Hắn mạnh mẽ ôm nàng, sau đó chậm rãi nói với cái ót của thiếu nữ: “Năm ta mười ba tuổi từng đi theo Đại bá đến biên cảnh, nơi đó khác với kinh thành. Là vùng thảo nguyên bát ngát, nơi đó tự do hơn so với kinh thành rất nhiều.”
Tang Yểu chưa đi qua đó nên nàng không thể tưởng tượng ra được.
Giọng nói của hắn rất bình tĩnh, nói rất ngắn gọn: “Sau đó ta kết bạn với một vị tộc trưởng, hắn lớn hơn ta hai tuổi và rất giỏi điêu khắc. Quan hệ của chúng ta tạm được, khi ta ở đó thì thường xuyên đi tìm hắn.”
Tang Yểu chậm rãi xoay người lại nhìn Tạ Uẩn, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Thì ra khi còn nhỏ chàng cũng là một người thích náo nhiệt đó.”
Tạ Uẩn thành công ôm Tang Yểu lên trên người mình một lần nữa, sau đó trầm ngâm một lúc, nói: “Cũng không hẳn là vậy.”
Hắn nghiêm túc nói: “Lúc ấy ta nghe bọn hắn nói khi thành thân thì phải đưa một đôi chim nhạn cho phu nhân.”
“Ta làm như vậy không phải rất bớt việc sao.”
“…… Chàng bớt việc chuyện gì?”
Tạ Uẩn tách chân của Tang Yểu ra, khi Tang Yểu còn chưa kịp phản ứng lại thì hắn thẳng eo, sau đó nói ở bên tai nàng: “Ta không phải đưa ta tặng cho nàng sao?”
Thời tiết nóng nực đã biến mất từ lúc nào không hay, lá cây xanh biếc dần dần nhuộm thành màu vàng sau đó yếu ớt rơi xuống từ trên cành cây.
Tháng mười đã trôi qua một nửa.
Sau bài học vào tháng chín, mỗi khi Tang Yểu đi ra ngoài thì bên cạnh luôn đi theo rất nhiều người. Ngoài ra không biết có phải là ảo giác của Tang Yểu không mà nàng đi đến nơi nào cũng đều có thể nhìn ra vẻ kinh dị trong ánh mắt của người khác, giống như là đang chửi thầm nàng tại sao lại khoa trương lớn như vậy.
Thật ra kinh thành này ở dưới chân thiên tử nên làm gì có nhiều người rảnh rỗi và mạo hiểm muốn tới tổn thương nàng như thế.
Cho nên sau vài lần, Tang Yểu cảm thấy phiền phức nên đã rút đi một nửa số người.
Hôm nay nàng muốn đi ra ngoài đến một tiệm vải, mua một ít vải mềm để làm quần áo cho cháu trai nhỏ sắp sinh ra của nàng.
Thật ra cái này kêu người khác đưa đến cũng được nhưng Tang Yểu còn muốn thay Thẩm Diệu Nghi tự mình đi kiểm tra sổ sách ở tiệm vải.
Tiệm vải Tạ gia hơi xa, Tang Yểu đã đi từ lúc sáng sớm, chờ đến khi đi trở về thì đã là buổi chiều.
Để tránh Tang Yểu mệt nhọc, xe ngựa ngừng trước một khách điếm. Hoài Mộng đỡ nàng đi xuống xe ngựa, bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng kêu không nhỏ.
“Yểu Yểu!”
Tang Yểu quay đầu nhìn qua thì nhìn thấy Tang Nhân Nguyệt.
Nàng ấy thay đổi một bộ quần áo khác, không còn là tiểu thư dịu dàng xinh đẹp quý giá ở trong kinh thành mà thay vào đó là khí chất nhẹ nhàng giống như người lang bạt trong giang hồ.
Giờ phút này nàng ấy đang bị người của Tang Yểu ngăn cản cách xa hơn hai mét.
Tang Yểu vẫy tay để người hầu cho Tang Nhân Nguyệt lại đây, nàng ấy lập tức thân mật ôm cánh tay của Tang Yểu vui vẻ nói: “Yểu Yểu, cuối cùng ta cũng gặp được muội!”
Tang Yểu liếc mắt nhìn nàng từ trên xuống dưới, nói: “Tại sao tỷ lại ăn mặc như thế này?”
Tang Nhân Nguyệt cười khúc khích nói: “Bởi vì ta phải đi nha!”
Tang Yểu dẫn Tang Nhân Nguyệt đến gần khách điếm, hai người ngồi đối diện nhau.
Tang Nhân Nguyệt nhìn quanh bốn phía cảnh giác nói: “Cái người phu quân dọa người kia của muội có tới đây không?”
Lúc trước kia nàng ấy còn cảm thấy Tạ Uẩn là người mặt lạnh trái tim nóng dễ nói chuyện nhưng sau chuyện lần trước thì đời này nàng ấy cũng không muốn nhìn thấy hắn, cũng không biết tại sao Tang Yểu lại thích tên nam nhân xấu xa này.
Tang Yểu nói: “Chàng ấy có việc bận rồi.”
Tang Yểu nghe người khác bẩm báo qua về chuyện mấy ngày trước đường tỷ của nàng chạy ra khỏi Tang gia sau đó không biết tung tích. Người Tang gia tìm khắp nơi nhưng cũng không tìm được.
Cuộc hôn nhân được định ra lúc trước cũng vì như vậy mà thất bại.
Nàng biết Tang Nhân Nguyệt sớm hay muộn sẽ trở về tìm nàng, không nghĩ tới nàng ấy lại kéo dài tới hôm nay.
Tang Nhân Nguyệt không lập tức trả lời, nàng nhìn Tang Yểu, hai người ngồi đối diện nhau không nói gì.
Tang Nhân Nguyệt là người đánh vỡ bầu không khí im lặng trước, nói: “Huhuhu……”
Nàng ấy còn chưa khóc xong thì Tang Yểu đã bình tĩnh nói: “Ta chuẩn bị cho tỷ năm mươi lượng bạc và một túi vàng lá nhỏ, tỷ cứ nói với thị vệ gác cửa là được. Hắn biết mặt tỷ.”
“Sau này đừng có việc gì cũng tới tìm ta nữa.”
Tang Nhân Nguyệt ngừng tiếng khóc, nàng ấy lau nước mắt nói: “Ta biết rồi, Yểu Yểu.”
“Yểu Yểu, cảm ơn muội.”
Hửm? Cái này không giống như là Tang Nhân Nguyệt.
Tang Yểu cảm thấy rất bất ngờ, ở trong ấn tượng của nàng thì người đường tỷ này chưa bao giờ biết cảm ơn người khác. Phần lớn thời gian nàng đều đòi lấy từ người khác như một lẽ đương nhiên.
Nàng ấy ngồi đối diện Tang Yểu, cơn gió mùa thu thổi qua trán của nàng ấy, giọng nói của nàng kiên định: “Yểu Yểu, ta thật sự phải đi rồi.”
Tang Yểu thuận miệng hỏi: “Vậy khi nào tỷ trở về?”
Tang Nhân Nguyệt lắc đầu nói: “Không trở về nữa.”
“Không phải ta đã nói với muội rồi sao, ta muốn đi lưu lạc giang hồ!”
Thật ra lần trước Tang Yểu không hề coi lời nói của nàng ấy là sự thật, cho đến bây giờ nàng cũng vẫn cảm thấy Tang Nhân Nguyệt đang nói đùa.
Nàng thật sự tưởng tượng không ra một cô nương rời khỏi gia đình và quê hương, đối mặt với hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ thì nên sống như thế nào?
“Tại sao vậy? Chờ sau khi qua chuyện này thì tỷ có thể quay trở về, bá phụ chắc là sẽ không ép buộc tỷ nữa.”-
Tang Nhân Nguyệt lắc đầu nói: “Ta chỉ không muốn.”
“Yểu Yểu, thật ra kinh thành này không hề tốt chút nào. Khắp nơi đều phải cố kỵ. Chuyện này không thể làm chuyện kia cũng không thể làm, còn phải nghe theo lệnh của cha mẹ gả chồng và đi hầu hạ một nam nhân xấu cả đời. Dựa vào cái gì chứ?”
“Là do phần mộ tổ tiên của hắn có khói bay lên sao? Ta mới không muốn đi hầu hạ hắn cả đời đâu.”
“Còn có phụ thân và mẫu thân của ta, Yểu Yểu, muội biết không, từ sau khi phụ thân của ta đột nhiên không biết tại sao mà bị giáng chức thì luôn muốn để cho ta gả người này gả người kia.”
Tang Yểu cũng biết một ít, bởi vì chuyện lần trước nên Tạ Uẩn cũng không đuổi cùng giết tận Tang Cức mà trực tiếp tìm một lỗi sai, giáng chức Tang Cức thành chức quan nhỏ ghi sổ sách trong Đại Lý Tự.
Ông ấy không dám dễ dàng hủy đi tiền đồ của nhi tử nên muốn tìm con đường ra ở trên người nữ nhi. Tuy rằng Tang Yểu không thích Tang Nhân Nguyệt nhưng cũng rất không thích cách làm lần này của ông ấy.
Tang Nhân Nguyệt nói: “Ta không thể sống nổi ở đó nữa.”
“Vậy tỷ đi ra ngoài thì tốt sao?”
Muốn đi lưu lạc giang hồ thì tốt xấu cũng phải có năng lực bảo vệ mình, Tang Yểu không cho rằng Tang Nhân Nguyệt có năng lực đó.
Nàng ấy, một người con gái yếu đuối, không có cách gì để kiếm sống, lại có một cái miệng rất dễ dàng đắc tội với người khác. Sau khi nàng ấy đi ra ngoài thì phải sống như thế nào đây? Trên đường đi có thể gặp bọn cướp hoặc là chuyện gì ngoài ý muốn không?
Tang Nhân Nguyệt lại không để ý, nàng ấy nói: “Yểu Yểu, thế giới bên ngoài làm gì có chuyện đáng sợ như vậy!”
“Triều đại của chúng ta có pháp luật rõ ràng, bây giờ trời yên biển lặng nên lưu dân và sơn tặc cũng không nhiều lắm. Ta muốn làm gì thì làm cái đó.”
Không bị ép buộc, tự do tự tại, còn có bạc xài. Đó là cuộc sống trong mộng.
Thật ra Tang Nhân Nguyệt nói rất đúng.
Là bản thân Tang Yểu hầu như chưa từng ra khỏi kinh thành cho nên nàng luôn lo lắng và sợ hãi với thế giới bên ngoài.
Tang Yểu không biết nên trả lời như thế nào, cũng không biết có nên khuyên nàng không? Vì vậy nàng nói: “…… Ta sẽ sắp xếp một người đưa tỷ đi.”
“Không cần, ta không cần dẫn theo người khác đâu.”
Tang Yểu cũng không ép buộc.
Chờ khi hai người tạm biệt, Tang Nhân Nguyệt từ chối lời đề nghị tiễn nàng của Tang Yểu.
Nàng ấy chạy đi vài bước sau đó vừa vẫy tay vừa nói với Tang Yểu: “Yểu Yểu, ta phải đi rồi!”
Tang Yểu cũng chậm rãi giơ tay lên, vẫy tay với nàng.
Tang Nhân Nguyệt nở nụ cười xoay người rời đi.
Tang Yểu ngây người đứng yên tại chỗ, nàng nghĩ chắc là nàng còn có thể gặp lại được Tang Nhân Nguyệt nhỉ.
Lưu lạc giang hồ à? Đây là chuyện chỉ có trong thoại bản.
Nàng lên xe ngựa, Tang Nhân Nguyệt biến mất ở trong đám người trên con đường dài ầm ĩ. Tang Yểu đã không nhìn thấy nàng ấy đâu nữa.
Giờ phút này, Tang Yểu cảm thấy có lẽ nàng ấy thật sự phải đi rồi.
Sẽ không trở về nữa.
Nàng dựa vào cửa sổ nghĩ thầm, tuy rằng người này không làm cho người ta thích nhưng ít ra vào giờ phút này thì Tang Yểu hơi hâm mộ nàng ấy một chút.
Không quan tâm gì hết, trực tiếp phản kháng.
Cũng có thể nói đi là đi, theo đuổi cuộc sống mà bản thân muốn.
Chờ đến khi Tang Yểu hồi phủ thì đã qua giờ Thân.
Ngày mùa thu tuy ánh nắng cũng không gay gắt nhưng cũng có dấu hiệu dần dần biến mất.
Hoài Mộng đỡ Tang Yểu xuống xe ngựa, thị vệ đứng canh ở cửa hành lễ với Tang Yểu. Nàng đi vào cửa lớn, trong đầu còn nhớ đến Tang Nhân Nguyệt.
Cho dù là tốt hay xấu thì rốt cuộc cũng là tỷ muội mười mấy năm, vẫn còn một tầng huyết thống mỏng manh tồn tại, nàng vẫn không đành lòng.
Do dự một lúc, Tang Yểu nhỏ giọng ra lệnh với Hoài Mộng: “Nếu tỷ ấy đến lấy bạc thì ngươi phái một tên thị vệ có thân thủ tốt đưa nàng ra khỏi thành.”
Thật ra nàng muốn cho người đó đi lâu với Tang Nhân Nguyệt một chút nhưng Tang Yểu không biết Tang Nhân Nguyệt muốn đi chỗ nào. Lỡ như nàng ấy thật sự muốn lưu lạc chân trời góc biển vậy thì cũng không được tốt lắm.
“Để xem tỷ ấy muốn đi đâu. Nếu không phải quá xa thì cứ đưa tỷ ấy đi.”
“Nếu quá xa thì…… Có thể dạy tỷ ấy mấy chiêu thức phòng thân hoặc mướn một người xa phu cho tỷ ấy.”
Nhặt Nhầm Thoại Bản Lậu, Ta Bắt Được Phu Quân Như Ý
Chương 153
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương