhạy.Địch Nhân Kiệt cười nói:- Lão phu chưa bao giờ nghe Giản Chi khen người nào trong một lần chuyện trò nhiều đến thế này đâu. Ha ha!Suy nghĩ Long Ưng xoay chuyển thật nhanh, nghĩ ngay được phương pháp ứng phó, đó là lấy giả làm loạn thật, lấy thật làm loạn giả, bèn nói:- Nguyên do vì Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp, trong đó có một tờ có viết chú giải của Hướng Vũ Điền, nói rằng hắn có một huynh đệ tên là Yến Phi, không những kể rằng hắn có tiên duyên, mà đã từng hai lần chết rồi sống lại. Vì thế nên tiểu tử mới sinh ra lòng tò mò với hắn.Ba người đột nhiên động dung.Vạn Nhận Vũ nói:- Có phải là người đưa Xá Lợi Tà Đế cho Lỗ Diệu tử rồi ẩn mình trong Dương Công bảo khố. Nghe nói người này đã dương danh hậu thế cùng với Tán chân nhân Ninh Đạo Kỳ, Ninh Đạo Kỳ rất tôn sùng hắn, không hề coi hắn là người tà ác, mà hắn cũng không làm chuyện ác gì. Chẳng qua nghe nói cuối cùng hắn luyện Chủng Ma đại pháp xảy ra sự cố, không biết kết cuộc ra sao.*** Chuyển thần lệnh: truyền lệnh của thần, ở đây là Võ Chiếu.*** Khống Hạc: giam hạc.*** Phụng Thần: phụng sự cho thần.*** Lân Thai giám: giám sát Đài Kỳ Lân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương