Bầu trời bắt đầu có tuyết rơi.
Trong một đêm, toàn bộ Kinh Thành đều được tuyết bao phủ. Trên mái ngói xanh, tường hồng, tất cả đều được phủ đầy tuyết. Giữa những tiếng pháo nối tiếp nhau, Tang Yểu và Tạ Uẩn đã cùng nhau trải qua ngày Tết đầu tiên kể từ khi họ thành thân.
Ngày Nguyên Đán, Thánh Thượng tổ chức yến tiệc ở điện Thái Hòa. Không chỉ hoàng thân quốc thích mà ngay cả quan viên bình thường cũng có thể dẫn theo gia quyến vào cung.
Ngày Nguyên Đán bình thường thật ra cũng không long trọng như vậy. Chỉ là một tháng trước Hoàng Hậu hoăng thệ, khắp nơi trong cung đều buồn bã, lúc này mới mượn không khí Nguyên Đán để làm dịu đi.
Tạ Uẩn thân là thần tử được Thánh Thượng coi trọng nhất, hắn không thể trốn tránh không tham gia, mà Tang Yểu lại có thể nhân cơ hội này gặp mặt phụ thân và tỷ tỷ mình.
Sau khi xuống xe ngựa, tiểu thái giám đi ở phía trước dẫn đường. Dưới lớp y phục nặng nề, tay Tạ Uẩn đang nắm tay Tang Yểu, hai người sóng vai đi cùng nhau.
Nàng lén nghiêng đầu nói: “Chúng ta làm như vậy có vẻ không tốt lắm.”
Tạ Uẩn nhỏ giọng nói: “Không tốt chỗ nào.”
“Chàng đừng lại gần ta như thế.”
Tạ Uẩn không chỉ không để ý tới nàng mà còn tiến lại gần nàng hơn.
Tang Yểu không lên tiếng nữa.
Khi Tạ Uẩn mới cưới Tang Yểu đã có một cuộc náo động ở Kinh Thành.
Ở trong mắt người ngoài, bọn họ môn không đăng hộ không đối. Ngày thường cũng gần như không tiếp xúc gì với nhau cho nên rất nhiều người không coi trọng hôn sự của hai người bọn họ.
Nhưng hiện tại đã qua nửa năm, vị quyền thân đã từng lãnh khốc vô tình này vẫn sẽ nắm tay Tang Yểu, một tấc cũng không rời ngay cả khi hắn ngồi vào chỗ.
Đây cũng là lần đầu tiên sau khi thành thân, Tang Yểu và Tạ Uẩn cùng nhau tham gia cung yến.
Tạ Uẩn vẫn là người ít nói, bề ngoài hắn vẫn giống như hình tượng trước kia cho nên không có mấy người dám đến đây nói chuyện với Tang Yểu. Cho dù thật sự tới cũng chỉ thận trọng chào hỏi vài câu.
Tang Yểu đúng lúc vừa vui vừa nhàn rỗi. Trước khi yến hội chính thức bắt đầu, nàng thừa dịp Tạ Uẩn nói chuyện với người khác mà đi tìm phụ thân nàng.
Gần đây ngày nào Tang Ấn cũng như tắm trong gió xuân, dù là đi đến chỗ nào eo lưng cũng thẳng tắp.
Sau khi Tang Cức bị giáng chức, Tang gia gần như chỉ còn một mình Tang Ấn có tiếng nói. Hai người nữ nhi đều có bến đỗ tốt. Trước kia ông chưa bao giờ thoái mái như vậy.
Nhưng Tang Yểu còn chưa tới gần đã nghe thấy bên cạnh truyền đến một giọng nói kinh ngạc.
“Yểu Yểu?”
Bước chân Tang Yểu dừng lại. Nàng nhìn sang, thân hình nam nhân mảnh khảnh, sắc mặt ôn hòa, là Dương Ôn Xuyên.
Hắn dường như đã thay đổi một chút, lại như vẫn là bộ dáng trước kia.
Cả người Tang Yểu cứng đờ, nàng theo bản năng muốn xem Tạ Uẩn có chú ý đến bên này hay không. Nàng thật sự bị Tạ Uẩn dọa sợ rồi.
Thấy Tạ Uẩn vẫn quay lưng về phía nàng, Tang Yểu yên tâm hơn một chút, nàng nói: “Dương đại ca.”
Dương Ôn Xuyên khẽ mỉm cười, nói: “Hiện tại vẫn gọi muội như vậy có phải không thích hợp hay không? Nhưng ta đã quen gọi như vậy rồi. Trong chốc lát cũng chưa sửa ngay được, xin muội đừng để ý.”
Tang Yểu nói: “Không sao ạ.”
Dương Ôn Xuyên thở phào nhẹ nhõm, hắn rũ mắt xuống, nói: “Yểu Yểu, đã lâu không gặp.”
Nàng và Dương Ôn Xuyên căn bản không có cơ hội gặp mặt, Tang Yểu gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Dừng một chút, nàng lại hỏi: “Gần đây Dương đại ca thế nào?”
Dương Ôn Xuyên buông tay, nói: “Vẫn như trước, vẫn chỉ làm những chuyện đó ở Hàn Lâm Viện thôi.”
Dương Ôn Xuyên không hỏi Tang Yểu như thế nào bởi vì rõ ràng, Tang Yểu sống rất tốt.
Thứ rõ ràng nhất chính là dung mạo của nàng. Khuôn mặt nhỏ vốn đã xinh đẹp hình như lại càng ngày càng minh diễm, thậm chí còn đẫy đà hơn một chút.
Tang Yểu nói: “Không sao đâu, Hàn Lâm Viện chính là như vậy, làm cái gì cũng chậm rãi.”
Ngay khi Dương Ôn Xuyên định đáp lại thì lại thấy Tạ Uẩn ở phía sau Tang Yểu không xa đang xoay người lại, khi nhìn về phía hắn thì nhíu mày.
Dương Ôn Xuyên lại nở nụ cười, nói với nàng: “Đúng rồi Yểu Yểu, có lẽ ta phải đi rồi.”
Tang Yểu hỏi: “Dương đại ca, huynh đi đâu?”
Sắc mặt Dương Ôn Xuyên nhẹ nhàng nói: “Trở lại Giang Nam.”
Nhìn sắc mặt Tang Yểu kinh ngạc, Dương Ôn Xuyên giải thích nói: “Ta chỉ là được phái đến nơi đó làm việc thôi, tương lai sẽ còn trở về.”
Tang Yểu lại hỏi: “Vậy phải đi bao lâu ạ.”
Dương Ôn Xuyên nhìn nàng, lẳng lặng nói: “Chắc là ba, bốn năm.”
Trong đêm tối, cung điện sáng rực rỡ.
Trên mặt Dương Ôn Xuyên nở nụ cười ôn hòa, hắn vẫn cúi đầu nhìn nàng như cũ. Hắn nói: “Yểu Yểu, ngày sau nếu muội đến Giang Nam thì lúc nào cũng đều có thể tới tìm ta.”
Tang Yểu gật đầu, nói: “Được.”
Kỳ thật Dương Ôn Xuyên đi cũng tốt, hắn vốn dĩ là người Giang Nam, gốc gác của Dương gia cũng ở đó. Đến đó rồi hắn làm cái gì cũng thuận tiện hơn một chút, càng dễ đạt được thành tựu hơn.
Tình thế ở Kinh Thành phức tạp, tốt nhất là nên ra ngoài.
Nàng thở dài, nói: “Nhưng mà khi huynh tới Kinh Thành muội cũng không giúp được gì cho huynh.”
Nàng liếc mắt nhìn Tang Ẩn đang tươi cười vui vẻ, nói: “Đều do phụ thân muội, nếu ông ấy có thể cố gắng hơn một chút thì tốt rồi.”
“Ngày thường muội cũng không thích ra cửa, bản thân cũng không biết nơi nào với nơi nào, không thể dẫn huynh đi dạo được.”
Dương Ôn Xuyên bật cười, nói: “Vậy thì Yểu Yểu, lần sau chúng ta gặp mặt có thể cùng nhau ăn một bữa cơm là được.”
Nhưng lần sau gặp lại cũng phải vài năm sau.
Nói không chừng khi đó Tang Yểu đã một người mẫu thân, cho dù là cố nhân thì nàng cũng không có khả năng một mình ăn cơm với hắn.
Nhưng hắn vẫn hỏi như vậy.
Tang Yểu không nghĩ nhiều như thế, Khi nàng định đồng ý Tạ Uẩn đã chạy tới phía sau nàng. Sau đó hắn thuần thục duỗi tay ôm lấy thắt lưng nàng, giọng nói của nam nhân vang lên rất rõ ràng ở bên tai nàng:
“Yểu Yểu, sao nàng lại tới đây.”
Sắc mặt Tạ Uẩn lạnh lùng liếc nhìn Dương Ôn Xuyên một cái.
Dương Ôn Xuyên cũng có phản ứng gì, hắn chắp tay nói: “Tạ đại nhân.”
Tạ Uẩn ừ một tiếng, nói: “Khí hậu Giang Nam rất thích hợp để sinh sống, lại là cố hương của ngươi, Dương đại nhân không hài lòng đối với sự phân công này sao?”
Sắc mặt Dương Ôn Xuyên không thay đổi, nói: “Dương mỗ không dám.”
Hắn lại quay sang nói với Tang Yểu: “Yểu Yểu, cửa hàng nước đường muội thích khi còn nhỏ vẫn còn đó. Chờ khi nào muội tới ta sẽ mời muội ăn.”
“Được.”
Ánh mắt Tạ Uẩn càng ngày càng lạnh.
Dương Ôn Xuyên phảng phất như chưa phát hiện ra, sau đó hắn nghiêm túc nhìn Tang Yểu nói: “Vậy Yểu Yểu, sau này chúng ta còn gặp lại.”
Tang Yểu ừ một tiếng. Dương Ôn Xuyên đã bị gọi đi rồi, Tang Yểu còn đứng tại chỗ nhìn bóng dáng hắn thở dài, nói: “Dương đại ca là người rất tốt. Hy vọng huynh ấy mọi việc thuận lợi.”
Rất tốt, Tạ Uẩn hy vọng hắn ta mọi việc đều không thuận lợi.
Tạ Uẩn không muốn để ý đến nàng nữa.
Tang Yểu ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Uẩn, vẻ mặt nam nhân không cao hứng, nàng nói: “Chàng sẽ không lại tức giận chứ, Tạ Uẩn?”
Tạ Uẩn cúi đầu nói: “…… Lại?”
Tang Yểu ôm cánh tay hắn, kéo hắn cùng quay trở lại chỗ ngồi, trong miệng thì thầm nói: “Chàng đúng là đồ keo kiệt, ta và Dương đại ca chỉ là bằng hữu thôi.”
Tạ Uẩn nói: “Vậy vì sao nàng lại phải gọi hắn là Xuyên ca ca?”
Hắn lại bắt đầu rồi.
Một lần hai lần thì cũng thôi đi, chuyện cũng đã lâu lắm rồi, Tang Yểu dỗ cũng đã dỗ rồi, mắng cũng đã mắng rồi, bây giờ nàng đã mệt mỏi rồi.
Mặt nàng không biểu tình, nói: “Bởi vì thói quen gọi khi còn nhỏ.”
Điều này so với không nói còn làm cho Tạ Uẩn tức giận hơn, hắn nói: “Khi nàng còn nhỏ cũng từng gặp ta, sao ta không thấy nàng gọi ta như vậy?”
Tang Yểu dừng bước chân lại, ký ức trong quá khứ có chút mơ hồ nhưng nàng biết số lần nàng chủ động nói chuyện với Tạ Uẩn không nhiều lắm, đã vậy nam nhân này đều không để ý tới nàng.
Thật sự rất hư.
Trước kia nàng ghét Tạ Uẩn nhất.
Tang Yểu hừ một tiếng, trong giọng nói có chút bất mãn, nàng nói: “Chàng có cho ta cơ hội gọi như vậy sao?”
Tạ Uẩn: “……”
Nàng buông cánh tay hắn ra sau đó ngồi xuống.
Tạ Uẩn đi theo bên người nàng, lời lẽ chính đáng nói: “Vị cô nương này, xin nàng hiểu rõ, nàng không thể lấy quan hệ hiện tại của chúng ta để giải quyết nợ cũ trước kia.”
Tang Yểu nhìn hắn, nói: “Vị đại nhân này, chàng nói rất đúng, cho nên hiện tại vì sao chàng còn muốn tính nợ cũ trước kia với ta.”
“……”
Tạ Uẩn im lặng hồi lâu, vị cô nương quả táo này trở nên giỏi nói chuyện như vậy từ khi nào thế.
Hắn mím môi, cách một lúc mới buồn bã nói: “Ta chỉ tùy tiện nói mà thôi.”
Tang Yểu thấy hắn không còn quan tâm đến chuyện đó nữa thì cực kỳ hài lòng.
Nàng nhếch khóe môi lên, cầm một quả quýt nhỏ lên, khi nàng đang chuẩn bị lột vỏ ra Tạ Uẩn thuận tay lấy một miếng đã lột sẵn vỏ đưa lên môi nàng.
Tang Yểu cúi đầu cắn theo bản năng, đầu lưỡi đụng vào lòng bàn tay nam nhân.
Nàng vừa đụng vào thì lập tức hối hận. Ở trong nhà khi nàng nếm thử đồ ăn Tạ Uẩn đưa tới phần lớn thời điểm nàng cũng không cố kỵ cái gì. Nhưng hiện tại nhiều người nhìn chăm chú như vậy, ít nhiều cũng làm cho nàng cảm thấy có chút thẹn thùng.
Nàng cúi đầu im lặng.
Tạ Uẩn rút tay lại, nghiêng mắt nhìn nàng nói: “Về nhà rồi lại liếm.”
Tang Yểu nuốt miếng quýt xuống, không chút dấu vết trừng mắt nhìn hắn một cái.
Không bao lâu sau yến hội chính thức bắt đầu.
Tang Yểu nghe thấy tiếng sắc nhọn của thái giám đi đầu.
“Quý phi nương nương đến ——”
Tang Yểu nhìn sang, chỉ thấy một mỹ nhân xinh đẹp lại lạnh lùng đang được cung nhân vây quanh đi tới. Toàn thân nàng ăn mặc lộng lẫy, dưới bóng đêm mông lung, ánh trăng mờ ảo, đẹp không gì sánh được.
Rõ ràng diện mạo vừa lạnh lùng, dịu dàng nhưng luôn có một loại uy nghiêm khó nói, làm người khác không dám nhìn thẳng vẻ đẹp của nàng.
Tang Yểu vẫn luôn nhìn tỷ tỷ.
Tỷ tỷ thật sự rất xinh đẹp, cũng rất lợi hại.
Tỷ tỷ vào cung đã khoàng mười năm. Mười năm này nàng ấy vẫn luôn ẩn nhẫn, không ai để ý. Đương nhiên, nàng ấy cũng có không ít vinh sủng. Mười năm thăng trầm, rốt cuộc hiện tại nàng ấy trở thành người đứng đầu hậu cung.
Nàng còn nhớ rõ cảnh tượng khi còn nhỏ.
Vào mùa đông, hai tỷ muội các nàng đang ngồi cùng phụ thân xung quanh bếp lò. Tỷ tỷ ngồi ở giữa nàng và phụ thân, thuần phục lật bánh nướng nhỏ sau đó đưa bánh nướng nhân thịt cho phụ thân đã bận rộn cả một ngày.
Rồi ngay sau đó, nàng ấy bình tĩnh nói với bọn họ nàng muốn vào cung.
Đôi mắt Tang Yểu đột nhiên có chút chua xót.
Nàng nhìn về phía phụ thân ngồi ở đối diện nàng. Khuôn mặt Tang Ấn vặn vẹo vì khóc, bả vai run lên. Trong tay ông cầm một chiếc khăn, lén lút lau nước mũi.
Sau khi xì mũi xong còn muốn đưa lên lau nước mắt, rồi lại ngồi vô cùng ngay ngắn. Cứ như sợ người khác không biết tỷ tỷ là nữ nhi của ông.
“……”
Thật là mất mặt, vẫn là nhìn tỷ tỷ đi.
Không đến một lúc sau, Thánh Thượng bước vào yến tiệc. Lục Lệ ngồi ở ghế bên dưới Thánh Thượng, khi bắt gặp ánh mắt Tang Yểu hắn còn giơ cao chén rượu, vô cùng cao hứng cụng ly với nàng từ xa.
Trên yến tiệc, tiếng ca vũ không ngừng, tiếng đàn sáo vang lên bên tai.
Trên bàn, chén rượu lưu li sáng lung linh dưới ánh đèn rực rỡ khiến rượu bên trong có vẻ cũng rất dễ uống.
Tang Yểu không nhịn được, khi mọi người nâng chén chúc mừng nàng cũng bưng lên uống một ngụm nhỏ.
Mùi rượu không nồng, có mùi trái cây nhàn nhạt.
Tang Yểu có chút kinh ngạc, lại uống thêm một ngụm, lúc này nàng mới nếm ra chén rượu gạo này của nàng có vị táo, trong rượu có vị chua ngọt sảng khoái.
Tang Yểu vội vàng kéo ống tay áo Tạ Uẩn, cũng muốn cho hắn nếm thử nhưng lúc này không thích hợp, nàng cũng chỉ nói: “Tạ Uẩn, rượu của ta là vị quả táo, của chàng thì sao?”
Tạ Uẩn đến gần nàng một chút, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Uống có ngon không?”
Tang Yểu gật đầu, nói: “Rất ngon.”
Nàng hoài nghi nói: “Không phải là chàng sắp xếp chứ?”
Đây kỳ thật cũng không phải chuyện lớn gì nhưng nơi này là hoàng cung, đồ ăn đều được quản lý chặt chẽ.
Tạ Uẩn lại không phải người trong cung, rất khó sắp xếp thứ gì đặt cố định ở trên bàn của ai. Nếu không cẩn thận có khả năng sẽ bị lợi dụng.
Hắn sẽ không mất công như vậy chỉ để đặt trên bàn nàng một chén rượu gạo chứ.
Tạ Uẩn nhìn thoáng Tang Xu ngồi ở trên cao đang nhàn nhạt liếc về phía này. Hắn không đổi sắc mặt trả lời, nói: “Là ta.”
Sắc mặt Tang Yểu kỳ lạ, cảm thấy đầu óc Tạ Uẩn có vấn đề.
Để không phí công sức Tạ Uẩn lấy cho nàng một chén rượu gạo, Tang Yểu ngẩng đầu lên uống hết chén rượu.
Chờ khi nàng buông chén rượu xuống, pháo hoa đột nhiên nổ rực rỡ trên bầu trời phía nam hoàng cung.
Bầu trời đêm bị trong nháy mắt sáng lên, ánh lửa bay về phía màn đêm sau đó nở rộ trên bầu trời.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía pháo hoa xinh đẹp ở trên bầu trời kia.
Chỉ có Tạ Uẩn hơi nghiêng đầu, ánh mắt dừng ở trên khuôn mặt mềm mại của thiếu nữ.
Sau khi cung yến kết thúc, Tang Yểu vốn muốn trò chuyện với Tang Xu nhưng hiển nhiên là Tang Xu không rảnh rỗi ôn chuyện với nàng. Sau khi Thánh Thượng rời đi, tỷ tỷ cũng nhanh chóng rời đi.
Lúc gần đi, Tang Xu cuối cùng cũng nhìn tới đây.
Tang Yểu nắm chặt cơ hội, lặng lẽ vẫy tay chào người tỷ tỷ sắc vừa mặt lãnh đạm vừa uy nghiêm của mình.
Tang Xu đang được cung nữ đỡ dậy, ánh mắt nàng ấy dịu dàng, khóe môi khẽ nhếch mỉm cười với Tang Yểu sau đó quay người rời đi.
Bọn người Tạ Uẩn rời đi sớm, ở cửa cung còn chưa có người nào. Tịnh Liễm đã tới xe ngựa trước. Hắn đang đứng ngay ngắn bên cạnh xe ngựa nhìn về phía hai người đang đi thẳng về phía hắn.
Hắn mỉm cười vui vẻ, nghĩ thầm vô luận nhìn bao nhiêu lần hắn đều cảm thấy rất xứng đôi.
Bầu trời bắt đầu có tuyết rơi, Tang Yểu ngẩng đầu, mặt trăng đã biến mất. Trong màn đêm đen tối, những bông tuyết bay khắp nơi, nhẹ nhàng rơi xuống trong cung thành.
Tang Yểu nói: “Tuyết rơi rồi.”
Tạ Uẩn ôm áo choàng trên người Tang Yểu chặt hơn sau đó ừ một tiếng.
Hắn đỡ Tang Yểu lên xe ngựa, Tang Yểu vén rèm lên nhìn ra bên ngoài. Bởi vì nàng uống hết một ly rượu gạo nên gương mặt có chút nóng lên, thỉnh thoảng có bông tuyết rơi trên má nàng, vô cùng mát lạnh.
Nàng đột nhiên nhớ tới lần nhìn thấy Tạ Uẩn tới nha phủ ở Hình Bộ, khi đó vẫn là mùa xuân.
Có một vấn đề làm nàng băn khoăn rất lâu.
Trước đó nàng chưa bao giờ nghĩ tới việc hỏi Tạ Uẩn bởi vì nàng vốn không nên để ý tới đó.
Nhưng ngày hôm đó nàng nhìn thấy hắn, không chỉ nhớ tới khi cung yến hắn không đỡ nàng mà còn đang nghĩ tới một vấn đề khác.
Nàng vẫn đang nhìn tuyết, giọng nói hòa vào trong bóng đêm, hỏi hắn: “Khi chàng nhìn thấy ta ở nha phủ của Hình Bộ thì có nhớ tên của ta không.”
Cách một lúc sau, Tạ Uẩn mới trả lời đúng sự thật: “Nhớ.”
Tang Yểu cong lên môi nhưng nhanh chóng đè xuống.
Nàng không tiếp tục nhìn tuyết nữa mà nghiêng đầu nhìn về phía Tạ Uẩn, giọng nói có chút hưng phấn, nàng dựa vào trên người hắn, chậm rãi làm nũng với hắn: “Khi đó, ta rất ghét chàng đấy.”
“Có một lần ta sắp ngã ở trước mặt chàng mà chàng cũng không thèm đỡ ta.”
“Rất đau, rất mất mặt.”
“Chàng nói chuyện với ta không dịu dàng chút nào, lạnh như băng, ta không thích.”
Không nhìn nàng, cũng không để ý tới nàng.
Thật sự rất đáng ghét.
Nàng lảm nhảm hồi lâu, Tạ Uẩn duỗi tay nâng cằm nàng lên, để nàng ngửa đầu nhìn bản thân. Trong bóng tối, sắc mặt nam nhân vẫn lạnh lùng như cũ nhưng giọng nói của hắn lại rất nhẹ nhàng.
Cũng rất dịu dàng.
Hắn nói với nàng: “Thực xin lỗi.”
Tang Yểu cười nói: “Không sao đâu!”
Tạ Uẩn nghe giọng nói ngọt ngào của nàng, trên mặt lộ ra nụ cười, hắn cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của thiếu nữ, nói: “Vậy hiện tại thì sao.”
Tang Yểu nói: “Hiện tại cái gì?”
Tạ Uẩn lại cúi đầu hôn nàng lần nữa, nụ hôn của hắn không mang theo tình dục, nhẹ nhàng chạm vào môi nàng, thật cẩn thận hôn nàng sau đó nói: “Hiện tại thì nàng thích ta sao?”
Tang Yểu không trả lời, nàng lại chủ động mở miệng, khi Tạ Uẩn hôn nàng thì liếm liếm môi hắn.
Tạ Uẩn dừng động tác lại, sau đó nói: “Thơm quá.”
Tang Yểu ôm hắn, hỏi: “Hương vị gì?”
Tạ Uẩn cắn môi nàng, xâm nhập sâu vào trong miệng nàng, sau đó nhỏ giọng nói với nàng: “Là vị táo.”
Hôn xong, Tạ Uẩn vén sợi tóc dính ở trên mặt Tang Yểu ra sau vành tai, hỏi nàng: “Nàng còn chưa trả lời ta.”
Tang Yểu hừ một tiếng, nàng xấu hổ nói: “Ta muốn chàng nói trước.”
Tạ Uẩn nói: “Nói trước cái gì?”
Tang Yểu dựa vào cửa sổ xe, nghĩ thầm Tạ Uẩn nhất định hiểu rõ, nàng nói: “Chàng đoán xem.”
Tạ Uẩn một chút cũng không phối hợp, hắn nói: “Đoán không ra.”
Tang Yểu mới không tin.
Nhưng nàng đợi nửa ngày Tạ Uẩn cũng không nói chuyện.
Nàng quyết định nhắc nhở Tạ Uẩn một chút nhưng lúc này nam nhân lại đột nhiên ôm bả vai nàng, sau đó hắn nhỏ giọng nói ở bên tai nàng:
“Thích Yểu Yểu.”
“Vô cùng thích.”
—— chính văn xong——
Nhặt Nhầm Thoại Bản Lậu, Ta Bắt Được Phu Quân Như Ý
Chương 158
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương