Kể từ khi có hài tử, sinh hoạt của Tang Yểu bắt đầu có nhiều sự thay đổi.
Rõ ràng nhất chính là Tạ Uẩn, trước kia nam nhân thối này luôn thích trêu đùa nàng. Hiện tại có thể đối nàng nói gì nghe nấy. Chỉ cần nàng hơi nhíu mày một chút, hắn cũng phải dỗ dành nửa ngày.
Tang Yểu cảm thấy rất có ý tứ, thường xuyên giả vờ bộ dáng tức giận lừa Tạ Uẩn dỗ dành nàng.
Phản ứng có thai của nàng cũng không rõ ràng. Ngoại trừ việc có thể ăn, có thể ngủ nhiều hơn chút thì cũng không ảnh hưởng gì. Hết thảy đều theo tâm ý của nàng.
Nhưng theo thời gian trôi qua, Tang Yểu có chút bực bội.
Thời gian nàng mang thai càng dài, bụng nhỏ cũng từ từ phồng lên, hành động cũng trở nên bất tiện.
Bởi vì mỗi ngày Tạ Uẩn đều khen nàng đẹp, nàng dần chìm vào trong sự khích lệ, không thèm khống chế lượng ăn. Mấy tháng này nàng béo lên không ít.
Đêm đã khuya, Tang Yểu đưa nằm nghiêng, quay lưng về phía Tạ Uẩn.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, trong phòng đã đốt địa long. Tang Yểu cảm thấy nóng, chỉ đắp chăn vòng qua eo. Áo ngủ mềm mại có chút lộn xộn, lộ ra một mảng trắng như tuyết.
Nam nhân duỗi tay, kéo chăn lên che lại.
Tang Yểu tức giận quay người lại, đối mặt với hắn, nói: “Có phải ta béo lên hay không?”
Khuôn mặt Tạ Uẩn thoạt nhìn vẫn gầy gò, nghiêm nghị như cũ. Hắn vẫn kiên định nói: “Không có.”
Tang Yểu chính là bị lừa như vậy. Nàng nghĩ tới chân mình, hốc mắt đỏ lên, tức giận nói: “Chàng gạt người.”
Tạ Uẩn sợ mình siết người nàng cho nên không ôm nàng. Hắn nhìn ánh mắt ấm ức của thiếu nữ, chỉ duỗi tay chạm vào khuôn mặt mềm mại của nàng, trầm mặc một lát nói: “… Chỉ béo một chút thôi.”
Tang Yểu cảm thấy bản thân xong đời rồi. Nàng vốn dĩ không gầy, hiện tại càng ngày càng béo.
Nàng cảm thấy buồn bã, hai mắt mông lung đẫm lệ nhìn Tạ Uẩn, rất nhanh nước mắt đã rơi xuống ngón tay hắn.
Tạ Uẩn không thể chịu được nhất là thấy nàng khóc. Hắn đến gần nàng một chút sau đó hôn lên nước mắt trên mặt nàng, an ủi nói: “Béo một chút càng đẹp mắt.”
Tang Yểu hơi ngẩng đầu lên, môi Tạ Uẩn lập tức chạm phải môi nàng, nàng nói: “Vậy vì sao chàng không béo lên.”
……
Câu hỏi rất hay.
Hắn nói: “Ta cũng muốn nhưng ta không béo được.”
Hắn nói còn không bằng không nói, Tang Yểu há miệng, cắn môi dưới hắn một chút cho hả giận nhưng lại không nỡ dùng nhiều sức.
Tạ Uẩn bật cười, hắn nhẹ nhàng nâng cằm nàng, dịu dàng hôn môi nàng.
Tang Yểu nghiêng người, Tạ Uẩn hôn rất mềm rất nhẹ, cho dù đang lúc tình cảm sâu sắc cũng chỉ hôn tới cổ nàng, không tiếp tục đi xuống.
Hắn kéo lại y phục nàng chỉnh tề xong, nói: “Ngủ đi, Yểu Yểu.”
Tang Yểu không vui lắm, nàng lại kéo y phục xuống, nhẹ giọng nói với hắn: “Đã bảy tháng rồi, chàng nhẹ một chút thì không sao.”
Tạ Uẩn ngưng mắt nhìn tuyết trắng trước mắt.
Hắn không cố ý nhưng mà điều này thật sự khó làm người ta dời ánh mắt.
Hầu kết hắn lăn lộn, hắn lại kéo y phục của Tang Yểu lên, giọng nói càng kiên định hơn. Hắn nói: “Không được.”
Tang Yểu ai oán nhìn hắn. Từ sau khi biết có bảo bảo, đã cách nhiều tháng như vậy bọn họ chưa từng ngủ một lần.
Thời điểm ban đầu nói không thể ngủ, Tang Yểu còn âm thầm cảm thấy vui vẻ. Nhưng về sau nàng lại cảm thấy có chút không ổn.
Tang Yểu không muốn thừa nhận bản thân cũng có nhu cầu. Nàng chớp đôi mắt ướt át, nghiêm túc quan tâm hắn nói: “Chàng nghẹn rất lâu rồi, sẽ hỏng mất.”
Tạ Uẩn nắm lấy tay nàng, chỉ nói: “Vậy dùng tay.”
Tang Yểu không hài lòng, lẳng lặng nhìn hắn.
Trong phòng yên tĩnh.
Không tới một lúc sau, Tạ Uẩn vẫn không nhịn được cúi người hôn nàng lần nữa. Dưới eo nàng được lót một chiếc chăn mềm mại.
Áo trên người nàng vẫn chưa cởi, cổ nàng giơ lên một độ cong nhỏ. Ngón tay trắng nõn xuyên qua những sợi tóc đen nhánh của nam nhân.
……
Tạ Uẩn lại chạy đi tắm nước lạnh. Điều này hắn đã quen mấy tháng nay.
Hắn đợi đến luồng khí lạnh làm dịu bớt cơn nóng trong người mới quay trở lại giường.
Tang Yểu hiếm khi còn chưa ngủ, Tạ Uẩn thuần thục ôm lấy nàng.
Tang Yểu nói: “Ta cũng đã nói chàng không cần đi, lỡ như bị nhiễm phong hàn thì làm sao bây giờ.”
Vấn đề này không thể nói quá nhiều, bằng không hắn dễ dàng mất khống chế, tắm nước lạnh rất mất công. Hắn quay đầu nói: “Nàng còn chưa ngủ sao?”
Tang Yểu ừ một tiếng, nàng dựa sát người vào Tạ Uẩn, cái bụng căng phồng chạm vào eo hắn. Nàng nhỏ giọng nói: “Không ngủ được.”
Nàng nhỏ giọng nói: “Tạ Uẩn, chàng nói bảo bảo sẽ thế nào.”
“Là nam hài hay là nữ hài?”
Thời điểm đứa nhỏ hơn một tháng, Tang Yểu còn cảm thấy vô cùng không chân thật. Nhưng theo thời gian trôi qua, nàng càng có thể cảm giác được sự tồn tại của bé. Cũng càng ngày càng chờ mong bé con được sinh ra.
Nàng bắt đầu tưởng tượng bộ dáng tiểu hài tử như thế nào, là giống nàng hay là giống Tạ Uẩn.
Nghe phụ thân nói thời điểm mẫu thân mang thai nàng chịu khổ rất nhiều. Nhưng nàng không chịu khổ gì. Bảo bảo này chắc chắn giống Tạ Uẩn khi còn nhỏ.
Tay Tạ Uẩn dừng ở trên bụng nàng, động tác của hắn rất nhẹ, nghiêm túc nói: “Hy vọng con có thể giống nàng.”
“Đều đáng yêu.”
Vừa dứt lời, vật nhỏ bên trong hung hăng đá chính xác vào chỗ bàn tay Tạ Uẩn đang đặt kia.
……
Tạ Uẩn mím chặt khóe môi, nói: “Nó như vậy không quá đáng yêu.”
Tang Yểu không nhịn được cười ra tiếng. Nàng sờ bụng an ủi, sau đó giả vờ nói: “Không cho con đá phụ thân.”-
Tiểu hài tử thật sự không cử động, Tang Yểu lại nói với Tạ Uẩn: “Con là một bảo bảo lười biếng, bình thường đều không thèm cử động.”
“Nhất định là bởi vì thích chàng đó!”
Tạ Uẩn rút tay lại, sau đó lẳng lặng hỏi nàng: “Khi con cử động nàng có đau hay không?”
Nhiều tháng trôi qua, vật nhỏ này cử động càng thêm rõ ràng. Có đôi khi Tạ Uẩn thậm chí còn có thể nhìn rõ cái chân nhô ra từ trên bụng trắng như tuyết. Mỗi lần đều làm hắn cảm thấy kinh tâm động phách.
Tang Yểu lắc đầu, nói: “Không đau.”
Tạ Uẩn không tin, hắn cảm thấy nhất định là Tang Yểu đang chịu đựng.
Hiện tại mới bảy tháng, hành động của Tang Yểu đã có chút cồng kềnh. Đến tám, chín tháng nhất định sẽ càng thêm khó khăn.
Tang Yểu không lo đông lo tây giống như hắn, hiếm khi nàng không ngủ được, bắt đầu nói chuyện nhiều thêm.
“Con rất ngoan, Tạ Uẩn, chàng biết không. Ta có loại trực giác bé cưng sẽ là một tiểu cô nương. Đến lúc đó ta nhất định phải mặc cho con bé một bộ váy nhỏ xinh đẹp nhất. Con muốn cái gì cũng được. Ta nhất định không cho người khác bắt nạt con.”
Nàng vặn vẹo người, nói: “Lần trước ta đến gặp Đào Đào. Quá đáng yêu luôn, trái tim ta cũng tan chảy.”
Đào Đào là nữ nhi của Ngu Chi. Hiện tại bé con vừa tròn một tuổi, bụ bẫm, đáng yêu, gặp người là cười.
Tiểu hài tử còn chưa sinh ra nhưng Tang Yểu cũng đã nghĩ xong phải cho bảo bảo mặc váy nhỏ như thế nào. Bé con nhất định là một tiểu hài tử đáng yêu giống như Đào Đào.
Tạ Uẩn không khỏi nhớ tới Tang Yểu khi còn nhỏ. Ánh mắt hắn rất dịu dàng, nhỏ giọng ừ một tiếng, tạm thời không so đo mối thù một cái đá kia, nói: “Ai dám bắt nạt con chứ.”
Tang Yểu ngáp một cái, giọng nàng như lọt vào mấy tầng sương mù, vừa nhẹ lại vừa mềm mại: “Ta muốn đặt nhũ danh cho con là Chíp Chíp.”
Nàng muốn nữ nhi của nàng làm một con chim tự do tự tại, có đôi cánh tuyệt đẹp, có thể không chút cố kỵ nào bay lên không trung.
Tạ Uẩn nói: “Nếu con không muốn làm chim mà muốn làm ưng thì sao?”
Tang Yểu bật cười, nàng nói: “Ưng khi còn nhỏ không phải cũng kêu Chíp Chíp sao?”
Khi nàng nói mấy chữ này, đôi môi sẽ nhẹ nhàng chu lên. Tạ Uẩn mỉm cười hôn nàng một chút, sau đó thuận miệng nói: “Vậy nhỡ đâu là một con chó nhỏ thì sao?”
Tang Yểu im lặng, sau đó nói: “Nam hài cũng tốt.”
Nàng vẫn cảm thấy nam hài không hiểu chuyện như nữ hài, dễ dạy dỗ, nên nói: “Nếu là nam hài thì phải giản dị một chút, phải có lòng trách nhiệm. Tốt nhất có thể làm quan lớn giống chàng, không thể là đồ ngốc được. Chàng phải dạy dỗ con thật tốt.”
***
Thời gian trôi qua, bụng Tang Yểu càng lúc càng lớn.
Sau khi sang năm mới, Tang Yểu rất hiếm khi ra khỏi cửa. Ngày thường cho dù đi lại thì nàng cũng chỉ đi quanh tiểu viện của mình.
Bởi vì Ngu Chi mới sinh Đào Đào nên nàng ấy rất có kinh nghiệm với việc sinh con, thường xuyên sẽ tới Tây Hành Uyển thăm Tang Yểu, nhắc nhở Tạ Uẩn chú ý một số chuyện.
Gần đây có một lần tuyết rơi lớn, xung quanh đều là tuyết trắng xóa. Tang Yểu quấn chăn thật dày, ngồi ở bên cửa sổ. Mặc dù đã mặc thật dày nhưng vẫn có thể nhìn ra bụng nàng phồng lên.
Khi mới mang thai, thỉnh thoảng nàng sẽ cảm thấy buồn nôn, tức ngực. Về sau bụng lớn hơn thì tốt hơn một chút.
Kết quả trong khoảng thời gian này, cẳng chân nàng luôn bị đau nhức. Số lần thức dậy giữa đêm cũng nhiều lên.
Nhưng cũng may tháng cuối cùng này Tạ Uẩn ngoại trừ đi ra ngoài khi lên triều khi thời gian khác đều ở bên cạnh nàng.
Khi nàng mệt mỏi Tạ Uẩn sẽ ấn chân giúp nàng. Ban đêm đứng dậy hắn cũng không chê phiền toái giúp đỡ nàng đứng dậy. Ngược lại hắn còn cảm thấy khá tốt.
May mắn thay không bao lâu nữa là có thể giải thoát rồi.
Nàng nhìn tuyết rơi dày đặc bên ngoài sau đó quay đầu nhìn Tạ Uẩn trong phòng, nói: “Tạ Uẩn, chàng đang làm gì thế?”
Tạ Uẩn lại lật một trang sách Trung Y trong tay, sau đó trịnh trọng nói: “Nàng có cảm thấy hình như hài tử của chúng ta có chút béo không.”
“……”
“Nếu chàng muốn nói ta béo thì chàng cứ việc nói thẳng.”
Tạ Uẩn nói: “Không phải.”
Nhặt Nhầm Thoại Bản Lậu, Ta Bắt Được Phu Quân Như Ý
Chương 161
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương